Buổi chiều mùa thu, không khí dễ chịu đánh bay sự mệt mỏi trong ngày. Một cô gái mặc chiếc váy trắng đứng trước cổng trường hít không khí mát mẻ này, cả cơ thể cô như hoà nhập vào cái dễ chịu ấy. Tiếng điện thoại vang lên đánh tan sự thư giãn này:
_ Dạ ba!
_ ừm Tưởng Ly, nay bố có việc qua bác cả. Bố đóng cửa tiệm rồi nên con về nhà luôn nhá.
Người vừa gọi cho cô chính là ba cô-Hạ Thương Du đã ngoài 50. Mẹ cô vì hoàn cảnh gia đình nên đã bỏ đi từ khi cô sinh ra, cô không biết mặt mẹ và bố cũng không bao giờ nhắc tới, mỗi lần cô nhắc tới bố cô chỉ bảo ” Bố sẽ cố gắng chăm sóc con ” rồi đêm đó cô lại thấy bố mình bơ vơ uống rượu, kể từ đó cô không bao giờ nhắc tớ mẹ. Bố cô mở một tiệm mì, còn cô đang là sinh viên ngành luật 21t.Vì sống cùng bố nên tính tình cô khá mạnh mẽ, thay bố cãi tay đôi với người khách vô lí bởi thế được mọi người công nhận và khuyên cô đi học ngành luật.
Tưởng Ly đi trên con đường nhìn ngắm những chiếc lá rơi xe cộ tấp nập đi lại, 1 chiếc áp phích lớn treo ở trung tâm thương mại thu hút mọi ánh nhìn nhất là các cô gái trẻ, người trong tấm áp phích đó là 1 người đàn ông tên Dương Thần có tiếng trong giới kinh doanh, người chồng quốc dân của mọi cô gái chính là kiểu đẹp trai nhà giàu đổ vách như trong ngôn tình bước ra.
_ Chậc! đúng là tài giỏi
Tưởng Ly không khỏi cảm thản anh ta, ngồi trên đầu cả trung tâm thương mại đấy đúng là không phải người. Về đến nhà, cô nhanh chóng tắm rửa nấu cơm tận hưởng cuộc sống vì ngày mai là cuối tuần. Dự định của cô tối nay là đi tìm công ty thực tập, thầy chủ nhiệm đã nói chỉ cần bằng thực tập loại tốt sẽ được tốt nghiệp sớm và riêng công ty luật Dương Phong sẽ khác nếu được bằng thực tập ở đó cô sẽ 1 bước lên mây. Đương nhiên công ty đấy với cô chỉ đứng ngoài nhìn, cũng sắp đến hè rồi Tưởng Ly phải nhanh chóng tìm được việc. Ngồi quấy 1 lát tiếng tin nhắn vang lên ” Tối nay ba không về con ăn trước đi, phải bàn nhiều việc cho nên ba không về ” Tưởng Ly nhanh chóng trả lời ba rồi lại bàn ăn cơm. Cô biết gia đình cô khá phức tạp, mỗi lần ba sang bác cả bàn việc là mấy ngày mới về. Lần nữa điện thoại của cô vang lên là Phương Liên gọi:
_” Hạ Tưởng Ly, mình chia tay tên khốn Hoàn Triệu rồi, hắn dám cắm sừng tớ…”
Phương Liên-bạn thân từ nhỏ của cô tính khá nóng nảy nhưng từ khi gặp được Hoàn Triệu cô nàng trở nên dịu dàng hơn. Tên Hoàn Triệu đó mấy lần lén lút động tay động chân với cô nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ học trưởng hiền lành, lãm đạm thì lời cô nói ra chả ai tin. Hôm qua trên đường đi cô và Phương Liên bắt gặp hắn ta đưa gái vào khách sạn đến lúc bị bắt gặp thì dửng dưng lên mặt khiến cô tức ói máu tính đập tên này mấy phát nhưng Phương Liên nóng nảy của cô lại lôi cô về nhà.
_” ừm! Vậy là tốt rồi! “
_” không chỉ thế mình phải cho toàn trường biết tên khốn đó là người ntn”
Một lát sau, điện thoại của cô liên tục thông báo, là trang của trường đứng đầu tin tức là ảnh Hoàn Triệu đang ôm ấp gái vào khách sạn.
Dưới là những bình luận trỉ trích con người hắn ta
” học trưởng ưu tú đây ư? ngay từ đầu thấy hắn ta đang diễn “
” đấy không phải là Phương Liên anh ta đang đi khách sạn với ngkhac sao!!?
” tên khốn dơ bẩn…”
” tra nam”
……
Hừm! như vầy là đủ cho hắn nhục không dám đến trường rồi. Vụt! thoáng qua trong đầu gia thế của hắn cũng không phải dạng vừa có khi nào…
_” Phương Liên cậu cẩn thận với tên khốn đó! anh ta thể nào cũng không bỏ qua đâu “
_ ” cậu yên tâm! thôi nhá mình phải đi quẩy cho thanh thản đây… byeeee”. ” Tút “tút ” tút “…..
_ Nàyyyyy
Cô bạn này của đúng là không khuyên nổi. Cũng khuya cô nhanh chóng xu dọn rồi đi ngủ. Đêm đến cô đang chìm trong giấc ngủ thì tiếng gọi điện thoại đã đánh thức cô. Cô nhanh chóng bật điện để ý đồng hồ là 2h, điện thoại là Phương Liên gọi:
_” nè Phương tiểu thư! cậu có biết là mấy giờ rồi không! “
Cô vừa nói vừa dịu mắt ngáp ngủ trách mắng bạn mình phá giấc ngủ ngon lành của cô
_”….Tưởng..Ly cứu mình với!!!! tên khốn Hoàn triệu bắt tớ..! là.. là quán bar JoD cậu đừng đến đấy nguy hiểm lắm. Làm ơn gọi người giúp tớ với…”
Chưa kịp nói gì Tưởng Ly chỉ nghe thấy tiếng tút vang dài