Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em

Chương 55: Ngoại truyện: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh 4



Yêu em thật nhiều

Mạnh Tưởng cũng nghĩ hôn sự của mình và Chung Tình sẽ bị người nhà phản đối, nhưng không ngờ rằng sự phản đối không phải từ bố mẹ hai bên mà là từ Chung Duệ.

Mạnh Tưởng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Chung Duệ ở đối diện, không nói gì.

Chung Duệ rốt cuộc không chịu được không khí trầm lắng, cáu kỉnh hỏi, “Anh Tưởng, anh thành tâm muốn kết hôn với chị em sao?”

Chuyện Chung Tình, Chung Duệ biết được sau khi nghe bố mẹ giải quyết việc hôn lễ với Chu gia, anh không ngờ rằng ở nước ngoài chị lại chịu nhiều khổ sở như vậy. Trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy chị là một người kiên cường độc lập, vì mỗi lần nói chuyện phiếm qua mạng, chị luôn không ngừng khích lệ anh, mỉm cười nói chị rất khỏe. Nhưng khi anh thấy những tấm hình kia, trái tim đau đớn, chị thật là ngốc, tại sao đau khổ, mệt mỏi như vậy lại không chịu quay về nhà.

Năm đó xảy ra tai nạn của Chu Đồng, Chung Duệ vẫn còn nhỏ, nhìn sự rối loạn của chị, anh không biết làm sao, chỉ có thể nhờ anh Tưởng giúp đỡ, trong lòng anh, chỉ có anh Tưởng mới có thể an ủi nỗi đau trong lòng chị. Không ngờ rằng, sau khi chị ra nước ngoài, quan hệ của họ tan rã. Trong lòng anh thủy chung không hiểu, tại sao hai người có quan hệ tốt như vậy lại trở thành kẻ thù, nhiều lần muốn hỏi chị, nhưng bố mẹ không cho hỏi, chỉ nói anh còn nhỏ, đợi lớn lên một chút sẽ hiểu. Sau đó, Chung Duệ nghe chuyện của anh Tưởng ở trường học, trong lòng nghiêng về phía chị, anh cảm thấy vì anh Tưởng làm việc có lỗi với chị, họ mới chia tay.

Cho nên, khi Chung Tình trở lại, anh vẫn luôn muốn bảo vệ chị, sợ chị nhìn thấy anh Tưởng sẽ chạm vào vết thương lòng. Hơn nữa anh biết bên cạnh anh Tưởng đã có Du Luyến Kinh. Lần đó, sau khi ăn cơm với nhau, thậm chí anh còn có chút oán hận anh Tưởng, cảm thấy anh ấy đang cố ý muốn khoe với chị nên mới hẹn bốn người cùng ăn cơm. Anh cảm thấy không công bằng, chị vẫn độc thân, trong khi chuyện tốt của anh Tưởng đang đến gần.

Nhưng bây giờ, chỉ mới một thời gian ngắn sau khi chị và Chu Minh hủy bỏ hôn ước, lại đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn với anh Tưởng, anh có chút không tiếp nhận được. Anh cảm thấy anh Tưởng đối với chị không phải thật tâm.

Mạnh Tưởng nhìn thẳng Chung Duệ nghiêm túc nói, “Đúng.”

Chung Duệ cau mày, “Vậy chị Du đâu?” Anh ấy không phải nói sẽ kết hôn với Du Luyến Kinh sao?

Mạnh Tưởng chậm rãi nói, “Bọn anh chia tay rồi.” Anh biết Tiểu Duệ đang hoài nghi, hoài nghi sự thật tâm của anh.

Vẻ mặt của Chung Duệ lạnh đi, “Anh vì bị đá nên mới nhớ đến chị em?” Mặc dù chuyện của chị và Chu Minh khiến anh rất tức giận, nhưng không muốn anh Tưởng lại coi chị như một cái lốp xe dự phòng.

Mạnh Tưởng nhìn Chung Duệ, dừng một chút, giọng nói trầm trầm, “Anh vẫn luôn chỉ cần mỗi cô ấy.” Từ rất lâu anh đã muốn làm như vậy, nhưng không ai tin, ngay cả anh cũng đã bị sự chờ đợi mài mòn niềm tin. Hàng năm vào ngày sinh nhật cô, anh luôn lặng yên nhìn cô trong những đoạn video, lòng hạ quyết tâm, nếu năm sau cô vẫn không trở lại, anh phải đi tìm một người khác, hoàn toàn quên cô. Nhưng đến sinh nhật tiếp theo của cô, anh lại quên đi tìm, vì anh bề bộn nhiều việc, vội vàng làm việc, vội vàng chăm sóc ông bà Chu, vội vàng xem blog của cô, vội vàng vội vàng, anh lại tiếp tục chờ năm sau. Một năm lại một năm trôi qua, mọi thứ đã trở thành thói quen, dù sau khi gặp Luyến Kinh, cũng chỉ có thể thổ lộ sự phiền não trong công việc với cô, bí mật chôn sâu trong lòng anh nhất quyết không chia sẻ với ai. Anh cô độc hy vọng, bởi vì anh biết cô vẫn chưa kết hôn.

Chung Duệ nhìn chằm chằm Mạnh Tưởng, không chịu tin, hừ lạnh nói, “Vậy sao nhiều năm qua anh lại không chịu đi tìm chị ấy?” Nếu anh ấy vẫn yêu chị, sao lại không chủ động đoạt lấy chị.

Mạnh Tưởng bất đắc dĩ nhếch miệng, “Anh cũng rất hối hận, nếu anh đi tìm cô ấy sớm hơn một chút, có lẽ bọn anh sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.” Có một lần, lúc anh mơ hồ say, nhìn khuôn mặt thân quen trên màn hình vi tính, xúc động lôi hành lý, nhét quần áo vào. Nhưng khi anh kéo túi xách lảo đảo chạy ra cửa, anh chợt ngừng lại. Anh đi làm gì? Tìm được cô, nói cho cô biết anh vẫn yêu cô? Cô sẽ thế nào? Cô có thể nào sẽ giống như trước, cười trào phúng, dùng lời nói lạnh lùng khiến anh đau lòng không? Anh khiếp sợ, anh sợ cô sẽ cười nhạo tình yêu của anh, sợ niềm hy vọng nhỏ bé trong lòng anh sẽ vỡ tan khi nhìn cô và bạn trai cô ôm nhau. Năm ấy cô hận anh như vậy, hận đến mức không tiếc dùng cách tàn nhẫn nhất để bóp nát trái tim anh, anh vẫn không chắc chắn, nếu phải nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô liệu có thể tiếp tục kiên trì yêu cô không. Cuối cùng, anh từ bỏ việc đi tìm cô, chỉ có thể si ngốc đợi cô. Nếu như cô kết hôn, anh sẽ buông tay. Nếu không, anh sẽ tiếp tục đợi.

Bây giờ anh mới thật sự hối hận, chờ đợi thì ra không phải chỉ có một người đau, mà sẽ khiến cả hai người bị thương. Vì vậy lần này, cho dù thế nào, anh cũng không buông tay, không muốn phải nhìn cô một mình chịu đựng nữa.

Chung Duệ nhìn vẻ mặt kiên định của anh Tưởng, nhất thời im lặng, sự kiên trì của anh Tưởng, anh đã biết từ khi còn nhỏ, nhưng khi đó chị và anh Tưởng vẫn là một đôi trời sinh trong mắt mọi người, bây giờ đã thay đổi, anh ấy thật sự vẫn sẽ yêu thương chị sao?

Chung Duệ chần chờ, chậm rãi nói, “Chị đã đau khổ nhiều rồi, em hy vọng sẽ có một ai đó yêu thương chị. Anh Tưởng, anh thật sự sẽ không…. Coi thường chị ấy chứ?” Anh nhớ năm đó, đến anh cũng cảm nhận được ý muốn chiếm đoạt của anh Tưởng đối với chị. Mấy năm nay chị không chỉ trải qua những chuyện kia, mà còn thay đến mấy bạn trai, anh Tưởng không ngại sao?

Mạnh Tưởng cười, “Em có coi thường cô ấy không?” Chung Duệ nhanh chóng lắc đầu, anh chẳng qua chỉ đau lòng cho chị.

“Tiểu Duệ, tình yêu của anh đối với Tiểu Tình không hề ít hơn so với em.” Mạnh Tưởng nghĩ đến việc Chung Tình giấu kín nỗi đau, mỉm cười với mọi người, cô thật ngốc, anh còn ngốc hơn, lại không nhận ra sự bi thương trong mắt cô.

Chung Duệ còn muốn nói gì, Mạnh Tưởng đã mở miệng, “Tiểu Duệ, em yên tâm, anh sẽ làm cho cô ấy vui vẻ, tuyệt đối không bao giờ để cô ấy khóc.” Đáy lòng Mạnh Tưởng lặng đi, mỗi lần thấy cô khóc, trái tim anh giống như bị nứt ra, phảng phất như thứ đang chảy ra không phải nước mắt cô, mà là máu của anh. Anh đã luôn tự trách mình, có phải sự xuất hiện của anh khiến cô nhớ tới Chu Đồng, mới làm cô áy náy và đau khổ như vậy. Bây giờ anh đã biết, cô luôn cần một người có thể xóa đi những giọt nước mắt ấy, anh hối hận vì đến bây giờ mới hiểu được điều ấy.

Chung Duệ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, “Hãy yêu chị ấy thật nhiều.”

Mạnh Tưởng gật đầu, cả đời này anh chỉ muốn yêu cô thật nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.