Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 47: Thể diện



Thời gian tập huấn đã trôi qua được hơn một nửa nên mọi người ai cũng tập trung cao độ, dốc toàn lực cho buổi biểu diễn tổng kết.

Khương Vũ và Ôn Luân múa với nhau rất ăn ý. Cả hai sẽ biểu diễn tiết mục thiên nga đen và ma vương.

Ôn Luân là một học sinh nghiêm túc. Từ đặc điểm ấy, có thể dễ dàng nhìn ra cậu ta đã được học múa ba lê ở học viện hàng đầu ngay từ nhỏ. Bởi vậy, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của cậu ta đều rất bài bản, cố gắng đạt tới mức hoàn hảo.

Cậu ta đã giúp Khương Vũ tập rất nhiều động tác khác.

Trước kia, Khương Vũ thường học thuộc động tác cơ bản trước, sau đó chấm phá thêm vài nét riêng của mình.

Nhưng để đúng theo yêu cầu của Bạch Thư Ý, cô đành phải bỏ qua cái “hoang dã” trước kia, thực hiện từng động tác đúng theo yêu cầu.

Và Ôn Luân đã giúp cô rất nhiều trong việc này.

Đương nhiên, không chỉ Khương Vũ và Ôn Luân mà những bạn học khác cũng không dám lơ là.

Kết quả tổng kết sau quá trình huấn luyện sẽ liên quan trực tiếp đến thứ hạng xếp lớp trước khi chính thức nhập học vào Esmeralda.

Ai mà chẳng hy vọng mình có thể vào các lớp A, B, C, giữ vị trí trung tâm sân khấu. Vậy nên, các bạn học đang ở lớp D, E, F đều cật lực tập luyện. Còn những người vốn ở lớp A, B, C đương nhiên cũng phải nỗ lực trụ lại vị trí này.

Càng quan trọng hơn là, nếu ở buổi biểu diễn tổng kết bị cho điểm thấp sẽ buộc phải thôi học!

Tất cả mọi người đều phải tranh đấu rất cực khổ mới vào được Esmeralda. Nếu như sau khi kì tập huấn kết thúc lại phải nghỉ học, vậy thì thật thảm hại làm sao!

Cho nên trong khoảng thời gian này ai nấy đều dồn hết sức lực vào việc tập múa. Ngày nào ngày nấy đều ở lại phòng tập luyện múa đến tận khuya. Sau đó lại lê lết tấm thân rả rời về kí túc xá, vừa ngã đầu xuống gối là đã ngủ mất. Hôm sau, trời còn chưa sáng đã chạy đi tập tiếp.

Cuối cùng thì Khương Vũ đã được hiểu được tại sao Esmeralda lại là trường múa ba lê hàng đầu cả nước rồi.

Môi trường cạnh tranh, đào thải tàn khốc khiến cho mỗi một học sinh đều phải nỗ lực phấn đấu.

Thấy quá trình tập huấn đã được một nửa, Esmeralda tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ cho các học sinh thư giãn.

Mọi người có thể mời người thân, bạn bè hoặc người yêu của mình đến tham gia. Thức ăn, đồ uống sẽ không giới hạn và miễn phí. Các học sinh có thể tận hưởng buổi tiệc mà không cần lo lắng về chi phí.

Có cơ hội được thư giãn tất nhiên ai nấy đều vui vẻ. Chiều hôm đó, Mộc Tử Nhàn và Lâm Miểu đã bắt đầu trang điểm, diện đồ.

“Nghe nói có thể mời bạn trai đến đó.”

“Nhưng không có bạn trai thì sao giờ?”

“Anh chị em trong nhà cũng được mà, hoặc bố mẹ gì đó.”

“Thôi, tớ chẳng muốn mời họ đến đâu.” Lâm Miểu dứt khoát nói với Mộc Tử Nhàn: “Hai mình đi với nhau đi.”

“Cậu đi với mình, vậy còn Khương Vũ thì sao?”

“Cậu quan tâm cậu ấy làm gì, chắc chắn là cậu ấy mời bạn trai tới rồi.” Lâm Miểu hâm mộ nhìn Khương Vũ: “Bạn trai cậu ấy tới thì mấy bạn nam khác phải làm sao?”

Gần đây Cừu Lệ làm thêm ở nhà ăn nên đã thu hút rất nhiều cô gái. Cho dù biết cậu là bạn trai của Khương Vũ nhưng cũng không ít người tỏ tình, lén gửi thư tình, tặng quà cho cậu.

Khương Vũ ra ban công nhắn tin cho Cừu Lệ: “Bạn trai, đêm nay rảnh không? Tới trường em một chuyến đi.”

Cừu Lệ đang đọc sách ở thư viện, thấy tin nhắn vừa gửi đến là cậu đã để sách xuống rồi đi đến khu vực nghỉ ngơi để trả lời cô: “Bài tập nghỉ đông vẫn chưa làm xong. Có chuyện gì sao?”

Khương Vũ đưa tay đón nắng, giọng nói bỗng hơi miễn cưỡng: “À, vậy anh cứ làm bài tập đi.”

“Có chuyện gì?”

“Không có gì. Chỉ là trường em tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ rất nhàm chán. Người thân, bạn bè đều có thể đến tham gia. Chỉ muốn hỏi anh có muốn làm bạn nhảy của em không thôi.”

Cừu Lệ đứng bên cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng ấm áp mùa đông, khóe miệng nhếch lên: “Tiểu Vũ là đang chủ động hẹn anh sao?”

Khương Vũ: “Ừm… Anh cũng biết tỉ lệ nam nữ ở trường em chênh lệch nghiêm trọng mà. Bạn em đi chung với nhau hết rồi.”

“Vậy còn bạn cùng lớp của em, tên là Ôn gì đó thì sao.”

“Lần trước em chỉ nói có mấy câu với Ôn Luân mà người nào đó đã cầm dao kề tay rồi. Lần này em với cậu ta làm bạn nhảy với chắc người nào đó lại tức đến mức chặt tay?”

Cho dù là nói chuyện qua điện thoại, nhưng Cừu Lệ vẫn cảm giác được cô gái bên kia đang mỉm cười. Tâm tình của cậu bỗng chốc dịu dàng, vui vẻ hơn…

“Mấy giờ?”

“Tám giờ tối bắt đầu! Anh đến thì gọi điện cho em, em ra cổng đón anh!”

Cúp máy, Khương Vũ vốn đang uể oải đã vui vẻ trở lại. Cô chạy lại trang điểm, thay đồ với Mộc Tử Nhàn, Lâm Miểu.

Lâm Miểu nhìn Khương Vũ – người mà chưa bao giờ trang điểm giờ lại đang vui vẻ họa mặt. Thậm chí còn gắn cả mi giả.

“Chậc, đúng là con gái chỉ trang điểm vì người mình thích mà.”

“Không phải như mấy cậu nghĩ đâu.” Khương Vũ vừa chuốt mi vừa nói: “Anh ấy rất quan trọng với tớ.”

“Bọn tớ biết anh ấy rất quan trọng với cậu. Nếu không sáng hôm đó cậu sẽ không tức giận đến vậy khi thấy Từ Hạng Minh bắt nạt anh ấy ở nhà ăn.”

Khương Vũ im lặng không giải thích nữa.

Thực ra trong lòng cô vẫn luôn tự nhắc nhở mình, rằng Cừu Lệ chỉ là đối tượng trong nhiệm vụ của cô thôi. Cô làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, cũng là vì giúp cậu, chữa trị cho cậu.

Nếu như có động lòng hay rung động, thì cũng chỉ là sự đồng cảm, thương xót khi biết hoàn cảnh của cậu thôi. Cô chỉ đơn thuần muốn giúp cậu.

“Bạn trai của em cũng rất ưu tú lắm đó.” Lâm Miểu dựa người vào bàn, cảm thán: “Mấy ngày nay có nhiều bạn gái tặng quà tỏ tình anh ấy lắm.”

“Thật sao?” Khương Vũ đặt cây mascara xuống, hỏi Lâm Miểu: “Sao em lại không biết chuyện này?”

“Người ta muốn đào góc tường của em, còn dám đứng trước mặt em đào à?”

“Thất đức vậy.” Cô có hơi bực bội: “Con gái bây giờ đều vậy à, bạn trai người khác mới tốt ư?”

“Không phải bạn trai người khác tốt, là Cừu Lệ mới tốt.” Mộc Tử Nhàn đứng trước gương thử váy, ung dung nói: “Không nói mấy cái khác, chỉ giá trị nhan sắc thôi đã đủ làm rụng tim cả rổ rồi.”

Trong con ngươi Khương Vũ hiện ra mấy phần lo lắng.

Cũng đúng. Ngoại hình Cừu Lệ thì không cần phải nói, đã vậy cậu lại còn rất thông minh. Trước kia không có ai theo đuổi là do không dám thôi.

Khương Vũ đưa cậu từng bước ra khỏi thế giới lạnh lẽo, không còn thô lỗ với người khác nữa chứ không phải là để cho các cô đó theo đuổi cậu!

Cừu Lệ không phải một người bạn trai bình thường, cậu còn là đối tượng trong nhiệm vụ kiêm người ủy thác của cô đó. Có thể không lấy ba trăm triệu thù lao, nhưng nhiệm vụ vẫn phải hoàn thành mà. Nếu nửa đường bị người khác cướp mất thì sao hoàn thành được!

Cô mượn Mộc Tử Nhàn miếng kích mí, cẩn thận dán lên mí mắt mình. Nhưng Lâm Miểu lại đi tới lột đi miếng kích mí cô mới dán lên.

“Em dán kích mí làm gì. Mắt một mí rất đẹp mà!”

“Chị nói giỡn à.”

“Cũng đâu phải hai mí thig mới đẹp đâu. Mắt một mí của em rất có cảm giác như mỹ nhân cổ trang phương Đông, đó mới là nét đẹp của em!”

Khương Vũ nhìn lại chính mình trong gương. Mắt của cô đúng thực là mắt phượng đúng chuẩn, đuôi mắt hẹp dài, khẽ nhếch lên, mang theo vẻ đẹp cao quý.

“Giống mấy tạo hình người phương Đông của nước ngoài vậy.” Mộc Tử Nhàn đi tới, dán miếng kích mí lên mắt trái của cô để so sánh: “Cậu nhìn xem, trông tục gì đâu. Đâu phải cứ mắt hai mí mới đẹp.”

“Mắt hai mí không phải thẩm mỹ bình thường của mọi người à?”

“Vậy cậu hỏi bạn trai cậu thử đi. Nếu như cậu ta bảo đẹp, thì chắc chắn là đẹp.”

Khương Vũ lập tức nhắn tin hỏi Cừu Lệ: “Bạn trai, anh có cảm thấy mắt một mí của em đẹp không?”

Cừu Lệ: “Mắt em rất đặc biệt. Giống một minh tinh.”

Khương Vũ mấp máy khóe miệng, hài lòng hỏi: “Ai?”

Cừu Lệ: “Quan Vũ.”

“…”

Khương Vũ: “Anh nói thật?”

Cừu Lệ: “Chỉ là nhìn rất giống.”

Khương Vũ: “Rất giống cm anh á!”

Cừu Lệ đặt điện thoại xuống, đi vào khu trung tâm thương mại chọn cho mình một bộ đồ thích hợp để tham gia vũ hội.

Nhưng dạo hơn nửa ngày mà vẫn chưa chọn được bộ nào cả.

Theo như Khương Vũ nói, có thể thấy được tiêu chuẩn buổi tiệc này không thấp. Người thân, bạn bè đều được đến tham gia, cho nên đây chắc chắn không phải một bữa tiệc bình thường.

Phải là đồ tây thì mới đủ thể diện.

Tiếc là cậu không có nhiều tiền đến thế, không mua nổi các kiểu đồ đó.

Cậu đứng trước một cửa hàng thời trang cao cấp, chần chừ lúc lâu. Lại nhìn mình đang mặc bộ đồ thể thao trong gương.

Bỗng Cừu Lệ phát hiện, thế giới của thiên nga nhỏ nhà cậu không có nơi cho cậu dừng chân.

Nếu cậu cứ cưỡng ép đứng cạnh cô, sẽ chỉ lộ ra sự chênh lệch, khác biệt.

Phát hiện này đẩy toàn bộ tâm trạng vui vẻ của Cừu Lệ xuống vực thẳm.

Cậu vốn dĩ sinh ra trong một gia đình trí thức. Bố mẹ đều là nhà nghiên cứu nổi tiếng ở mảng giáo dục. Vậy nên cậu chưa từng có cảm thấy mình nghèo túng, cũng chưa từng tự ti vì những chuyện đời thường…

Cứ như vậy qua hết mấy năm trời. Cho đến khi cậu một lần nữa thử hòa nhập với mọi người, mới nhận ra bao năm qua mình dựa vào số tiền học bổng ít ỏi kia sống qua ngày là nghèo khổ cỡ nào.

Cậu lấy điện thoại ra bấm số của ông chủ sàn đấu vật ngầm. Nhưng điện thoại mới đổ vài tiếng chuông đã bị cậu tắt đi.

Cậu đã từng đồng ý với Khương Vũ sẽ không làm những chuyện khiến mình bị thương như vậy nữa…

Không thể lại làm cô thất vọng.

Cừu Lệ dừng lại trước cửa hàng thời trang cao cấp rất lâu, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Khương Vũ…

“Tối nay anh không đi.”

Tin nhắn vừa được gửi đi, Cừu Lệ đã muốn thu hồi.

Cậu biết Khương Vũ rất chờ mong buổi tiệc khiêu vũ tối nay. Thân là bạn trai, đương nhiên cậu phải đi cùng, cho dù là chỉ đến lộ mặt.

Đầu ngón tay thoáng run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không thu hồi.

Khương Vũ tựa như ngay lập tức trả lời: “Tại sao? Không phải anh đã đồng ý xong rồi sao?”

Cừu Lệ dựa vào tường, cảm thấy đầu ngón tay nặng như đeo chì, khó khăn trả lời: “Tham gia mấy cái tiệc khiêu vũ đó rất ngu xuẩn.”

Khương Vũ: “…”

Sau khi cất điện thoại đi, Cừu Lệ xoay người rời khỏi trung tâm thương mại. Cậu quay lại thư viện, vùi mình trong núi sách vở.

Khi còn trẻ, ta sẽ gặp được một người ta rất yêu. Nhưng thật khó có được thể diện để yêu một người.

Điều duy nhất cậu có thể làm, cũng chỉ là cố gắng từng chút một. Ít nhất trong tương lai có thể cho thiên nga nhỏ nhà mình một cuộc sống tốt nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.