Hạ Hiểu Di khoác lấy tay hắn vui vẻ gặp gỡ từng đối tác lớn, diễn nốt vở kịch phu thê hòa hợp cho tất cả mọi người cùng xem khiến ai nấy đều ganh tỵ bởi vì đôi tiên đồng ngọc nữ này.
– “Thiếu gia, ông Lưu muốn gặp cậu hiện đang chờ ở trên tầng.”
Trình Duệ rất nhanh sau đó chạy đến thông báo.
– “Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay.”
Sau khi Trình Duệ đi khỏi, hắn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lên tiếng.
– “Tôi có chút việc, có lẻ sẽ không thể về cùng với em. Tôi sẽ gọi A Duệ…”
– “Không cần đâu. Tôi tự về được, anh cứ lo việc của mình đi.”
Cô không chờ hắn nói hết câu đã lập tức chen vào.
– “Ông Lưu là đối tác lớn, không thể lơ là.”
– “Giải thích với tôi làm gì?”
Cô giương mắt nhìn hắn hời hợt lên tiếng.
Từ Di Trạch cũng không hiểu rốt cuộc bản thân tại sao lại bắt đầu trở nên nhiều lời hơn trước. Đúng, chuyện của hắn trước giờ làm chưa từng phải nói hoặc giải thích một điều gì với bất kì ai nhưng Hạ Hiểu Di là trường hợp ngoại lệ.
Hắn cũng không thèm đôi co với cô nữa tùy tiện ra lệnh.
– “Trình Duệ sẽ đưa em về.”
Dứt lời hắn cũng lập tức rời đi cũng không thèm nghe cô nói thêm bất cứ gì nữa.
Cô còn đang loay hoay tìm kiếm bóng dáng quản lý Lâm thì bất chợt một âm thanh vang lên gọi đúng tên cô.
– “Di Di, lâu rồi không gặp!”
Hạ Hiểu Di đáy lòng như dậy sóng, cô cũng chẳng quay người nhìn lại người đang gọi tên mình ở phía sau, định sẽ tiến bước cứ vậy mà ngó lơ đi nhưng Lãnh Thiên Hàn đã nhanh chóng đi đến đối diện cô.
– “Chúng ta nói chuyện một chút. Có được không?”
– “Giữa chúng ta không có gì để nói từ rất lâu rồi. Còn nữa, phiền anh gọi tôi là giám đốc Hạ.”
Cô lạnh giọng trả lời.
– “Anh sai rồi Di Di! Trước kia cũng bởi vì anh nông nổi. Nhưng mà Di Di anh…”
– “Thật ngại quá, giám đốc Lãnh. Như anh thấy đó, tôi đã là thiếu phu nhân Từ gia, thân phận bây giờ không thích hợp nhắc lại chuyện trước đây.”
Cô cũng không nhìn đến cảm xúc của Lãnh Thiên Hàn ngay lúc này nâng cao giọng trả lời.
Anh ta cũng không từ bỏ vẫn tiếp tục nhắc lại với hi vọng cô có thể tha thứ cho mình.
Bốn năm trước cô và Lãnh Thiên Hàn yêu nhau, cứ ngỡ tình yêu này sẽ có một cái kết viên mãn nhưng cuối cùng một người tổn thương mang đầy vết xước rời khỏi nước Mỹ, người còn lại vẫn không biết hối cãi một mực cho rằng bản thân không sai.
Lãnh Thiên Hàn của bốn năm về trước là một người mang đầy ước mơ hoài bão, cả hai trong một lần định mệnh gặp gỡ rồi bắt đầu yêu nhau. Năm đó cũng bởi vì hôn ước của Từ gia khiến cô gấp gáp muốn kết hôn cùng với Lãnh Thiên Hàn. Nếu như cô và anh ta kết hôn lúc đó nói ông Hạ cũng không thể ép buộc cô được nữa và điều quan trọng hơn là cô yêu Lãnh Thiên Hàn, chuyện kết hôn của họ cũng chỉ là sớm muộn chi bằng thực hiện ngay bây giờ. Cô cũng không ngờ rằng bản thân lại nhận được một câu nói đầy thất vọng từ anh ta.
– “Di Di, sự nghiệp bây giờ anh còn chưa đạt được. Hơn nữa chúng ta vẫn còn đang đi học, kết hôn sớm….”
Nói đến đây anh ta có chút ngập ngừng.
– “Anh nghe người ta nói kết hôn sẽ mất hết tự do, chúng ta cứ như bây giờ chẳng phải tốt hơn sao! Khi nào anh thành công rồi, anh sẽ làm một hôn lễ thật long trọng cho em. Khiến em trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất, anh hứa đấy!”
Hạ Hiểu Di cũng chỉ biết bật cười, nụ cười không thể hiện niềm vui mà là tự giễu cợt bản thân mình. Hóa ra Lãnh Thiên Hàn xem hôn nhân là sự trói buộc, vậy mà cô còn ngây thơ nghĩ rằng hắn sẽ vì lời đề nghị này mà trở nên vui mừng.
– “Em sẽ kết hôn.”
Cô cũng không còn niềm tin gì nữa bần thần lên tiếng.
– “Di Di, em rốt cục bị sao vậy hả!”
Lãnh Thiên Hàn khó chịu lên tiếng.
– “Chú rể không phải là anh.”
Cô vẫn tiếp tục nói.
– “Nè, Hạ Hiểu Di! “
Lãnh Thiên Hàn cuối cùng không chịu được tính khí thất thường này của cô mà lên tiếng quát.
– “Lãnh Thiên Hàn, chúng ta chia tay tại đây. Anh cứ việc ôm ước mơ lý tưởng của mình. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Anh ta tức giận bấu chặt lấy vai cô, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào cô đầy giận dữ.
– “Em có biết mình nói gì không hả? Em muốn chia tay bởi vì anh không chấp nhận kết hôn ngay bây giờ cùng em sao? Em hoang đường quá rồi đó!”
Cô lập tức hắt tung hai tay Lãnh Thiên Hàn ra khỏi người mình dứt khoát trả lời.
– “Hôn nhân đối với anh là bó buộc không phải sao?”
– “Được, em muốn chia tay đúng không. Được rồi, anh đồng ý đấy. Chia tay cũng tốt, anh cũng không phải suốt ngày chịu đựng những lần mưa nắng thất thường của em.”
Hôm đó ngày lễ giáng sinh an lành, vui vẻ của biết bao nhiêu người lại có một cô gái ngồi một mình bên một góc đường bật khóc nức nở, cô gái mang một trái tim đầy thương tổn ở nước Mỹ xa xôi và một cỏi lòng lạnh giá trở về Trung Quốc.
Trở về lại thực tại hai người sau bao năm xa cách cuối cùng cũng gặp lại nhau, nhưng thân phận giờ đây đã khác. Cô là thiếu phu nhân của Từ gia, là vợ hợp pháp của Từ Di Trạch đó là điều không thể thay đổi, mà Lãnh Thiên Hàn quay về đây chính là muốn lấy lại tình cảm mà bản thân khi đó đã ngu ngốc đánh mất.
– “Hôn nhân mà em luôn mong muốn có hạnh phúc không?”
Lãnh Thiên Hàn giương đôi mắt đầy thâm tình nhìn.
– “Tôi không có nhiệm vụ trả lời câu hỏi này của anh đâu.”
– “Anh ta bên ngoài còn ngang nhiên công khai bao nuôi nhân tình, em sống với anh ta cũng chỉ mang danh nghĩa vợ chồng. Di Di, em chấp nhận sống một cuộc sống hôn nhân như vậy sao? hôn nhân mà em mong muốn không phải như thế kia mà!”
– “Đủ rồi.”
Cô kích động lên tiếng.
Tất cả mọi người gần đó đều có chút ngạc nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô.
Hạ Hiểu Di cũng lập tức rời khỏi, nhưng Lãnh Thiên Hàn vẫn cố chấp đuổi theo phía sau. Đến bãi đỗ xe anh ta chạy thật nhanh đến giữ tay cô lại.
– “Di Di, chỉ cần em cho anh cơ hội anh nhất định sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
– “Lãnh Thiên Hàn, anh không thấy mọi thứ đã muộn rồi hay sao?”
Hạ Hiểu Di hời hợt trả lời.
– “Không, không muộn.”
Anh ta ngay sau đó cũng ôm chặt cô vào lòng vội vã trả lời cứ như chỉ cần anh ta im lặng hoặc buông cô ra thì sẽ vĩnh viễn mất đi cô vậy.
Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng đã được ai đó thu gọn vào trong tầm mắt!