Chung Tử Ly đem Từ Tôn đang giam giữ giao cho La Khải Uy. Từ Tôn toàn vẹn được ra ngoài, mà Tề Nghiên Dương thế nhưng bị mù hết một mắt. Chuyện này truyền ra ngoài thì còn đâu là thể thống. Huống hồ trên luật pháp chính là Từ Tôn hắn hành hung dân chúng trước, quy vào tội quấy nhiễu của Đại Ngụy. Theo lệ phải bị cắt chức giáng làm thường dân.
“La đại nhân a người đừng nghe hắn nói hưu nói vượn. Chính là Tề Nghiên Dương hắn là nữ nhân, hắn cùng phu nhân ta phát sinh gian tình!”
Từ Tôn nghe thánh lệnh bị cắt chức quan liền dãy dụa quỳ dưới đất, còn thiếu một chút nữa đã ôm lấy chân của La Khải Uy. Từ Tôn là quan lại dưới thế lực của La Khải Uy, chỉ trách Từ Tôn này quá ngu dốt, coi như đã nhìn lầm người, liền một chân đá hắn ngã lăn, phủi bỏ sạch quan hệ, tránh ngày sau liên lụy
“Từ Tôn a ta nói cho ngươi biết a. Ngươi động vào ai không động, lại tìm đến kẻ quyền thế. Lần này ta không thể cứu ngươi được rồi. Nhanh chóng gom gọn đồ đạc cút đi mau!”
La Khải Uy đập cho hắn một cước rồi tức giận rời đi. Hai quan binh hung hãn bước vào, kéo hắn ra khỏi Từ phủ, kèm theo vài ba tay nải đựng y phục, đồ đạc cần thiết. Từ Tôn thật sự không còn cách nào khác, chỉ hận chính mình ngu si, vì một mỹ nhân thân phận bất minh mà thân bại danh liệt.
Vốn dĩ hắn không có được thư thành thân với Chu Uyển Đình là vì hắn còn có một chính thê, người nọ còn đang cùng gia đình bên ngoại ở kinh thành buôn bán, nếu để nàng ta phát hiện hắn phong lưu cưới nữ tử khác làm thiếp, sợ rằng gia sản này sẽ không còn nữa. Nghĩ đến sau khi có được Chu Uyển Đình liền phủi bỏ quan hệ. Nhưng từ lúc gặp gỡ đến khi thành thân hay sống cùng trong nhà, Chu Uyển Đình cũng chưa từng một lần để hắn chạm tay chứ nói chi là động phòng. Hắn tiêu nhiều tiền như thế mới mua được Uyển Đình, mỹ nhân lại vì một nam nhân giả vài tháng trò chuyện liền yêu đương, hắn không phục!!!
Từ Tôn vác tay nải chọn đường rừng núi để rời khỏi Biện Thành. Muốn tránh đi ánh mắt của người ta, ai ngờ lựa chọn này của hắn khiến chính mình rơi vào hố lửa. Có đến vài chục kẻ bịch mặt đã tập kích sẵn tại hai bên đường mòn âm u. Từ Tôn vừa đi vừa huýt gió, đến giữa đường liền bị hắc y nhân bao vây. Đám hắc y nhân thế nhưng không cầm đao kiếm, có kẻ cầm dao lớn, có kẻ cầm gậy gộc. Nhìn qua thật thiếu chuyên nghiệp. Từ Tôn bị doạ sợ, liên tục kêu
“Ta có tiền, ta sẽ cho các ngươi. Đừng qua đây!”
Hắn lấy trong tay nải mấy thỏi vàng ném xuống đất. Nhưng hắc y nhân không mảy may để ý đến ngân lượng. Một tên cầm gậy nhanh tay đánh một cước vào sau gáy khiến Từ Tôn ngã xuống. Hắc y nhân thay nhau tiến lên, người đánh người đá vài chục cước. Rất nhanh đám hắc y nhân tảng ra rồi đi mất. Từ Tôn nằm liệt dưới đất, bị đánh đến mặt mày biến dạng, toé máu mũi máu mồm. Không biết bao nhiêu đoạn xương đã gãy, Từ Tôn thống khổ đến tột cùng cũng không còn sức để hét. Mặc bản thân nằm dưới nền đất ẩm ướt. May mắn không mỉm cười với hắn, một con sói hoang ngửi thấy mùi máu tanh đã đi đến chỗ hắn. Nó nhe hàm răng sắt nhọn đáng sợ, chỉ một động tác đã gậm lấy đầu của Từ Tôn lôi đi. Cứ như vậy, không còn kẻ tên Từ Tôn trên đời, mà thân xác của hắn, có vẻ cũng trở thành bữa ăn cho sói hoang.
Trải qua hai ngày, Tề Nghiên Dương ở trên giường mở mắt dậy. Nàng vừa mơ thấy một ác mộng, ở đó nàng mất đi Uyển Đình, mất đi tất cả người thân cận, chỉ một mình nàng, một mình nàng ngồi giữa hàng chục nấm mồ lạnh lẽo.
“Đình Đình!”
Tề Nghiên Dương vô thức gọi, chỉ thấy Uyển Đình ở bên giường tỉnh dậy
“Ngươi…ngươi…”
Chu Uyển Đình cho rằng khi người kia tỉnh, nàng sẽ tranh thủ trốn đi. Thế nhưng vì mệt mỏi quá liền ngủ thiếp. Kết quả bị người kia nhìn thấy rồi. Tề Nghiên Dương cảm thấy tầm nhìn bị thu hẹp, dường như một bên mắt trái đã không còn tác dụng nữa. Nhưng nàng không quan tâm, chỉ nhìn thấy Uyển Đình trước mặt, bất chấp ôm chặt lấy
“Đình Đình, ta nhớ nàng, thật sự nhớ nàng lắm”
Tề Nghiên Dương tựa cằm vào vai Uyển Đình khóc nức nở. Bàn tay gắt gao ôm lấy người kia, tưởng chừng như buông ra sẽ vụt mất. Chu Uyển Đình cả người cứng đờ, bất giác đưa một tay vuốt ve tấm lưng người kia, vẫn kiên trì không nói lời nào. Tề Nghiên Dương rời khỏi cái ôm, cẩn thận nhìn chằm chằm ái nhân một hồi, đưa bàn tay run run chạm vào khuôn mặt tinh xảo ấy, nàng không kìm chế được mà nở nụ cười, rơi nước mắt.
“Thật may, ta còn có thể nhìn thấy nàng, thật may ta còn có thể hình dung ra mỹ nhân mà ta tôn sùng”
Bị lời nói này của Nghiên Dương đánh đến đáy lòng, Chu Uyển Đình trái tim đập loạn lên. Thế rồi bên má được nâng lên một chút, Nghiên Dương dùng tốc độ thật nhanh đem môi mình áp lên đôi môi kia.
Chu Uyển Đình ngây người, mắt trợn tròn nhìn người trước mặt gần trong gang tấc. Mà Nghiên Dương đôi mắt đã nhắm chặt, từng khoảnh khắc hưởng thụ nụ hôn. Chu Uyển Đình bị người kia làm cho rung động, cuối cùng bỏ lớp phòng bị, cùng người kia hôn nghiêm túc. Đôi môi mọng bị tách ra, lưỡi tìm đến nhau triền miên. Chu Uyển Đình đưa tay choàng qua cổ Nghiên Dương, phối hợp tinh tế.
“Ưm….”
Nụ hôn nóng bỏng làm hai người đỏ mặt, chỉ khi không còn không khí đủ để hô hấp, Tề Nghiên Dương mới tiếc nuối buông người kia ra. Ánh mắt nhìn nhau, dù không nên lời nhưng cả hai vẫn biết trái tim mình đã định ở đâu rồi.
Tề Nghiên Dương tỉnh lại, một bên mắt trái thật sự không còn nhìn thấy nữa, điều này khiến nàng có chút hoảng, nhưng nàng không có phép chính mình gục ngã trước hoàn cảnh này, nhất là khi nàng cùng Uyển Đình đã định ở cùng một chỗ. Ngày qua ngày Tề Nghiên Dương rất ngoan ngoãn uống thuốc, ăn uống đầy đủ, theo lời đại phu điều trị thân thể thật tốt. Trải qua không bao lâu, trên người nàng đã không còn thấy vết thương nữa, ngoại trừ trên vai trái có một vết sẹo dài hơn hai lóng tay còn giữ lại, hết thẩy đều không có vấn đề. Nàng khoẻ lại, chính mình trở về Nghiên Đình Lâu. A Đô nhìn thấy chủ tử của mình bình phục vui đến phát khóc. Hắn cùng A Tinh chạy đến kéo nàng xoay qua xoay lại xem xét, vừa vui mừng vừa hỏi
“Công tử người khoẻ lại rồi, thật tốt thật tốt a”
Tề Nghiên Dương cười đến xán lạn, trả lời
“Đương nhiên rồi, ta phúc lớn mạng lớn, làm sao có chuyện gì được”
A Đô cười đáp lại, song liền nhanh chân chạy vào trong phân phó đầu bếp làm một mâm thức ăn thật thịnh soạn chiêu đãi công tử.
Chu Uyển Đình gần đây rất ít khi xuất hiện bên ngoài, buổi sáng sẽ ở tiền trang trông coi, đến giờ nghỉ trưa hay chiều tối sẽ đến tiệm thuốc chăm sóc Nghiên Dương. Mà hôm nay Nghiên Dương trở về cũng không báo cho nàng ta, hại nàng ta từ tiền trang chạy đến tiệm thuốc tìm. Mãi mới biết người kia đã gom đồ đạc trở về.
“Nghiên Dương, ngươi về lúc nào sao không nói cho ta biết?”
Chu Uyển Đình có hơi tức giận từ bên ngoài tiến vào, nói. Tề Nghiên Dương nghe thấy âm thanh quen thuộc liền xoay người, thấy mỹ nhân đến trên trán mồ hôi nhễ nhại, nàng hơi lo lắng bước tới. Lấy khăn tay cẩn thận lau cho người kia
“Xin lỗi, ta định sẽ đến tiền trang đón nàng. Không ngờ hôm nay nàng trở về sớm như thế. Nào đến đây uống chút nước nhé”
Tề Nghiên Dương tiến tới bàn cạnh gần đó, nhanh tay rót một cốc nước đầy đem đến. A Tinh nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu cảm thán. Đúng là tương lai mù mịt. Một đại công tử hào hoa phong nhã thế nhưng đối với mỹ nhân liền phục tùng không lời than thở. Haizz.
Uyển Đình thở ra một hơi, ngồi xuống ghế.
“Nghiên Dương, tiền trang bên kia làm ăn rất tốt, ta tùy tiện giao cho Mạc Vân rồi”
“Hảo, tùy ý nàng”
Tề Nghiên Dương nhìn mâm thức ăn mang ra, hít một hơi sâu. Đúng là mùi vị nhớ nhung quá đi mất. Đã một tháng hơn nàng chỉ toàn ăn cháo ngán chết đi được. Tề Nghiên Dương kéo kéo A Đô cùng A Tinh ngồi xuống, xếp bát đũa cho mọi người, cẩn thận tìm một món ngon gắp trước cho Uyển Đình
“Đình Đình, đều là món ngon ở Đại Lăng, nàng ăn đi”
Gắp cho Uyển Đình một hai lát thịt xông khói sốt tương, thêm mấy đũa rau xào vô cùng ngon miệng. Uyển Đình nhìn người đối diện cười mỉm, rất hài lòng đem thức ăn bỏ vào miệng. Hai người vừa ăn vừa nhìn nhau cười, ánh mắt thâm tình chưa từng có khiến A Đô và A Tinh bên cạnh cảm thấy rùng mình. Thiên gia a tại sao lại có một tình huống cẩu lương thế này cơ chứ.
Ăn xong một bữa, Uyển Đình nói chính mình có một thứ muốn tặng, liền nắm tay Nghiên Dương nhanh chóng trở về tư gia.
Mấy tháng trước Nghiên Dương có mua một biệt phủ khá rộng lớn, tuy so với Vương phủ trước kia không bằng nhưng có thể nói là xa hoa nhất ở nơi đây rồi. Lúc ấy nàng tìm mấy thợ thủ công và thợ xây trực tiếp xây dựng lại kiến trúc. Chính giữa chính là đại sảnh nơi tiếp khách trang trọng nhất. Phía đông chính là tư viện của nàng, còn phía tây là nơi xây dựng các phòng giặt giũ, nấu ăn,…Sau chính sảnh là một khoảng trống được phủ thảm cỏ xanh mướt, trồng một hàng cây hoa anh đào rực rỡ. Xung quanh còn có rất nhiều hoa cỏ, ở giữa là một cái đình viện cỡ vừa toạ trên một ao sen nuôi cá kiểng. Mỗi toà kết nối với nhau bởi vô số dãy hành lang thẳng tấp, uốn cong rất hài hoà. Nơi nơi đều có cây cỏ hoa lá, vẻ đẹp hài hoà đến khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Hai nàng trở về, vài ba hạ nhân tiến lên chào hỏi, Nghiên Dương tùy tiện gật đầu rồi cùng người kia tiến thẳng trở về phòng. Chu Uyển Đình từ trong hộc tủ lấy ra một miếng che mắt hình lục giác to bằng ba ngón tay, làm bằng vải sợi bông rất mềm mại và dễ chịu. Miếng che mắt màu đen tuyền, khung viền được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng óng ánh, xung quanh còn có hoa văn tinh xảo, thoáng nhìn ra được một con kì lân đang nhảy múa. Nghiên Dương ngồi xuống ghế, yên lặng để người kia tiến đến gần, tháo miếng vải băng trên mắt trái mình.
“Còn đau không?”
Miếng vải trắng tháo xuống, một bên mắt bị tổn thương hiện ra. Đôi mắt xinh đẹp như thường lệ, chỉ có điều tròng mắt đã không còn như trước, chỉ đơn giản một màu trắng bạc phủ lên nhìn trong rất ghê người. Uyển Đình xót xa chạm vào, nhẹ nhàng hỏi. Tề Nghiên Dương lắc đầu bảo
“Không đau, sớm đã lành. Nàng đừng sợ”
Uyển Đình hít một hơi, cúi người hôn một cái lên mắt nàng. Tề Nghiên Dương như bị một dòng điện xoẹt qua, cả ngươi bắt đầu không đứng đắn. Uyển Đình cẩn thận lấy miếng che mắt kia đeo lại cho nàng, song lấy một cái gương đồng để người kia soi.
“Thật đẹp!”
Tề Nghiên Dương nhìn mình trong gương, đeo cái này thật sự toát lên vẻ cao quý vốn có của nàng biết bao, nàng rất thích. Thấy người kia thích thú, Uyển Đình cười ngại ngùng nhìn vào trong gương
“Đương nhiên rồi, là ta tự tay làm cho nàng đó”
Tề Nghiên Dương nhìn Uyển Đình một cái. Ánh mắt say đắm như chìm vào mật ngọt, rất nhanh đứng dậy xoay người ôm lấy người kia.
“Đình Đình, ta yêu nàng”
“Hồ ngôn, nữ tử và nữ tử sao có thể…?”
Uyển Đình còn chưa nói hết câu, Tề Nghiên Dương đã nhanh chóng hôn lên cánh môi đang hé mở kia.