Mạnh Tưởng rõ ràng rất quen thuộc con đường này, rất nhanh, họ tới nghĩa trang.
Anh đã cầm một bó hoa lớn, dẫn cô lên núi. Dọc đường đi, nhắc cô đi cẩn thận, Chung Tình đi theo anh, trái tim chậm rãi trấn định. Mặc cho anh đã nói cái gì với Chu Đồng, nhìn cách anh chăm sóc bố mẹ Chu Đồng, nhất định anh đã làm đúng.
Hai người đi đến trước bia mộ của Chu Đồng, Mạnh Tưởng đặt hoa trước mộ, hai người cùng nhau vái ba cái.
Đưng thẳng dậy, Mạnh Tưởng đi lên, lấy khăn nhẹ nhàng lau hết bụi đất trên bia. Chung Tình đứng nguyên, kinh ngạc nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của anh, sự nhẹ nhàng ấy, dường như dành cho một người bạn thân đã mất. Trong lòng Chung Tình hơi nóng lên, nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng trước mắt, lại tưởng tượng đến vẻ mặt anh, nhất định vô cùng ôn hòa. Mạnh Tưởng vẫn luôn làm rất nhiều việc mà đáng lẽ cô nên làm.
Mạnh Tưởng làm xong, đứng thẳng dậy trở lại bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Chu Đồng, tôi và Chung Tình đến thăm cậu.” Chung Tình nhìn mộ Chu Đồng, trong lòng bị âm thanh bình thản ấy khiến cho muốn rơi lệ. Mạnh Tưởng nói với Chung tình, “Em nói chuyện với cậu ấy đi.” Nói xong, chậm rãi đi về phía khác.
Chung Tình nhìn anh rời đi, thật lâu, thật lâu, mới nhìn về phía Chu Đồng.
“Chu Đồng, anh ấy vẫn thường đến thăm cậu đúng không? Thì ra, anh ấy vẫn thường đến đây.” Chung Tình nhẹ giọng nói, nói cho Chu Đồng nghe tình hình của mình gần đây, nói bác Chu vẫn rất khỏe, không cần lo lắng, cô và Mạnh Tưởng nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt. Nói xong, cô không tự giác nhắc tới Mạnh Tưởng đã chăm sóc hai bác như thế nào, hai bác cũng vẫn luôn khen ngợi anh, cô thật sự không nghĩ Mạnh Tưởng lại làm nhiều chuyện như vậy?
“Thật ra cậu đã sớm biết phải không? Anh ấy thường đến thăm cậu, nhất định cũng thường xuyên nói cho cậu nghe tình hình hai bác. Mình cũng rất giậtmình, Mạnh Tưởng đã trở thành người hoàn toàn khác người mình đã từng quen, cậu chắc cũng rất kinh ngạc. Nếu anh ấy trước kia có thể như vậy, thật tốt biết bao?” Có lẽ Mạnh Tưởng lo Chu Đồng nhớ bố mẹ, nên thường đến thăm.
Chung Tình nhìn Mạnh Tưởng đứng cách đó không xa, cúi đầu yên lặng nhìn khói thuốc. Cô gọi anh một tiếng, anh chậm rãi đi lạig ần. “Nói xong rồi?”
“Ừm, đến lượt anh.” Ánh mắt Chung Tình hơi ướt, nhìn anh.
“Anh không cần, em nói là được rồi.” Mạnh Tưởng nhìn về phía tấm bia đá, anh cũng chỉ đến nói cho Chu Đồng, bác Chu đã khỏe rồi.
Chung Tình nhìn anh, thản nhiên cười. Chung Tình lấy từ ví ra một tờ báo, trải xuống đất ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Ngồi một chút đi.” Cô mỗi lần đến, đều ở lại với Chu Đồng rất lâu, luyến tiếc rời đi sớm như vậy.
Mạnh Tưởng tắt điếu thuốc trên tay, sau đó ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Nơi này thật yên tĩnh.”
Chung Tình nhìn sườn mặt anh, đột nhiên phát hiện mũi anh thật thẳng, nghe người ta nói người như vậy thường rất chính trực, “Chu Đồng thích yên tĩnh, trước kia lúc đọc sách, cậu ấy luôn im lặng.” Không hiểu, cô đột nhiên rất muốn nói vậy. Mạnh Tưởng lẳng lặng nghe cô nhớ lại Chu Đồng, Chu Đồng trong lòng cô vĩnh viễn có một vị trí đặc biệt, khi còn trẻ, anh đã tưởng mình mới là người chiếm cứ toàn bộ trái tim cô.
Chung Tình ngừng nhớ lại, nhìn con đường nhỏ xuống núi, đột nhiên cảm thấy con đường quanh co khúc khuỷu ấy giống như nhân sinh, có lẽ ở một khúc quẹo nào đó, quay đầu sẽ nhìn thấy con đường mình từng đi qua. Cô quay mặt nhìn Mạnh Tưởng, “Mạnh Tưởng, nói chuyện của anh đi. Mười năm qua anh sống thế nào?”
Mạnh Tưởng ngẩn ra, ánh mắt rung động, sợ run một hồi, mới chậm rãi mở miệng, “Cũng bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào công ty bố làm việc, từ khi khởi nghiệp, đến tận bây giờ.”
“Ngoài làm việc thì sao?” Anh nói thật đơn giản, chẳng lẽ một câu này đã khái quát được mười năm của anh, hay là có những việc không muốn nhắc tới?
Anh ho nhẹ hai tiếng, “Ngoài làm việc, là chăm sóc bố mẹ, rồi hai bác Chu. Cũng có vài lần yêu đương, nhưng họ không chịu nổi việc anh trễ hẹn, nên bỏ đi. Cho đến khi quen biết Luyến Kinh, cô ấy còn bận hơn cả anh, nên không ngại anh đến muộn.” Anh lộ ra nụ cười tự giễu lại có chút bất đắc dĩ.
“Anh và Luyến Kinh quen nhau như thế nào?” Cô đột nhiên tò mò.
“Là ở trên máy bay. Vị trí của anh ngồi cạnh cửa sổ, cô ấy ngồi bên cạnh, anh vốn không chú ý đến cô ấy. Bay được một nửa đường, cô ấy đột nhiên nói muốn đổi chỗ với anh, anh đồng ý. Kết quả, cô ấy trùm mũ dựa vào cửa sổ, anh tưởng cô ấy ngủ, không ngờ cô ấy vụng trộm khóc. Tiếp viên hàng không tưởng anh làm cô ấy khóc, nên đưa cho anh một túi khăn giấy để cô ấy dùng. Hôm ấy, cô ấy thất tình.” Mạnh Tưởng nhẹ nhàng cười. Anh và Luyến Kinh gặp nhau như một vở hí kịch. Chung Tình lẳng lặng nghe, khi anh nhớ lại, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương và thương tiếc.
“Sau đó ở Bắc Kinh, bọn anh lại gặp nhau, cô ấy đưa anh một túi khăn giấy, còn mời anh ăn cơm. Cô ấy kể cho anh nghe một câu chuyện đau lòng, thật ra, cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ.” Mạnh Tưởng than nhẹ, Luyến Kinh rất mạnh mẽ, nên sẽ không yếu đuối đến mức cần một người đàn ông bảo vệ bên cạnh.
“Sau đó hai người quen nhau?” Chung Tình nhẹ nhàng hỏi, Luyến Kinh nhất định đã khiến anh nảy sinh ý muốn bảo vệ.
“Ở chung một thành phố, nên có vẻ dễ gặp nhau. Cô ấy là một người ngoài mềm tỏng cứng, nhưng một người kiên cường đến đâu cũng cần có một người bạn để tâm sự.” Anh và cô giống như đồng cảnh ngộ, chia xẻ nỗi buồn với nhau. Cô mỗi lần hẹn anh, đều bận rộn đến mức thở dốc, sự mỏi mệt của cô chỉ dám thể hiện ra trước mặt anh, mà anh ôn hòa tĩnh lặng thích hợp với cô, họ dựa vào nhau để cùng đi lên phía trước.
“Luyến Kinh là một cô gái tốt, lần đầu tiên gặp cô ấy em đã thích cô ấy, cô ấy nhất định là một tri kỷ.” Chung Tình khen ngợi từ đáy lòng, liếc mắt đã có ấn tượng tốt, đến giờ vẫn nhớ rõ.
Mạnh Tưởng nhìn cô, chậm rãi gật đầu. Tuy rằng, anh cũng nghĩ như cô, nhưng trong lòng Luyến Kinh vẫn còn bóng dáng người khác, giống như anh! Họ đều vì không có được nên nuối tiếc lưu luyến, nên mới có ước định kia. Có lẽ, họ đều vì khát vọng nhỏ nhoi trong lòng mà chờ đợi. Khát vọng có một ngày, điều không thể sẽ biến thành có thể, giống như sau mười năm Chung Tình lại trở về, ngọn lửa nhỏ trong lòng anh lại bắt đầu lay động.
Nhưng tất cả những chuyện này, cô đều không biết. Cô từ coi anh là kẻ thù đến bạn bè đã rất khó khăn, anh sao dám hy vọng xa vời cô sẽ nhận lời yêu anh. Cô tới bây giờ cũng sẽ không chấp nhận anh! Lòng Mạnh Tưởng khẽ nhói, nếu cô có một chút gì yêu anh, sẽ không làm nhiều chuyện tổn thương chính mình, tổn thương anh, thậm chí không tiếc làm cho người nhà lo lắng. Nhớ tới trước đây, cô gái đáng yêu tri kỷ ấy, lại trong một đêm hoàn toàn thay đổi. Mỗi khi nhớ lại, trái tim anh đau đớn, là anh đã dùng thứ anh gọi là “Yêu” buộc cô phải đi tha hương!
“Em thì sao, ở Mĩ thế nào?” Ánh mắt anh thay đổi, giấu sự chua xót xuống đáy lòng, giọng nói nhẹ nhàng. Lần đầu tiên hỏi về cuộc sống của cô ở Mĩ, tuy đã biết, nhưng anh lại tham lam muốn chính tai nghe cô nói, nghe cô kể về khoảng thời gian thức trắng đêm ấy.
“Em…. lúc đầu thì không ổn.” Cô do dự nói, những ngày tháng hoang đường ấy, anh không cần biết. Năm đó, sau khi anh phẫn nộ bỏ đi, mẹ nói cho cô biết anh sa đọa, cô biết anh bị mình làm tổn thương. “Sau đó, dần dần tốt lên. Em quen biết được một người bạn rất tốt, tên là Mike, anh ấy dạy em làm cách nào để đối mặt với chính mình.” Cô không muốn nói cho anh biết Mike là bác sĩ tâm lý của cô, không muốn để anh biết mình đã đau đớn thế nào, cho dù biết anh phóng túng chính mình, cô vẫn muốn giấu kín việc cô tự để cho bản thân mình da đọa.
“Dần dần quen được rất nhiều bạn tốt, yêu thích hội họa, âm nhạc, họ đều rất thiện lương, bao dung. Em cùng họ tham gia rất nhiều hoạt động công ích, dần dần hòa nhập vào cuộc sống của họ. Ngày nghỉ, họ thường ra ngoài du lịch, em dùng tiền làm thêm để đi du lịch cùng họ, dường nnhư muốn chạy qua lại khắp nước Mỹ. Em thích nhất là đi Grand Canyon, còn có cả Công viên quốc gia Yellow Stone. Trước thiên nhiên, sẽ thấy nhân loại thật sự nhỏ bé. Khi đó em mới hiểu, trong lòng cho dù là sự oán hận gì cũng có thể biến mất.” Trong khi nói, đôi mắt cô trong suốt, khóe miệng hơi giương lên, vẻ mặt nhu hòa.
Mạnh Tưởng nghe cô nói, trong lòng hơi kích động, những gì cô nói, anh đều đã biết qua những chiếc VCD và ảnh cô gửi về. Anh nhìn khuôn mặt hưng phấn của cô, trong đầu hiện lên khuôn mặt cười rạng rỡ trong ảnh, trái tim thả lỏng, cô đã học được cách để vui vẻ, thật tốt làm sao!
Chung Tình chia xẻ với anh rất nhiều niềm vui khi đi du lịch, nói cho anh nghe về những loài động thực vật lạ, thỉnh thoảng còn gặp những người cuồng nhiệt đến kỳ lạ, khi nói đến đoạn cao hứng không nhịn được cười khẽ, Mạnh Tưởng lẳng lặng cười theo. Hai người chậm rãi tán gẫu về Chu Đồng, cho tới những ngày vô tư lự trước kia, ngày đó thật đẹp, không có phiền não, không có thương tổn, mỗi khi mở mắt, đều là một ngày để mỉm cười.
“Trưởng thành rồi mới biết tuổi thơ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.” Chung Tình cảm khái ngẩng đầu nhìn trời xanh, những đám mây trắng bay theo gió, vừa giống bạch mã lại vừa giống một con chó nhỏ, một đôi song song chạy bên nhau.
Mạnh Tưởng cũng ngẩng đầu lên, “Sau khi lớn lên, con người ta thường trở nên phức tạp hơn.” Anh nhìn lên đám mây như đang hiện lên hình dáng trước đây của cô, mái tóc đuôi ngựa dài, váy trắng, khuôn mặt hồng hồng như trái táo ngẩng đầu gọi anh, “Anh Tưởng Tưởng.” Trong lòng hơi đau, cô không sẽ bao giờ gọi anh như vậy nữa, anh cũng không thể gọi cô là Tình Tình. Tuổi thơ, nếu có thể dùng cái gì để lấy lại được chút hạnh phúc ngày ấy, cho dù là mười triệu đô cũng không tiếc!
“Đúng vậy, thật phiền não. Nhưng mà, giống như bố mẹ anh cũng rất tốt, cho dù đã lớn tuổi, nhưng mỗi ngày vẫn rất hạnh phúc.” Chung Tình ngưỡng mộ bố mẹ Mạnh Tưởng, bố nuôi có thể vì mẹ nuôi mà từ bỏ tất cả, chỉ vì muốn ở bên bà.
“Họ hiểu được cách quý trọng đối phương.” Mạnh Tưởng nhẹ nhàng nói, nói xong đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Chung Tình nhìn sự cảm khái trong mắt anh, kinh ngạc hơi gật đầu, nghĩ vừa rồi anh nói đến sự đau lòng của Luyến Kinh, mỉm cười nói, “Anh cũng biết quý trọng, Luyến Kinh chắc chắn sẽ hạnh phúc giống như mẹ nuôi.”
Mạnh Tưởng nhìn ý cười trong mắt cô, trái tim như ngừng lại trong chốc lát, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, “Đều phải quý trọng.” Cô mỉm cười chúc phúc cho anh, anh liệu có thể còn hy vọng xa vời? Đừng ngớ ngẩn, đừng vọng tưởng nữa, trong lòng của cô cho tới giờ cũng không có vị trí dành cho anh!
Mạnh Tưởng đứng lên, vươn tay về phía cô, “Không còn sớm nữa, chúng ta về đi.” Cô cầm tay anh đứng lên, đột nhiên đứng dậy, khiến cô cảm thấy choáng váng, lui lại một bước nhỏ. Tay bị anh cầm chặt, giọng nói lo lắng truyền vào tai, “Sao vậy?” Cô phe phẩy, “Không sao.” Cô bị thiếu máu, thường xuyên như vậy. Mạnh Tưởng nắm tay cô, nhìn thẳng như xác nhận cô thật sự không sao. Chung Tình không mở mắt, nhẹ nhàng rút tay lại.
Hai người tạm biệt Chu Đồng, chậm rãi đi xuống núi. Sau đó cùng đi đến Chu gia. Ông bà Chu biết họ đến thăm Chu Đồng, vui mừng gật đầu, hai đứa trẻ này đối với Chu Đồng thật tốt. Mạnh Tưởng và Chung Tình cười, chỉ cần họ vui vẻ, Chu Đồng cũng an tâm.