Cá Cược Tình Yêu

Chương 34: 34: Lễ Tiệc 2



Chiếc xe được lái tới trước thảm đỏ, hàng chục phóng viên cùng máy ảnh chiếu tới nôn nóng đón chờ thiếu gia Âu Thị và tiểu thư Lạc Thị.
Vệ sĩ từ bên trong thay nhau chạy nhanh ra ngoài đứng xung quanh xe.

Âu Thành Triệu bước xuống tay đưa lên chỉnh vạt áo, nở một nụ cười nhạt nhẽo gật đầu.

Cậu nhanh chóng quay lại mở cửa xe, bàn tay to lớn đưa ra nắm chặt tay nhỏ bé của Lạc Ân Nghiên, cả hai đều hướng ánh mắt về đối phương mỉm cười đầy tình tứ.

Lạc Minh Đông cùng Giai Ánh Tuyết cũng được vệ sĩ mở cửa mời xuống, gia đình bốn người đứng trước thảm đỏ vẫy tay cúi chào phóng viên.
Vì không muốn ảnh hưởng của sự chen nhau, ánh đèn flash chói loá, những vệ sĩ nhanh chóng hỗ trợ bảo vệ đưa mọi người vào trong an toàn.
Âu Việt Minh đang cùng nói chuyện với những đối tác lớn, thấy con trai cùng bạn thân của mình tới cũng nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Ông mỉm cười vui vẻ, nhanh chân bước tới, giọng nói ôn hoà vang lên.
“Ây da ông bạn già, tới rồi sao”
Cả hai người đi lại bá vai nhau, Lê Ngọc Nhi thấy bà xui tương lai của mình tới cũng vui mừng chạy tới.

Hai ông bà mỗi người ngã một nơi, giờ chỉ con mình cô cùng cậu đứng ở nơi này.
Âu Thành Triệu nhân lúc mọi người đi, cũng thoải mái ôm lấy cái eo nhỏ của cô nói
“Em cùng chị sẽ lên tầng trên để tiếp khách, ở dưới là dành cho những đối tác lớn của Âu Thị và Lạc Thị sẽ không hợp với chúng ta”
“Được rồi đi thôi!”
Tầng trên lúc này, những tiểu thư thiên kim hay thiếu gia của các công ty lớn đã tụ họp lại cùng nhau thưởng thức bữa tiệc lớn, họ đều là bạn bè của Âu Thành Triệu.

Riêng Lạc Ân Nghiên là người trầm tính nên cô cũng không mời nhiều, chỉ đơn giản vài nhân viên trong công ty, đặc biệt không thể thiếu chính là Thanh Nghi.

Vừa nghĩ tới đây cô liền đưa ánh mắt liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng nghịch ngợm của cô nhóc đó đâu, đang tính gọi điện hỏi thì xa xa một giọng nói lamh lảnh vang lên.
“Ân Nghiên, mình ở đây” Thanh Nghi vừa nói miệng cười tươi tay cũng không ngừng vẫy cô lại.
Lạc Ân Nghiên thấy thế cũng nhanh chóng chuẩn bị đi lại nhưng một vòng tay chắc nịch kéo cô vào lòng, giọng nói ôn hoà hỏi.
“Chị tính đi đâu?”
“Cậu đi tiếp khách đi nhé, tôi ra chỗ Thành Nghi một lát”
Âu Thành Triệu ngước mắt lên liền thấy bóng dáng của Thanh Nghi, tay đang cầm ly rượu nhìn về phiá này.
“Được rồi, đừng đi xa quá em tìm không được sẽ phạt chị” Dứt lời cậu hôn lên vành tai của cô rồi mới chịu thả tay buông tha.

Những cô gái có cảm tình với cậu ở đây cũng thấy được cảnh này, người nào ánh mắt cũng sáng bừng như ngọn lửa cháy, ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào Lạc Ân Nghiên một cách ghen tị.
Cô vừa đi xa, phía sau bỗng một bàn tay to lớn đấm nhẹ vào vai cậu.
Nguyên Ngọc Dương hai tay đút túi quần ngả ngớn nhìn.

Miệng cũng huýt sáo vang dội, khuôn mặt đầy thú vị hiện ra.
“Quen rồi?”
“Ừm” Âu Thành Triệu nhàn nhạt trả lời.
“Nhanh thật! Tiếp theo lại muốn làm gì đây?”
“Hỏi làm gì?”
“Thích!”
Âu Thành Triệu nghe điệu bộ nói chuyện của tên này âm thầm tỏ ra chán ghét, ánh mắt lạnh nhạt lướt đi.

Nguyên Ngọc Dương bất ngờ lên tiếng.
“Cậu xin số La Ly?”
“Ừ, chờ cậu chắc tới tết công gô.

Gặp được cô ta ở công ty Ân Nghiên mình liền xin”
“Có Lạc Ân Nghiên rồi xin số cô ta làm gì? Cậu đừng nói một chân đạp hai thuyền nhé? Tồi lắm đó”
“Việc của cậu sao? Câm, cút”
“Hôm nay mình cũng đưa ẻm tới đó có muốn gặp ẻm không?”
Âu Thành Triệu tay cầm ly rượu từ người phục vụ, thản nhiên lắc qua lắc lại.
“Ai?”
“Gì vậy, mới đây đã quên rồi? La Ly chứ ai nữa”
Không biết do thông điệp vũ trụ mách bảo hay vì lý do gì, vừa nói hết câu La Ly liền xuất hiện.

Cô mặc một váy dạ hội màu đen vô cùng gợi cảm, những ánh mắt háo sắc từ đầu đến cuối đều đặt lên người cô.

Cậu lúc này mới ngước lên nhìn cô ta, La Ly nở nụ cười ngọt ngào say đắm lòng người, đang từng bước nhẹ nhàng tiến về phía cậu.
“Anh trẻ”
Thấy La Ly ở đây cậu âm thầm nheo mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Ngọc Dương.

Nhưng nhanh chóng dấu đi, nở nụ cười lạnh nhạt đáp lại La Ly.
“Sao em ở đây?”
“Là Nguyên tổng đưa em đến, đây là công ty nhà anh sao?”
“Ừ” Tiếng trả lời lạnh nhạt vang lên.
“Thật to, ngưỡng mộ anh quá đi còn trẻ vậy đã sắp làm chủ một công ty không tầm thường”
Cậu nhếch môi cười không nói.

Nguyên Ngọc Dương nhanh chóng tránh đi chỗ khác lúc nào không ai hay biết, đến khi kết thúc cuộc trò chuyện Âu Thành Triệu muốn quay qua cho tên kia một bài học thì liền không thấy.

Cậu nghĩ thầm.
‘Trốn cũng nhanh thật!’
Giờ chỗ này chỉ còn mình cô và cậu, để tránh mọi người để ý đặc biệt là không để Lạc Ân Nghiên có thể nhìn thấy Âu Thành Triệu liền nháy mắt ra hiệu cho La Ly đi ra chỗ khác.
Hiều được ý này, cô cũng mỉm cười hài lòng nhanh chân bước theo cậu không rời.
Bên này, Lạc Ân Nghiên đang cùng Thanh Nghi tán gẫu.
“Không ngờ cậu lại sắp làm chủ một công ty giải trí đó Ân Nghiên”
“Mình không phải chủ, Âu Thành Triệu mới có khả năng đứng đầu công ty nên nói về chủ thì chỉ có cậu ấy thôi”
“Âu Thành Triệu? Là ai nhỉ nghe có vẻ hơi quen”
“Chính là thanh niên đứng cạnh mình ở lề đường đó”
Thanh Nghi chống trán suy nghĩ một lúc thì mới sực nhớ tới.
“Àaa…nhớ rồi.

Hai gia đình có mối quan hệ tốt sao, lại cùng nhau hợp tác tạo hẳn một công ty con như vậy”
“Ừm cứ cho là thế đi”
“Haizz nhạt nhẽo”
Lạc Ân Nghiên mặc kệ không trả lời, tay cô cầm bánh ngọt nhâm nhi thưởng thức từng miếng.

Bỗng như nhớ đến điều gì đó liền quay sang hỏi Thanh Nghi.
“Sao rồi tên nhóc kia thế nào rồi?”

“Ai? tiểu non tở ở quán bar ấy hả”
“Chứ còn ai nữa” Lạc Ân Nghiên vừa nói vừa lườm cô một cái.
“Haizz bỏ rồi”
“Sao lại bỏ?”
“Mình vừa phát hiện tên trăng hoa đó lăng nhăng, lại còn giả vờ tội nghiệp dễ thương.

Thật kinh tởm chết ta đây”
Nghe tới đây Lạc Ân Nghiên không thể không bị sặc, miếng bánh đang ăn cũng vì thế mà bị bay ra.

Cô cười to không ngớt, không nghĩ rằng có một ngày cô bạn thân của mình lại bị cho ăn một cặp sừng dài như vậy.

Một kẻ tình trường nhưng bị chơi một vố như vậy quả thực đau.
Đang trong tâm trang rầu nhưng lại bị Lạc Ân Nghiên trêu chọc, Thanh Nghi hai tay chống hông nâng cao giọng trách móc.
“Cười cái gì vậy hả, mình bị thế mà cậu còn cười được sao?”
“Được rồi xin lỗi”
Khách trong bữa tiệc đã bắt đầu đông dần, nhạc cũng nổi lên từng hồi to lớn.

Mọi người trong sảnh liên tục nâng ly nhảy nhót, Thanh Nghi cũng nhanh chóng hoà mình vào không khí vui liền kéo Lạc Ân Nghiên tới chỗ đám đông.

Không nghĩ ngợi cô cũng bước theo Thanh Nghi chen vào giữa, nhạc càng lúc càng mạnh không khí lại càng nhộn nhịp hơn.
Lúc này, Lạc Ân Nghiên liếc nhìn xung quanh tìm hình bóng quen thuộc.

Cứ nghĩ cậu sẽ đâu đó nhảy nhót trong này nhưng tìm hơn ba phút cô chả thấy đầu.

Lạc Ân Nghiên quay sang nói thầm với Thanh Nghi.
“Cậu ở đây chơi nhé, tớ đi ra đây một lát”
Thanh Nghi đang vui vẻ cũng không quan tâm lắm mà gật đầu.

Lạc Ân Nghiên cũng nhanh chóng chui ra ngoài đi tìm kiếm cậu, chỉ còn một mình Thanh Nghi chìm trong cuộc vui này bỗng nhiên cô bị một lực xô đẩy không kịp phòng bị đã ngã vào một khuôn ngực cứng cáp.

Người thanh niên nhanh chóng ôm lấy eo cô, môi nâng lên một độ còn huyền bí, Thanh Nghi nhận thấy điều gì đó cũng nhanh chân đứng vững dậy, ngại ngùng nói.
“A thật xin lỗi, là do mọi người đẩy nhau nên tôi không kịp chống đỡ”
“Không sao” Giọng nói trầm thấp vang lên
Thanh Nghi lúc này mới ngước mắt lên nhìn người con trai ấy.

Một khuôn mặt cương nghị hiện ra, ánh mắt diều hâu cùng đôi môi mỏng tạo thành một nét đẹp hoàn mỹ.

Người thanh niên này từ nãy tới giờ vẫn luôn đặt ánh mắt trên người cô, thấy vẻ đẹp trai như tượng này Thanh Nghi liền hào hứng bắt chuyện.
“Chào cậu, cậu tên gì”
Nguyên Ngọc Dương nghe câu hỏi này cũng trợn trọn mắt bất ngờ, cảm thấy thú ví trước sự bạo gan của cô gái này.

Những người phụ nữa khi gặp cậu đều là một dáng vẻ giả vờ ngại ngùng, nũng nịu chỉ muốn câu dẫn đàn ông.

Nhưng cô gái này lại rất khác, rất thẳng thắn không vòng vo, vừa gặp liền có thể hiện ra khuôn mặt háo sắc hỏi tên như vậy.

Nguyên Ngọc Dương âm thầm chời trừ.
“Tôi là Nguyên Ngọc Dương”
“Vậy hả, chào cậu tôi là Thanh Nghi, rất vui được làm quen”
“Ồ rất vui được làm quen”
Thanh Nghi mỉm cười ngọt ngào nói tiếp.
“Hai ta có thể ra kia ngồi nói chuyện một chút không nhỉ?”
“Được!”
Nói xong hai người đều tiến ra phía bàn gần quầy bánh ngọt.

Thanh Nghi đi lại lấy cho mình một dĩa bánh đơn giản cùng hai ly rượu, cô đưa cho Nguyên Ngọc Dương một ly rồi ngồi xuống.

Giọng hào hứng khi gặp được cái vui hiện lên.
“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“u19”
“Sao cơ, 19 á?”
Nguyên Ngọc Dương thản nhiên gật đầu không nói.

Thanh Nghi cũng nhanh nhẹn nói tiếp.
“Trẻ như vậy? Đùa sao, nhìn cậu không giống mấy đứa nhóc trẻ trâu đó mà hoàn toàn là dáng vẻ chững chạc”
“Không tin sao?” Dứt lời Nguyên Ngọc Dương lấy thẻ giấy tờ tuỳ thân quăng trước mặt cô.
Thanh Nghi cầm lên xem hai mắt mở to, mồm há hốc không ngậm lại được.

Cô thật bất ngờ, cứ tưởng trong bữa tiệc chỉ toàn doanh nhân sẽ không có tiểu non tơ nào nhưng không ngờ lại có một anh chàng trả tuổi đúng gu mình thích ở đây, lại còn mới mười chín quả thật là một điều thú vị mà..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cá Cược Tình Yêu

Chương 34: Lễ tiệc 3



Lạc Ân Nghiên đi từng bước xung quanh tầng nhà, ánh mắt cô lướt nhìn mọi nơi, cố gắng tìm ra bóng dáng quen thuộc. Nhưng có vẻ cậu không có ở đây, ánh mắt cô rũ xuống thầm suy nghĩ, không biết cậu đang ở đâu.

Nghĩ rằng Âu Thành Triệu đã xuống tầng dưới cùng cha mẹ, Lạc Ân Nghiên liền nhanh chóng bước chân. Xuống tới tầng dưới, cô đưa ánh mắt vào những đám người đông đúc, đa số toàn là những người chạc tuổi cha cô, họ đều là cổ đông lớn cũng không có bóng dáng trẻ tuổi nào ở đây.

Phía xa xa, mẹ cô cùng bác gái Lê Ngọc Nhi đang ngồi nói chuyện. Không nhanh không chậm cô liền chạy tới, giọng nói khép nép vang lên.

“Cháu chào bác, mẹ ạ!”

“Ây da con gái, không ở tầng trên chơi với Âu Thành Triệu sao” Lê Ngọc Nhi thấy cô thì vui vẻ lên tiếng.

“Con không thấy cậu ấy trên đấy nên liền xuống đây tìm ạ. Bác có thấy cậu ấy ở đâu không ạ?”

“Không từ nãy giờ nó không có xuống đây. Nó không có trên đó sao?”

“Dạ không ạ”

Lê Ngọc Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

“Giờ này phóng viên chắc có lẽ vẫn còn ở trước công ty rất nhiều, nó không có khả năng xuống đó, cháu thử lên tầng thượng xem thử nhé”

“Tầng thượng ạ?”

“Đúng rồi! Trên đó ngắm cảnh cũng rất đẹp có khi nó lại trên đó hút thuốc ngắm cảnh đó”

“A…vậy cháu xin phép ạ! Mẹ và bác chơi vui vẻ”

Dứt lời cô liền xoay người từng bước đi tới thang máy. Tay cũng ấn lên tầng cao nhất của công ty, Lạc Ân Nghiên khoanh hai tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào hàng số đang nhảy. Chắc có thể cậu đang trên đó, nhưng không lẻ trên đó một mình sao? Một mình hút thuốc trên đó à? Nghe có vài phần hợp lí nhưng lại có chút không.

Tiếng ting vang lên một tiếng vang dội, cánh cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là một khung cảnh u tối, trên sân thượng cũng trồng vài cây hoa lài rất thơm, có một bộ bàn trà được đặt trên đây. Ngoài những thứ đó ra còn có vài ánh đèn mập mờ loé sáng còn lại đều là một khung cảnh lạnh lẽo, vì trên tầng cao của công ty nên gió rất mạnh, không ngừng đập vào khuôn mặt non nớt của cô.

Sân thượng rất rộng, cô không ngờ là nó rộng tới mức như vậy. Thấy khung cảnh đáng sợ này Lạc Ân Nghiên cũng hơi run, cậu dám lên đây hút thuốc chill chill ở trên này sao, nếu thật sự như vậy cô cũng thật nể phục Âu Thành Triệu.

Lạc Ân Nghiên vòng lấy hai tay ôm bả vai của bản thân, tránh cái lạnh đang tới. Cô bắt đầu bước chậm chạp tìm kiếm, mặc dù mạnh mẽ nhưng cô cũng sợ ma lắm, để bản thân đi một mình trong khung cảnh như thế này đúng là tự giết mình mà.

Sau ba phút đi khắp cái tầng thượng này, Lạc Ân Nghiên vẫn không thấy bóng dáng mình muốn tìm, cô lắc đầu nhìn xung quanh, sự sợ hãi trào lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái khung cảnh này, không nghĩ ngợi cô liền quay người bước đi.

Vừa đi gần tới thang máy, tay chuẩn bị đưa lên nhấn nút thì bỗng…

Cô nghe một tiếng sào sạt bên tai, nó xuất phát từ trong những bụi cây hoa dày đặt như bức tường ở phía xa kia. Bàn tay run rẩy, đầu quay lại phía sau nhìn. Lúc này hai môi cô mím chặt, hai mắt đã ngấn nước do tiếng động lúc nãy vang lên, làm cô không thể nào bình tĩnh được.

Nghĩ là Âu Thành Triệu có thể ở chỗ đó mà mình lúc nãy đã bỏ qua không kiếm. Lạc Ân Nghiên mạnh dạn chầm chậm đi lại, tay cô bấu chặt vào chiếc váy kiềm hãm sự sợ hãi trong lòng. Càng đi tới gần cô nghe một tiếng động gì đó rất rõ, giống như tiếng của quần áo chà sát vô nhau vậy.

Lạc Ân Nghiên nghĩ thầm ‘không lẽ có người lên đây làm bậy bạ sao?’

Sự tò mò hối thúc cô phải đi lại nhanh hơn nữa để xem cảnh gì xảy ra trước mắt. Vì không chú ý nên chân cô bỗng bị trẹo sang một bên, theo bản năng cô “A” lên một tiếng đau đớn rồi ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm lấy cổ chân của mình. Lúc cô la lên tiếng động trong bụi cây liền im ắng, Lạc Ân Nghiên cố gắng chống đỡ đứng dậy từng bước đến gần hơn, đến khi đi tới thì thật sự không thấy có ai ở đó, hoàn toàn là một khung cảnh trống không. Khuôn mặt cô dâng lên một tràn cảm xúc hoảng hốt, không lẽ…Không lẽ mình đã gặp ma sao?

Nghĩ tới đây Lạc Ân Nghiên liền hoảng sợ, chân cô như bị đóng đinh ở đó, không thể cử động được, chỉ vô lực ngồi xuống do cơn đau đang kéo đến. Cô nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào số máy quen thuộc, tiếng chuông vang lên một hồi dài nhưng không bắt máy. Lạc Ân Nghiên tiếp tục nhấn gọi lần nữa, lần này cũng vậy vẫn là giọng nói máy móc đó. Cô sợ hãi bật khóc thành tiếng, Lạc Ân Nghiên liền nhớ tới Thanh Nghi đang ở tầng dưới cô liền gọi điện, rất nhanh đầu dây bên kia đã lên tiếng.

“Alo, Ân Nghiên cậu ở đâu vậy? Mình tìm cậu nãy giờ”

“Thanh Nghi, cậu mau lên sân thượng đi mình đang ở trên này, chân mình đau quá đã bị bong gân rồi”

Lạc Ân Nghiên giọng nói run rẩy như sắp khóc, tay cầm chặt lấy điện thoại áp vào tai.

“Ừ ừ, mình lên liền cậu đừng sợ! Ngồi yên nhé”

Chơi với Lạc Ân Nghiên từ lâu, Thanh Nghi cũng biết được cô là một người rất sợ ma và cũng rất sợ khung cảnh lạnh lẽo ghê rợn khi ở một mình. Điều mà khiến một cô gái mạnh mẽ, lạnh lùng sợ hãi đến mức bất khóc như vậy chỉ có lý do đó mà thôi. Cô nhanh chân chạy nhanh bằng cầu thang bộ lên sân thượng, mắt hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, rất nhanh đã liền thấy bóng dáng gầy gò đang ngồi co ro ở bồn hoa lài kia.

Thanh Nghi mặc kệ là mình đang mang guốc cao, cô dùng sức bình sinh chạy tới chỗ Lạc Ân Nghiên nhanh nhất có thể.

“Ân Nghiên!!”

Thanh Nghi đứng trước mặt cô, hai tay chống hông thở hồng hộc rồi nói.

“Cậu sao lại lên đây? Đã sợ ma rồi còn lên đây một mình sao?”

“Mình…mình có chút việc. Chân đau quá không đứng nỗi nữa”

“Haizz đúng là không hiểu cậu luôn. Này đứng lên mình đỡ”

Lạc Ân Nghiên câu cánh tay mình qua cổ Thanh Nghi, chống đỡ thân người mình đứng dậy. Cơn đau lúc này vẫn còn hơi nhói nên khi đứng dậy cũng bị ảnh hưởng một chút. Hai người ôm nhau từng bước lại cửa thang máy, đi vào rồi nhấn vào tầng dưới, đến khi cánh của đóng lại…

Một bóng dáng người con trai từ trong bụi cây bước ra, hai tay cậu đút túi quần nhìn chằm chằm vào nơi hai người kia vừa đi. Ánh mắt lạnh lẽo hiện lên, La Ly cũng bước ra, đứng sau lưng cậu khoanh tay nhếch môi nhìn.

Âu Thành Triệu nghĩ lại lúc vừa rồi, nếu chậm một bước đã bị cô thật sự phát hiện ra. Vốn muốn tránh Lạc Ân Nghiên, cậu liền bảo La Ly lên sân thượng nói chuyện. Ở nơi vắng vẻ này cô ta không ngừng khiêu khích cậu, trong lúc hai người đang làm hành động mờ ám thì nghe một tiếng hét to. Âu Thành Triệu lúc đó liền hoảng hốt, bởi vì cậu biết tiếng hét vừa rồi là của ai, ngó ánh mắt ra nhìn thấy Lạc Ân Nghiên đang nắm cổ chân mình cậu nhanh chóng kéo lấy La Ly đi luồn ra bụi cây bên kia để lẫn trốn. Cũng may lúc đó phát hiện kịp thời, nếu để cô thấy cảnh này thì cậu không dám nghĩ nữa.

Thật sự mà nói, không hiểu sao lúc đó tim cậu lại đập rất nhanh, một sự hoảng sợ chưa từng có hiện lên trong con người mình. Sợ cô phát hiện sao? Sợ tất cả bị bại lộ sao? Âu Thành Triệu không ngừng suy nghĩ, cậu cảm thấy chán ghét cái cảm giác này. Tại sao lại phải sợ chứ? Chỉ là một trò chơi thôi mà, có lẽ cậu sợ nếu cô phát hiện trò chơi sẽ kết thúc lúc đó sẽ không còn thú vị nữa. Đúng vậy, chính là vì không muốn đồ chơi mình thích thú bỗng nhiên mất đi nên mới có cảm giác như vậy.

Âu Thành Triệu không ngừng tự nhũ bản thân. La Ly kế bên thấy cậu đứng trầm ngâm thì yểu điệu khoác tay cậu.

“Anh trẻ?”

“Nghĩ gì vậy?”

“Không có gì” Âu Thành Triệu sực tỉnh, lạnh nhạt lên tiếng.

“Xém chút nữa đã bị phát hiện, chúng ta còn chưa kịp vui đùa nữa”

Nghe câu nói này, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm xúc chán ghét chưa từng thấy, nhưng vẫn cố gặp kiềm chế, quay qua nhìn La Ly bằng ánh mắt dịu dàng.

“Ngoan, có gì lần sau sẽ nói sau. Bây giờ tôi đi đây”

Ngừng một lát cậu nói tiếp.

“Còn nữa, nếu lần sau muốn gặp tôi thì phải báo trước. Đừng bất thình lình như vậy! Không hay”

Dứt lời Âu Thành Triệu lạnh lùng bỏ La Ly ở đó chỉ để lại một bóng lưng nhạt nhẽo quay đi.

Nhìn theo bóng dáng cậu, cô nhếch môi cười nhạt, mắt dán chặt vào thân hình ấy. Âm thầm nắm chặt bàn tay của mình, miệng lẩm bẩm.

“Để rồi coi, anh cuối cùng gì cũng là của em”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.