Khi cửa phòng rầm một tiếng khép lại, nước mắt rốt cuộc trào ra khỏi khóe mắt Chung Tình.
Cô đã không còn là Chung Tình ở trong lòng anh nữa.
Đêm hôm ấy, Chung Tình run rẩy ngồi trong bóng tối. Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô tắt đèn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mở to mắt ngồi trên giường không ngủ.
Mọi ký ức giống như đoạn phim quay chậm hiện lên trong đầu, sự kinh hãi và ác ma dưới đáy lòng sống lại, cô lại nhìn thấy một Chung tình dữ tợn và đáng ghét năm đó.
Năm ấy, sau khi Chu Đồng xảy ra tai nạn, mọi phẫn nộ, đau đớn, tức giận, Chung Tình đều chuyển lên người Mạnh Tưởng. Cho rằng vì anh công kích và cố ý lừa gạt nên mới hại Chu Đồng xảy ra chuyện. Vì vậy, cô oán hận Mạnh Tưởng, thậm chí cố ý câu dẫn anh, để anh bị người lớn hai nhà trách phạt. Sau đó lại trở nên lãnh đạm với anh.
Cho đến một ngày, khi cô lật lại nhật ký của Chu Đồng, mới nhận ra sau mấy trang trắng có một đoạn nhật ký khác. Tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ những dòng chữ ấy.
Nhìn vẻ thẹn thùng của cậu, lòng mình đau như dao cắt. Cậu hỏi mình từng có cảm giác này chưa, mình trầm mặc, nhưng trong lòng lại muốn gào lên, mình đã có cảm giác này từ rất lâu rồi. Khi cậu tới gần mình, mình cảm thấy khó thở, tim đập nhanh, trong đầu óc đều là mùi hương của cậu. Mà hôm nay, cậu lại nói với mình, cậu có cảm giác này đối với anh ta. Chỉ cần anh ta nhìn cậu hoặc tới gần, cậu lại cảm thấy không bình thường, trái tim không nghe lời đập nhanh như cảnh báo cậu phải cẩn thận, đúng, nó đang cảnh báo cậu, không được thích anh ta, không được say mê anh ta. Dù cậu không nói, nhưng mình biết cậu đang nhắc đến Mạnh Tưởng, người mà ngày nào cậu cũng kêu là bá đạo. Rốt cuộc chuyện mình lo lắng nhất cũng đã xảy ra, cậu bắt đầu ý thức được lực hấp dẫn của anh ta đối với cậu, cậu có chút thích anh ta, đúng không?
Có trời mới biết, khi nhìn cậu đỏ mặt nói ra cảm giác trong lòng, trái tim mình giống như bị một con ma thú cắn nuốt, tên của nó là đố kỵ. Trước đây, mỗi lần thấy hai người cãi nhau, nghe cậu oán giận, chán ghét anh ta, thật ra mình rất vui, bởi vì trong lòng cậu, anh ta không hoàn mỹ, có thể làm cho cậu bỏ qua anh ta.
Cậu nói ngày mai sẽ đi leo núi, mình rất chờ mong, nếu mình bày tỏ với cậu trước, liệu có thể làm cậu suy nghĩ lại không? Mình chưa bao giờ nói với cậu, thật ra, mình rất sợ leo núi, vì mình có chứng sợ độ cao, mỗi lần leo núi, hai chân không tự chủ được mà run rẩy, nhưng lại không muốn để cậu coi thường. Hơn nữa, mỗi lần nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu, mình sẽ không sợ hãi nữa. Mình rất thích cảm giác nắm tay cậu chậm rãi đi lên trên cao, cảm giác này giống như nắm một viên kẹo đường trong tay.
Mình hy vọng cậu có thể vĩnh viễn nắm tay mình, ở bên cạnh mình, quên đi cái tên Mạnh Tưởng đáng ghét kia.
Sau khi đọc xong, cả người Chung Tình như rét run, Chu Đồng có chứng sợ độ cao. Thì ra ngày đó, Chu Đồng vốn định nhân dịp leo núi bày tỏ với Chung Tình, ít nhất cũng sẽ cạnh tranh công bằng với Mạnh Tưởng, nhưng không ngờ, vì muốn đi xem phim với Mạnh Tưởng mà Chung Tình quên mất lời hẹn. Trong thời khắc ấy, nhất định cậu ấy sẽ cho rằng Chung Tình đã lựa chọn Mạnh Tưởng. Vì vậy, Chu Đồng mất mát đi lên núi. Kết quả là, bi kịch đã xảy ra.
Chung Tình giật mình, người chịu trách nhiệm lớn nhất với tai nạn của Chu Đồng không phải Mạnh Tưởng mà chính là mình! Cô mới là hung thủ hại chết Chu Đồng! Vì cô kiên quyết muốn Chu Đồng đi leo núi giảm béo, nhưng lại nói với cậu ấy mình có tình cảm với Mạnh Tưởng. Tuy ngày ấy cô không nói rõ là Mạnh Tưởng, nhưng Chu Đồng hiểu cô như vậy, nhất định sẽ đoán ra.
Mỗi lần Chung Tình nhìn thấy Mạnh Tưởng lại cảm thấy sợ hãi và hối hận, rồi né tránh. Từ sau ngày đó, đêm nào cô cũng nằm mơ, nhưng dù cô cố gắng thế nào cũng không thể mơ thấy Chu Đồng. Ngược lại luôn mơ thấy Mạnh tưởng, mơ thấy anh từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt cô, sau đó lại yêu thương chiều chuộng cô, ở trong mơ, cô luôn miệng gọi anh Tưởng Tưởng. Cô còn liên tục mơ thấy cảnh tượng buổi chiều ấy. Ngày hôm đó, không biết Mạnh Tưởng và cô nói chuyện gì ở phòng giáo viên, đột nhiên có người đi vào. Họ vội trốn sau vách ngăn, thì thấy hai người bên ngoài có hành vi ám muội. Mặt cô và Mạnh Tưởng đều đỏ ửng. Sau khi hai người đó rời đi, họ vẫn không nói gì. Lúc khuôn mặt Mạnh Tưởng từ từ đưa lại gần, tim cô đập mạnh, quên cả hô hấp, nhưng Mạnh Tưởng còn chưa kịp chạm vào cô, thì bên ngoài vang bỗng lên tiếng gọi lớn, khiến cả hai bừng tỉnh. Chờ người ngoài cửa đi xa, họ vội vàng rời khỏi phòng học. Đêm đó, Chung Tình mất ngủ. Cô cẩn thận hỏi Chu Đồng phản ứng đó của cô nghĩa là sao, Chu Đồng nói, trái tim cô đã rung động.
Hồi ấy, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt bi thương của bác Chu, dì Chu, cô lại cảm thấy tội nghiệt của mình thật nặng nề. Nếu cô phát hiện tâm ý của Chu Đồng sớm hơn, sẽ không nói những lời này với anh, sẽ giấu cảm giác ấy thật kỹ ở đáy lòng, để duy trì mối quan hệ cân bằng giữa ba người. Nhưng mọi thứ đều không thể cứu vãn nữa, Chu Đồng đã chết, một người còn trẻ như vậy đã không còn trên đời nữa.
Ngày nào Chung Tình cũng sống trong sự tự trách, lại không dám nói cho ai biết, lúc đầu chỉ có vòng ôm của Mạnh Tưởng mới có thể khiến cô cảm thấy ấm áp. Cô rất muốn xin Chu Đồng tha thứ, nhưng từ sau khi chuyện ấy xảy ra, Chu Đồng chưa bao giờ xuất hiện trong mơ của cô, Chung Tình cảm thấy Chu Đồng đang muốn trừng phạt cô, anh từng nói không muốn thấy cô và Mạnh Tưởng ở bên nhau. Chính cô hại chết Chu Đồng, lại còn nằm trong vòng tay của Mạnh Tưởng, nhất định Chu Đồng sẽ không tha thứ cho cô!
Vì muốn né tránh Mạnh Tưởng, chạy trốn những giấc mơ ấy, cô đòi xuất ngoại. Cô nghĩ chỉ cần rời khỏi Mạnh Tưởng, cô sẽ có thể mơ thấy Chu Đồng. Nhưng không ngờ, ra nước ngoài, sự cô độc lại nhấn chìm cô vào bóng đêm vô tận. Không có người quan tâm, chứng mất ngủ của cô càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu học hút thuốc, uống rượu, thậm chí vì muốn trị chứng mất ngủ, cô bắt đầu theo đám thanh niên nước ngoài hít thuốc. Cuối cùng, cô còn hút cả ma túy, mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng.
Khi Mạnh Tưởng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô bị sự phẫn nộ của anh làm chấn động, nhìn thấy ánh mắt đau lòng ấy, cô biết rằng kẻ hư hỏng hiện giờ, đã không còn là thiên sứ trong lòng anh nữa. Cô cố ý nói những lời tàn nhẫn, để dập tắt mọi hy vọng trong lòng anh.
Quả nhiên, Mạnh Tưởng kiên quyết rời đi. Chung Tình giam mình trong bóng tối, tự dằn vặt bản thân, vì không dám cho bố mẹ biết, nên trong mấy ngày bố mẹ ở Mỹ cô trở nên ngoan ngoãn. Nhưng họ vừa đi, cô lại bắt đầu phóng túng.
Cô cứ như vậy mà vượt qua nửa năm đen tối, cho đến sáng sớm một ngày kia, khi cô tỉnh lại, nhìn thấy người bạn cùng phòng Jessica sùi bọt mép nằm trên ghế sofa, cô choáng váng. Jessica cũng giống cô, mơ mơ màng màng, lại hút ma túy quá liều. Chung Tình vô cùng sợ hãi, cô sợ mình cũng sẽ chết giống Jessica.
Cô đến gặp Mike. Dưới sự giúp đỡ của Mike, sự đau đớn, áy náy, những rối rắm nằm tận sâu đáy lòng dần dần được gỡ bỏ. Mke nói với cô, mơ thấy Mạnh Tưởng, chứng tỏ trong lòng cô, anh có vị trí rất quan trọng, có lẽ bởi vì anh vẫn tồn tại trong cuộc sống của cô. Mà không mơ thấy Chu Đồng, là vì sự áy náy trong nội tâm của cô, càng muốn gặp càng không được. Khi Mike thôi miên cô, Chung tình lần nào cũng khóc mà tỉnh lại. Sau đó, bắt đầu yên bình ngủ.
Vì giúp cô từ bỏ thuốc phiện, Mike đã đưa cô đến tham dự các lớp học ở Trung tâm cai nghiện. Ở trong lớp, cô được chia sẻ và giúp đỡ. Cô chia sẻ những chuyện mình đã trải qua với mọi người, cùng nhau cố gắng cai nghiện. Nửa năm sau, cô rốt cuộc cũng hồi phục.
Mike biết dù ở bên ngoài cô đã hồi phục, nhưng trong lòng cô vẫn còn gánh nặng rất lớn. Anh giới thiệu cho cô rất nhiều công tác tình nguyện, lôi kéo cô đi du lịch khắp nơi, giúp đỡ ở các trung tâm cai nghiện. Alex là một trong số những công tử nhà giàu Chung Tình từng giúp đỡ. Bố mẹ Alex li dị, bố anh làm việc cho một công ty bất động sản, công việc bận rộn nên không có thời gian quản lý Alex, mới mười bốn tuổi, anh đã cùng đám bạn sa vào ma túy. Chung Tình cùng Mike giúp đỡ, đưa anh trở lại với xã hội.
Chung Tình dần trở nên tích cực hơn, nhưng vẫn tránh chuyện của Chu Đồng, không nhắc đến Mạnh Tưởng. Mỗi khi Mike muốn cùng cô tâm sự, cô luôn lảng tránh. Cô cũng có một vài cuộc tình, nhưng người yêu của cô đều giống Chu Đồng, mập mạp, thành thật. Mike biết cô muốn tìm cách tha thứ cho bản thân, vì chính mình, và cũng vì Mạnh Tưởng.
Sau khi Mike kết hôn, anh khuyên Chung Tình nên trở về đối mặt. Suốt mười năm Chung Tình không dám hỏi đến Mạnh Tưởng, người nhà cũng cố ý không đề cập đến, nên cô không biết gì về tình hình gần đây của Mạnh Tưởng. Mike nói, nếu Mạnh Tưởng vẫn chưa kết hôn, cô nênthử xem, không nên tiếp tục đóng kín trái tim mình. Nhưng Chung Tình biết, mình không xứng với Mạnh Tưởng, cô chỉ muốn nhìn anh một chút thôi, được không?
Khi Chung Tình gặp Luyến Kinh, cô thật sự thấy yên tâm. Mỗi lần nhìn thấy Mạnh Tưởng, trong lòng cô lại không yên tâm như vậy, từng ánh mắt, nụ cười của anh vẫn ảnh hưởng đến cô. Nhưng nghĩ đến Chu Đồng, cô sẽ quay đầu, cô không thể tiếp tục ôm ảo tưởng. Cô và Mạnh Tưởng vĩnh viễn không thể ở bên nhau.
Chung Tình nhắc lại với chính mình, không được quay đầu. Cô chỉ có thể đi tiếp cùng với Chu Minh mà thôi.
***
Đêm nay, Chu Minh hẹn ở khách sạn Túy Giang Nguyệt, lần đầu tiên cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt.
Sau khi tan tầm, Chu Minh lái xe đến đón Chung Tình, rồi lại đến Chung gia đón Chung Bình và Tiêu Tố Tâm. Chung Tình nhìn bố mẹ, trong lòng chợt thấy cảm động, họ có vẻ hơi lo lắng.
Thật ra Chung Tình cũng có lo lắng, cô biết Phương Thục Anh không thích cô, cô cũng nói với Chu Minh sự lo lắng của mình. Chu Minh cười nói, tuy mẹ anh rất lợi hại, nhưng anh còn lợi hại hơn. Anh nói với mẹ, nếu không gặp mặt, anh sẽ giống như Chu Hoành, cả đời sống độc thân. Phương Thục Anh đành thỏa hiệp, đồng ý gặp mặt.
Nghe xong Chung Tình chỉ có thể cười khổ, miễn cưỡng sẽ không vui vẻ gì. Chu Minh nắm tay cô an ủi, chỉ là mẹ chưa hiểu cô, cho mẹ anh một chút thời gian, sau sẽ tốt thôi.
Quả nhiên, sự lo lắng của Chung Tình không hề dư thừa. Trong phòng ăn, vẻ mặt của Chung Bình và Tiêu Tố Tâm rất thân thiện, luôn khen ngợi Chu Minh, ông Chu Hải Đào không nói nhiều lắm, nhưng đối xử với Chung Tình rất hòa nhã. Chỉ có Phương Thục Anh, lời nói sắc bén, lại còn hỏi tuổi tác, cầm tinh, thậm chí hỏi cả ngày sinh tháng đẻ của Chung Tình. Tiêu Tố Tâm tuy không vui, nhưng vẫn thành thật trả lời. Phương Thục Anh ghi nhớ tất cả những điều này, còn cố ý nói, chuyện này rất quan trọng, về sau phải xem bát tự[1]có hợp không.
Rốt cuộc Chu Minh cũng lên tiếng, Phương Thục Anh phải ngừng lại. Sau đó, mọi người nói một chút chuyện linh tinh. Chung Tình nhìn vẻ mặt của bố mẹ, biết họ không thoải mái. May mà cuối cùng Phương Thục Anh cũng im lặng, mọi người đã bình an vô sự ăn xong bữa cơm.
Cơm nước xong, Chu Minh nói muốn đưa Chung Tình và bố mẹ cô về trước. Phương Thục Anh không vui, nói con trai quan tâm người khác, bố mẹ mình lại ném sang một bên. Chung Tình bảo Chu Minh không cần, cô và bố mẹ sẽ bắt taxi về.
Ra đến cửa khách sạn, họ chia tay nhau ra về.
Lên taxi, Chung Bình mở miệng nói: “Tiểu Tình, mẹ Chu Minh hình như không thích con lắm?”
Chung Tình cười khẽ, “Có lẽ bác ấy có chút hiểu lầm.”
“Vậy về sau sẽ có chút khó khăn, dù sao cũng là trưởng bối.” Chung Bình than nhỏ, mặc dù vậy, Tiểu Tình vẫn quyết tâm đến với Chu Minh, họ có chút không hiểu.
“Con biết.” Chung Tình gật gật đầu. Thật ra Phương Thục Anh cũng không xấu, chỉ là vì quá yêu thương con trai, hơn nữa cách nói chuyện cũng có chút không tốt. Chỉ cần Chung Tình và Chu Minh sống thật tốt, chắc bà cũng sẽ không can thiệp nhiều.
Vừa về đến nhà, đã nhận được điện thoại của Chu Minh. “Không giận chứ?”
Chung Tình vừa vuốt tóc vừa nhận điện thoại, “Không giận.”
“Mẹ anh… thật ra bình thường không như vậy.” Chu Minh có chút áy náy.
“Không sao.” Cô không sao, dù sao giao tiếp với trưởng bối cũng không phải điểm mạnh của cô, cô không giận.
“Đừng lo, sau này chúng ta ở riêng, bình thường cũng ít gặp mặt.” Chu Minh lên kế hoạch.
Chung Tình lẳng lặng nghe anh nói, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Thật ra, khi ở Mĩ trở về, Chu Minh hỏi cô tại sao vội vã đi Mĩ, tuy cô nói bạn bên Mĩ xảy ra chuyện, nhưng cô biết Chu Minh không tin, chỉ là anh không hỏi thêm.
Chung Tình vốn tưởng rằng, sau đêm nói chuyện ấy, Mạnh Tưởng sẽ không để ý đến cô nữa. Nhưng không ngờ hai ngày sau, Mạnh Tưởng chủ động gọicho cô nhắc tới chuyện tiền. Chung Tình bảo họ gửi tài khoản cho Alex, xác nhận tài khoản xong, Alex gọi điện báo cho cô. Chung Tình gọi điện thoại nói với Mạnh Tưởng, đã nhận được tiền. Cuối cùng Mạnh Tưởng nói muốn cảm ơn cô, mời cô và Chu Minh đi ăn cơm, cũng là để chúc mừng họ.
Chung Tình ngừng một chút, nói gần đây hơi bận, chờ rảnh rồi tính. Mạnh Tưởng trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Tiểu Tình, chẳng lẽ chúng ta bây giờ ngay cả là bạn cũng không được sao?”
Chung Tình kiên quyết: “Thật sự là em hơi bận, tối này phải đi gặp bạn của Chu Minh.” Chu Minh hẹn đồng nghiệp liên hoan, cũng coi như cảm tạ mọi người đến thăm anh, thuận tiện chính thức giới thiệu cô.
Mạnh Tưởng đành phải ảm đạm trả lời, “Vậy để lần sau đi.” Nói xong, ngắt điện thoại.
Vài ngày sau đó, Mạnh Tưởng không gọi điện thoại tới nữa. Chung Tình nghĩ, vậy cũng tốt, cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào. Chờ một thời gian nữa, mọi người sẽ quen dần.