Cả Đời Này Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 10: Xin Việc



Cả đêm hôm qua Tịnh Y không thể nào ngủ nữa nên sáng đã dậy rất sớm chuẩn bị hồ sơ để đến JA phỏng vấn.

“Wow… Xinh đẹp thật nha, cậu nhất định sẽ được nhận tin mình đi.”

Bội Sam từ trên lầu xuống thấy cô đang mang giày thì tự tin vỗ ngực chắc nịt nói.

“Cậu đừng đề cao mình quá. Thôi mình đi đây.”

Cả 2 tạm biệt thì Tịnh Y ra ngoài bắt taxi đến thẳng JA để phỏng vấn.

Từ ngoài nhìn vào JA thật sự rất hoành tráng, từ chỗ cô đứng nhìn lên lầu cao nhất so sánh thì cô chỉ bằng hạt bụi nhỏ của JA mà thôi. Tịnh Y bước vào bên trong thật sự rất rộng rãi và sạch sẽ môi trường làm việc ở đây phải nói là đỉnh. Tập đoàn lớn nhất Bắc Kinh đúng là có khác.

“Chào cô, cô đến để phỏng vấn sao.”

“Dạ đúng rồi cho tôi hỏi phòng phỏng vấn ở đâu ạ.”

Tịnh Y vừa vào thì có một cô gái xinh đẹp đến hỏi rồi hướng đẫn Tịnh Y đến phòng phỏng vấn. Hôm nay nhân viên đến phỏng vấn rất đông ngồi ở hàng ghế chờ phỏng vấn mà cô không ngừng lo lắng. Những người đến đây đều tốt nghiệp đại học danh giá không thì cũng có bằng thạc sĩ một cô gái học ở trường đại học ở thị trấn như cô liệu có thể được nhận hay không. Ngồi chờ căng thẳng nên Tịnh Y đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo.

“Hờ, công ty bây giờ sao loại người nào cũng vào được vậy. Đúng là dơ bẩn.”

Vừa vào thì thấy một cô gái ăn mặc sexy môi thì đỏ chót mặt chắc phải cả tạ phấn úp lên, người thì nồng nặc mùi nước hoa đắt tiên, cô ta đang rửa tay thấy Tịnh Y đi vào thì mỉa mai nói. Tịnh Y cũng không quan tâm gì cô ta cho lắm đi tới bồn để rửa tay. Thấy Tịnh Y phớt lờ mình làm cô ta tức giận chạy tới kéo Tịnh Y ra.

“Cô khinh tôi sao?”

“Rốt cuộc là cô muốn gì đây.”

Cô ta đẩy nhẹ Tịnh Y ra tiếp tục dùng những lời miệt thị khinh thường cô. Thời nào rồi tại sao lại có con người ngang ngược như vậy chứ? người có tiền chỉ cần thấy người nghèo là khinh thường sao? Tịnh Y không nói gì trực tiếp bước ngang qua cô ta ra ngoài về lại ghế chờ phỏng vấn.

…………………..

Được một lúc thì bên trong truyền ra gọi tên Tịnh Y cô hồi hộp bước vào lúc vào tới cửa lại gặp cô gái chỉ đường cô lúc nãy cô ấy còn không quên động viên làm Tịnh Y có chút bớt căn thẳng.

“Mời cô ngồi.”

Từ lúc vào trong phòng Tịnh Y không dám ngước mặt lên nhìn bất cứ ai, trong lòng đang rất hồi hộp cảm giác cũng rất ngột ngạt ai cũng im lặng không ồn ào như những cô ty cô làm trước đó mà vào đây cảm giác rất lạnh. Công ty lớn đúng là có khác.

“Cô ứng tuyển làm việc ở phòng tài vụ sao?”

“Dạ đúng rồi.”

Lần đầu tiên đi xin việc mà Tịnh Y lại thấy áp lực như vậy trả lời thôi mà tim không khỏi run lên cảm giác rất sợ. Nãy giờ khi ngồi bên ngoài cô đã thấy hàng loạt người hầm hực đi ra chắc hẳng là bị từ chối.

“Tất cả đều rất tốt chỉ là… bằng đại học của cô…”

Tịnh Y mím môi biết kết quả sắp tới cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu, bị đuổi là cái chắc rồi. Chưa đợi Vĩ Thành nói xong cô gái lúc sáng đã nhảy vào họng anh đáp lời.

“Bằng đại học thì sao chứ, không phải tất cả rất tốt. Đi làm chỉ cần cố gắn là được mà.”

Hai người cãi qua cãi lại thì người đàn ông ngồi ở ghế chính diện nãy giờ ngồi quay lưng lại với mọi người thì đột nhiên lên tiếng làm hai người họ cũng im bặt theo.

“Cô nghĩ thế nào nếu làm thư ký cho tôi?”

Giọng nói này rất quen, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi. Lúc này người đàn ông đó mới xoay ghế quay lưng lại, đúng là người này khuông mặt này ngũ quan đều hoàng hảo giọng nói cũng rất trầm ấm vẫn không kém phần lạnh lùng cao quý, lòng cô như nóng rang cảm giác này rất khó chịu, tại sao lại gặp anh nữa chứ.

Vĩ Thành và cô gái đó phải há hốc mồm vì kinh ngạc. Đó giờ anh có bao giờ tuyển thư ký đâu chứ lại còn rất ghét có phụ nữ đi kè kè bên mình tự dưng hôm nay lài đề nghị một cô gái hết sức bình thường này làm thư ký có phải sếp của hai người có bị chạm phải sợi dây nào rồi không.

“Dục Tổng à anh có bị nhầm không. Cô ấy tốt nghiệp trường đại học không có tiếng tâm còn là trường ở thị trấn nữa đó.”

“Tôi hỏi cậu sao?”

Anh lườm Vĩ Thành một cái làm anh ta sợ như rùa rụt cổ lấy tay che miệng lại không dám thốt ra lời nào nữa.

Từ lúc anh quay người lại Tịnh Y nhìn chằm chằm anh không rời mắt. Trong đầu lại xuất hiện một mớ suy nghĩ hỗn độn, sao lại rơi vào cái tình huống chết tiệt gì cơ này. Đã cố trốn tránh anh rồi mà bây giờ lại vác mặt đến tận nơi rồi Dục Thần đang làm gì ở đây, tên kia gọi anh là Dục tổng không lẽ là chủ tịch của công ty này sao?

“Tô… tôi xin lỗi. Tôi không làm ở đây nữa tôi… tôi về đây.”

“Đứng lại.”

Định bỏ đi thì cô bị Dục Thần gọi lại, cảm giác giống như có một ma lực nào đó khiến Tịnh Y đứng lại nhưng trong lòng thật ra rất muốn ngay và luôn ra khỏi chỗ này.

“Cô tưởng nơi này là chỗ để cô đến vui chơi sao? thích đến là đến thích đi là đi?”

Anh lãnh đạm lạnh lùng đan hai tay vào nhau lạnh lùng nói làm hai người đứng kế bên anh cũng phải rùng mình lên theo.

“Tôi không có ý đó. Tôi chỉ là cảm thấy mình không hợp với công ty cho lắm…”

“Cô rất hợp.”

Chưa đợi Tịnh Y nói hết thì anh đã cắt ngang lời cô làm cô cứng họng không biết nên nói gì chỉ đứng sừng sững yên vị tại chỗ như tượng khuông mặt hiện rõ vẽ bối rối.

Dục Thần thở dãi anh tựa lưng ra sau ghế hít thở hương thơm nhè nhẹ trong căn phòng chần chừ một lúc.

“Cô có thể đi, không cần làm việc tại đây, nhưng cũng đừng nghĩ đến việc sẽ làm việc được ở các công ty khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.