Bút Tháp

Chương 4: 4: Sáng Thế – 1



Sau khi đã phán định hoàn thành nhiệm vụ, dĩ nhiên sẽ được đưa về vườn Địa đàng.
Còn lý do trì hoãn chưa về là vì ở đây vẫn còn tồn tại một con xác sống.

Nó chết, phó bản kết thúc.

Một vấn đề vô cùng đơn giản.
Âm thanh vừa dứt, ánh sáng trắng lóa đột ngột bao trùm tầm nhìn.
Thế giới trở nên mờ ảo rồi ngưng tụ lại.
Cách đó không xa có tiếng người trò chuyện, giọng nói ồn ào truyền vào tai Úc Phi Trần.
“Về rồi à? Suông sẻ chứ?”
“Tí nữa là chết cả lũ rồi.

Quỷ thần ơi, cái chỗ đấy khác quái gì tận thế đâu.”
“Mấy ai thấy được tận thế đâu nào.”
“Quan tâm ba cái đó làm chi.

Tóm lại là tao về rồi đây.

Còn có thể ngắm nhìn hình dáng của trung tâm thế giới, thế là quá đủ.”
Tiếng cười rôm rả vang lên, ngay cả chú hề khoác chiếc áo choàng đỏ tươi ven đường cũng kéo một hồi còi dài, chú ta tung quả bóng xanh đỏ lên bầu trời hoàng hôn, rồi cười lớn: “Trung tâm thế giới chính là tòa tháp đấy!”
Úc Phi Trần nhấc chân bước về phía trước, dự định lướt qua đám người đang cười đùa, thình lình một ánh sao băng xẹt qua bên người.

Kế đó, một bóng người với cái đầu bóng loáng xuất hiện, còn có thể là ai ngoài gã đội trưởng nữa chứ.

Qua chốc lát, các đồng đội khác cũng lục tục xuất hiện.
“Ê tụi bây, đến chào anh Úc đi.” Đội trưởng gọi mọi người đến.
“Ôi, tháp Sáng thế,” chào hỏi xong, đội trưởng uể oải than nhẹ một câu, “Cuối cùng cũng về được rồi.”
Cả đội ăn ý ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Phía trước là cả bầu trời hoàng hôn rực rỡ, mây trắng cuồn cuộn tụ lại tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.

Trung tâm vòng xoáy nối liền với tòa tháp trắng muốt.
Đó là một tòa bút tháp.
Tuy hình dáng không quá mỹ lệ, nhưng nó hùng vĩ và đầy trang nghiêm.

Bốn cạnh tháp kéo dài hướng thẳng lên trời, rồi đột ngột tụ lại ở nơi xa vô tận, tạo thành chóp nhọn sắc bén như thanh trường kiếm đâm xuyên trời.
Tháp Sáng thế – trung tâm của thế giới.
Tòa tháp cao lớn đến mức vượt xa giới hạn thị giác con người, không thể nào nhìn thấy toàn bộ.
Nó sừng sững ở Quảng trường Chạng Vạng vô tận như đang tọa lạc trên con sông băng mênh mông.

Nhưng dù có là mặt băng trong trẻo nhất thì vẫn kém xa so với nền đá ở quảng trường.
Quảng trường được lát bằng đá huy băng từ phía đông lục địa, nên còn được gọi là “Quảng trường Đá Huy Băng”.

Giữa các mảnh đá không hề có một khe hở nào, nó phản chiếu lại hình ảnh bầu trời, mây trắng và cả tòa tháp thiêng liêng.

Thậm chí còn chiết xạ ra màu cầu vồng từ mặt cạnh của các vật thể xung quanh.

Nghe nói, thời xưa những tảng đá trong suốt, lấp lánh này là báu vật có một không hai, chỉ được dùng để trang trí lăng mộ của các quốc vương thôi.
Trong không trung là vô số quả cầu lấp lánh ánh vàng đang bay lơ lửng, chúng được tạo thành từ các chữ Rune[1] phức tạp.

Khi có người đi ngang, chúng sẽ phát ra những âm thanh vui tai.
[1] Chữ Rune là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng.

Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng.

Hiện loại chữ cũng như tiếng Na Uy cổ vẫn chưa được giải chi tiết.

“Xin chào, mua dữ liệu nặn mặt không? Đằng ấy thích phong cách nào nè?”
“Khách sạn Cây To hôm nay có ưu đãi đó, bảo đảm mang đến cho bạn cảm giác thoải mái như ở nhà.”
“Lần đầu đến vườn Địa đàng hả? Có cần hướng dẫn viên không? Hay phiên dịch viên nhé?”
“Thẻ điều ước Ngày Phục Sinh do đại linh mục Escadilla tự tay chế tác đang được giảm giá đây.

Mua vài cái không ấy ơi?”
Tiếng rao sôi nổi ở khắp mọi nơi, cùng trôi theo dòng người qua lại trên Quảng đường Đá Huy Băng.

Sao băng nhấp nhấy, có người đến, cũng có kẻ đi.

Một cô gái ôm bó hoa màu hoàng hôn nhét vào lòng đồng đội mình.
“Tốt quá rồi, vẫn còn về được.” Đội trưởng cảm thán, “Lần này vất vả quá, tao đãi cả lũ đến phố Hoàng Hôn uống rượu nhá.

Anh Úc, cùng đi nào.”
Không có ai trả lời.
“…!Anh Úc đâu?”
Bóng người thon dài ở tít đằng trước, Úc Phi Trần đã đi xa rồi.
“Anh Úc! Anh Úc ơi!” Tay áo bị đội trưởng kéo lại, gã không nhìn tòa tháp lớn kia, mà nói: “Đợi chút nào!”
Úc Phi Trần nghe thấy bèn quay đầu lại.
Ánh sáng êm dịu phía chân trời trùng lặp với ánh sáng chiết xạ trên mặt đá huy băng, khiến cho bóng dáng hắn trong tích tắc trở nên mờ ảo.
“Dữ liệu nặn mặt của anh đẹp trai ghê.” Một thiếu niên áo trắng, tóc bạch kim từ trong đội bước tới, cậu ta mỉm cười, lông mày chau lại, nhẹ giọng nói: “Anh cứu em một mạng, nên em muốn cảm ơn.”
Nhìn khuôn mặt xa lạ của thiếu niên, đầu óc Úc Phi Trần thoáng trống rỗng.

Nhìn năm giây, hắn mới ngờ ngợ nhớ ra, đây là thành viên Hạ Sâm trong đội.
Trong thế giới xác sống, Hạ Sâm là một nhân viên y tế không có sức chiến đấu.

Chỗ đó máu thịt tứ túng, ai nấy đều chán nản, chằng có thời gian để ý việc khác, chứ đừng nói đến ngoại hình của người ta.

Hơn nữa, ở thế giới khác nhau ngoại hình của mọi người cũng thay đổi.

Cho dù trở lại vườn Địa đàng rồi vẫn có thể thay đổi ngoại hình, họ gọi đó là “nặn mặt”.
Hình như do bị nhìn lâu quá, Hạ Sâm chớp chớp mắt.
Một ánh sáng mờ nhạt lấp lóe.
Nó khiến Úc Phi Trần chú ý đến dưới mắt phải của Hạ Sâm có một nốt ruồi đỏ sậm nho nhỏ, màu sắc kỳ lạ, giống như là do máu đông lại vậy.
Hắn mắc chứng mù mặt nhẹ, dù phân biệt được đẹp xấu, nhưng muốn ghi nhớ thì phải tốn chút công sức.

Hắn lười tốn sức nên chỉ có thể dựa vào màu mắt, màu tóc và giọng nói, hoặc một số điểm đặc trưng, chẳng hạn như cái đầu trọc của đội trưởng.
Màu sắc kia như tỏa sáng trước mắt hắn.
Mình đã thấy cái màu này ở đâu rồi nhỉ, hắn nghĩ.
Hạ Sâm nói: “Anh Úc? Chúng ta cùng đến quán rượu nhé?”
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua giây lát, Úc Phi Trần dời mắt khỏi nốt ruồi kia.
“Không cần.” Giọng hắn không mang chút cảm xúc hay nhịp điệu nào: “Tôi phải đi rồi.”
Nói xong hắn xoay người, đi thẳng về phía tháp Sáng thế.
“Ấy! Anh Úc ơi!” Hạ Sâm gọi: “Anh không vui hả?”
“Không có.” Con ngươi đen nhánh chuyển trở lại.

Có lẽ do lúc nặn mặt cho quá ít ánh sáng vào, nên đôi mắt kia lạnh giá không chút cảm xúc, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rùng mình.
Hắn nói: “Tôi phải đến cổng Đêm vĩnh hằng.”
Lời vừa dứt, bốn bề bỗng nhiên yên tĩnh.
Mọi người bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm Úc Phi Trần, giống như tên này sắp sửa đi vào nơi núi đao biển lửa vậy.

Một đám người mới quen biết chẳng bao lâu, trừng nhau một hồi lại ra không khí sinh ly tử biệt.
Sau một lúc, đội trưởng do dự hỏi: “Anh…!đủ cấp rồi hả?”
Úc Phi Trần đáp: “Vừa đủ.”
“Không phải, anh…!anh…” Đội trưởng lắp bắp, “Đừng nghĩ quẩn mà.”
Úc Phi Trần liếc gã một cái, giống như chẳng hiểu người này đang muốn nói gì.
“Tạm biệt.” Hắn xoay người đi thẳng.
Sau lưng truyền đến tiếng thì thầm: “Sợ đây là lần cuối gặp mặt rồi.”
Úc Phi Trần hiểu tại sao họ nói thế, ai cũng hiểu cả, vì cổng Đêm vĩnh hằng là nơi cực kỳ nguy hiểm, một đi không trở lại.

Người đi đến đó không phải kẻ cuồng tín thì chính là kẻ liều mạng.
Úc Phi Trần bước vào tháp Sáng thế.
Tòa tháp này là một công trình khổng lồ, trên cao đầy những ký hiệu ma pháp màu vàng và mây trắng dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối.
Mỗi kỷ nguyên có một ngày Phục sinh và nó đang gần kề, do đó, ngày càng nhiều đội ngũ sẵn sàng thám hiểm thế giới bên ngoài.

Tháp Sáng thế so với ngày trước náo nhiệt hơn nhiều, tầng một còn rôm rả hơn cả Quảng trường Đá Huy Băng.
Dòng người hối hả lướt qua Úc Phi Trần.

Chủng tộc, ngoại hình và cách ăn mặc của họ rất đa dạng.

Có người đi loanh quanh trong tháp, người thì trèo lên cầu thang xoắn ốc rộng rãi sát tường.

Trên tường là vô số cánh cửa bằng gỗ tuyết tùng được trang trí bằng vàng, dòng người ra vào không ngớt.
Ở vườn Địa đàng, những hoạt động liên quan đến khế ước và luật pháp đều được tiến hành tại tầng một này.

Một pho tượng thần khổng lồ yên lặng chễm chệ ngay giữa tầng.

Vì to lớn nên pho tượng rất dễ gây chú ý, điểm cao nhất của nó tiếp giáp với mây mù.

Trang phục của tượng thần được chạm khắc mang hình dáng cổ xưa, khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, tay phải cầm một tấm bia đá có khắc chữ nổi.
Đó là Thần Khế Ước Mogros, ông ấy phụ trách tầng một của tháp Sáng thế, điện của ông nằm ở cuối cầu thang xoắn ốc, đây là nơi Úc Phi Trần rất quen thuộc.
Úc Phi Trần đi thẳng về phía trước, đối diện hắn có hai người đang tán gẫu.
“Tôi mới từ chỗ Mogros về, ổng hẹn tôi uống trà, còn nói tôi làm ổng thất vọng quá trời, ổng buồn lắm.”
“Cậu lại bị khiếu nại chứ gì?”
“Xoi mói là thiên tính của đám chủ thuê mà.”
“Nếu chỉ là xoi mói thôi thì Mogros đã chẳng nói cái kiểu tôi buồn lắm rồi.”
“Trên đời này chuyện có thể khiến Mogros buồn thì nhiều lắm,” nói tới đây, người nọ cười hì hì, “Lúc tôi vào Mog đang xử lý đống khiếu nại của thằng Úc.

Phải chi cậu thấy cảnh đó, mặt ổng như thể có người kiện thằng con ổng ngủ với vợ người ta vậy á.”
Lúc này, bọn họ vừa vặn đi tới trước mặt Úc Phi Trần, sáu mắt chạm nhau.
“…”
“…”
Hai người nọ lôi kéo nhau, chạy như bay rồi mất hút trong cửa thang ma thuật.
Úc Phi Trần cũng vào một cửa, đó là một không gian khép kín, nửa trong suốt, hình dạng như cái lồng, mặt bên là một dãy chữ số tương ứng với số tầng của tháp Sáng thế.

Mỗi tầng là một màu sắc khác nhau, hắn ấn xuống chữ số “XIII” đen thui, tầng mười ba.
Một sức mạnh vô hình chấn động cả không gian trong lồng, sau đó chiếc lồng xuyên qua mây mù với tốc độ cực nhanh mà vững vàng, vút thẳng lên trên.
Tầng hai cũng chật kín người, đây là nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
Ngoài ra, nơi duy nhất mà Úc Phi Trần thường lui tới là tầng bảy.

Đó là chỗ của Nữ Thần Sức Mạnh.
Tượng của nữ thần mặc chiếc váy dài màu vàng, tay cầm trường kiếm, hai mắt khép hờ, khuôn mặt yên tĩnh.

Sợi tóc tung bay của tượng thần chính là con đường nối liền bảy cánh cửa đá chạm nổi trên vách tường.

Mỗi cửa đều có tên tương ứng với với bảy mức độ nguy hiểm của thế giới bên ngoài.
Sau khi đội ngũ lựa chọn nhiệm vụ ở tầng hai sẽ đi đến tầng bảy, dọc theo con đường thuộc về mình, Nữ Thần Sức Mạnh sẽ mở ra con đường thông đến thế giới nhiệm vụ cho họ.
Sau khi nhiệm vụ của mỗi thế giới kết thúc, phần thưởng được thanh toán bằng đá huy băng, một trong những đơn vị tiền tệ ở vườn Địa đàng, có thể đổi được ở tầng ba.
Số phần thưởng mà mỗi người nhận được khi thực hiện nhiệm vụ được ghi lại trong tâm trí của Nữ Thần Trí Tuệ, đại diện cho thành tích của người này.
Thù lao của người viện trợ, vì đã được Thần Khế Ước chứng kiến nên cũng được tính vào thành tích.

Thành tích tích lũy đến một mức độ nhất định là có thể thăng cấp, có được tư cách tiến vào thế giới cấp cao hơn.
Cấp thế giới càng cao mức độ nguy hiểm càng tăng, cũng có nghĩa là phần thưởng càng thêm phong phú.
Giá thuê Úc Phi Trần rất cao, dịch vụ “bao qua” giá ba ngàn viên đá huy băng, “sửa xe” thì gấp đôi – từ này chỉ những thế giới cho phép viện trợ từ bên ngoài, sau khi làm hỏng việc, người chấp hành chỉ đành mời người khác đến dọn dẹp cục diện rối rắm.
Thế nên thành tích của hắn tăng rất nhanh, theo đó cấp bậc cũng tăng vùn vụt.
Sau khi nhận phần thưởng và thù lao từ thế giới xác sống, hắn đủ tư cách đi đến tầng mười ba – nơi có cổng Đêm vĩnh hằng.
Cổng Đêm vĩnh hằng không có phần thưởng cố định
Nhưng ở vườn Địa đàng cũng có nhiều truyền thuyết về nó.

Truyền thuyết kể rằng, ở nơi đó, miễn là bạn sống sót, thì có thể nhận được bất cứ thứ gì mong muốn— bất cứ thứ gì.
Lồng ma thuật dừng lại, ban đầu chiếc lồng có màu trắng nhưng hiện tại đã chuyển sang đen tuyền.
Cánh cửa mãi không mở ra.
Úc Phi Trần đưa tay.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào cánh cửa…
Hết thảy tan biến, hắn thấy chính mình ở trong bóng tối vô biên.
Bốn phía hư không truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Lữ khách,” giọng nói vang lên, “Vì sao lại đến cổng Đêm vĩnh hằng?”
“Vì sao lại đến cổng Đêm vĩnh hằng?”
Âm thanh vọng lại hồi lâu mới hoàn toàn biến mất.
Úc Phi Trần thật sự chẳng muốn trả lời.
Thứ nhất, hắn không ưa chỗ tối; thứ hai, ghét âm thanh quá lớn, cuối cùng là không thích trả lời câu hỏi của người khác.
Hắn nói: “Bởi vì đủ thành tích rồi.”
Giọng nói kia đột nhiên lớn hơn mấy lần, chứa đựng tức giận và uy nghiêm: “Vì sao lại đến cổng Đêm vĩnh hằng?”
Xem ra lý do lấy lệ đã bị nhìn thấu, ở vườn Địa đàng cũng có lưu truyền mấy lời nhắc nhở như đứng trước cổng Đêm vĩnh hằng không thể nói dối.

Hắn hơi rũ mắt, sắp xếp lại câu chữ, rồi nói.
“Bởi vì Chủ Thần là vua của các vị vua, thần của muôn thần, nơi nào có ánh sáng, nơi ấy do Ngài thống trị.”
“Vì sao lại đến cổng Đêm vĩnh hằng?”
“Phía sau bảy cánh cửa đều là lãnh thổ của Ngài.”
“Vì sao lại đến cổng Đêm vĩnh hằng?”
“Không nơi nào không có Thần.”
Làm viện trợ có thể được trả bằng đá huy băng, có thể nhận được gợi ý trước khi tiến vào thế giới, có thể mang thể chất cường hóa từ vườn Địa đàng đến thế giới bên ngoài và còn vô số những lý do như thế…!mọi thứ đều được duy trì bằng sức mạnh của Chủ Thần, mấy thứ như “ân huệ của Chủ Thần” không nơi nào vắng mặt.

Tựa như Chủ Thần đang ở chỗ nào đó, từng giây từng phút đều quan sát bọn họ.
Nhưng hắn chẳng phải tín đồ.

Đến tận bây giờ, hắn còn chưa từng nhìn thấy một bức tượng Chủ Thần nào.
“Vì sao lại đến cổng Đêm vĩnh hằng?” Giọng nói đã lớn đến muốn điếc cả tai.
“Địa bàn của kẻ khác.” Hắn nhìn thẳng phía trước, từ ngữ rõ ràng kiên định, “Tôi không thích.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bút Tháp

Chương 4: Hơi độc gây cười – 1



Lời vừa dứt, tiếng vọng kia liền biến mất.

Thường thì sự yên lặng đột ngột là để chuẩn bị cho giông bão nổi lên, nhưng điều đó chẳng thể khiến Úc Phi Trần e ngại. Tuy là đại đa số cư dân vườn Địa đàng đều muốn xông pha khói lửa vì Chủ Thần, nhưng cũng không có điều luật nào quy định không được bất kính với Thần.

Cuối cùng, giọng nói kia lại vang lên, nhưng không còn chói tai như những lần trước.

“Bên ngoài cổng Đêm vĩnh hằng không phải là nơi có thể đơn thương độc mã.” Âm thanh ảm đạm từ khắp nơi truyền đến: “Những người một lòng theo cậu nên được đưa về. Mỗi lần thám hiểm, mang về một người.”

Úc Phi Trần hỏi: “Nhất định phải mang về à?”

Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Ngoài cửa là gì?”

Chủ nhân giọng nói chưa từng giải đáp bất kì câu hỏi nào của hắn.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ vang lên một câu lạnh nhạt.

“Chúc may mắn.”

Đêm đen nháy mắt trở nên sâu thẳm, một sức mạnh vô hình đẩy Úc Phi Trần về phía trước…

Như đang nhảy khỏi vách đá, nhưng bóng đêm lạnh giá theo sát không rời lại khiến người ta cảm thấy như rơi xuống vùng nước sâu.

Khi đã có thể hít thở trở lại, không khí lạnh lẽo ẩm ướt tràn vào phổi Úc Phi Trần. Hắn mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp không ngừng lắc lư. Xung quanh đông nghịt người, tiếng khóc nức nở văng vẳng bên tai.

Lúc này, hắn đang ngồi dựa vào một xó, sàn nhà bằng sắt đầy những vết bẩn đen sì, bên dưới phát ra tiếng “xình xịch”. Hắn nhanh chóng đoán được mình đang ở trong một toa xe.

Xỉ than.

Đây là xe lửa chở than đá, nhưng lại chứa đầy người.

Trước mặt hắn bỗng truyền đến tiếng nức nở, một người đàn ông ăn mặc tươm tất đang ôm một phụ nữ được bọc kín trong chiếc áo choàng, tiếng khóc đến từ cô ta.

“Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?” Hai tay cô áp chặt vào bụng, giọng nói run run.

Người đàn ông có vẻ là chồng, hôn lên má và tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh sẽ luôn bên cạnh em… Đừng sợ, Lyanna à.”

“Chúng ta đang đi về phía bắc đấy.” Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ bên phải, “Đã đi lâu lắm rồi, chắc ta đã rời khỏi Korosa.”

Tiếng nức nở càng nặng nề hơn, những người khác trong toa xe bắt đầu thì thào.

“Bọn chúng muốn đưa chúng ta đi đâu?”

“Thần linh phù hộ.”

Úc Phi Trần nhìn sang phải.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Vừa lên tiếng, hắn mới phát hiện giọng mình đã khàn đến sợ.

Trong ánh sáng lờ mờ, đôi vợ chồng đang nhường bình nước cho một người khác. Xem ra mọi người đều đã khát rất lâu rồi.

“Anh tỉnh rồi hả.” Thanh niên ngồi cạnh hắn nói, “Mê man lâu như vậy, bọn tôi tưởng anh chết luôn rồi.”

Úc Phi Trần: “Vẫn chưa chết.”

Ai nấy trong toa xe đều mang cảm xúc nặng nề, chỉ có người này vẫn tỏ ra lạc quan, thậm chí còn hỏi Úc Phi Trần: “Anh tên gì thế?”

Ngón tay Úc Phi Trần vuốt vuốt cổ tay áo bên phải của mình, nơi có thêu nổi mấy chữ cái.

“Jens Adams.” Hắn đáp.

“Tôi từng nghe danh anh rồi đấy.” cậu ta nói, “Anh luật sư.”

Ra là luật sư à.

Úc Phi Trần tiếp nhận cách gọi này, áo khoác và áo sơ mi trên người quả thực rất đắt tiền và được chăm sóc tốt.

Hắn dựa vào tường, giãn gân cốt một chút, khớp ngón tay kêu răng rắc vài tiếng. Cơ thể này vai rộng chân dài, thể chất cũng không tệ, xem như là chuyện tốt.

“Còn cậu?” Hắn hỏi.

“Shiramatsu,” cậu ta nói, “Tôi phục vụ tại bến cảng một năm với tư cách hạ sĩ. Trước khi sự cố xảy ra, tôi được gọi ra tiền tuyến, ngay ngày hôm sau quân đội Con Dấu Đen chiếm đóng Korosa.”

Tiền tuyến, chiếm đóng, quân đội Con Dấu Đen.

Xâu chuỗi ba từ này với nhau, Úc Phi Trần đã có thể chắc chắn mình đang ở vào thời chiến. Mà trong thời chiến thế này, dùng xe lửa chở than để vận chuyển một đám người, chỉ e là bắt tù binh.

Quân đội Con Dấu Đen chiếm đóng một thành phố, đưa dân bản xứ lên xe lửa rồi chở họ đến nơi khác.

“Xình xịch” âm thanh chợt nhỏ dần, tiếng còi chói tai chọc thủng cả toa xe. Cậu trai tên Shiramatsu đột nhiên túm chặt cánh tay hắn, bàn tay khẽ run lên.

Ra là cậu ta sợ.

“Két” một tiếng, ánh mặt trời chói chang rọi vào trong, cửa xe bị mở ra.

“Xuống xe! Xếp thành hàng!”

Giọng nói gắt gỏng tru tréo từ bên ngoài.

Sau ba giây, không một ai xuống xe. Tên lính mặc quân phục đen giơ súng lên trời bắn một phát, lúc này mọi người mới lục tục đi xuống. Gió lạnh thổi đến mang theo một tiếng thét chói tai – một phụ nữ bị đá do chậm chạp rời xe.

Hàng người nối tiếp nhau bước xuống từ hơn mười toa xe, nhìn thoáng qua ít nhất cũng phải 600 người. Hai tên lính cầm súng đứng canh trước mỗi toa, khi mọi người đã gần xuống hết, chúng đi về phía trước. Những tù binh bị bắt xếp thành hàng theo sau chúng.

Đôi vợ chồng xếp hàng trước Úc Phi Trần – cô vợ vẫn luôn ôm chặt bụng, còn ở phía sau là Shiramatsu. Trước mặt bọn họ là một công trình cũ kỹ có hàng rào điện bao quanh.

Cổng chính bằng sắt đen, hai bên có lính canh giữ. Bên phải cổng sắt cong vẹo lộ ra một tấm biển cũ nát, trên đó ghi “Nhà máy hóa chất Thung lũng Oak”.

Phía trên tấm biển cũ là tấm sắt mới hơn, có hàng chữ: Trại tập trung Thung lũng Oak[1].

[1] Trại tập trung là một khu khá lớn được rào lại và dùng làm chỗ giam giữ hay cai quản một số đông người. Trại tập trung khác trại tù vì những người bị đưa vào trại tập trung thường không có án kết, không qua một cuộc xử lý thực sự tại toà án.

Úc Phi Trần đảo mắt nhìn quanh, tòa nhà này nằm trên một vùng đồng bằng, ba mặt được bao bọc bởi các dãy núi cao, bầu trời xám xịt, chắc đã vào đông. Toàn bộ lính áp giải và canh gác đều được trang bị súng, đạn. Trại tập trung này rõ ràng không phải chỗ an toàn.

Sau khi bị đẩy vào cổng Đêm vĩnh hằng, sức mạnh từ vườn Địa đàng trong cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất, cứ như thể hắn là một người bình thường lớn lên tại nơi này vậy. Đã lâu lắm rồi mới cảm nhận được loại tự do triệt để này.

Một điểm khác biệt nữa là tất cả các thế giới trước kia đều có mục tiêu nhiệm vụ rõ ràng, nhiệm vụ hoàn thánh sẽ lập tức được đưa trở về, mà khi cổng Đêm vĩnh hằng đẩy mình tới đây lại không hề đề cập tới mục tiêu nhiệm vụ gì.

Nhưng nếu đã tới đây rồi, thì việc cần hoàn thành nhất định có liên quan đến trại tập trung này.

Bước vào cổng, một bức tường dài mới xây chắn ngang khiến người ta không thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong trại tập trung. Dưới chân tường kê mấy cái bàn tối màu, ngồi phía sau là vài sĩ quan và hai bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Gió lạnh gào thét, khiến các tù binh đang xếp hàng co rụt cổ, lần mò về phía trước. Trong nhóm người có cả dân thường lẫn các quý ông quý bà ăn mặc chỉnh chu. Nhưng khi đến trước bàn, họ chỉ nhận được duy nhất một mệnh lệnh.

“Cởi quần áo.”

Người đầu tiên là một ông lão đeo kính gọng tròn, mặc bộ âu phục vải kaki, mái tóc bạc trắng được chăm chút tỉ mỉ. Ông nhìn thẳng tên sĩ quan trước mặt, không có bất kỳ động tác gì.

Hai mắt tên sĩ quan hơi lồi ra, khóe miệng mím chặt, nhìn không ra cảm xúc, hắn lặp lại: “Cởi quần áo.”

“Ngài không có quyền yêu cầu tôi làm vậy.” Ông lão nói.

Tên sĩ quan nâng tay. Một tiếng súng vang lên.

Đám đông la hét.

Cơ thể nặng nề ngã xuống, máu đỏ tung tóe.

Người thứ hai bắt đầu run rẩy cởi áo sơmi, dưới cái nhìn chằm chằm của tên sĩ quan, người kia tiếp tục cởi dần đến khi chỉ còn lại quần.

Quần áo người nọ bị một tên lính cầm đi, đồng hồ và tiền mặt trong túi bị móc ra bỏ vào rương sắt, quần áo thì ném vào thùng carton lớn hơn. Sau đó chúng phát cho anh ta một bộ đồ lao động dài tay màu xám.

“Tao nhìn khắp xe rồi, chẳng có đồ tiếp tế nào cả.” Một tên lính mặc quân phục đen đang canh gác không xa Úc Phi Trần nói.

Tên lính khác đáp: “Rác rưởi thì đưa đến cả xe.”

“Cũng may là còn kiếm được tí vàng trong đống rác kia.”

Cô vợ đứng trước thoáng run rẩy, dựa gần vào chồng hơn. Tay cô một giây cũng không rời khỏi bụng, gió lạnh thổi qua quần áo, khiến hình dáng cơ thể cô càng thêm rõ ràng – phần bụng hơi nhô lên, cô đang mang thai.

Đoàn người chầm chậm di chuyển về phía trước, đàn ông trung niên và phụ nữ hơi cường tráng bị chia vào một nhóm, người già, trẻ con và những phụ nữ khác một nhóm. Ngoài ra, còn một người què chân và một người bạch tạng chung một nhóm. Lát sau, một thai phụ khác gia nhập cùng họ.

Những nơi khác đều là đất trống, liếc mắt một cái có thể thấy hết toàn cảnh, thứ đáng chú ý duy nhất là một chiếc xe quân sự màu đen đậu bên cạnh.

Úc Phi Trần cho rằng bên trong cũng là một đội lính vũ trang đầy đủ. Song, khi đoàn người dần tiến về trước, hắn nhìn lại phía sau thì phát hiện không phải thế. Qua cửa sổ xe, có thể thấy những ghế khác đều trống, chỉ có một bóng người ngồi ở ghế phụ, đầu hơi cúi xuống.

Không thấy rõ người nọ đang làm gì, mà cũng có thể là chẳng làm gì cả.

Người nọ mặc quân phục đen, dưới chiếc mũ thấp thoáng một màu trắng xóa, nhìn kỹ hơn mới thấy đó là mái tóc dài màu bạch kim buông xoã.

“Con nhỏ da trắng ngồi trong xe ở đâu ra vậy? Hôm qua tao có thấy đâu.” Một tên lính nói.

“Không phải con gái đâu. Nó vừa tốt nghiệp Học viện quân sự Siun tháng này, rồi thành thượng úy Con Dấu Đen luôn, chẳng biết là ai phái tới.” Một tên khác đùa cợt: “Đại tá định cho nó biết tay trước, rồi kệ nó luôn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.