Sau khi hôn lễ của Tiểu Hi kết thúc, Trần Gia Kiệt lái xe đưa cô về nhà, bà Doãn đã lên chùa đến tối mới về.
Phòng khách, Tiểu Khiết nhàm chán nằm lên đùi anh ăn trái cây, còn anh đọc cho cô nghe về những tư liệu làm đẹp.
Anh luôn thắc mắc tại sao đến bây giờ bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhưng ông trời không phụ lòng người, cho đến một ngày.
Hôm nay là sinh nhật anh, định là tổ chức ở ngoài nhà hàng nhưng cô lại muốn nấu ăn tổ chức ở nhà, từ sáng sớm Tiểu Khiết đã bước vào bếp cùng quản gia nấu ăn. Ngửi thấy mùi dầu mỡ trong đây cô chỉ muốn ra ngoài ngay lập tức, khó chịu quá.
Quản gia vội nói :Thiếu phu nhân cô ra ngoài đi, để chúng tôi tự làm được rồi.”
Tiểu Khiết xua tay :”Không sao đâu ạ, cháu muốn nấu cho anh ấy…ọe…”
Cô bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Quản gia thấy vậy nhanh chóng chạy lên báo tin cho bà Doãn.
– “Phu nhân, có tin vui rồi, thiếu phu nhân hình như là đang mang thai.”
Bà Doãn đang đọc báo thì ngạc nhiên :”Thật sao? Con bé đâu rồi, mau bảo nó tránh xa nhà bếp ra, nguy hiểm lắm.”
Tiểu Khiết nôn ọe đến khuôn mặt trắng bệch, cô ôm ngực đi ra ngoài. Bà Doãn đi đến.
– “Con gái, mau, mau lên phòng thay quần áo, đến chỗ này cùng với ta.”
Tiểu Khiết khó hiểu :”Đi đâu ạ? Con đang chuẩn bị sinh nhật cho anh ấy, khi khác được không mẹ.”
– “Để đó mọi người làm cho là được rồi, nhanh, lên thay đồ đi, ta muốn đi ngay bây giờ.”
Tiểu Khiết ngoan ngoãn lên thay đồ :”Vâng, mẹ đợi con một lát.”
Tài xế riêng của nhà bà đưa họ đến bệnh viện của bạn bà, nơi đây chuyên về sinh sản, vì là bạn nên bà thấy rất uy tín.
Tiểu Khiết nhìn bà :”Mẹ, chúng ta đến đây để làm gì?”
– “Đi vào rồi sẽ biết, ta thực sự mong đợi quá.”
Cô cùng bà đi vào trong, bà không cần số báo danh đứng xếp hàng mà đi thẳng vào bên trong phòng.
– “Lâu rồi không gặp.” Bà Doãn nói.
Vị bác sĩ cùng tuổi bà vui vẻ đứng dậy :”Thiệt là lâu rồi không gặp, dẫn con dâu đến khám thai sao?”
– “Khám thai?” Tiểu Khiết hỏi, thì ra nơi này là Bệnh viện phụ sản sao.
Bà Doãn cười :”Bà mau xem giúp tôi với, con bé vừa rồi nôn ọe nhiều lắm.”
Tiểu Khiết bị dẫn đi xét nghiệm nướƈ ŧıểυ, rồi siêu âm, kết quả thực sự cô đã mang thai ba tháng.
Bạn của bà nói :”Thường những sản phụ khác hai tháng đã có dấu hiệu mang thai, nhưng cũng có một số trường hợp muộn hơn, con dâu bà cũng thế. Trong thời gian tới có lẽ sẽ vất vả cho con dâu bà rồi.”
Bà Doãn vui vẻ đỡ cô ra xe, bà cười đến nỗi không khép được mồm, bà thấy lâu không có động tĩnh nên cả tháng nay đêm nào cũng rình lén phòng anh, kết quả đêm nào hai đứa cũng hoạt động nhưng đến giờ mới có được điều mình mơ ước. Bà sắp được lên chức rồi.
Đi được nửa đường, gặp một vụ tai nạn nên bị tắc đường, họ đành phải đợi, vì đây chỉ có con đường duy nhất này, cả hai đều không mang theo điện thoại.
Trần Gia Kiệt về đến nhà trời cũng đã gần tối, anh bước vào nhà xung quanh tối om không thấy cái gì, anh cau mày bật công tắc đèn lên, bỗng xung quanh sáng trưng, trong phòng khách được bày trí rất đẹp mắt, quản gia đang đặt chiếc bánh kem hai tầng xinh đẹp lên bàn, Tuyết Liên, Giản Tử Hạo, Tử Lộ và Tiểu Hân đang đội chiếc mũ nhọn để chúc mừng sinh nhật anh, riêng Ngô Đồng anh nhất quyết không chịu đội cái thứ nhìn trẻ con này.
– “Chúc mừng sinh nhật.”
Anh nhìn xung quanh không thấy cô và mẹ anh đâu :”Quản gia, phu nhân và thiếu phu nhân đâu?”
– “Dạ hai người đã ra ngoài từ sớm, không biết là đi đâu.” Bà muốn cho anh bất ngờ nên không nói ra.
Anh bước vào trong, Tiểu Hân đi đến nắm tay anh :”Chú đẹp trai, người mau vào nhà thổi nến đi, mỗi năm chỉ có một lần thôi đó.”
– “Được.” Anh đi vào trong nhưng vẫn không thực hiện các nghi thức.
Anh nhìn ra cửa :”Tôi đợi cô ấy về đã.”
Quản gia gọi điện cho họ nhưng điện thoại reo ở trên lầu, bà gọi điện cho tài xế thì bị thuê bao, bà thông báo cho mọi người, anh nghe xong thì vô cùng lo lắng.
Chiếc xe đi vào.
– “Họ về rồi.” Giản Tử Hạo nói.
Thư kí Triệu và Tiểu Hi bước xuống xe, họ có chút thất vọng, đợi chờ thêm ba mươi phút, anh không thể yên phận ngồi đợi thêm nữa, từ ngày kết hôn, mỗi buổi anh đi làm về là cô sẽ ra đón anh, nói với anh rất nhiều chuyện, hôm nay không có cô vừa có chút mất mát, trong lòng có chút không yên.
Vụ tai nạn phải mất một tiếng đồng hồ mới giải quyết xong, chiếc xe nhanh chóng về nhà, bà Doãn đỡ cô vào trong, anh thấy cô thì vội đi đến ôm lấy cô :”Tiểu Khiết, em đi đâu vậy?”
– “Này..này..cẩn thận đi, con bé đi chuẩn bị quà cho con đấy.”
Anh nhìn cô :”Quà?”
Bà Doãn gật đầu với cô, Tiểu Khiết e thẹn nói :”Em mang thai rồi.”
– Thật sao? Tốt quá.” Anh vui mừng nói rồi ôm chầm lấy cô.
Tiểu Hân nói :”Được rồi, chú đẹp trai, người vào nhà để chuẩn bị sinh nhật thôi.”
Anh mỉm cười hạnh phúc cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô rồi bế cô vào trong nhà.
Trong căn biệt thự sáng đèn, sáng nhất thành phố lúc này, nơi đây như thể chứa nhiều hạnh phúc nên mới trở nên như vậy.
Bốn gia đình vui vẻ hạnh phúc bên nhau, họ đã cùng hứa với nhau đi đến cuối đời, sẽ có những sinh linh nhỏ bé chảy chung dòng máu với họ.
Hạnh phúc đôi khi con người suy nghĩ nó là điều khó khăn nhưng thật dễ dàng, đôi khi nghĩ nó dễ dàng nhưng nó lại rất khó khăn.
***
THE END