Phương Lan đưa Minh Châu đến trường, rồi ghé vào siêu thị mua một ít trái cây mang đến bệnh viện cho Cố Tử Sâm.
Mấy ngày trước hắn đã đi kiểm tra tổng quát, may mắn không có tổn thương về não bộ.
Ở trong phòng bệnh, một hộ lý nam đang giúp Cố Tử Sâm thay quần áo.
Mộng Linh ngồi bên ngoài ghế chờ, đúng lúc nhìn thấy Phương Lan xách trái cây từ đằng xa đi đến thì chạy lại giúp bà một tay.
“Mẹ!”
“Mộng Linh, sao con lại ngồi ở bên ngoài? Có phải đang chờ ai không?” Phương Lan lấy làm thắc mắc, bởi vì trước khi đến bệnh viện, bà cũng không gọi điện thoại báo cho cô được biết.
Mộng Linh khẽ lắc đầu, Phương Lan cũng không hỏi thêm điều gì.
Bà định đẩy cửa vào trong phòng bệnh thì bị cô ngăn lại.
“Mẹ, chúng ta đợi ở bên ngoài một lúc đi… Tử Sâm, anh ấy đang thay quần áo.”
Lời này của cô khiến bà cảm thấy lạ.
Cố Tử Sâm đang bị thương ở tay, một mình hắn sao có thể thay đồ được?
Thắc mắc của Phương Lan chẳng mấy chốc đã được giải đáp.
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, người hộ lý nam nhìn thấy bà và Mộng Linh liền cúi đầu chào hỏi, rồi đem quần áo bệnh nhân Cố Tử Sâm ra ngoài.
“Tử Sâm.”
“Mẹ mới đến à?” Hắn nghiêng đầu về phía cửa.
Tay phải vẫn còn loay hoay chỉnh lại cổ áo.
Phương Lan ngồi xuống ghế, ngay khi Mộng Linh đặt giỏ trái cây xuống bàn kiền kéo cô đứng sát bên cạnh mình.
“Vừa nãy là hộ lý giúp con thay quần áo?” Bà hỏi.
Cố Tử Sâm vâng nhẹ một tiếng.
Phương Lan bỗng nổi giận, đập tay mạnh xuống giường bệnh.
“Con có vợ ở bên cạnh thì sao phải tìm hộ lý làm gì? Cố Tử Sâm, đầu óc con bị làm sao thế hả?”
Đối với những sinh hoạt cá nhân bình thường này, Cố Tử Sâm hoàn toàn có thể nhờ người vợ đầu ấp tay gối bên cạnh mình giúp đỡ, vậy mà hắn phải đi thuê hộ lý của bệnh viện.
Phương Lan có nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu nổi con trai của mình nữa.
“Con thấy như vậy sẽ thoải mái hơn.” Cố Tử Sâm bình thản đáp lại.
Phương Lan bất lực ôm trán thở dài.
Chẳng thà hắn nói với bà, những gì hắn làm là vì sợ Mộng Linh cực khổ, như thế bà còn nguôi giận được đôi phần.
“Thoải mái cái gì? Nhìn hai đứa xem có giống một cặp vợ chồng mới cưới không? Đến chuyện gần gũi nhau còn phải né tránh, mẹ nhìn thấy còn nghi ngại, huống chi là người ngoài.”
Gương mặt bà đỏ bừng lên, ánh nhìn sắc bén găm chặt vào gương mặt của Cố Tử Sâm.
Mộng Linh không dám thở mạnh, đứng bên cạnh chỉ biết xoa nhẹ bả vai Phương Lan để bà nguôi giận.
Bà nắm lấy bàn tay cô, bất bình lên tiếng:
“Về sau đừng gọi hộ lý đến nữa.
Nếu để mẹ biết được con còn làm ra mấy chuyện không đâu như vậy, đừng trách bà già này lắm lời.”
Trước nay Phương Lan rất hay cằn nhằn, nhưng bà không hề gây sự vô cớ.
Tất cả những gì bà nói đều là muốn tốt cho Cố Tử Sâm.
Nói thật thì con trai bà chẳng ra làm sao cả, từ thái độ đến cách hành xử của hắn, lúc nào cũng khiến người khác thấy khó chịu.
Bởi vì bà thương Cố Tử Sâm nên mới phải can thiệp vào nhiều chuyện của hắn như vậy.
“Được được, con biết rồi.
Con nghe theo lời của mẹ.” Cố Tử Sâm day day trán đầy phiền não.
Thật ra hắn cũng cảm thấy nếu hắn cứ tiếp tục cố chấp giống như bây giờ, thì mối quan hệ giữa hắn và Mộng Linh, xem chừng chưa đợi được đến khi bản hợp đồng hết hiệu lực đã bị phát hiện mất rồi.
Mộng Linh nhìn không khí căng thẳng, vội lấy trái cây ra gọt để mời Phương Lan ăn.
Bà cũng không đôi co thêm nữa, ngồi chơi thêm một lúc rồi ra về.
“Mẹ sẽ nấu cháo bào ngư, đến trưa sẽ để thím Vương mang vào cho hai đứa.”
“Vâng ạ! Mẹ đi đường cẩn thận.” Mộng Linh tiễn Phương Lan ra đến tận cổng bệnh viện, chờ bà lên xe mới đi vào.
Hôm nay Trình Bân bảo cô không cần đến Cố thị.
Bình thường công việc của cô là sắp xếp lịch trình cho Cố Tử Sâm cũng như ghi chép các nội dung quan trọng trong cuộc họp.
Nhưng hiện tại người đàn ông đó đang nằm viện, trợ lý Trình thiết nghĩ nên để Mộng Linh ở bên cạnh chăm sóc cho hắn thì tốt hơn.
Cố Tử Sâm đang nằm trên giường, Mộng Linh ngồi gần đó nhưng hắn không thèm kêu cô, mà tự chống tay gượng mình ngồi dậy.
Cô thấy thì vội chạy ngay đến, đỡ lấy bả vai của hắn.
Người đàn ông này thật cố chấp, chẳng trách Phương Lan lại luôn phải phiền lòng vì hắn.
Mộng Linh đoán chắc Cố Tử Sâm ngại phiền nên mới không gọi cô giúp đỡ.
Đúng là một cái tên mặt lạnh, cứng đầu!
Cổ tay hắn đang bị thương, vai trái lại đang bó bột còn cố gắng vươn người ra đằng trước cầm ly thủy tinh rót nước.
“Để tôi giúp anh.”
Mộng Linh lanh lẹ rót nước, mang đến cho Cố Tử Sâm.
Sợ ly thủy tinh nặng khiến hắn cầm không vững, cô giữ luôn chiếc ly đưa đến gần miệng hắn.
Cố Tử Sâm chậm rãi uống cạn ly nước, ánh mắt thi thoảng lại ngước lên nhìn Mộng Linh.
Ở một khoảng cách gần như vậy, cô có thể quan sát được ngũ quan rõ nét, đẹp như tượng tác của hắn.
Nhất là đôi chân mày rậm cùng hàng mi cong kia, đừng nói là đàn ông, đến cả phụ nữ còn phải ghen tị.
“Kiều Mộng Linh, nếu cô thấy tôi đẹp trai thì cũng đừng nhìn lộ liễu quá.
Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá!” Cố Tử Sâm tự nhiên nói một câu tỉnh bơ làm cô chết điếng cả người.
Lần đầu tiên trong đời cô thấy hắn nói đùa, nhưng thật không ngờ lại có cảm giác “cảm lạnh” đến vậy!.
“Mộng Linh… Mộng Linh, giúp tôi ngồi dậy…”
Cố Tử Sâm chật vật chống tay xuống giường, nhưng mãi chẳng nhấc người lên được. Sau giấc ngủ trưa, cổ tay hắn trở nên tê cứng, cả cơ thể mỏi rời tưởng chừng như không còn chút sức lực nào nữa.
Ở phía đối diện, Mộng Linh đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, chống cằm lên tay mà ngủ thiếp đi. Nghe tiếng Cố Tử Sâm gọi mình, cô giật mình mở mắt, mau chóng chạy đến bên giường bệnh đỡ hắn ngồi dậy.
Nghe Cố Tử Sâm nói muốn vào nhà vệ sinh, Mộng Linh bèn dìu hắn. Ngay lúc cô định đi ra ngoài thì hắn lên tiếng:
“Cô… giúp tôi, giúp tôi đi…”
Hắn lắp bắp nói thầm trong cuống họng, vẻ mặt trông đầy miễn cưỡng. Mộng Linh chớp mắt nhìn hắn, ngơ ngác không hiểu người đàn ông này đang cần cái gì?
“Tử Sâm, anh muốn tôi giúp làm gì?”
Trên trán Cố Tử Sâm phủ một tầng mồ hôi mỏng. Hắn hít sâu một hơi, khó khăn rặn ra hai chữ:
“Cởi quần.”
“Cởi… cởi quần sao?”
“Phải! Cô nhanh lên đi, tôi sắp chịu không nổi rồi.” Cố Tử Sâm nhắm mắt, một mạch nói ra yêu cầu của mình.1
Bình thường, tuy hơi mất công mất sức, nhưng Cố Tử Sâm vẫn có thể tự mình kéo quần xuống để đi vệ sinh được. Nhưng ở thời điểm hiện tại, hai chân hắn đang tê cứng, cổ tay vô lực, muốn cúi người xuống cũng khó khăn vô cùng.
Mộng Linh ý thức được vấn đề, gương mặt cô đỏ lên như trái cà chua chín. Dưới sự hối thúc của Cố Tử Sâm, cô chỉ biết nhắm chặt hai mắt, mò mẫm đến cạp quần chun của hắn, kéo mạnh xuống.
Chết tiệt!
Cố Tử Sâm gào thét trong lòng, chưa bao giờ hắn thấy mất mặt như lúc này. Nếu không phải vì quá vội, hắn đã bảo Mộng Linh ra ngoài gọi hộ lý vào đây rồi.
Giải quyết xong nhu cầu cá nhân của mình, hắn nhìn xuống bên dưới, thấy hai lớp quần bị Mộng Linh lôi tuột xuống tận mắt cá chân cũng phải cạn lời. Cô Tử Sâm hối hận thật rồi, đáng ra ban nãy hắn phải cố nhịn thêm một lúc để chờ hộ lý đến mới phải!
“Giúp tôi kéo quần lên đi.”
Mộng Linh đang quay mặt vào tường, nghe Cố Tử Sâm nói vậy thì xoay người lại. Tầm mắt cô hướng lên cao, ngăn không cho mình nhìn thấy những thứ bậy bạ.
Sau khi xác định được vị trí của hắn, Mộng Linh ngồi sụp xuống, từ từ kéo quần lên giúp Cố Tử Sâm. Đến đoạn nguy hiểm, cô lại nhắm chặt mắt, mọi hành động tiếp theo đều do thần linh mách bảo.
Hai người chật vật một hồi mới xong. Mộng Linh mắt nhắm mắt mở chạy ra bên ngoài, ai ngờ lại tông sầm vào bức tượng cạnh bên cánh cửa.
“Cẩn thận!”
Cố Tử Sâm lao về phía trước theo phản xạ, nào ngờ chẳng đỡ được cô, còn ngã sõng soài ra sàn nhà.
“Tử Sâm, anh không sao chứ?” Đổi lại, Mộng Linh phải lồm cồm ngồi dậy đỡ hắn.
Mất mặt hết lần này đến lần khác, Cố Tử Sâm thật muốn tìm một cái xẻng tự đào hố chôn mình. Khó khăn lắm Mộng Linh mới dìu hắn đứng thẳng dậy, hai người đang dính chặt lấy nhau, xiêu vẹo bước về phía giường.
Mộng Linh để Cố Tử Sâm ngồi xuống, ngờ đâu hắn mất đà ngã phịch ra đằng sau, kéo cô nằm đè lên người mình.
“Tử Sâm, tôi sang thăm cậu đây!”
“Này, anh đừng có xông xồng xộc đi vào vậy chứ…”
Khương Vĩnh Thành đến, theo sau anh còn có Đàm Vân Yên luôn miệng nhắc nhở. Bên trong phòng bệnh, bốn người hai phía, trố mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Cậu… sao cậu lại sang đây?” Mộng Linh đứng thẳng dậy rồi hỏi Vân Yên.
“Là tôi muốn sang xem tình hình của Tử Sâm, sẵn tiện lôi cô ấy theo cùng.” Khương Vĩnh Thành nhanh nhảu lên tiếng.
Lần trước sau khi Vân Yên gặp Mộng Linh trở về, Khương Vĩnh Thành hỏi chuyện, thì biết hai người là bạn thân từ thời trung học. Chiều nay ở bên khoa có bác sĩ khác trực, cho nên anh mới đến phòng bệnh thăm Cố Tử Sâm, thấy Vân Yên rảnh rỗi liền kéo cô đi cùng mình.
Vừa mới bước chân vào phòng bệnh đã nhìn thấy Mộng Linh và Cố Tử Sâm đang trong tư thế đầy ám muội, Khương Vĩnh Thành không khỏi trầm trồ.
“Tử Sâm, dù sao cũng đang bị thương. Cậu đừng quá manh động.”
“Manh động cái con khỉ nhà cậu.” Lần này, có đau đớn cỡ nào Cố Tử Sâm cũng cắn răng ngồi dậy.
Khương Vĩnh Thành thừa biết mối quan hệ giữa Mộng Linh và hắn, còn tìm cách trêu chọc. Tên bác sĩ này thật đáng đánh!
“Đùa chút thôi, đừng nóng.” Anh cười xòa khi nhìn thấy vẻ mặt căng hơn dây đàn của Cố Tử Sâm.
Mộng Linh rót nước cho Khương Vĩnh Thành và Vân Yên uống. Hai bên giới thiệu qua lại, Cố Tử Sâm mới biết cô gái đi theo Khương Vĩnh Thành là một bác sĩ thực tập, cũng là bạn thân của Mộng Linh, người vợ trên danh nghĩa của hắn.
Đàm Vân Yên nhìn Cố Tử Sâm, âm thầm đánh giá đối phương. Người này là chủ tịch tập đoàn Cố thị mà Mộng Linh vẫn hay than vãn với cô ấy đấy sao? Quả không phải hư danh, nhìn vẻ bề ngoài kia đã cảm thấy con người hắn nghiêm túc, kỷ luật đến mức nào rồi.
Nhưng mà đã nói là hôn nhân hợp đồng à? Sao tình huống ban nãy, khác xa với dự liệu của Vân Yên như thế? Lẽ nào Mộng Linh còn giấu cô ấy điều gì?
Vân Yên nheo mắt nhìn cô bạn thân của mình, Mộng Linh hiểu ý liền xua tay phủ nhận. Cô ấy cười tủm tỉm, để dịp khác gặp riêng, Vân Yên phải hỏi kỹ hơn mới được.
Biết đâu là giả yêu thành thật!