Sau khi ăn cơm tối, Khương Vũ vừa tản bộ trên con đường xanh để tiêu cơm, vừa gọi video trò chuyện với Cừu Lệ.
Đường truyền đã được kết nối nhưng hình ảnh trên màn hình lại là một mảnh đen thùi. ngôn tình sủng
Khương Vũ còn tưởng rằng đường truyền Internet của điện thoại không ổn định, đang chuẩn bị kết thúc cuộc gọi rồi gọi lại thì giọng nói trầm thấp của cậu thiếu niên từ bóng tối truyền đến: “Môi trường ở Esmeralda khá đấy.”
“Phải là rất rất rất tốt.”
Nương theo ánh chiều tà hoàng hôn, Khương Vũ cầm di động quay một vòng để Cừu Lệ nhìn thấy bờ cỏ xanh mênh mông: “Phía xa kia là hồ nhân tạo, trong hồ có tượng thiên nga điêu khắc, trước tòa nhà chính của trung tâm là văn phòng của các lãnh đạo cấp cao. Còn đằng sau là phòng tập múa.”
“Ở đây rất tốt.”
“Cừu Lệ, anh đang ở nhà đấy à?”
“Ừ.”
“Sao tối quá vậy, anh không bật đèn sao?”
Cừu Lệ cười khẽ, thanh âm khàn khàn vì dục vọng: “Em gọi không đúng lúc.”
“Tại sao?” Khương Vũ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, “Lúc này mới 7 giờ, còn sớm mà. Bình thường anh đâu ngủ sớm vậy.”
“Chưa ngủ.”
“Vậy anh tắt đèn làm gì?”
“…”
“Bật đèn lên đi, để em xem anh đang làm gì?”
“…”
Thấy cậu vẫn không ừ hử gì, Khương Vũ lại gọi: “Cừu Lệ?”
Mãi một lúc lâu Cừu Lệ mới miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Tắt video trước đã, lát nữa tôi gọi lại cho em.”
“Không được!”
Cừu Lệ cứ ấp a ấp úng nên cô không tài nào yên tâm, nhất quyết phải hỏi rõ nguyên nhân: “Rốt cuộc là anh đang làm cái gì thế?”
“Khó nói lắm, tôi tắt video trước nhé.”
Khương Vũ sắp giận sôi lên: “Anh lại tự làm mình bị thương nữa đúng không? Anh đã quên mất từng hứa với em gì rồi sao?”
“Không phải.” Cừu Lệ đáp, “Không có chỗ nào bị thương.”
“Vậy tại sao không cho em xem?”
“Không mặc quần lót.”
“…”
Một lúc sau Khương Vũ mới phản ứng lại, chợt hiểu ra thằng ôn con này đang làm gì trong bóng tối.
Con trai ở trong độ tuổi này thường có ham muốn mãnh liệt về tình dục.
Một cơn gió lướt qua, Khương Vũ cảm giác mặt mình đang nóng lên, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào màn hình.
Dáng vẻ thẹn thùng và đôi má ửng hồng của cô đều đã lọt vào trong mắt Cừu Lệ.
Cậu vốn là người vô cảm nhưng bây giờ lại cảm nhận được sợi dây xúc cảm từng chút từng chút quấn quanh trái tim cậu, kích thích đến dây thần kinh nhạy cảm.
“Em… em cúp đây.”
“Đừng tắt.” Hô hấp của Cừu Lệ hơi gấp, “Để tôi nhìn em thêm một lúc.”
“Anh nhìn em…?”
“Em cách tôi quá xa.” Giọng nói của cậu mang theo sự gợi cảm trí mạng, “Xa đến nỗi tôi chẳng có cảm giác gì, vị giác nhạt nhẽo. Mọi thứ đều trở nên hư ảo…”
“Do tâm lí của anh thôi.” Khương Vũ cụp mắt nhìn con đường sỏi đá dưới chân, “Anh phải tự mình vượt qua.”
“Không làm được.” Hô hấp của cậu nặng nề nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, “Em ở bên cạnh thì tôi mới có cảm giác, mới được sống cmn như một con người…”
“Vì vậy đừng nản chí.”
Khương Vũ lại mềm lòng, cô biết rõ mình không nên dung túng cậu nhưng cô vẫn không thể mặc kệ được.
Cô đồng cảm, thương hại cậu. Thế nên khi nghe thấy cậu nói vậy, trái tim cô mềm nhũn cả ra.
Có lẽ… là vì cậu trông rất đáng thương.
“Cừu Lệ.”
“Tôi đây.”
“Còn nửa tháng nữa là gặp nhau rồi.” Cô cố tình lái qua chuyện khác, “Chắc chắn em sẽ không đỗ Đại học Bắc Thành. Có điều em sẽ tìm hiểu các trường khác, dù sao thì em vẫn ở lại Bắc Thành.”
“Vì tôi à?”
“Còn lâu nhé, đừng có ảo tưởng sức mạnh.” Khương Vũ vội vàng phản bác, “Em chỉ muốn ở lại Esmeralda mà thôi. Vất vả lắm mới thi đậu, đương nhiên em sẽ không chuyển đi. Tuy rằng cũng có thể học ở cơ sở khác, nhưng Bắc Thành là trụ sở chính nên chất lượng giáo viên và sân khấu là tốt nhất.”
Cừu Lệ nhìn thiếu nữ trên màn hình, đèn đường chiếu xuống khuôn mặt của cô. Gò má ửng đỏ, cánh môi hồng nhuận, con ngươi long lanh, sáng rực như thú con tinh anh.
Khi cười rộ lên ngọt ngào biết mấy.
Cừu Lệ thích nghe cô nói về ước mơ của mình. Bởi vì khi ấy đáy mắt cô sẽ hiện ra một tia sáng rực rỡ. Ánh sáng này khiến một người từng chìm sâu vào địa ngục tăm tối nhìn thấy được hy vọng sáng chói.
“Cố gắng lên.”
Trong bóng tối, cậu nhìn vào mắt cô, nói một cách nghiêm túc: “Tôi sẽ xem em múa trên sân khấu lớn nhất, lộng lẫy nhất.”
Khương Vũ cười, gật đầu: “Được, đến lúc đó anh phải vỗ tay lớn ơi là lớn đó nha.”
“Ừ, tôi chặt tay rồi gửi tới cho em tự vỗ nhé.”
“…”
Có chết cũng không cần.
“Tôi muốn làm bài tập, tắt đây.”
Bên kia vang lên âm thanh lấy khăn giấy, Khương Vũ nói thẳng: “Nhanh vậy sao?”
“Nhanh?”
Khương Vũ lập tức ý thức được bản thân nói sai, nhanh chóng giải thích: “Không phải, ý của em là cuộc trò chuyện kết thúc nhanh quá, không phải em xem thường anh đâu…”
Cừu Lệ khẽ cười: “Tôi chưa nói gì.”
“…”
“Tắt đây!” Khương Vũ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, càng tô càng đen.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô đi dạo trên con đường xanh. Chốc lát sau Cừu Lệ gửi cho cô một tấm ảnh chụp vở bài tập.
Làm chuyện xấu mà vẫn không quên làm bài tập, không hổ danh là học sinh giỏi.
Khương Vũ còn đang buồn vì phải tạm biệt quá sớm nên gửi một tin nhắn cho cậu: “Thành tích tốt còn cố gắng như vậy, có thể chừa một con đường sống cho những người học kém như em không.”
“Tiểu Vũ, tôi muốn trở nên tốt hơn.”
Hiện tại tất cả đều đã thay đổi, cô khiến cuộc sống của cậu có ý nghĩa hơn và cậu cũng muốn bản thân trở nên tốt hơn.
Cậu phải đến trước mặt mẹ và nói cho bà ấy biết vứt bỏ cậu là một sai lầm.
Cậu không những sẽ không hủy hoại cuộc đời mình mà còn trở thành niềm kiêu hãnh của bà ấy.
Khương Vũ lại hỏi: “Anh thế nào rồi, có tiền ăn cơm không? Nếu không em chuyển cho anh một ít nhé.”
Cừu Lệ cong môi: “Em thật sự muốn bao tôi à?”
Khương Vũ vội vàng nói: “Anh đừng có nghĩ như vậy, em chỉ cho anh mượn thôi. Sau này anh phải trả lại em đấy.”
Cừu Lệ: “Bạn gái, em vẫn nên bao tôi thì hơn.”
Khương Vũ: “…”
Cô chuyển cho cậu bốn nghìn tệ, Cừu Lệ nhận lấy và sau đó gửi lại bốn chữ: “Cảm ơn bạn gái.”
Kèm theo năm nghìn tệ.
Khương Vũ: “?”
Cừu Lệ: “Tôi có học bổng toàn phần loại xuất sắc của Duật Hi, không có vấn đề gì đâu.”
Khương Vũ: “Bạn trai nhà em giỏi quá đi mất, còn giành được cả học bổng nữa cơ.”
Cừu Lệ: “Tôi sẽ ngạo mạn đấy.”
Khương Vũ: “Anh nên như vậy.”
Khương Vũ xem lịch sử trò chuyện của hai người, khóe miệng bất giác cong lên.
“Thật ra, em ở lại nơi này. Một nửa là vì ước mơ, nửa còn lại chính là vì anh.”
Cô đã gõ xong câu này nhưng chưa kịp gửi đi thì cách đó không xa, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đang đi tới.
“Đứng cười một mình thế này là đang nói chuyện với bạn trai đúng không?” Mộc Tử Nhàn nói, “Nhìn xem, cười tươi đến cả khuôn mặt nở hoa luôn rồi này.”
Khương Vũ cũng không e ngại mà gật đầu: “Đúng vậy, là bạn trai tớ.”
Lâm Miểu hâm mộ nói: “Oa, xem ra Tiểu Vũ của chúng ta thích cậu ấy lắm đấy.”
Khương Vũ giật mình nhìn qua Lâm Miểu: “Sao chị biết?”
“Nếu không phải rất rất thích thì sao em có thể trông hạnh phúc như vậy.”
“Em chỉ cười như mọi khi thôi mà!”
Lâm Miểu dường như rất có kinh nghiệm: “Không cần giải thích, trên mặt em đã viết rõ là thích người ta muốn chết rồi kìa.”
“Làm gì có…”
Khương Vũ vẫn không chịu thừa nhận. Có điều, người khác sẽ không thể hiểu được quan hệ giữa cô và Cừu Lệ,.
Nhưng việc cô rất thích bạn trai của mình thì có gì phải xấu hổ chứ.
“Đúng rồi, hai cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Mộc Tử Nhàn vội vàng nói: “Suýt nữa thì quên mất, buổi tiệc chào mừng học sinh mới đang tổ chức trong hội trường á, chúng ta tới đó đi!”
“Đi chứ, mau đi thôi.”
Khương Vũ tới hội trường với hai người họ. Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc, các cô gái tham dự đều váy vóc lộng lẫy, trang điểm kỹ càng bước vào trong đại sảnh.
Khương Vũ mặc đồ thường, nhìn qua hai người họ thì thấy Mộc Tử Nhàn mặc váy lolita nom rất dễ thương. Còn Lâm Miểu lại rất bình thường, quần jean phối với áo khoác phao.
Không những bình thường mà còn chìm lỉm giữa đám đông.
Khương Vũ biết rõ là Lâm Miểu lại sợ bản thân giành lấy sự nổi bật của Lâm Huyên Nhi nên mới ăn mặc như vậy.
Ngay cả dáng vẻ bình thường của Lâm Miểu mà Lâm Huyên Nhi còn không chịu được thì làm sao có thể để cô ấy trang điểm lộng lẫy chứ!
“Không được.” Khương Vũ nói với họ, “Ai cũng xúng xính áo quần đẹp đẽ hết nên chúng ta không thể thua bọn họ được. Về thay đồ đi các bác.”
Lâm Miểu do dự: “Không cần đâu, chúng ta chỉ tới chơi tí thôi. Với lại tụi mình cũng đâu khiêu vũ.”
“Sao lại không. Rất chi là cần thiết nhé, chị còn chưa có bạn trai mà.”
Mộc Tử Nhàn biết Khương Vũ muốn giúp Lâm Miểu thay đổi hình tượng, vội vàng phụ họa: “Tớ cũng muốn quay về thay đồ! Đi thôi nào các bạn!”
Hai người đưa Lâm Miểu quay lại ký túc xá, trang điểm cho cô ấy thật xinh đẹp. Mộc Tử Nhàn còn cho cô ấy mượn bộ váy đẹp nhất của mình vì các cô gái học múa ba-lê đều có dáng người tựa tựa nhau. Lâm Miểu mặc váy công chúa của Mộc Tử Nhàn khiến cho khí chất của cô ấy khác hẳn. Trông hơi giống với công chúa Lọ Lem trên chiếc xe ngựa bí đỏ.
Mộc Tử Nhàn nhìn cô bạn trước mặt, cảm thán nói: “Lần đầu gặp mặt tớ cứ nghĩ cậu là một người lạnh lùng, không ngờ mặc váy lên lại biến thành em gái đáng yêu nhà bên.”
Lâm Miểu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương. Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy lộng lẫy… Cô ấy bất giác vươn tay ra chạm vào mặt gương.
Làm gì có cô gái nào không muốn mình thật xinh đẹp, nhưng đã nhiều năm rồi, cô ấy chưa từng sửa soạn cho bản thân được như vậy. Ngay cả khi đội tóc giả cũng chỉ có thể làm lén, cô ấy thật sự rất muốn để tóc dài.
Khương Vũ hài lòng quan sát Lâm Miểu: “Quá hoàn hảo, chúng ta đi thôi.”
Lâm Miểu thấy Khương Vũ chỉ thay một cái váy khác, “Cậu không trang điểm sao?”
“Không cần, dù sao bạn trai tớ cũng không ở đây.”
“Ồ, vừa nãy không biết là ai khăng khăng chối ta.” Mộc Tử Nhàn nở nụ cười, “Lộ đuôi hồ ly rồi đó nha.”
Lâm Miểu nói: “Vì bạn trai mới trang điểm thôi đó.”
Khương Vũ sững sờ một lúc, vội xua tay: “Không phải như vậy.”
“Có phải hay không, trong lòng cậu tự biết.”
Khương Vũ nhớ lại chuyện ngày Tết. Mẹ mua cô một cái váy mới, vừa mặc thử là chụp ảnh gửi ngay cho Cừu Lệ xem.
Phụ nữ trang điểm vì người yêu là như thế này sao?
Mọi người đang trò chuyện thì có vài người tới đón người mới đến hội trường.
Trong hội trường cực kỳ nhộn nhịp, nam thanh nữ tú tụ họp.
Các chàng trai, cô gái học múa ba-lê đều có giá trị nhan sắc cực cao, còn là thiếu gia tiểu thư của những gia tộc giàu có nên da dẻ ai nấy đều trắng hồng mịn màng, cử chỉ ưu nhã khéo léo.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Lâm Huyên Nhi vừa thấy bọn Khương Vũ và Lâm Miểu đi vào, nhất thời giận sôi lên, lại còn thấy Lâm Miểu xinh đẹp lộng lẫy. Thế là cô ta điên tiết.
Lâm Miểu mặc váy công chúa bồng bềnh, trang điểm nhẹ nhàng nên các bạn học đều không nhận ra.
“Cậu là Lâm Miểu sao?”
“Tôi còn tưởng rằng công chúa Lọ Lem bước xuống từ xe ngựa bí đỏ chứ.”
“Quả nhiên con gái không thể lười biếng, nhất định phải trang điểm! Quá xuất sắc!”
“Bộ váy vừa khít dáng người luôn này.”
Lâm Miểu vui vẻ nói cảm ơn, ánh mắt nhìn Khương Vũ mang theo sự cảm kích.
Đúng lúc này, Lâm Huyên Nhi cầm một ly rượu bước tới, hất cằm ra lệnh cho Khương Vũ: “Cậu đi lấy cho tôi một ly nước trái cây.”
Khương Vũ không chút khách khí mà từ chối: “Sao tôi phải đi lấy nước cho cậu?”
“Bởi vì cô vào đây nhờ học bổng. Quy định của Esmeralda là nhận học bổng đồng nghĩa với việc làm phục vụ công ích.” Lâm Huyên Nhi khinh miệt nhìn cô, “Cô thật sự cho rằng trên đời này có bữa cơm miễn phí hay sao? Đồ nhà nghèo.”
Khương Vũ sực nhớ tới Bạch Thư Ý trước đó từng nói cô phải dậy sớm làm phục vụ ở nhà ăn mới có thể duy trì học bổng.
Một khi đã như vậy, Khương Vũ cũng không nói gì thêm, đi tới chỗ bồi bàn rót nước trái cây đưa cho Lâm Miểu, không thèm để ý Lâm Huyên Nhi.
Lâm Huyên Nhi cầm cái ly không, thấy cô đưa đồ uống cho Lâm Miểu trước, rõ ràng là đang xem thường cô ta!
Cô ta tức giận nói: “Này! Ai bảo cô đưa cho chị ta trước hả?”
“Chuyện gì cũng phải theo thứ tự, chủ trước khách sau.” Khương Vũ bình tĩnh nói, “Tôi đưa đồ uống cho chị ấy trước thì có vấn đề gì à?”
Lâm Huyên Nhi biết Khương Vũ đang châm chọc mình, tức giận nói: “Đừng có nói hươu nói vượn, nhanh đi lấy cho tôi. Nếu không tôi sẽ báo lại giáo viên phụ trách hủy bỏ học bổng của cô!”
Ôn Luân mặc sơ mi trắng đi tới, cầm lấy chai nước trong tay Khương Vũ, “Cái này không quan trọng, phục vụ công ích cũng có thời gian quy định, không cần phải làm ngay lúc này. Cô muốn thì tự kiếm người khác.”
Dứt lời, cậu lại lạnh lùng liếc Lâm Huyên Nhi: “Học bổng của Khương Vũ là do ông Tạ tài trợ. Đừng nói là giáo viên phụ trách, dù có nói với cô Bạch thì cũng không hủy được.”
Lâm Huyên Nhi nghe Ôn Luân nói vậy, cô ta tức khắc vừa thẹn vừa xấu hổ. Cậu ta là nam thần múa ba-lê thế hệ mới được công nhận. Ở Esmeralda có hơn một nửa bạn gái đều thầm thích Ôn Luân, dĩ nhiên là bao gồm cả Lâm Huyên Nhi.
Hiện tại Ôn Luân cảnh cáo cô ta ở trước mặt mọi người vì ra lệnh cho Khương Vũ, rõ ràng muốn che chở cho Khương Vũ.
Lâm Huyên Nhi vừa định mở miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Ôn Luân nên không thể mắng chửi Khương Vũ. Vì thế mà cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Miểu: “Chị được lắm! Cấu kết với hạng người này làm tôi mất mặt, nhanh đi lấy nước trái cây cho tôi!”
Lâm Miểu nhìn chằm chằm Khương Vũ.
Khương Vũ nhìn cô ấy với ánh mắt chờ mong với ý nghĩa cứ yên tâm, cô ấy muốn làm gì thì làm.
Mộc Tử Nhàn cũng nắm chặt tay Lâm Miểu, tỏ ý sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho cô ấy.
“Còn lề mề cái gì! Cẩn thận tôi nói lại với mẹ đấy!” Lâm Huyên Nhi vẫn như mọi khi quát tháo với Lâm Miểu, “Cắt tiền sinh hoạt, cho chị thôi học!”
Đầu óc Lâm Miểu nóng lên, đổ thẳng ly nước trên tay mình xuống đầu Lâm Huyên Nhi: “Tôi cho cô uống.”
Dòng nước chảy xuống theo mái tóc làm ướt chiếc váy xinh đẹp của cô ta.
Cả người Lâm Huyên Nhi ướt như chuột lột, khó tin nhìn Lâm Miểu. Không ngờ người chị gái vẫn hay vâng vâng dạ dạ lại làm ra chuyện này!
Lâm Huyên Nhi tức giận đến mức cơ mặt đều co rúm, nắm chặt điện thoại trong tay: “Chị cứ đợi đấy, tôi lập tức gọi mách mẹ. Chị chết chắc rồi!”
Dứt lời, cô ta chạy ra hành lang, vừa khóc lóc vừa kể lể trong điện thoại với mẹ, trong mắt đều là sự thù hận đối với Lâm Miểu.
Lâm Miểu sợ hãi không thôi. Mãi cho đến khi Khương Vũ đưa điện thoại đến trước mặt cô ấy: “Gọi cho ba chị đi.”
“Gọi cho ba chị?”
Khóe môi Khương Vũ cong lên: “Đến lúc phô bày kĩ thuật diễn xuất rồi!”