Ca Ca Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Chương 11: "em Gái Nhỏ, Take It Easy (Cứ Bình Tĩnh). Em Cứ Như Vậy, Tôi Cũng Không Đành Lòng Thắng Em."



Sau khi Hoắc Vũ lấy bài xong liền đến lượt Mạc Trạch.

Hắn không chút để ý bốc một lá bài, sau đó tùy ý liếc mắt một cái, khép lại.

Làm cao thủ của trò toa ha, Hoắc Vũ biết Mạc Trạch tuyệt đối không có biểu hiện tùy ý ra ngoài như vậy. Nhưng cô không thể nhìn được một thứ gì từ trên mặt hắn.

Nhận thấy được Hoắc Vũ đang ngầm đánh giá mình, Mạc Trạch thậm chí rất tốt bụng mà hướng về phía cô chớp chớp mắt.

Mạc Trạch có mắt đào hoa mê người, bề ngoài anh tuấn của hắn cũng đủ câu dẫn người khác.

Nhưng Hoắc Vũ chỉ làm bộ làm như không thấy.

Nếu đã không nhìn thấy gì trên mặt Mạc Trạch, Hoắc Vũ dứt khoát không nhìn nữa.

Vòng thứ nhất bốc bài xong lập tức đến đợt thứ hai.

Trừ bỏ lá bài của vòng thứ nhất có thể một mình xem, bốn lượt sau đều phải cho người khác nhìn thấy.

Ánh mắt Hoắc Vũ chậm rì rì dạo một vòng trên mấy xấp bài trên bàn, lúc sau cô mới cẩn thận chọn lá bài thứ hai.

Lần thứ hai Hoắc Vũ bốc được một lá bài hắc đào j.

Khác với dáng vẻ cẩn thận của Hoắc Vũ, Mạc Trạch nhìn qua rất thoải mái, hắn bốc được lá bài hồng đào Q.

Tiến độ của vòng này rất nhanh.

Ngay sau đó chính là vòng thứ ba.

Những lá bài mình sở hữu trong mắt Hoắc Vũ cũng không thấy có gì khác nhau. Chúng đều có màu sắc và hoa văn mặt trái giống nhau. Cho dù nhìn bao lần đi nữa cô cũng không nhìn ra bất luận cái gì. Cho nên đến cuối cùng cô dứt khoát nhắm mắt lại, căn cứ vào trực giác tùy tiện bốc một lá.

Vòng thứ ba, bài của cô là hắc đào 10, mà bài của Mạc Trạch là hồng đào J.

Nhìn đến bộ dáng khẩn trương của Hoắc Vũ, Mạc Trạch liếm liếm môi, lén búng viên thuốc vào trong cốc nước.

Sau khi người phục vụ lại gần dò hỏi có yêu cầu gì, Mạc Trạch cười, hất cằm về hướng của Hoắc Vũ, “Mang cho em gái nhỏ này một ly nước ép trái cây.”

Hoắc Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp từ chối, “Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”

Hoắc Vũ cho rằng khi cô trừng người ta, lực uy hiếp sẽ rất mạnh. Nhưng trên thực tế, động tác của cô dừng trong mắt người khác không hề có lực uy hiếp, ngược lại mang theo vài phần ngây thơ.

Mạc Trạch trực tiếp cười ra tiếng, “Em gái nhỏ, take it easy (cứ bình tĩnh). Em cứ như vậy, tôi cũng không đành lòng thắng em.”

Hoắc Vũ: Ha ha.

Trong miệng thì nói không đành lòng, trên mặt không phải là bộ dáng nhất định phải thắng được cô sao?

Hoắc Vũ rời tầm mắt xuống, bày ra tư thái cự tuyệt cùng loại người này giao lưu.

Mạc Trạch sờ cằm, hứng thú ở đáy mắt càng dày thêm.

Khác với dáng vẻ cẩn thận của Hoắc Vũ, Mạc Trạch nhìn qua rất thoải mái, hắn bốc được lá bài hồng đào Q.

Tiến độ của vòng này rất nhanh.

Ngay sau đó chính là vòng thứ ba.

Những lá bài mình sở hữu trong mắt Hoắc Vũ cũng không thấy có gì khác nhau. Chúng đều có màu sắc và hoa văn mặt trái giống nhau. Cho dù nhìn bao lần đi nữa cô cũng không nhìn ra bất luận cái gì. Cho nên đến cuối cùng cô dứt khoát nhắm mắt lại, căn cứ vào trực giác tùy tiện bốc một lá.

Vòng thứ ba, bài của cô là hắc đào 10, mà bài của Mạc Trạch là hồng đào J.

Nhìn đến bộ dáng khẩn trương của Hoắc Vũ, Mạc Trạch liếm liếm môi, lén búng viên thuốc vào trong cốc nước.

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này qua đi chính là vòng thứ tư.

Hoắc Vũ nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu.

Sau khi hít sâu xong, cô vừa định vươn tay ra, nhưng lúc này có một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay cô. Nhiệt độ của đôi bàn tay đó nhàn nhạt truyền đến bàn tay cô.

Hoắc Vũ theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Hoắc Dữ Sâm lúc này đang ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô quay đầu lại, hắn vỗ vỗ mu bàn tay cô trấn an, “Đây chỉ là một trò chơi. Thắng thua không quan trọng.”

Thì ra Hoắc Dữ Sâm cũng phát hiện ra cô đang khẩn trương.

Nhưng làm sao bây giờ, tuy rằng một bên cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ thua Mạc Trạch, nhưng một bên lại hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra với mình.

Hiện tại tâm lý của cô vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng kỳ thật thứ cô thật sự muốn là giành chiến thắng. Cô muốn giúp Hoắc Dữ Sâm.

Hoắc Vũ “vâng” một tiếng sau đó mới bốc lá bài thứ tư.

Lần thứ tư cô bốc được hắc đào Q, mà của Mạc Trạch là hồng đào 10.

Từ ba lần gần đây có thể thấy được hai người đều bốc được mấy lá Q,J,10.

Chẳng qua Hoắc Vũ toàn bốc được hắc đào, mà Mạc Trạch bốc được là hồng đào.

Theo luật lệ chơi toa ha, hắc đào > hồng đào.

Nói cách khác, khả năng thắng của Hoắc Vũ cao hơn Mạc Trạch.

Từ ba lá bài bốc được bên ngoài, nhìn qua hai người đều có thể bốc được hoa đại thuận (???). Bất quá chưa đến giờ khắc cuối cùng, ai cũng không biết mặt bài của ai lớn hơn.

Giờ khắc này, lá bài của vòng thứ nhất vô cùng quan trọng.

Thẳng đến vòng thứ tư qua đi, vẻ bất cần đời trên mặt Mạc Trạch mới hơi thu liễm lại.

Mặc dù giờ phút này hắn vẫn cười, bất quá chỉ có chính hắn biết, vẻ tươi cười trên mặt hắn đã không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa.

Bài của hắn đang nghiêng về phía bất lợi.

Hắn ý thức được điểm này.

Nhưng sao anh ta có thể bại bởi một cô gái được?

Anh ta là một tay già đời, sao có thể thua bởi một cô gái mới chơi bài toa ha lần đầu được?

Điều này có thể sao?

Trò chơi toa ha này từ nhỏ hắn đã được tiếp xúc.

Khi còn nhỏ anh ta không mua nổi di động, không thể lên mạng, cũng không được đi tiệm net, ktv. Vì quá rảnh rỗi, hắn liền cùng bọn bạn đi mua một bộ bài chơi toa ha. Toa ha ở thời đó rất lưu hành. Khi đó bọn họ cũng không chơi tiền, chỉ thuần túy coi như trò chơi giải trí.

Từ nhỏ anh ta đã rất quan trọng việc thắng thua, cho dù cùng mấy đứa bạn chơi một ván nhỏ, hắn cũng muốn thắng.

Cũng bắt đầu từ khi đó hắn học được cách động tay động chân trên mặt bài.

Mạc Trạch híp híp mắt, nhìn sáu lá bài đang nằm trên bàn trà.

Lá bài cuối cùng là quan trọng nhất.

Hoắc Vũ căn bản không biết Mạc Trạch không còn nhẹ nhàng như hắn biểu hiện ra ngoài như vậy.

Sau khi được Hoắc Dữ Sâm trấn an một lúc, thật ra cô cũng thoáng thả lỏng vài phần.

Dù sao chỉ còn một vòng cuối cùng, liền mặc cho số phận đi.

Nghĩ như vậy, cô vẫn giống như lần trước, nhắm mắt bốc bài.

Cô vẫn luôn tin tưởng trên thế gian có tồn tại kỳ tích.

Chỉ cần có tín niệm, có lẽ, kỳ tích sẽ xảy ra thì sao?

Nghĩ như vậy, Hoắc Vũ tùy ý bốc một lá, sau đó ném lá bài đó lên bàn trà thật mạnh.

Chính cô còn chưa kịp mở to mắt ra xem, xung quanh đã vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

A? Cô bốc được cái gì?

Hoắc Vũ tò mò mở mắt, sau đó cô ngoài ý muốn phát hiện lá bài cuối cùng của mình lại đúng là lá mà cô đang cần, hắc đào K!

Hắc đào K,Q,J,10, chỉ cần một con át chủ bài cuối cùng nữa thôi!

Mà sau khi Mạc Trạch nhìn thấy mặt bài của Hoắc Vũ, sắc mặt đã không thế nào đẹp được nữa.

Chỉ còn một lá bài cuối cùng, hắn không biết phải hạ thủ như thế nào.

Lúc này, Triệu Hạo như đoán trước được cái gì, trên mặt mang theo nụ cười, thúc giục, “Mạc tổng sao không bốc nữa? Là không dám sao?”

Mạc Trạch hừ một tiếng, tùy tay lật lên một lá, là hồng đào 9.

Đến bây giờ, năm vòng đã kết thúc.

Tiếp theo cần lật con át chủ bài cuối cùng lên.

Thời điểm Mạc Trạch còn chưa có động tác gì, Hoắc Vũ rất dứt khoát lật con át chủ bài của cô lên!

Mà lá bài chưa bao giờ lộ diện của cô, đúng là hắc đào A!

Năm lá bài tẩy, đã hoàn toàn lộ ra trước mặt người khác.

Bài của Hoắc Vũ là hắc đào A,K,Q,J,10, cũng chính là toa ha trong trò chơi, mặt bài lớn nhất – hoa đại thuận!

Đến giờ phút này Hoắc Vũ cũng cảm thấy như lọt vào sương mù, không thể tin tưởng được.

Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ thần may mắn sẽ thật sự chiếu cố cô.

Xác suất bốc được hoa đại thuận là rất nhỏ, thế mà cô chỉ nhắm mắt lại, tùy tiện bốc liền bốc được!

Mặc kệ át chủ bài của Mạc Trạch là gì, cho dù của anh ta là hoa thuận cũng không thể so sánh cùng hoa đại thuận của cô!

Bởi vì hoa đại thuận chính là vương giả lớn nhất trong toa ha, không lá bài nào có thể so sánh được!

Mạc Trạch chậm chạp không có vạch trần át chủ bài của mình, Triệu Hạo thừa dịp không ai chú ý lấy tốc độ như sấm sét lật con át chủ bài của Mạc Trạch lên.

Hồng đào 8!

Hồng đào Q,J,10,9,8, bài của Mạc Trạch đúng là hoa thuận.

Không thể nghi ngờ, hoa thuận đã là mặt bài cực lớn.

Chỉ là đáng tiếc, hoa thuận của Mạc Trạch hôm nay lại gặp phải hoa đại thuận của Hoắc Vũ!

Cuối cùng chỉ có thể thua cuộc!

Hoắc Vũ vô cùng vui vẻ, cô thật sự thắng rồi! Cô dựa vào vận khí cực tốt của mình thắng được lão cao thủ Mạc Trạch!

Nghĩ như vậy, mặt mày của cô hơi cong, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng tự đắc thuộc về thiếu nữ.

Sự kiêu ngạo, đắc ý này của cô cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại mang theo vài phần đáng yêu.

Hoắc Vũ nhịn không được mà khoe với Hoắc Dữ Sâm, “Anh, em thắng rồi!”

Hoắc Dữ Sâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, đáy mắt hiện lên ý cười.

Hoắc Vũ trên mặt vui mừng như thế nào đều không giấu được.

Xem ra, vận may không gì sánh kịp ở đời trước của cô đã kéo dài tới đời này rồi.

Hy vọng vận may này sẽ không bị tụt xuống.

Hoắc Vũ bên này hoan thiên hỉ địa, Mạc Trạch bên kia lại là tình cảnh bi thảm.

Hắn không nghĩ tới trong cuộc đời của mình, lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất thất thủ sẽ là thua trong tay một tiểu nha đầu nhỏ tuổi.

Sau khi Mạc Trạch thua trận toa ha này cũng không có hứng thú tiếp tục ở ghế lô nữa. Anh ta cầm lấy áo gió đứng dậy, cười đến phong lưu, đa tình với Hoắc Vũ, “Em gái nhỏ, hẹn lần sau gặp lại nhé.” Nói xong, hắn cũng không chào hỏi với những người khác, trực tiếp rời khỏi ghế lô.

Vừa rời khỏi ghế lô, vẻ tươi cười trên mặt Mạc Trạch lập tức biến mất, hắn sầm mặt, hỏi Khương Trí Ninh ở phía sau, “Lấy thiết bị theo dõi ở gian ghế lô vip kia ra đây.”

Khương Trí Ninh do dự hai giây, lúc sau mới khó xử nói, “Trạch ca, gian ghế lô vừa rồi không có thiết bị theo dõi.”

Mạc Trạch lúc này cũng phản ứng lại.

Bại toa ha bởi một cô gái làm đầu óc hắn cũng có chút hồ đồ. Trên ghế lô vip là tuyệt đối riêng tư, không có thiết bị theo dõi.

Mạc Trạch dùng tay sờ cằm, lẩm bẩm hỏi, “Mày có cảm thấy cô ta động tay động chân vào bộ bài không?”

Khương Trí Ninh trầm ngâm hai giây sau đó mới cẩn thận trả lời, “Không có.”

Bọn họ ban nãy đều thấy vừa rồi cô đều là tùy tiện chơi. Hơn nữa một người mới sao có thể có năng lực động tay động chận dưới mí mắt của bọn họ được?

Mạc Trạch nghe thấy câu trả lời này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng biết, cô không có.

Chẳng qua hắn vẫn muốn từ trong miệng người khác xác nhận chuyện này.

Nhưng đúng là cô không có động tay động chân, hắn mới cảm thấy không tin tưởng được.

Phải là vận khí rất tốt mới có thể tùy tiện bốc được hoa đại thuận?

Vận khí như vậy quả thật vô cùng nghịch thiên đi.

Lúc này nếu là ngoài ý muốn thì còn tốt, nhưng nếu, không phải thì sao?

Mạc Trạch cảm thấy xem ra hắn cần một lần nữa đánh giá lại cô gái này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.