Chú thấy tôi đáp lời như thế thì chỉ nhếch môi lên cười mỉa. Ngay sau đó, chú cởi bỏ trang phục của mình xuống. Tôi không nhìn, chỉ ngẩng mặt lên trần nhà, mong rằng thời khắc này mau trôi qua.
Sau khi cởi bỏ trang phục của mình, chú vén áo tôi lên, tháo bỏ chiếc áo lót màu trắng ra khỏi cơ thể tôi. Cảm giác tủi nhục của một con đĩ lại dâng lên, tôi như này, nào khác gì bán thân? Dù đã cố gắng thoát khỏi nó, nhưng một khi đã phạm phải, cả đời tôi vẫn sẽ mang danh là một con đĩ bán thân vì tiền.
Là bởi vì… người đàn ông này đã ép tôi làm như vậy.
Đôi bàn tay to lớn đặt trên ngực tôi xoa nắn. Từng ngón tay bắt đầu gia tăng lực, ánh mắt thâm sâu ấy vẫn nhìn tôi, chỉ là, tôi không dám nhìn mà chỉ hướng mắt lên trần nhà.
Chú nhào nặn và giày xéo bộ ngực của tôi, đến mức nó đỏ lên. Sau đó chú đặt nụ hôn nhỏ vụn lên đó như thể rất trân trọng.
– Thái độ của em sẽ khiến cho khách hàng không hài lòng.
Từ “khách hàng” kia giống như một con dao bén nhọn đâm sâu vào lồng ngực tôi. Tuy rằng chính miệng tôi nói ra những lời cay độc như thế nhưng chưa bao giờ tôi muốn người khác coi mình là đĩ, đặc biệt là người đàn ông trước mặt tôi. Điều đó khiến trái tim tôi đau nhói nhưng tôi không bao giờ để lộ cảm xúc ra mặt, tất cả những gì tôi thể hiện cho chú thấy chính là bản mặt sắt đá lạnh lùng.
– Chú làm mau lên đi!
– Chưa thấy gái làng chơi nào phục vụ khách hàng như em.
– Ừ!
Thế rồi, chú sờ soạng khắp người tôi, từng nơi chú chạm vào khiến tôi cảm thấy bản thân mình dơ bẩn vô cùng. Sau đó, chú đưa cự vật vào sâu thẳng trong tôi.
Chiếc giường không ngừng kêu cót két cót két. Tôi nắm chặt lấy cái chăn nhăn nhúm, đau… thực sự rất đau. Lần đầu nơi đó vẫn chưa hồi phục, lần thứ hai lại xảy ra, chú làm rất mạnh bạo và khiến tôi đau đớn. Tôi cắn chặt môi, cố không bật ra những tiếng rên rỉ. Còn chú thì không ngừng thúc mạnh phần thắt lưng, cảm giác như chú đang ép tôi phải cầu xin chú. Kẻ dùng hết sức, kẻ chịu đựng, nhưng tôi vẫn kiên cường không thốt ra nổi một câu cầu xin, dù rằng thân dưới đang muốn xẻ làm hai…
Mồ hôi chú lấm tấm trên trán, đôi mắt trầm buồn. Một hồi hoan ái đi qua, sau khi xong việc, chú đắp chăn cho tôi rồi bước vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Tôi đau đớn quay lưng vào tường, đau thật đấy, chỉ một cử động thôi phần dưới cũng đau đớn không thể tả nổi. Nghe tiếng nước róc rách chảy mà tôi không kìm nén nổi những tổn thương tận sâu trong đáy lòng, dù không muốn nhưng tôi đã rơi nước mắt, chua chát và mặn đắng. Đến khi chú tắm xong tôi lau sạch nước mắt rồi quay lưng vào tường. Tôi trằn trọc chẳng thể ngủ được. Tôi nghĩ đến Hạnh, nghĩ về mẹ, rồi tất cả những ký ức tủi nhục kia cứ như một mảng ký ức đen kịt bám lấy giày vò tinh thần tôi.
_________________
Trời sáng, chú thức dậy rất sớm và mặc lại một bộ trang phục chỉn chu. Tôi vẫn giả vờ ngủ say. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, chú bước ra ngoài, còn không quên nói với tôi rằng.
– Khi tôi về, tôi muốn nhà cửa phải gọn gàng ngăn nắp. Hãy làm tốt phần việc của mình.
Dù đã cố dặn lòng phải nín nhịn bằng cách im lặng nhưng tôi không thể chịu nổi cái loại người vô lý này nữa. Tôi lập tức bật dậy, cầm luôn cái gối ném vào đầu chú.
– Cái loại ở bẩn và dơ dáy như chú mà còn đòi hỏi gọn gàng ngăn nắp? Có phải vì đầu chú bị thần kinh nên mới làm bác sĩ thần kinh không?
Vừa nói xong thì tôi chợt nhận ra, nãy giờ tôi đang giả vờ nằm ngủ, chỉ vì một câu đả kích như này đã đủ khiến tôi bật dậy. Thì ra tôi đã trúng phải cái bẫy khích tướng của chú.
– – Tôi đã nói với em một lần rồi nhỉ? Bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, hay gọi là bệnh tâm thần sẽ không đến khoa tôi khám. Tôi chuyên mổ não, tủy và xử lý những chấn thương về não. Các bệnh nhân có vấn đề về tâm lý , tâm thần mà không có tổn thương thực thể ở não tuỷ thì chuyển sang khoa tâm thần.
Đầu tôi bốc hỏa, tôi không chịu nổi nữa mà hét lên:
– Chú!!!
Nói xong thì chú cũng bước ra ngoài, để lại tôi ôm một bụng tức giận.
Hôm nay tôi có tiết buổi chiều nên sáng không phải đi học. Nhưng vì nằm mãi không ngủ được, cộng thêm việc bị đe dọa thì tôi lại phải lóc cóc dậy dọn dẹp nhà cửa cho chú. Tính tôi cái gì cũng phải sạch sẽ gọn gàng, không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải tỉ mỉ, lau dọn từng chỗ. Mà nhìn cái phòng ốc của chú tôi ngứa mắt kinh khủng, không biết tôi phải khổ đến bao giờ khi phải chung sống với cái loại mặt dày thế này nữa?
ÔI! Tại sao tôi lại dẫm phải một bãi cứt tên Phong để rồi khổ thế này nhỉ?
Tôi cầu mong rằng Cao Mỹ Hạnh mau mau sáng mắt ra để nhận ra sự thật về chú. Mà nghĩ đến cô ấy tôi lại thở dài.
Khi tôi dọn dẹp nhà cửa xong cũng là mười giờ trưa, vì căn phòng của chú quá bẩn nên tôi mới tốn thời gian dọn dẹp nhiều đến thế, tôi còn giặt rũ lại một đống quần áo bẩn bốc mùi lâu ngày của chú. Tôi không thể hiểu nổi, đây là bác sĩ ư?
Hồi còn ở cạnh phòng chú, thỉnh thoảng tôi cũng được thuê sang dọn dẹp cho chú nhưng cũng không đến mức thế này. Chắc là do tuần vừa rồi tôi rời đi…
Đang nghĩ vẩn vơ một lúc thì điện thoại tôi rung lên, vừa mở lên tôi đã thấy thông báo tin nhắn.
– Trưa nay 12 giờ, sườn xào chua ngọt, bệnh viện Việt Đức.