Vừa mới 5 giờ chiều đã đóng cửa tiệm, về nhà nằm trên ghế sofa ngẩn người, tia nắng ngoài cửa sổ tắt dần, ánh đèn đường len lỏi vào trong phòng.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Lâm Hi thở dài, từ trên ghế sofa ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt, đứng dậy bật đèn phòng khách lên.
Đúng lúc, Từ Vi Vũ gọi điện thoại, Lâm Hi nghẹn ngào alo 1 tiếng, giọng nói khàn khàn.
Từ Vi Vũ hơi khựng lại, chậm rãi nói:
“Lâm Hi, tôi tới đưa đồ cho em, mở cửa được không?”
Anh biết cô đang ở trên tầng, lúc này ở đó đang sáng đèn.
Lâm Hi dạ một tiếng, đi xuống dưới mở cửa.
Từ Vi Vũ nhìn thoáng qua thấy hai mắt cô sưng đỏ, ầng ậc nước, chắc là vừa mới khóc, không biết đã gặp chuyện gì đau lòng, nhìn rất đáng thương.
Nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng trong trẻo của cô, anh cũng sáng suốt không nói thêm gì.
Anh bước vào trong tiệm, cầm cái túi trong tay ra.
Lâm Hi nhận lấy, vừa hỏi là cái gì vừa mở ra xem thì ra là điểm tâm.
” Đây là điểm tâm đặc biệt của Nam Viên, hương vị được lắm.”
Nam Viên là cửa hàng điểm tâm lâu đời, rất có danh tiếng ở Vũ Lăng.
Lâm Hi có nghe qua nhưng chưa từng nếm vị.
Vì nghe nói cửa hàng đó rất đông khách.
Mỗi ngày đều có một hàng dài người xếp hàng đợi mua nhưng không đủ bánh để bán.
Cô không phải là người vì đồ ăn ngon mà có thể tốn hao thời gian,sức lực để tham gia náo nhiệt.
Lâm Hi nghĩ tối qua cô chỉ nói đùa vậy thôi, không ngờ hôm nay anh thật sự mang tới, nên khá cảm động.
” Bánh ở Nam Viên rất khó mua được, cảm ơn anh!”
Từ Vũ mỉm cười:
” Tôi với ông chủ Nam Viên có chút giao tình.
Sau này, em muốn ăn thì gọi điện cho tôi, không cần xếp hàng.”
Lâm Hi nghe xong hai mắt sáng lên, làm bạn với anh quả nhiên có lợi mà.
Thấy tâm trạng cô khá hơn, không hiểu sao anh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi:
“Đã ăn tối chưa?”
Lâm Hi lắc đầu nói vẫn chưa:
” Lúc nãy tâm trạng không tốt, ở trên tầng khóc một lúc, anh đem đồ ăn đến bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi.”
Lâm Hi thành thật trả lời, cô cảm thấy chuyện này
chẳng có gì mất mặt cả, ai mà không có lúc buồn phiền, khóc là quyền lợi của phụ nữ.
Hơn nữa, ở trước mặt Từ Vi Vũ cô thực sự không cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn mà nói là không.
Có lẽ do cảm thấy đối phương không phải người bình thường.
Trước mặt anh cô chỉ là tay mơ, không cần thiết phải giấu đầu hở đuôi, chi bằng cứ thoải mái.
Ánh mắt Từ Vũ rất dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
“Sao tâm trạng lại không tốt?”
” Không muốn nói!”
Lâm Hi cứng nhắc trả lời.
Nhưng anh không thấy phiền, cũng không cố hỏi, chỉ hỏi cô đói bụng không, Lâm Hi nói có chút:
” Bánh anh đưa tới ăn là đủ no rồi.”
” Sao có thể ăn bánh thay cơm được?” Từ Vi Vũ không đồng ý nhìn cô:
“Tôi dẫn em ra ngoài ăn đồ ngon, được không?”
Lúc này giọng nói của anh tựa như đang dỗ dành trẻ con, hoàn toàn khác xa lúc bình thường, giống như lão hồ ly đang lừa gạt cô gái nhỏ.
Nghĩ vậy, Lâm Hi không nhịn được mỉm cười, nhìn anh nói:
” Không được, tôi lo lắng anh sẽ đem tôi bán đi!”
Từ Vi Vũ ngẩn người ra, từ trước tới nay chưa có người nào nói với anh như vậy.
Bình thường chỉ cần anh chủ động mời, hầu như không có ai từ chối.
Cho dù có từ chối cũng rất uyển chuyển khéo léo từ chối, nào có ai như tiểu nha đầu nghịch ngợm
trước mặt.
Lâm Hi thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, càng bật cười thoải mái.
Nghĩ tới con cưng của trời như Từ Vi Vũ chưa từng bị trêu chọc như vậy, liền cảm thấy bản thân rất có thành tựu.
Cười đùa một chút, tậm trạng của Lâm Hi tốt hơn nhiều, cô hỏi:
” Anh cũng chưa ăn tối sao?”
Hiện tại đã hơn 8 giờ tối, thời gian cũng không còn sớm.
Từ Vũ nghĩ cô không muốn làm phiền mình, liền giải thích:
” Vừa từ tiệc rượu ra, chỉ ăn một ít “
Nghĩ tới lần trước anh bị ngộ độc rượu, Lâm Hi có chút tức giận:
“Anh đừng có vết thương liền sẹo đã quên đau, vẫn nên uống ít rượu thôi.”
Nghĩ tới chuyện lần trước, biết cô có ý tốt, khoé môi Từ Vi Vũ khẽ cong lên, dịu dàng nói:
” Sau này sẽ cố gắng uống ít.”.
Lâm Hi cũng biết với thân phận của Từ Vi Vũ chắc chắn giao tiếp rất nhiều, không thể nào không uống rượu được.
Dù sao cô cũng chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm
một người bạn, chứ không có quyền gì mà can thiệp vào sự tự do của người ta.
Có điều thật sự lúc này cô không muốn ra ngoài, lại không muốn phụ ý tốt của anh, suy nghĩ một chút liền đề nghị:
” Hay là ở nhà ăn đi, tôi biết nấu cơm mà.”
Đối với câu’ tôi biết nấu cơm ‘ của cô, Từ Vi Vũ vô cùng nghi ngờ nhưng cũng không phản đối mà rất vui vẻ đồng ý.
Lâm Hi sống ở tầng hai, đi qua cầu thang nhỏ trong tiệm hoặc đi thang máy bên ngoài tiệm đều có thể đi được.
Với tình trạng của Từ Vi Vũ khá đặc biệt, nếu đi cầu thang chân anh sẽ không tiện. Nhưng nếu bảo anh sử dụng thang máy bên ngoài hoặc ở dưới nhà đợi cô mang thức ăn xuống.
Cả hai cách nói đều có thể khiến người ta tổn thương. Nếu là người khác sẽ thấy rất khó xử nhưng Lâm Hi lại cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm.
Cần gì phải nhìn anh với ánh mắt như thế, cô nhìn chân anh trực tiếp hỏi:
“Anh muốn lên nhà trên tầng ngồi một chút, hay là đợi tôi làm thức ăn xong rồi mang xuống?”
Từ Vũ thích nhất sự thẳng thắn thoải mái của cô.Từ sau khi bị tai nạn xe cộ, đã có quá nhiều người nhìn anh với ánh mắt khác thường.
Cho dù là ý tốt hay xấu, đều khiến anh cảm thấy chán ghét. Chẳng qua anh chỉ bị gãy chân, cũng đâu phải bị phá sản, họ nhìn anh giống những kẻ đáng thương nhất trên đời.
Nói chuyện thẳng thắn giống Lâm Hi, không cần băn khoăn về cảm nhận của anh, ngược lại càng làm anh thấy dễ chịu hơn.
” Không để ý việc tôi lên nhà em ngồi một chút chứ?” Anh cười trêu cô.
Dĩ nhiên, Lâm Hi nói không ngại. Cô phát hiện bản thân mình cũng rất thích ở cùng một chỗ với Từ Vi Vũ.
Có lẽ do tuổi của anh lớn hơn cô rất nhiều dễ mang lại cho người ta cảm giác tin tưởng. Có lẽ thân phận và địa vị của hai người cách xa nhau, không có mâu thuẫn quyền lợi.
Cũng có lẽ đối với cô, anh thật sự thiện chí và chân thành, giống như chuyện đêm nay. Chỉ vì lời nói đùa hôm qua mà hôm nay anh đã mang bánh ngọt đến.
Đối với thân phận như anh mà nói, chuyện này rất khó xảy ra.
Thôi, không rõ thì không rõ vậy, cô đối với anh cũng chẳng muốn phòng bị gì, thật lòng cô cảm thấy anh là một người đáng tin cậy.
Mặc dù biết anh chưa lâu nhưng cô cho rằng việc mời anh lên nhà cũng không phải là 1 hành động cảm tính hay bất cẩn.
” Anh đi cầu thang bộ hay là ra ngoài dùng thang máy?” Lâm Hi hỏi.
” Đi cầu thang đi.” Từ Vi Vũ đáp. Anh đâu có yếu ớt tới mức đó.
Hôm qua, Lâm Hi mới nhét đầy tủ lạnh, nên nguyên liệu nấu ăn trong nhà khá phong phú.
Cô hỏi Từ Vi Vũ có kiêng món gì không, Từ Vũ trả lời không có, nói mình không kén ăn.
” Vậy chúng ta ăn cơm với thịt xào tiêu xanh, trứng chiên cà chua, gà kho, cuối cùng là canh cá được không ạ?”
Đều là những món ăn thông thường, đối với trình độ nấu ăn của cô, Từ Vi Vũ không yêu cầu gì, chỉ cần có ăn là tốt rồi nên gật đầu đồng ý.
Sau đó, Lâm Hi bắt tay vào việc. Phòng bếp, phong ăn và phòng khách thông nhau, cách trang trí tương tự như cửa hàng hoa dưới nhà.
Đều mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, gần gũi.
Nhiệt độ trong phòng hơi cao, Từ Vi Vũ cởi bớt áo vest ra. Trong nhà Lâm Hi chỉ có hai đôi dép lê của nữ, nên hiện giờ dưới chân anh là đôi dép nhựa màu lam mà cô đưa cho.
Nhìn thế nào cũng không hợp với bộ âu phục thủ công cao cấp, xa xỉ mà anh đang mặc trên người, thoáng cái hiện rõ hai cấp bậc đối lập.
Lâm Hi cắm nồi cơm điện xong, ngẩng đầu lên thấy anh đang ngồi thong thả trên ghế sofa trong phòng khách.
Sợ anh thấy nhàm chán, cô đi qua bật tivi lên tiện thể rót cho anh cốc nước, còn nói:
” Anh cứ thoải mái đi tham quan nhà, trừ phòng ngủ là không được vào.”
Sau đó chỉ vào hai căn phòng khác nói:
“Đó là thư phòng, còn kia là phòng sinh hoạt chung.”
Nói xong lại tiếp tục bận rộn, lúc nấu cơm cô không muốn có người bên cạnh đứng nhìn, chỉ thích một mình chiếm trọn phòng bếp nên đã từ chối lời đề nghị hỗ trợ của anh.
Từ Vi Vũ không tiếp tục kiên trì, cũng không hứng thú xem tivi, nên đã chống gậy lên, đi tham quan nhà cô.
Thư phòng khá đơn giản, trên tường được dán giấy hoa văn xanh dương, sát tường là hai kệ sách màu trắng, bên trên đặt đầy sách vở đa dạng chủng loại, tiểu thuyết, tạp chí, các tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, còn có hơn trăm bản sách cổ ” Nhị nhập tứ sử”,” Tư trị thông giám….
Và một số sách về gieo trồng hoa cỏ. Phía trước tủ sách đặt một cái bàn trắng kiểu Châu Âu, bên trên bàn có một chiếc máy tính.