Trì Vãn Chiếu và Vương Hải Ninh lần đầu tiên gặp nhau cũng không phải ở nước A.
Mà là ở thành phố B.
Lúc đó, cô theo Trì Trác trở về thăm gia đình, gần nhà cũ gặp Vương Hải Ninh và mẹ cô, người phụ nữ kia cười rất dịu dàng nhút nhát, nói với cô:
“Gọi dì Vương là được rồi.”
Cô gọi và tin ba mình, nghĩ rằng họ chỉ là những người bạn cũ lớn lên cùng nhau.
Cô thậm chí còn âm thầm khâm phục người phụ nữ này.
Thật không phải là dễ dàng với một người phụ nữ sống một mình nuôi nấng một đứa trẻ.
Thật đáng tiếc một cú tát vào mặt đến quá nhanh.
Chưa tới hai năm, ba cô đã tổ chức một cuộc họp gia đình, tuyên bố rằng ông có một đứa con, tên là Vương Hải Ninh.
Thật là mỉa mai.
Cô không thể tin rằng cô đã ngưỡng mộ một người phụ nữ như vậy.
Cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, cực kỳ buồn cười.
Nhưng thế giới này luôn có những sự trùng hợp, bạn càng không muốn, nó sẽ xảy ra.
Trì Vãn Chiếu sốc lại tinh thần, nghe Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh cô giới thiệu:
“Vương Hải Ninh, bọn họ đều thích gọi chị ấy là Vương lão sư, còn vị này…”
“Chị biết.”
“Tổng tài của Cảnh Yên Trì Vãn Chiếu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Khổng Hi Nhan không nghĩ tới Vương Hải Ninh biết đến Cảnh Yên, có phải chị ấy cũng lên mạng xem chuyện nhàn rỗi trên mạng, vậy chuyện của cô?
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu nó.
Nhưng cũng chưa bao giờ giải thích bất cứ điều gì với Vương Hải Ninh.
Họ chưa bao giờ nói về những vấn đề cá nhân này trong ba năm, và cô nghĩ rằng Vương Hải Ninh không biết.
Tâm tình Khổng Hi Nhan trong nháy mắt có chút phức tạp, Vương Hải Ninh cùng Trì Vãn Chiếu chào hỏi sau đó bộ dạng không liên quan nhìn Khổng Hi Nhan hỏi:
“Lần này trở về mấy ngày? “
Vốn dĩ định trở về một tuần, nào ngờ trên đường trì hoãn hai ngày, trở về ít nhất còn phải hai ngày, cho nên chỉ có bốn ngày.
Vương Hải Ninh gật gật đầu:
“Đủ rồi, Viên Viên và những người khác đều đang đợi. “
Trì Vãn Chiếu mím môi, không nói một lời.
Ba người đứng ở cửa thôn giới thiệu lẫn nhau, Viên Tuấn Sinh đã dẫn theo Viên Viền còn có mấy đứa nhỏ đi tới, chạy ở phía trước là tiểu mập mạp, so với đứa nhỏ bình thường cao hơn rất nhiều, bộ dạng khỏe mạnh, hắn chạy đến trước mặt Khổng Hi Nhan đứng vững, vẻ mặt hưng phấn gọi:
“Khổng lão sư! “
Trong thôn tổng cộng có hơn hai mươi đứa trẻ, lớn có nhỏ có, hiện tại có mấy đứa nghe được tin Khổng Hi Nhan trở về ăn cơm xong liền lạch bạch chạy tới.
Tiểu mập mạp chính là một trong số đó.
Khổng Hi Nhan nói với Vương Hải Ninh:
“Hải Ninh, vậy chị giúp chị chiếu cố Trì tổng, em nói chuyện với tụi nhỏ. “
Vương Hải Ninh mỉm cười:
“Được rồi, đi đi.”
Cái miệng của người trong làng lớn đến mức không thích hợp để trò chuyện, Vương Hải Ninh thấy Trì Vãn Chiếu mang theo hành lý trên vai còn mang theo túi xách, cô vươn tay nói:
“Tôi giúp cô xách. “
Trì Vãn Chiếu đầu nghiêng mắt nhìn cô, cắn răng, âm thanh như gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo:
“Cảm ơn, không cần.”
Vương Hải Ninh cũng không cường cầu, sắc mặt như thường đi phía trước dẫn đường.
Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau cô nhìn bóng lưng người kia bọc trong áo bông nhìn có vẻ mập mạp.
Mấy năm qua không gặp, Vương Hải Ninh tựa hồ không thay đổi nhiều, có lẽ thường xuyên cùng bọn nhỏ trộn lẫn với nhau, trên người người đó có hơi thở thanh xuân, tuy rằng không trang điểm, mái tóc dài cũng tùy ý buộc lên sau đầu, nhưng không thể không thừa nhận.
Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu măt mũi vẫn có vài phần giống nhau.
Cô thản nhiên thu hồi ánh mắt, theo Vương Hải Ninh đi tới trước cửa nhà, là nhà gỗ, không lớn, trên cửa không khóa, bên trong có ánh sáng chiếu ra.
Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà được xây bằng gạch và tráng xi măng, ghé sát vào nhìn, có chỗ thậm chí có thể nhìn thấy vết nứt, Trì Vãn Chiếu từ nhỏ đến lớn chưa từng sống trong một căn nhà như vậy, lập tức không khỏi nhíu mày.
Vương Hải Ninh đẩy cửa đi vào, Trì Vãn Chiếu đi theo.
Trên nền bê tông, trong phòng chính có một cái bàn vuông, một vài cái ghế đẩu bị thiếu góc, không phải đèn sợi đốt mà là bóng đèn mờ treo trên đỉnh, không sáng lắm, lúc mở cửa bị gió thổi, còn lắc lư vài cái.
Có ba phòng sau nhà chính, Vương Hải Ninh chỉ vào một trong số đó nói:
“Để cô chịu khổ rồi, buổi tối liền ngủ căn phòng này đi. “
Căn phòng kia vốn là phòng để đồ, lúc trước Khổng Hi Nhan nói dẫn bạn về, Vương Hải Ninh mới đơn giản thu dọn, vốn tưởng rằng là bạn tốt của Hi Nhan, nhất định biết tình huống ở đây, không nghĩ mang về lại là Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu theo hướng ngón tay Vương Hải Ninh nhìn qua, trong phòng tối thui, cũng không biết có đèn hay không.
Vương Hải Ninh đi trước cô một bước, bước vào trong bật đèn lên, vốn là phòng để đồ, chỗ chắc chắn sẽ không quá lớn, một cái giường cũ xoay người cũng khó, Trì Vãn Chiếu mím môi không nói gì.
Yên Yên trong túi phía sau đang vặn vẹo, cô trầm mặc tháo túi ra, mở ra, Yên Yên nhất thời lộ đầu ra, meo meo lên tiếng.
Vương Hải Ninh nhìn xuyên qua người đang nửa ngồi nửa quỳ, giọng điệu lạnh nhạt nói:
“Trì tổng quả nhiên rất hứng thú, tới nơi này còn không quên mang theo thú cưng. “
Trì Vãn Chiếu lạnh lùng trở lời:
“Như nhau thôi.”
Vương Hải Ninh dời tầm mắt, không để ý đến người kia nữa.
Yên Yên nghẹn trong túi nửa ngày giống như lấy lại tự do nhảy nhót, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ không ngừng, cuối cùng nhảy đến chân Trì Vãn Chiếu, meo meo hai tiếng trừng mắt tròn trịa nhìn cô.
Bộ dạng đáng thương.
Trì Vãn Chiếu chỉ cúi đầu nhìn một chút liền biết nó muốn gì.
Cô lạnh mặt lạnh lấy ra thức ăn cho mèo còn lại từ trong túi, hầu hạ Yên Yên ăn tối.
Vương Hải Ninh cứ như vậy đứng ở phía sau cô, biểu tình trên mặt biến đổi vài lần, cuối cùng dời tầm mắt, không nhìn về phía Trì Vãn Chiếu cùng con mèo.
Không khí trong phòng có chút xấu hổ, Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, chỉ có Yên Yên đang ăn thức ăn cho mèo ọp ẹp.
Trần gia cách đó không xa, Khổng Hi Nhan đang bị một đám trẻ vây quanh, cô bảo Trần Tuấn Sơn mở rương, bên trong không ít đồ cô đã mua, chỉ là văn phòng phẩm đã chiếm một cái rương.
Những đứa trẻ hào hứng ôm quà thuộc về mình, mỉm cười hai mắt long lanh.
Khổng Hi Nhan cười tủm tỉm sờ sờ đầu bọn trẻ, còn lấy ra không ít áo lông vũ chống lạnh từ trong túi đen ra, chia cho bọn nhỏ, nhìn thấy Trần Tuấn Sơn vẫn đứng bên cạnh, cô ngượng ngùng cười nói:
“Anh Sinh, xin lỗi tôi chỉ mua cho bọn nhỏ, lần sau khẳng định sẽ tặng quà bù cho mọi người!”
Trần Tuấn Sơn cười khoát tay:
“Đừng khách sáo, một mình cô ở bên ngoài không dễ dàng, tiết kiệm chút tiền, mua cho mình ít đồ ăn. “
“Nhìn cô xem, hình như lại gầy nữa rồi.”
Khổng Hi Nhan sờ hai má mình, cười tủm tỉm:
“Nào có. “
Đây là sự thật, ai bảo tay nghề của Trì Vãn Chiếu rất tốt, cô đều cảm thấy mỗi ngày không phải Yên Yên muốn tập luyện, mà là cô phải tập luyện.
Hơn chín giờ một chút, bọn trẻ vui vẻ ôm quà trở về, Khổng Hi Nhan hứa với chúng sẽ không đi, sẽ ở đây cùng chúng vài ngày, Viên Viên bình thường thích dính lấy Khổng Hi Nhan, hiện tại nghe được câu này ngửa đầu hỏi:
“Khổng lão sư, vậy tối nay cô đừng trở về, ở nhà em được không? “
“Cô ngủ với em nha.”
“Em rất nhớ cô.”
Khổng Hi Nhan sờ đầu cô bé:
“Tiểu Viên, nhưng Khổng lão sư dẫn theo khách về đây, Khổng lão sư nhất định phải trở về. “
Trần Viên không tha ôm đùi cô:
“Không chịu, em không muốn cô đi. “
Trần Tuấn Sơn ôm Trần Viên đã cao nửa người:
“Ngoan, bình thường Vương lão sư dạy em như thế nào? Hãy lễ phép, Khổng lão sư còn có việc, em không được quậy. “
“Hơn nữa, Khổng lão sư chỉ là buổi tối trở về ngủ một giấc, sáng sớm mai em có thể gặp, phải không?”
Trần Viên được anh an ủi như vậy, ngược lại gật gật đầu:
“Được rồi. “
“Vậy ngày mai em sẽ đi tìm Khổng lão sư!”
Khổng Hi Nhan cười gật đầu:
“Được, cô chờ em.”
Trần Viên lúc này mới cười buông ra.
Khổng Hi Nhan đem những thứ còn lại đặt ở nhà Trần Tuấn Sơn, bình thường lớp học ở gần Trần gia, cô mang về Hải Ninh cũng phải mang đi, quá phiền phức, còn không bằng để ở chỗ này.
Trần Tuấn Sơn tay chân nhanh nhạy xách một cái rương cùng túi màu đen đến góc tường, nói với Khổng Hi Nhan:
“Khổng lão sư, có muốn tôi đưa cô về không? “
Khổng Hi Nhan vội vàng khoát tay:
“Không cần, tôi tự về.”
“Anh ở nhà cùng Viên Viên đi.”
Trần Viên bị Trần Tuấn Sơn ôm trên người, vẫy tay chào Khổng Hi Nhan:
“Khổng lão sư ngày mai gặp. “
“Ngày mai gặp.”
Khổng Hi Nhan sau khi chia tay Viên Viên liền mang rượng dồ của mình trở về nhà.
Đẩy cửa ra, Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh đều ở trong phòng, một người ngồi xổm đang cho Yên Yên ăn cơm. Cô xách hành lý đi vào, Vương Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu đồng thời đứng dậy, nhưng Trì Vãn Chiếu ngồi lâu trên đất, chân tê, cô trơ mắt nhìn Vương Hải Ninh đi nhanh đến bên cạnh Khổng Hi Nhan nhận lấy hành lý của Khổng Hi Nhan.
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu nhất thời giống như sắc trời bên ngoài.
Đen thui.
Vương Hải Ninh nhận lấy hành lý đưa vào phòng thứ hai, cô bật đèn nói với Khổng Hi Nhan:
“Mệt rồi. “
Khổng Hi Nhan gật đầu: “Dạ.”
Quả thật mệt mỏi, ở trên núi đi lâu như vậy, hai chân cô hiện tại đều mềm nhũn, cũng không biết Trì Vãn Chiếu như thế nào.
Khổng Hi Nhan thấy Vương Hải Ninh buông hành lý xuống, cô đi theo đi ra ngoài, Trì Vãn Chiếu đứng ở nhà chính, Yên Yên dưới chân vẫn đang đi vòng quanh cô, Khổng Hi Nhan mở miệng nói:
“Trì tổng, trước tiên tôi dẫn cô đi rửa mặt đi. “
Vương Hải Ninh đỡ vai cô:
“Để chị dẫn cô ấy đi.”
Trì Vãn Chiếu mở tay cô ra, giật giật khóe miệng:
“Nên để Khổng tiểu thư dẫn tôi đi. “
Thấy ánh mắt Khổng Hi Nhan và Vương Hải Ninh đều đặt lên người cô, cô thản nhiên nói tiếp: “Tôi sợ người lạ.”
Khổng Hi Nhan: …
Vương Hải Ninh không kiên trì nữa, cô bảo Khổng Hi Nhan dẫn Trì Vãn Chiếu vào phòng tắm, phòng tắm hơn mười mét vuông, không có thiết bị tắm, chỉ có một cái kệ đặt mấy chậu, ngược lại có một cái bồn rửa mặt, là dùng gạch đỏ xếp chồng lên nhau, bên cạnh bồn rửa còn đặt hai bình nước.
Khổng Hi Nhan chạy vào phòng một lát lại chạy tới, lấy rất nhiều đồ rửa mặt, cô hỏi Trì Vãn Chiếu:
“Cô có mang theo không?”
Trì Vãn Chiếu cũng không mang theo toàn bộ như Khổng Hi Nhan.
Lúc trước cô đi công tác đều là phòng cao cấp, cho tới bây giờ chưa từng cân nhắc những vấn đề này, cho nên khi Khổng Hi Nhan hỏi cô, cô vẫn sửng sốt, lắc đầu:
“Không mang theo. “
Khổng Hi Nhan cười cười:
“Đoán được, đây đều là mới, chuẩn bị cho cô. “
Trì Vãn Chiếu bỗng nhiên trong lòng dâng lên dòng nước ấm, ngực ấm áp.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cho Trì Vãn Chiếu cô liền ra ngoài, Vương Hải Ninh còn ngồi ở nhà chính chưa trở về phòng, Khổng Hi Nhan đi tới bên cạnh ngồi xuống quay đầu nói:
“Về ngủ trước đi, chị cũng mệt mỏi một ngày rồi. “
Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm vào phòng tắm, mãi đến khi nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước mới hỏi:
“Các người quen nhau như thế nào? “
Khổng Hi Nhan rũ mắt: “
Nói đến dài lắm. “
Vương Hải Ninh gật đầu:
“Được rồi, vậy có thời gian rồi nói sau.”
Khổng Hi Nhan ừ một tiếng, nhìn Vương Hải Ninh trở về phòng.
Trì Vãn Chiếu không lâu sau cũng từ phòng tắm đi ra, cô quen tắm trước khi đi ngủ, nhưng điều kiện ở đây không cho phép, cho nên chỉ có thể tắm sơ liền đi ra, thậm chí còn mang đôi giày thể thao kia.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn của cô ngẩn ra vài giây, sau đó mới đứng dậy đi tới trong tủ phía sau cửa lấy ra một đôi dép lê đưa cho cô:
“Mang của tôi đi.”
Trì Vãn Chiếu cũng nhìn chằm chằm vào nhân vật hoạt hình trên dép.
“Trì tổng?”
Khổng Hi Nhan khó hiểu đặt dép trên mặt đất:
“Thay đi. “
Lúc này mới thay dép.
Yên Yên ngồi trên bốn cạnh, nhìn thấy bóng dáng Trì Vãn Chiếu lập tức nhảy đến bên cạnh cô, cọ bắp chân cô, Trì Vãn Chiếu ôm lấy Yên Yên, tay sờ lên trán nó, Khổng Hi Nhan ở bên cạnh nhẹ giọng nói:
“Trì tổng đi vào nghỉ ngơi đi. “
“Đúng rồi, cô chờ một chút.”
Khổng Hi Nhan đi trước vào phòng cô, quả nhiên nhìn thấy đầu giường còn cắm chăn điện, Hải Ninh vẫn cẩn thận như vậy.
Cô đưa tay tắt, quay đầu nói với Trì Vãn Chiếu:
“Được rồi, Trì tổng nghỉ ngơi đi.”
Trì Vãn Chiếu nhìn bóng dáng bận rộn của người kia thoáng gật đầu, kéo ra khoảng cách, Khổng Hi Nhan từ bên cạnh cô đi ngang qua, mang theo mùi hương thơm ngát.
Một người một mèo đứng trong căn phòng chật hẹp này, cả hai nhìn chằm chằm giường, nửa tiếng sau Trì Vãn Chiếu thở dài, xõa tóc dài, thay đồ ngủ mới lên giường.
Tấm chăn hẳn là mới thay, còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt.
Bởi vì chăn điện, trong chăn ấm áp, Yên Yên hơi không quen nó đi lòng vòng trong phòng, dùng móng vuốt cào cào khắp nơi, không yên, cuối cùng quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu.
Lông mày Trì Vãn Chiếu nhíu lại, ngồi bên giường, nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Tuy rằng phòng đã được dọn dẹp, nhưng còn có thể nhìn thấy những món đồ chơi to nhỏ khác nhau, có một số là bằng gỗ, dựng lên cùng một chỗ, chất đống cao đến nửa người, một số ít nằm rải rác trong góc, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên, loáng thoáng có thể nhìn thấy.
Giường dựa vào tường, trên tường còn dán mấy bức tranh cũ, Trì Vãn Chiếu không chút nghi ngờ nếu cô đụng vào những bức tranh này, chắc chắn một đống vôi trên tường trách rơi xuống.
Cô mím môi, vừa vén chăn lên chuẩn bị lên giường liền nghe thấy tiếng sột soạt, Yên Yên kinh hãi trừng to nhìn chằm chằm giường, giống như bất cứ lúc nào trên giường cũng sẽ có quái vật nhảy ra!
Trì Vãn Chiếu gọi nó
“Yên Yên.”
Yên Yên chỉ đành đi tới, nhảy lên giường, ngồi ở đầu giường, Trì Vãn Chiếu thở dài tay sờ lên đỉnh đầu nó, tựa như nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm.
Đùng Một tiếng.
Là tiếng đóng cửa lại.
Sau đó, có lẽ là mở đèn.
Sau đó bước từng bước nhỏ đi qua cửa, Trì Vãn Chiếu nhíu mày cúi đầu nhìn Yên Yên, sau đó nhếch khóe miệng hỏi:
“Yên Yên muốn đi qua? “
Yên Yên mở to đôi mắt tròn vò:
“Meo meo…”
Trì Vãn Chiếu xoa đầu nó:
“Rất muốn đúng không?”
Yên Yên:
“Meo meo…”
Trì Vãn Chiếu mỉm cười:
“Được rồi, ta sẽ đưa mi qua.”
Phòng của Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu chỉ cách một bức tường, Khổng Hi Nhan đang thoa mỹ phẩm chăm sóc da trong phòng, đó cũng chỉ có một căn phòng chật hẹp cách một bức tường.
Trì Vãn Chiếu treo cá khô nhỏ lên trên cây sào tre dùng để mắc mùng ngủ, Yên Yên ở bên dưới nhảy lên nhảy xuống (cố gắng bắt cá khô), kêu meo meo ồn ào, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt cào lên cạnh giường.
Tiếng lạch cạch cộng thêm tiếng mèo kêu khiến Khổng Hi Nhan ở bên vách nhíu mày.
Cô đi đến cửa phòng Trì Vãn Chiếu, gõ cửa gọi:
“Trì tổng?”
Trì Vãn Chiếu gỡ cá khô xuống, sắc mặt không chút thay đổi đi tới mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
“Sao vậy? “
Khổng Hi Nhan tò mò hỏi cô:
“Yên Yên bị sao vậy? Sao nó cứ kêu hoài?”
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Yên Yên vẫn còn trên giường:
“Không có gì, có lẽ ở đây không quen, hai ngày là ổn thôi.”
Khổng Hi Nhan vẻ mặt đau lòng:
“Vậy sao được! “
Trì Vãn Chiếu cúi đầu trầm tư nửa tiếng mở miệng nói:
“Tôi thấy Yên Yên nhìn thấy Khổng tiểu thư hình như không kêu nữa, bằng không ủy khuất Khổng tiểu thư, tối nay ngủ bên này nha? “
“Không…”
Khổng Hi Nhan vừa định cự tuyệt, lướt qua bả vai Trì Vãn Chiếu nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc đang trừng mắt nhìn về phía mình, vẫn là bộ dạng đáng thương quen thuộc, cô nhịn xuống:
“Nếu không, tôi mang Yên Yên về phòng tôi ngủ? “
Yên Yên nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, dường như không muốn cùng Trì Vãn Chiếu tách ra.
Trì Vãn Chiếu lắc đầu:
“Quên đi, tôi không quen với việc cùng Yên Yên tách ra.” “
“Khổng tiểu thư nếu không có việc gì, tôi mang Yên Yên về nghỉ ngơi trước.”
Trì Vãn Chiếu vừa nói liền đóng cửa lại, Khổng Hi Nhan đứng ở cửa thở dài, xoay người trở về phòng mình.
3 phút sau.
Bên cạnh lại vang lên tiếng Yên Yên đáng thương, Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại giống như có thể nhìn thấy bộ dạng của nó, cô cắn răng lại gõ cửa phòng Trì Vãn Chiếu.
Rất thần kỳ.
Yên Yên nhìn thấy cô ấy lại không kêu.
Khổng Hi Nhan không còn cách nào khác, cắn răng nói:
“Trì tổng không ngại thì đến phòng tôi đi. “
Trì Vãn Chiếu cúi đầu, mặt không chút thay đổi ôm Yên Yên:
“Không ngại. “
Khổng Hi Nhan: …
Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu chơi cùng bọn nhỏ đến gần trưa, lúc Trần Tuấn Sơn đến gọi Viên Viên về nhà ăn cơm mọi người mới giải tán.
Đến khi toàn thao trường không còn ai, Khổng Hi Nhan mới đặt mông ngồi xuống một chỗ có cỏ khô, tóc dài hơi rối, trên mặt dính bụi, không chút hình tượng nào.
Trì Vãn Chiếu lại khá hơn chút.
Có lẽ do ảnh hưởng hoàn cảnh từ bé, dù cô mệt mỏi cực kỳ cũng sẽ không có ngồi bừa bãi trên đất, mà ngồi rất quy củ, lưng thẳng, khuôn mặt lành lạnh có chút quý khí.
Buổi trưa, mặt trời lên thiên đỉnh, hai người không mặc áo khoác cũng không thấy lạnh lắm, hai tay Khổng Hi Nhan chống ra phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phút chốc nàng thả tay, ngả người ra sau nằm xuống đất.
Giống như rất lâu không có thoải mái như vậy.
Ở thành phố B, dù lúc về biệt thự nàng cũng không thư giãn mấy, vẫn luôn đề phòng tầng tầng lớp lớp, giờ khắc này mới xem như hoàn toàn thả lỏng.
Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại, hít một hơi, gió lạnh cuốn theo mùi đất thơm ngát, cỏ dại sượt vào gò má, ngứa ngứa, khóe môi khẽ cong, vô hạn thỏa mãn.
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn nàng.
Khổng Hi Nhan nằm thẳng, bụng bằng phẳng, ngực chập trùng, bởi vì vận động đá bóng mà hai má hơi hồng, đôi môi hồng hào khẽ mở, mắt nhắm lại, lông mi vừa dài vừa cong, đường nét rõ ràng.
Trì Vãn Chiếu cứ nhìn như thế, mãi đến khi có một cơn gió thổi tới, cô khẽ nhích người chắn gió giúp nàng.
Hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, trên đất không có côn trùng, Khổng Hi Nhan lại ngủ trên cỏ khô, bị ánh nắng sưởi đến thoải mái, nàng đặt một tay che lên mắt ngăn trở ánh nắng.
Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh, chống tay xuống, nghiêng người sang, cũng giúp nàng che nắng.
Khổng Hi Nhan thả tay xuống, nhỏ giọng hỏi: “Trì tổng, chị cảm thấy nơi này thế nào? Có phải rất khác so với tưởng tượng của chị?”
Ngày trước khi lần đầu đến đây, nàng thực sự sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, tuy không thể nói được sống trong nhung lụa nhưng đến cùng vẫn là ở thành phố, tùy ý cũng nhìn thấy được khu vui chơi giải trí, quán ăn vặt vỉa hè, nhà cao tầng san sát nhau.
Sau đó nàng nổi tiếng cũng toàn tiếp xúc với giới thượng lưu.
Chưa hề nghĩ còn một địa phương hẻo lánh như vậy tồn tại.
Cũng không nghĩ đến, chính nàng lại yêu thích nơi này sâu đậm.
Trì Vãn Chiếu nghe xong câu hỏi của nàng, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “Rất tốt đẹp.”
Cô vốn kiệm lời, Khổng Hi Nhan cũng không để ý, vẫn nhắm mắt nói tiếp: “Thật ra nơi này rất tốt, mọi người…”
Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn miệng nàng liên tục lải nhải, đôi môi không đánh son vẫn có màu hồng nhạt, nàng vừa nghịch cỏ liền có một lá cỏ dính trên cằm, rất nhỏ nên nàng cũng không có chú ý đến, lá cỏ theo nàng nói chuyện cứ không ngừng chuyển động.
Nhìn rất buồn cười.
Trì Vãn Chiếu khẽ cười thành tiếng, vừa chuẩn bị cúi người giúp nàng lấy lá cỏ ra, đầu ngón tay vừa chạm vào cằm nàng, nàng liền mở mắt ra, hơi nhíu mày: “Chị làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Cô cầm lá cỏ giơ lên trước mặt Khổng Hi Nhan: “Giúp cô lấy cái này ra.”
Khổng HI Nhan nhìn khuôn mặt gần sát của cô hơi nhích người ra, hoảng loạn trong mắt chậm rãi bình phục, nhẹ giọng nói: “À, cảm ơn.”
Trì Vãn Chiếu hơi nhếch miệng, khẽ mở môi mỏng: “Sao? Khổng tiểu thư rất thất vọng?”
Khổng Hi Nhan mím môi: “Không có.”
Trì Vãn Chiếu đứng dậy phủi cỏ dại sau quần nói: “Thất vọng cũng vô dụng. Tôi cũng sẽ không làm chuyện gì mờ ám với cô ở chỗ như này đâu.”
Khổng Hi Nhan cắn răng: “Chị..chị im đi.”
Nói xong nàng liền sững sờ.
Thật sự là về đây, gan lớn rồi, nàng còn dám quát Trì Vãn Chiếu.
Hỏng bét.
Đôi mắt sáng quắc của Trì Vãn Chiếu khóa trên mặt nàng, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng.
May sao Vương Hải Ninh cách đó không xa hô lên: “Hi Nhan, về thôi!”
“Đến đây.”
Khổng Hi Nhan đứng dậy, không cả phủi cỏ dính trên người đã chuẩn bị đi, Trì Vãn Chiếu kéo tay nàng lại, nói: “Đừng cử động.”
“Làm…làm gì?”
Khổng Hi Nhan không dám đối diện với đôi mắt sáng kia, nhìn ra chỗ khác, Trì Vãn Chiếu thở dài đứng sau lưng nàng, đưa tay ra, phủi phủi vỗ vỗ mông nàng.
Khổng Hi Nhan:…
Trì Vãn Chiếu phủi mấy lần đến khi không thấy cỏ dính vào nữa mới nói: “Đi thôi.”
Khổng Hi Nhan giật mình: “Ừm.”
Sau đó đi theo Trì Vãn Chiếu về nhà.
Trên đường đi hai người cũng không nói câu nào, bầu không khí dị thường kì quái, Vương Hải Ninh đi trước, bước rất nhanh, Khổng Hi Nhan nghĩ đuổi theo nhưng bỏ lại Trì Vãn Chiếu một người phía sau không tốt lắm, cứ như vậy lúng túng đi cạnh cô.
Đi tới cửa nhà nàng mới lặng lẽ thở phào.
Vương Hải Ninh đã nấu xong cơm trưa, trước đây khi hai người ở cùng nhau, phần lớn đều là Vương Hải Ninh nấu cơm, nàng chịu trách nhiệm những việc khác trong nhà, cũng không thấy có gì không được, chính là sau khi Trì Vãn Chiếu vào cửa nhìn thấy bữa cơm phong phú liền nhíu mày.
Cô cũng không nói gì, đi theo Khổng Hi Nhan ngồi xuống ghế.
Yên Yên từ trong phòng đi ra, nhảy lên ghế, phe phẩy cái đuôi.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy nó mới nhớ đến chưa nấu gì cho Yên Yên, hơi áy náy nói: “Yên Yên, ăn xong liền nấu cơm cho em, được không?”
Yên Yên giương đôi mắt xanh thẳm nhìn nàng, meo một tiếng.
Vương Hải Ninh xới cơm xong đưa cho Khổng Hi Nhan, cúi người đến gần Yên Yên hỏi: “Nó gọi là Yên Yên?”
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng: “Mèo của Trì tổng.”
Tay Vương Hải Ninh vốn định vươn ra sờ mèo đành nhịn xuống, chậm rãi đứng dậy nói: “Ăn trước đi, chị đi nấu canh.”
“Đừng phiền phức.”
Khổng Hi Nhan vội vã đứng dậy kéo cô: “Nhiều món như vậy, khẳng định không ăn hết, đừng lãng phí.”
Vương Hải Ninh nghe xong câu này cũng không nhìn nàng, chỉ nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu: “Vậy hai người ăn trước đi, chị ra ngoài nhìn chút.”
Khổng Hi Nhan nhíu mày: “Nhìn cái gì?”
Trì Vãn Chiếu lãnh đạm mở miệng: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Cô cũng không nhìn Vương Hải Ninh, nói xong mặt lạnh lùng, môi mím chặt, tuy vẻ mặt như thường nhưng lộ ra sắc bén, Vương Hải Ninh nghe xong quay đầu nhìn cô, thở dài: “Được rồi, cùng nhau ăn đi.”
Ánh mắt Khổng Hi Nhan nghi ngờ nhìn cô và Vương Hải Ninh, sau đó lắc đầu ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trì Vãn Chiếu nhận đi rửa bát, Khổng Hi Nhan nấu thức ăn cho Yên Yên, Vương Hải Ninh về phòng ngủ trưa.
Nhà bếp nhỏ hẹp, Trì Vãn Chiếu đặt bát đã rửa sạch vào chạn gỗ, cắm đũa vào giỏ, Khổng Hi Nhan nấu cơm cho mèo xong cũng không rời đi mà đứng sau lưng cô, thấy cô xoay người liền hỏi: “Trì tổng, chị ghét Hải Ninh sao?”
Không thể nói là nàng mẫn cảm, địch ý của Trì Vãn Chiếu với Vương Hải Ninh quá rõ ràng, từ tối qua nàng đã nhận ra, chỉ là không có để trong lòng.
Nhưng một màn buổi trưa liền rõ ràng.
Trì Vãn Chiếu rửa sạch tay, thấy Khổng Hi Nhan nhìn mình chằm chằm, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp sáng trong bình thản, mở miệng nói: “Không phải ghét.”
Nhưng cũng không thích.
Cô lặng lẽ nói thầm một câu trong lòng.
Thật ra cô hiểu rõ chuyện của Trì Trác vốn cũng không đổ lên đầu Vương Hải Ninh được.
Vương Hải Ninh cũng là bị lừa, thậm chí có thể xem như vô tội.
Thế nhưng mỗi lần đối diện khuôn mặt có vài nét tương tự Trì Trác, cô không nhịn được giận chó đánh mèo.
Cho nên mọi chuyện mới thành ra thế này.
Khổng Hi Nhan rõ ràng không tin, nói thêm: “Không thể nào, tôi…”
Ngữ khí Trì Vãn Chiếu lạnh dần: “Khổng tiểu thư!”
“Nếu như cô thật sự hiểu rõ người khác, ba năm trước sẽ không bị lừa!”
Khổng Hi Nhan nhất thời sững sờ.
Trì Vãn Chiếu đi qua người nàng, sắc mặt lạnh lùng.
Bên trong phòng khách, Yên Yên đang cắn đuôi chờ được ăn, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đi ra, nó nhảy đến bên chân cô, ngẩng đầu meo meo hai tiếng.
Trì Vãn Chiếu cũng không nhìn nó, bước vào phòng cô.
Lát sau Khổng Hi Nhan mới đi từ phòng bếp ra, nàng ôm Yên Yên đặt lên bàn, đặt bát thức ăn trước mặt nó, nhìn nó vui mừng ăn, phiền muộn trong lòng nàng thoáng giảm bớt.
Chăm sóc Yên Yên ăn uống xong nàng cũng không về phòng mà ngồi trong phòng khách một lúc lâu, Vương Hải Ninh ra ngoài rót nước nhìn thấy, hỏi nàng đang làm gì nàng mới hoàn hồn.
Yên Yên ăn no đã sớm nằm nhoài ngủ trên bàn.
Trước mặt nó đặt một cái bát không.
Nghe thấy lời Vương Hải Ninh nói nàng cười cười cầm bát lên: “Không có gì, em đi rửa bát.”
Vương Hải Ninh phía sau lưng nàng, nhìn bóng lưng gầy gò hỏi: “Có muốn tâm sự chút không?”
Khổng Hi Nhan thả bát ra đi vào phòng cô.
Trong phòng Vương Hải Ninh có rất nhiều sách, một tủ sách giáo khoa, cũng có sách bài tập chồng chất, vừa nhìn chính là phòng ngủ tiêu chuẩn của giáo viên. Cô đặt cốc nước mất quai xuống bàn, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan: “Nói một chút xem, em và cô ấy là chuyện gì vậy?”
Khổng Hi Nhan nguyên bản không định nói ra chuyện của mình.
Tốt xấu gì cũng là nàng lựa chọn, nàng tự chịu trách nhiệm.
Thế nhưng Vương Hải Ninh đối với nàng có ý nghĩa khác với người khác, cô hỏi thì chính mình cũng sẽ không muốn giấu diễm, liền ngắn gọn kể ra toàn bộ mọi chuyện ba năm trước cùng chuyện với Trì Vãn Chiếu.
Vương Hải Ninh nghe xong nhíu mày: “Sao ba năm nay em không nói những chuyện này với chị?”
Khổng Hi Nhan lắc đầu: “Không biết nữa.”
“Chắc là không muốn nhắc đến.”
“Vừa vặn chị cũng không hỏi gì.”
Ba năm ở chung, Vương Hải Ninh đã sớm coi Khổng Hi Nhan là người thân, lúc trước gặp nàng bên bờ biển liền cảm thấy nàng rất đáng thương, hoàn cảnh giống mình, sau đó liền tìm hiểu một số chuyện trên mạng, hoàn toàn là những chuyện bất lợi với Khổng Hi Nhan. Hơn nữa có bức ảnh còn có tuyên bố, chứng cứ mười phần.
Ngay cả cô cũng suýt nữa đã tin.
Còn tại sao lại không tin.
Chắc là do ở chung lâu ngày, cô từ từ hiểu được nàng là người ra sao, sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Chỉ là những chuyện này, cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Khổng Hi Nhan nên vẫn không hỏi nàng.
Không nghĩ tới, còn có chuyện sâu xa như vậy.
Lúc này nghe nàng nói xong, Vương Hải Ninh đột nhiên nhận ra, kỳ thực chính cô cũng không hiểu rõ Khổng Hi Nhan.
Ít nhất, không biết quá khứ của nàng.
Trong phòng rất yên tĩnh, Vương Hải Ninh suy nghĩ một chút nói: “Vậy em với cô ấy làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao được.”
“Bây giờ em muốn vươn mình chỉ có thể dựa vào cô ấy.”
“Huống hồ cô ấy cũng chưa từng bức bách em làm chuyện gì, chỉ cần dùng ba năm ở chung để giành lại những gì em đã mất, đáng giá.”
Vương Hải Ninh thở dài muốn ôm lấy vai nàng, mới vừa đưa tay ra cửa phòng lại vang lên. Vương Hải Ninh vỗ vai nàng đi ra mở cửa, Trì Vãn Chiếu đứng trước cửa, vẻ mặt như thường, lạnh mạc mở miệng: “Khổng tiểu thư, điện thoại cô kêu.”
Khổng Hi Nhan vội đi qua hai người về phòng mình. Vương Hải Ninh sâu sắc nhìn Trì Vãn Chiếu, thấy cô cũng theo nàng vào phòng mới đóng cửa lại.
Trong phòng, Khổng Hi Nhan cầm di động lên, cho rằng Đồng Duyệt có chuyện tìm mình, vừa mở điện thoại ra liền nhìn thấy một tin nhắn.
Mà người gửi lại là Trì Vãn Chiếu.
Nàng mở tin nhắn ra.
Chỉ có một câu nói, năm chữ.
[Vừa rồi, thật xin lỗi.]
Nguyên bản Khổng Hi Nhan có chút bực mình nháy mắt liền biến mất, nàng nhẫn nhịn không cho khóe miệng cong lên, học dáng vẻ mày lạnh mắt sắc của Trì Vãn Chiếu nói: “Trì tổng, ý chị là gì đây?”
Trì Vãn Chiếu còn thản nhiên hơn lúc nãy: “Không có gì, chỉ sợ lời của tôi ảnh hưởng Khổng tiểu thư, sợ cô lấy việc tư trả thù việc công, lôi Yên Yên ra hả giận.”
Khổng Hi Nhan:…
Tuy Trì Vãn Chiếu nói thế nhưng Khổng Hi Nhan vẫn tự nhiên tha thứ cho cô, thậm chí lúc nghỉ trưa hai người còn cùng nằm ngủ, nàng trơ mắt nhìn bóng đèn trên trần nhà hỏi: “Trì tổng, bức ảnh kia chị có thể đưa tôi không vậy?”
Hai ngày ở chung khiến nàng chậm rãi buông xuống lòng kính sợ, bắt đầu đối đãi với Trì Vãn Chiếu như bạn bè.
Nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Trì Vãn Chiếu suy nghĩ một chút: “Còn chưa đến lúc.”
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cô: “Khi nào mới đến lúc?”
Trì Vãn Chiếu nằm thẳng, góc nghiêng tinh xảo, đáy mắt lóe qua ánh sáng: “Đương nhiên là lúc thu lưới bắt cá.”
Khổng Hi Nhan liền không hỏi gì nữa.
Sau khi nghỉ trưa, hai người lại bị bọn nhỏ gọi ra ngoài chơi. Tuy bọn nhỏ cũng yêu thích Vương Hải Ninh, nhưng dù sao cô vẫn là giáo viên của chúng, bình thường không thể không nghiêm khắc, bọn chúng tự nhiên sợ cô, không thể thoải mái hoan nghênh như với Khổng Hi Nhan.
Mà buổi sáng mới cùng đá bóng, bọn nhỏ cũng cảm thấy Trì Vãn Chiếu dễ thân cận, nên cũng gọi cô đi chơi cùng.
Bọn họ đi qua Trần gia, Trần Tuấn Sơn đang thắt bím tóc cho Trần Viên, chưa kịp buộc lại Trần Viên đã chuẩn bị chạy đi, Khổng Hi Nhan vội kéo bé về, hàng xóm Trần gia nhìn thấy cười nói: “Này này, Viên Viên quá nghịch ngợm.”
Khổng Hi Nhan đáp lời: “Còn không phải sao, Sơn ca cũng phải lo lắng.”
Hàng xóm mặt như nở hoa: “Vì thế trong thôn mọi người giúp tiểu Sơn tìm tức phụ đây, sáng mai tiểu Sơn liền kết hôn rồi.”
Kết hôn?
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn Trần gia, chẳng trách từ hôm qua cứ có cảm giác lạ lạ, giờ để ý mới thấy, nhà cửa rất sạch sẽ.
Trong nhà quét dọn sạch sẽ, trên cửa dán chữ hỉ, hôm qua nàng vội vã đi, cũng không nghĩ nhiều, hóa ra ngày mai Sơn ca đính hôn. . ngôn tình hay
Trần Tuấn Sơn cười ngại ngùng: “Nhị thẩm đừng nói nữa.”
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn hắn: “Sơn ca thẹn thùng sao?”
Nhị thẩm nhất thời nở nụ cười.
Trước khi Viên Viên đi, Trần Tuấn Sơn nói: “Khổng lão sư, ngày mai nếu không có chuyện gì thì cùng đến đây ăn cơm đi, đều là người trong thôn cả.”
“À, còn nữa, dẫn theo vợ của cô đi.”
Trải qua bọn nhỏ ầm ĩ, trong thôn không ai không biết Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu là một đôi. Trần Tuấn Sơn nói đến đây còn oán giận: “Khổng lão sư, hôm qua cô cũng không cùng tôi nói đó là vợ của cô, tôi có làm chuyện gì mất mặt không đây?”
Trần Tuấn Sơn một câu vợ lại hai câu vợ khiến Khổng Hi Nhan sắc mặt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu: “Không có không có, Sơn ca vẫn tốt.”
Trần Tuấn Sơn lúc này mới yên tâm: “Như vậy sáng mai nhớ đưa cả vợ cô cùng đến ăn cơm.”
Khổng Hi Nhan nhận ra ánh mắt Trì Vãn Chiếu, khóe miệng khẽ giật: “Tôi, sẽ cố gắng.”
Trần Viên vội vàng muốn đi chơi, Trần Tuấn Sơn cũng không tán gẫu nữa, để bọn họ rời đi.
Mãi đến khi ra khỏi Trần gia, Trì Vãn Chiếu mới ung dung hô: “Vợ à?”
Da đầu Khổng Hi Nhan tê dại: “Bọn họ gọi đùa, chị đừng để ý.”
Trì Vãn Chiếu khẽ cười một tiếng, không trả lời, đi theo phía sau đám trẻ.
Bởi vì đang mùa đông nên hạn chế các hoạt động ngoại khóa, buổi sáng mới đá bóng nên bọn họ không muốn tiếp tục đá bóng nữa, Khổng Hi Nhan đề nghị thi đấu nhảy dây, chia đội nam nữ, nàng quản đội nữ sinh, Trì Vãn Chiếu quản đội nam sinh.
Những đứa trẻ này rất hăng hái, quăng dây rất mạnh, nhất thời bụi mù, bẩn bẩn xấu xấu.
Tới gần lúc hoàng hôn, bọn họ mới đi về. Khổng Hi Nhan cảm giác sương giá đều tan đi chút, vừa thu thập đồ đạc vừa nói với Trì Vãn Chiếu: “Trông trẻ con thật sự quá mệt mỏi.”
Trì Vãn Chiếu nhìn nàng đau lưng nhức eo, cụp mắt nói: “Vậy chúng ta không cần sinh con.”
Khổng Hi Nhan tiếp lời cô: “Không sinh con cũng được…”
Sau đó ý thức được cái gì, nàng lúng túng mở miệng: “Trì tổng thật biết nói đùa.”
Trì Vãn Chiếu không nói nữa, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Khi về nhà, Vương Hải Ninh đang thu quần áo, thấy hai người đi cùng nhau liền dừng một chút, trong mắt né qua xoắn xuýt, nghĩ nghĩ vẫn gọi: “Hi Nhan.”
Khổng Hi Nhan đi đến bên cạnh cô: “Sao vậy?”
Vương Hải Ninh đưa quần áo cho nào, chỉ vào dây phơi đồ nói: “Giúp chị thu quần áo đi.”
Khổng Hi Nhan: “Hảo.”
Vương Hải Ninh cùng Khổng Hi Nhan nói xong, liếc mắt thấy Trì Vãn Chiếu đi về phòng, cô đuổi theo, lúc Trì Vãn Chiếu sắp mở cửa vào phòng liền hô: “Trì tổng.”
Trì Vãn Chiếu xoay người đối diện mắt Vương Hải Ninh.
“Chuyện gì?”
Cô nhàn nhạt hỏi.
Vương Hải Ninh nhìn Khổng Hi Nhan đang thu đồ, mở miệng nói: “Trì tổng, nếu chị vì muốn trả thù tôi mà tiếp cận Hi Nhan, vậy không cần thiết.”
“Người chị muốn trút giận là tôi, có thể hướng đến tôi, Hi Nhan không biết gì hết.”
Trì Vãn Chiếu nghe xong lời Vương Hải Ninh nói, mâu sắc âm u, hàm răng đang cắn chặt khẽ thả lỏng, lông mày rút đi ác liệt, chỉ là ánh mắt vẫn ép người, cô khẽ cười, môi mỏng mở ra: “Vương tiểu thư vậy mà không vào showbiz làm biên kịch đi.”
“Thật đáng tiếc.”
Vương Hải Ninh:….
– ————————————–
– Trì tổng rất biết cách tranh thủ:3 Cơ mà sao có thể không sinh con chứ, Trì tổng cứ đùa:v