Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 6: Đạt thành thỏa thuận



Edit: D Ẹ O
Lâu Tinh Quang vừa nói, mọi người belike: ? ? ? ?
Lâm Khiển hú hồn, dùng ánh mắt dò hỏi Trịnh Bằng Khinh: Tiểu đệ nhà anh đang nói sảng gì vậy?
Trịnh Bằng Khinh cũng mờ mịt, dùng sóng điện não đáp lại: Anh không biết…
Đổng Minh Ân và Chu Đạo Tháp cũng khó hiểu, nhưng xét thấy trong cả bọn chỉ có Lâu Tinh Quang là người tương đối thông minh nhất sau Trịnh Bằng Khinh, cộng thêm ban nãy dọc đường cậu đã đưa ra phân tích khá sắc bén về giao dịch ngầm giữa Trịnh Bằng Khinh và Lâm Khiển, bởi vậy bọn họ quyết định ủng hộ anh em vô điều kiện.
Trịnh Bằng Khinh tò mò thay Lâm Khiển hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Mày đang nói cái gì vậy?”
Lâu Tinh Quang nhìn thẳng vào mắt Lâm Khiển, như đã nhìn thấu tất cả: “Lâm Khiển, mày đừng quên, chính mày đã nói tụi tao phải cùng mày học tập cho thật giỏi trước toàn trường trong buổi lễ tuyên thệ!”
Lâm Khiển càng thêm bối rối, đúng là y có nói thế với Trịnh Bằng Khinh, nhưng đó là câu trả lời cho đoạn “tỏ tình” của Trịnh Bằng Khinh mà, dù sao y cũng đâu thể mặt dày hô to “Em cũng yêu anh” trước toàn trường được.
Mặc dù y dám cá nếu mình mà thẳng thắn như thế Trịnh Bằng Khinh lại càng khoái.
Nhưng đây là bí mật nhỏ giữa y và Trịnh Bằng Khinh, Lâu Tinh Quang cứ nhất quyết muốn chen chân vào là có ý gì?
Trịnh Bằng Khinh cũng vi diệu nhìn Lâu Tinh Quang.
Đổng Minh Ân lén lút tiến lại nhỏ giọng hỏi: “Tinh Quang, mày nói vậy là có ý gì?”
Lâu Tinh Quang quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sâu không lường được: “Mày vẫn chưa hiểu sao?” Đổng Minh Ân tỏ vẻ hắn không hiểu.
Lâu Tinh Quang khẽ thở dài: “Đại ca… Chắc hẳn đã nhờ vả Lâm Khiển dạy bù cho chúng ta.”
Đổng Minh Ân bất ngờ, chợt tỉnh ngộ.
Nếu thật vậy, thì mọi chuyện đều đã có lời giải đáp.
Nhất định là do Trịnh Bằng Khinh muốn nhờ lớp chọn phụ đạo cho bọn họ, nên Lâm Khiển đê tiện mới nhân cơ hội lợi dụng điều này để bắt chẹt Trịnh Bằng Khinh, ép hắn phải cúi đầu trước cậu ta trước toàn trường, hóa ra đây là nguyên do tại sao khúc cuối Lâm Khiển lại nói “Hãy cùng tôi học tập cho thật giỏi”.
Rõ ràng là đang trắng trợn khoe khoang và ra oai!
Bọn họ không ngờ chỉ vì muốn năm cuối cấp của bọn họ có thể được thuận lợi mà Trịnh Bằng Khinh đã phải hạ mình nhún nhường đến thế.
Gì mà một năm 12 vui sướng kia chứ, rõ là đại ca đang lo cho tương lai của cả bọn.
Đã vậy, Lâm Khiển lại còn dám chống chế, cố ý trì hoãn không muốn thực hiện lời hứa, viện cớ đợi sau khi thi đại học xong hẵng bàn, nếu chờ đến lúc đó thì quả thực chuyện cũng đã muộn!
Trong phút chốc, lòng bọn họ ngổn ngang trăm mối, Đổng Minh Ân gần như còn định xông lên chất vấn Lâm Khiển, nhưng hắn bị Lâu Tinh Quang ghìm lại, Lâu Tinh Quang tránh tầm mắt Trịnh Bằng Khinh, đè thấp giọng thì thầm: “Đừng có liều, đại ca đã không muốn để chúng ta biết thì chúng ta cứ giả bộ xem như không biết gì đi.”
“Không được, tao phải hỏi đại ca cho ra lẽ.” Đổng Minh Ân nghẹn ngào.
Lâu Tinh Quang chau mày: “Đại ca đã đủ buồn bực rồi, chẳng nhẽ mày còn muốn xát thêm muối vào vết thương của anh ấy?”
Trịnh Bằng Khinh trọng sĩ diện, nhưng hắn lại có thể vì bọn họ mà cam chịu cúi đầu trước kẻ thù hắn ghét nhất là Lâm Khiển, phải cố giả vờ bình thản, nếu giờ bọn họ đứng ra chất vấn, vậy có khác nào đang xé mở vết thương lòng mà hắn cực kỳ không muốn cho ai biết.
Bọn họ ôm tâm tình nặng nề quét mắt nhìn Trịnh Bằng Khinh, trùng hợp tầm mắt hai bên lại giao nhau.
Trịnh Bằng Khinh khó hiểu nhìn đàn em nhà hắn khi không đột nhiên xúm lại một chỗ thì thầm to nhỏ, thi thoảng còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn nổi cả da gà, chau mày ngờ vực.
“Đấy mày thấy chưa?” Lâu Tinh Quang đè Đổng Minh Ân lại, “Lão đại anh ấy đang buồn đấy, mày thấy trước kia anh ấy đã như vậy bao giờ chưa?”
“Nhưng mà tao không cam tâm.” Đổng Minh Ân vẫn ức chế.
“Tao cũng không.” Lâu Tinh Quang dùng lí lẽ thuyết phục, “Nhưng đại ca đã cất công cực khổ đến thế, chẳng lẽ mày thực sự nỡ lòng nào để ảnh phải hy sinh vô ích?”
Tuy Chu Đạo Tháp cũng ức song cuối cùng tất cả chỉ hóa thành tiếng thở dài: “Chúng ta không thể phụ lòng nỗi khổ tâm của đại ca được.”
Đổng Minh Ân sững sờ đứng chết trân, hắn do dự mãi, khi thấy Chu Đạo Tháp đã đưa ra quyết định, hắn tiến lên một bước, nói rằng: “Lâm Khiển, nếu mày đã nói sẽ học tập cùng tụi tao, vậy thì chịu trách nhiệm đi.”
Lâm Khiển: ?
Nhìn các tiểu đồng bọn, Đổng Minh Ân cuối cùng cũng đau đớn hạ quyết tâm, bất đắc dĩ nói: “Ý tao là, nhờ mày hãy phụ đạo cho tụi tao.”
Lâm Khiển: ? ?
Tình huống gì thế này? Tụi bay bị đụng đầu tập thể hay gì?
Trịnh Bằng Khinh: ? ? ? ?
Exfuckingcuse me? Tụi mày cấu kết đào góc tường nhà tao đấy à?
Ban nãy tụi mày tụ tập xúm lại thì thầm to nhỏ là đang âm mưu thèm muốn chị dâu?
Trong thoáng chốc, hắn chợt có xúc động muốn thủ tiêu anh em.
Mà suốt cả quá trình đều như người vô hình đứng nhìn đối thủ chập dây diễn tuồng cho mình xem, bọn Hứa Dao hai mặt nhìn nhau, mãi tận đây bọn họ mới hiểu âm mưu của Trịnh Bằng Khinh là gì.
Thì ra cậu ta đã tính hết cả rồi, không ngại mất mặt trắng trợn nịnh hót Lâm Khiển ngay trong buổi lễ tuyên thệ, chính vì muốn lừa gạt Lâm Khiển phụ đạo cho chúng nó, đã vậy còn bày đặt ra vẻ chính trực bắt tay nhau bức ép người ta, vừa đấm vừa xoa hòng buộc Lâm Khiển phải nghe theo tụi nó.
Đúng thực sự là vô liêm sỉ đến hết nói nổi!
Hứa Dao tức tối chửi đổng: “Tụi mày nói nghe hay nhỉ! Mắc mớ gì Lâm Khiển phải phụ đạo giúp tụi mày!”
Phó Nghi Phi cười khẩy: “Vì Bằng Khinh chắc?”
Mọi người: “…”
Trịnh Bằng Khinh: “…” Ngo ngoe muốn hùa theo tụi nó quá làm sao bây giờ…
Chuyện cười lạnh của Phó Nghi Phi đã thành công khiến Hứa Dao xẹp hơi, Giang Đình Tuấn tức giận khóa cổ họng cậu ta tha về: “Ngậm cái mồm mày lại, đồng đội heo.”
Trịnh Bằng Khinh trơ mắt nhìn sự việc chạy lệch theo một hướng kỳ quái nào đó như ngựa hoang thoát cương, hoang mang không hiểu ra làm sao.
Mặc dù hắn cực kỳ khó chịu với việc anh em trong nhà dám ‘thèm thuồng’ Lâm Khiển, nhưng hiếm lắm mới thấy mấy nhóc lưu manh nhà mình chủ động muốn học hành, Trịnh Bằng Khinh chỉ có thể dằn lòng rằng tiền đồ của mọi người quan trọng hơn, cứ thấy sắc liền mờ con mắt là không được.
Trịnh Bằng Khinh cố đè nén xúc động muốn nhai đầu anh em, nhìn Lâm Khiển rồi chậm rãi hỏi: “Ý em sao?”
Hứa Dao lập tức dán lại thì thầm vào tai Lâm Khiển: “A Khiển, đừng để bị tụi nó lừa.”
Lâm Khiển xua xua tay, đối diện tầm mắt nóng cháy của bọn Đổng Minh Ân, cảm khái vạn phần.
Nếu y nhớ không lầm, kiếp trước đám nhóc con này đâu có vẻ gì gọi là thành tâm với việc học đâu nhỉ, hay là do họ đã dồn hết toàn bộ thời gian và tâm sức vào việc đấu đá với mình nên mới vậy?
Không ngờ y và Trịnh Bằng Khinh vừa trọng sinh đã xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, kích phát cả lòng ham học của bọn Đổng Minh Ân, thậm chí còn khát vọng đến độ hai mắt phát sáng.
Trải qua một đời, Lâm Khiển luôn cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm với kiếp trước của bọn họ, vậy nên y chỉ suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Nếu mọi người đã quyết tâm muốn học, vậy tôi sẽ giúp.”
Thấy Lâm Khiển đã chịu đồng ý, bọn Đổng Minh Ân thở phào nhẹ nhõm, may quá, cuối cùng thì những hy sinh của Trịnh Bằng Khinh cũng không hề uổng phí.
Bọn Hứa Dao phản đối hét lên: “Không được!”
Hứa Dao bắt lấy cánh tay Lâm Khiển: “A Khiển, Trịnh Bằng Khinh không đáng tin đâu, mày đừng để bị cậu ta lừa.”
Trịnh Bằng Khinh: “? ? ? ? ?”
Khóe miệng Trịnh Bằng Khinh co quắp: “Này, mày ăn nói cho đàng hoàng nha.”
Hứa Dao chẳng thèm nhìn hắn, tiếp tục ra sức thuyết phục Lâm Khiển: “A Khiển, mày cứ nghĩ kỹ thử xem, làm sao mà Trịnh Bằng Khinh có thể vô duyên vô cớ khen mày đẹp trai được?”
Lâm Khiển mặt không đổi sắc nói: “Thì cũng đâu có tính là vô duyên vô cớ, phải là ăn ngay nói thật mới đúng.”
Hứa Dao: “…”
Hứa Dao tức giận gầm lên: “Lâm Khiển!”
Quá ngu ngốc, thật sự quá là ngu muội! Sao Lâm Khiển có thể dễ dàng bị viên đạn bọc đường của kẻ thù mê hoặc như thế!
Mắt thấy bạn thân sắp lầm đường lạc lối, Giang Đình Tuấn quyết định dũng cảm xông pha, nếu Lâm Khiển đã bị lời ngon tiếng ngọt của Trịnh Bằng Khinh dụ dỗ, vậy thì bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc từ biệt góc độ khuyên bảo.
Giang Đình Tuấn khẽ suy ngẫm một hồi rồi nói: “A Khiển, tao thấy hay bỏ đi mày, tụi nó đông thế kia sao mày dạy cho nổi, cứ cho là mày có lòng muốn giúp đi chẳng nữa thì mày cũng cần phải học vậy, thời gian đâu? Bây giờ đã là năm cuối cấp rồi đấy.”
Hứa Dao điên cuồng gật đầu.
Lâm Khiển nghe vậy cũng do dự, y làm lại một kiếp người, thi đại học hay không thực chất đối với y không quan trọng. Nhưng Giang Đình Tuấn đã cảnh tỉnh y một điều, sức người có hạn, hơn nữa đã mười mấy năm rồi y chưa ôn lại kiến thức cấp 3, bản thân y còn chẳng biết bao giờ mới nhặt lại được mớ kiến thức ấy, nếu một mình y dạy hết cho cả bọn đúng thực sẽ rất vất vả, cộng thêm việc ôm đồm cũng chưa chắc đã hiệu quả.
Lâm Khiển ma sát đầu ngón tay, ngẫm nửa ngày, đắn đo nhìn về phía bọn Hứa Dao, dò hỏi: “Không thì tụi mày cũng gia nhập đi?”
Nếu bọn họ nguyện giúp, vậy có thể phụ đạo theo từng cặp, không làm ảnh hưởng đến tiến độ học tập của từng người.
Hơn nữa Lâm Khiển vẫn còn nhớ mang máng đề thi đại học kiếp trước, đến hồi cuối chạy nước rút, đem mấy đề tương tự ra cho mọi người làm, hẳn thành tích sẽ không thành vấn đề.
Bọn Hứa Dao: “…?”
Không, đây không phải kịch bản bọn họ cầm.
Hứa Dao định từ chối, thì bị Phan Khải Bác cản.
Hứa Dao dữ dằn lườm y: “Gì?”
Phan Khải Bác chậc lưỡi, nhỏ giọng: “Nếu chúng ta không tham gia, nhiều khả năng A Khiển sẽ tự mình dấn thân vào hang hổ.”
Hứa Dao: “…Đệt!”
Phan Khải Bác cũng rất đau lòng: “A Khiển quá dễ mềm lòng.”
Hứa Dao hận đến nghiến răng: “Chúng ta không thể trơ mắt nhìn sự thiện lương của cậu ấy bị tiểu nhân hèn hạ lợi dụng như vậy được!

Phan Khải Bác gật gật đầu: “Suy ra chúng ta nhất định phải theo chân Lâm Khiển, chỉ có vậy mới có thể giám sát bọn Trịnh Bằng Khinh mọi lúc mọi nơi.”

Hứa Dao gian nan hỏi: “Lẽ nào mình thực sự phải dạy phụ đạo cho kẻ thù?”
Trong mắt Phan Khải Bác toát lên vẻ cơ trí: “Kế tạm thời thôi.”
Hứa Dao thở dài, méo miệng thỏa hiệp: “Đành vậy chứ biết sao giờ.”
Song phương đàm phán cuối cùng cũng đạt thành thỏa thuận, sợ Lâm Khiển quỵt nợ, Đổng Minh Ân kiên trì muốn ký hiệp nghị, do đích thân hắn đứng ra khởi thảo, tất cả mọi người ở hiện trường đều phải ký tên.
“Thỏa thuận: Kể từ hôm nay, Lâm Di (gạch xóa) Khiển, Hứa Xa (gạch xóa) Dao, Giang Đình Tuấn, Phục (gạch xóa) Phó Nghi Phi, Phan Khải Bác sẽ dạy phụ đạo cho Trịnh Bằng Khinh, Đổng Minh Ân, Chu Đạo Tháp, Lâu Tinh Quang, thời gian dạy là một tiếng sau khi tan học mỗi ngày, các bạn học lớp chuyên phải giải đáp mọi thắc mắc trên phương diện học tập cho các bạn học lớp yếu. Ngày XX tháng OO năm XXOO.”
Nhìn cái bản hiệp thương này xong, mọi người: “…”
Hứa Dao hiếm khi buông bỏ hận thù, phát biểu một câu xuất phát từ nội tâm: “Thì ra tụi nó thực sự rất cần được xóa dốt.”
Giang Đình Tuấn: “…Tao thấy mình đang đeo trên vai một trọng trách cao cả nào đó.”
Phó Nghi Phi: “Mẹ kiếp, chữ đéo gì xấu, bắt con rùa dậm mực cho nó bò trên giấy chắc còn xinh hơn mớ chữ chó cào của nó.”
Phan Khải Bác: “…” Tự nhiên muốn kệ Lâm Khiển tự mà vào hang hổ quá.
Đổng Minh Ân và các đồng bọn nhỏ không hề hay biết gì, đắc chí giục bọn Lâm Khiển mau mau ký tên.
Trịnh Bằng Khinh nhìn bản thỏa thuận rách nát, sâu xa nhìn Lâm Khiển: “Cực khổ rồi.”
Lâm Khiển cười cười, nhìn nhau: “Anh cũng vậy.”
Ký tên xong, Lâm Khiển chậm rãi xoay người: “Vậy hôm nay kết thúc ở đây thôi.”
Trịnh Bằng Khinh còn điều muốn nói, Phan Khải Bác đột nhiên giành trước: “Khoan đã.”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn y, Phan Khải Bác đẩy gọng kính, nói: “Nếu đã ký thỏa thuận thì tụi mày lấy sách ra, bọn tao khoanh cho mấy kiến thức trọng tâm, đêm nay liệu mà về chuẩn bị bài trước đi.”
Bọn Đổng Minh Ân: “…”
Tuy ngoài miệng tụi tao to mồm muốn học thế thôi chứ lương tâm cũng chẳng muốn tẹo nào đâu.
Lâm Khiển không ngờ đám bạn thân mình lại chuyên nghiệp đến thế, y gật đầu tán thành: “Cũng được.”
Lớp 12, phải tranh thủ từng phút từng giây!
Trịnh Bằng Khinh đương nhiên sẽ ủng hộ Lâm Khiển vô điều kiện, hắn liếc nhìn bọn Đổng Minh Ân: “Nghe thấy chưa, còn không mau lôi sách ra.”
Xưa nay chưa từng ngờ kẻ thù đánh nhau bể đầu đời trước lại có thể có những lúc hài hòa ở chung như bây giờ, Lâm Khiển cảm khái không thôi, khi vừa quay đầu, y bắt gặp Trịnh Bằng Khinh đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau, Lâm Khiển chợt nở nụ cười, đang định lại gần thì đột nhiên “Ầm ——” một phát, cánh cửa cũ kỹ loang lổ bị người ta đá bay, lắc lư trong vô vọng, nhưng rồi cái thân tàn của nó không trụ được nữa, nặng nề ngã xuống đất.
Cánh cửa rơi phịch xuống sàn khiến bụi bay mù mịt, Kha Thải Châu đi đầu, dẫn theo cả hiệu trưởng cùng vài vị giáo viên chủ nhiệm xông vào, Kha Thải Châu vừa đi vừa hung hăng quát tháo: “Mấy thằng nhãi con tụi bay coi trời bằng vung rồi phải không…”
Cô ta mới nói được nửa đã nghẹn câm, như vừa bị ai bóp nghẹt cổ họng, những câu mắng chửi tắc ứ tựa khí Hidro bơm vào khinh khí cầu, thổi phồng quả đầu cô ta to như cái quả bóng bay.
Tác giả said: Kha Thải Châu: Exfuckingcuse me.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.