Cẩn thận
Chung Tình từng vô số lần tưởng tượng, nếu có một ngày cô và Mạnh Tưởng có thể trở lại như xưa, vậy sẽ thế nào? Cô nghĩ tới rất nhiều tình huống mở đầu, nhưng chưa lần nào nghĩ đến kết thúc, vì sẽ không bao giờ có kết thúc. Cô không dám nghĩ, vì chỉ cần nghĩ tới, sự áy náy sẽ trào ra, cô còn xứng với anh sao? Rất nhiều lần, khi cô mở mắt tỉnh dậy từ trong mộng, trần nhà đen ngòm sẽ nhắc cho cô nhớ, đó chỉ là một giấc mộng xa vời. Cô chỉ có thể nhìn vào ánh sáng mờ nhạt trên đầu giường, khẽ cười khổ, cô thật sự không xứng.
Nhưng giờ phút này, ngồi trong căn nhà bị bao phủ bởi một tầng khói mỏng, cô tự hỏi đây thật sự không phải chỉ là một giấc mộng? Anh ưu nhã ngồi ở đối diện, toàn thân được bao quanh trong làn khói nhàn nhạt, động tác chậm chạp. Một chất lỏng màu xanh biếc chảy từ bình vào chén, phát ra âm thanh khe khẽ. Sau đó, làn khói nhẹ nhàng bay lên, gương mặt anh càng trở nên mơ hồ.
Ngoài tiếng nước chảy, trong nhà vô cùng yên tĩnh, cô nghe thấy cả hơi thở của mình, phảng phất như không phải từ mũi mà là từ trong lòng phát ra. Cô có thể cảm nhận được tiếng trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
“Tình Tình.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, mắt cô đột nhiên mở lớn khi nhìn thấy bàn tay anh vươn qua.
Mạnh Tưởng đưa chiếc chén nhỏ tới trước mặt cô, trong chén vẫn tỏa ra khói trắng nhạt màu.
Khóe miệng Chung Tình khẽ nhúc nhích, đưa tay nhận lấy. Cái chén quá nhỏ, đầu ngón tay chạm vào nhau, tay cô lạnh như băng, tay anh ấm áp. Sự ấm áp ấy từ ngón tay truyền vào tận trong tim, mắt khẽ hạ xuống, đây là nhiệt độ của chén trà, không phải của anh, nhưng trái tim đột nhiên cảm thấy ê ẩm, phảng phất nóng lên.
Cô cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị ngọt của trà tràn vào khoang miệng, dường như còn có một vị khác.
Còn anh chỉ lẳng lặng nhìn cô qua làn khói mỏng.
Tóc cô rất dài, trong trí nhớ của anh thì nó vẫn còn cách eo một khoảng, giờ đã dài qua eo. Khuôn mặt trong sáng, có vẻ điềm tĩnh. Có lẽ, trốn đến đây, cô đã có thể quên hết tất cả những chuyện không vui, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, hai gò má ửng hồng. Anh vui mừng nhấp nháy mắt, anh thích bộ dáng cô bây giờ, cô đã có thể bỏ qua quá khứ.
Cô để chén xuống, nhẹ giọng mở miệng, “Mạnh Tưởng….”
Anh mỉm cười, im lặng nhìn cô.
Cô đột nhiên không biết nói gì, có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lúc muốn nói lại không có dũng khí. Chỉ có thể nhìn thẳng vào anh.
Anh chậm rãi mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Đừng vội, chúng ta có thời gian cả đời từ từ nói.” Sự chờ đợi đã rèn luyện cho anh tính nhẫn nại, cô đã ở bên cạnh anh, anh không vội.
Chung Tình nhìn nụ cười của anh, bình tĩnh thong dong, phảng phất như đã biết cô muốn nói gì. Đây là một Mạnh Tưởng cô không hề quen thuộc, thâm trầm đến mức khó đoán biết.
Tay anh vươn qua bàn, nhẹ nhàng cầm tay cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền thẳng vào tim, khiến cô khẽ run lên. Anh nắm tay cô, vuốt nhẹ, giống như đang đùa giỡn.
Cô bị động tác của anh làm cho bối rối, cô do dự, có nên rút tay về không? Nhưng trong lòng lại không muốn buông ra, không thể từ bỏ nhiệt độ từ bàn tay anh.
Mạnh Tưởng lên tiếng, “Còn muốn chơi bao lâu nữa?” Cô muốn tiếp tục ở lại, anh sẽ ở lại làm bạn với cô, nhưng cần phải sắp xếp chút chuyện ở công ty.
Chung Tình nhăn mặt, “Chưa nghĩ ra.” Anh vẫn trêu chọc bàn tay cô, khiến suy nghĩ của cô có chút rối loạn.
Anh cười nhẹ, đảo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Nơi này thật sự rất đẹp.”
Chung Tình nhìn anh, dần dần trở nên mê mẩn, gò má anh thật sự rất tuấn nhã.
***
Mạnh Tưởng ở lại thị trấn M, đối diện với phòng Chung Tình.
Mỗi ngày, anh dắt cô đi dạo trên phố, tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Nơi đây không khí thoáng đãng, đồ ăn rất ngon, ngay cả con chó nhỏ ở đây cũng rất dễ thương. Họ giống như một đôi tình nhân bình thường, thoạt nhìn rất ngọt ngào.
Họ không nói về quá khứ, không nói đến tương lai, chỉ chia sẻ từng thời khắc trong hiện tại.
Mỗi đêm, lúc anh đưa cô về phòng, sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Ngoài việc đó ra, giữa họ ngay cả một nụ hôn cũng không có, cô không dám nghĩ, anh không dám làm, hai người đều giữ gìn thật cẩn thận.
Có lần, cô vào phòng anh tìm tạp chí, lại nhìn thấy điện thoại di động của anh bị nhét vào góc tận cùng trong ngăn kéo. Cô kinh ngạc lấy ra, anh tắt máy? Anh vì cô, lại cắt đứt mọi liên lạc với mọi người?
Nghe thấy tiếng động, anh từ phòng vệ sinh đi ra, cô xoay người lại.
Anh nhìn điện thoại trong tay cô, ánh mắt lóe lên, khẽ mỉm cười.
Chung Tình trầm giọng nói: “Anh không nên tắt máy.” Cứ như vậy biến mất, công ty phải làm sao?
Mạnh Tưởng đi lại gần, cầm điện thoại trong tay cô, thả vào ngăn kéo, “Như vậy không phải rất tốt sao? Thật sự rất an tĩnh.”
Chung Tình nhìn lên tóc anh, từng sợi đen nhánh, đột nhiên trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời.
“Chúng ta trở về đi.”
Anh ngừng lại, khẽ nghiêng mình nhìn cô, mùi thơm nhàn nhạt của nước cạo râu xộc vào mũi.
Anh nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài của cô, “Anh vẫn chưa muốn về.”
Nói dối, ánh mắt cô chợt lóe lên, cô biết công ty hoàn toàn phải dựa vào anh, sao anh có thể nói bỏ là bỏ.
Cô khẽ cầm lấy tay anh, “Chơi thêm hai ngày nữa, rồi chúng ta trở về.”
Cô nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, anh gật đầu đồng ý. Chỉ cần cô thích, tất cả anh đều đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm ấy, anh và cô ngồi máy bay trở về thành phố W.
Bàn tay giao nhau, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, Chung Tình từ từ dời mắt khỏi khuôn mặt đang ngủ của anh, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Biển mây trôi nổi, nối tiếp nhau, nhất định sẽ có điểm cuối.
Cô không cần chạy trốn nữa, bởi vì, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.