Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 21: Đồ tình nhân



Editor: D Ẹ O
“A a a —— Lão đại té rồi ——” Đổng Minh Ân kêu lên sợ hãi.
Lâu Tinh Quang cũng đứng bật dậy.
Hai người một trước một sau vọt đến sân băng.
“Lão đại —— “
“Lão đại —— “
Sau đó đồng thời đè lên nhau lăn long lóc.
Trịnh Bằng Khinh mới vừa đỡ Lâm Khiển dậy: “…”
Lâm Khiển nhìn hai con cá mắc cạn giãy đành đạch trên mặt băng, thử hỏi: “Đây chẳng lẽ là anh em hồ lô cứu gia gia trong truyền thuyết?”
Trịnh Bằng Khinh: “…”
Gia gia bây giờ chỉ muốn nhai đầu hai thằng cháu hồ lô!
Xác nhận Lâm Khiển không bị thương, Trịnh Bằng Khinh mới nắm tay y từ từ trượt tới chỗ đại oa và nhị oa đang mắc cạn.
Đổng Minh Ân thảm hề hề mà vươn tay: “Lão đại, kéo, kéo em dậy vớiiiiii—— “
Trịnh Bằng Khinh: = =
Trịnh Bằng Khinh lôi bọn họ dậy, cực kỳ ghét bỏ: “Tụi mày đây là đang làm khó dễ gia gia.” Lâm Khiển: “Phụt—— “
Đổng Minh Ân nhỏ giọng hỏi Lâu Tinh Quang: “Cậu ta đang cười nhạo chúng ta?”
Lâu Tinh Quang phân tích thâm ý trong tiếng cười của Lâm Khiển, tức giận nói: “Chứ còn gì nữa.”
“Lão đại, quần áo anh ướt rồi kìa.” Đổng Minh Ân lại tiếp tục kinh hô.
Trịnh Bằng Khinh cũng nhìn Lâm Khiển: “Quần áo em ướt rồi.”
Đổng Minh Ân: “…” Không phải mà, lão đại, tình huống bản thân anh còn nghiêm trọng hơn sao lại đi quan tâm nó!
Mới vừa rồi lúc ngã, Trịnh Bằng Khinh luôn cố gắng che chở cho Lâm Khiển, còn bản thân hắn lại dán lên mặt băng, khiến quần áo ướt một mảnh, Lâm Khiển cũng có ướt, nhưng không thảm như hắn.
Lâm Khiển đang định đề nghị về nhà thay quần áo, thì thấy Trịnh Bằng Khinh đưa tay đáp lên bả vai y: “Đi, mình đi mua quần áo.”
Đổng Minh Ân muốn nói lại thôi: “Lão đại…”
Trịnh Bằng Khinh tát đầu hắn một cái: “Lo mà học hành đi, suốt ngày nghĩ vớ va vớ vẩn.”
Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang nhìn bọn họ kề vai sát cánh mà đi, đứng ngổn ngang trong gió.
Lâu Tinh Quang chợt ý thức được: “Sao tao cứ có cảm giác, lão đại và Lâm Khiển…”
Đổng Minh Ân hiển nhiên vẫn chưa thể tiêu hóa được hình ảnh vừa rồi: “Chẳng lẽ lão đại thật sự muốn làm bạn với Lâm Khiển?”
Bạn nhỏ Cẩu Tân Đậu đã ăn xong khoai tây chiên, đứng dậy vỗ vỗ vụn khoai trên người, thổn thức không thôi: “Trịnh lão đại đã ra nông nỗi này rồi sao, bất chấp tiết tháo, nhân tính vặn vẹo.”

Sân trượt băng nằm ngay giữa trung tâm mua sắm, Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh cũng không cần phải đi đâu xa, vừa ra đã thấy ngay một shop bán đồ nam.
Hai người trời sinh đều là móc áo di động, chỉ cần bộ đồ không quá kỳ ba thì mặc lên người đều đẹp, theo lý mà nói thì không cần phải lựa quá lâu.
Nhưng thực hiển nhiên, Trịnh Bằng Khinh đang có âm mưu gì đó.
Lâm Khiển nhìn hắn mỗi kiểu lại chọn hai bộ y hệt nhau: “Èmmmmm—— Anh…”
Trịnh Bằng Khinh hùng hồn nói: “Đúng, anh muốn mua đồ tình nhân.”
Hắn nói đến là đương nhiên, đến nỗi Lâm Khiển cũng cảm thấy đây là một chuyện hết sức bình thường, không những không ý kiến còn đưa thêm đề nghị: “Em không thích mấy cái có hoa văn màu mè.”
Chờ khi thay đồ xong, Lâm Khiển mới tỉnh táo lại: “Đừng nói là anh định mặc vầy đi dự tiệc sinh nhật của Hoắc Nghiệp Thụy đấy nhé?”
“Chứ còn sao nữa.” Trịnh Bằng Khinh hừ hừ, “Anh muốn cho cả thế giới biết, chúng ta cùng một bọn.”
Đỡ phải đối phó với mấy đứa mù quáng khăng khăng không chịu tin hắn và Lâm Khiển là một cặp chân tình của nhân gian.
Lâm Khiển một lời khó nói hết mà nhìn hắn, sao nghe lời hắn nói, y cứ có cảm giác đây không phải là đồ tình nhân mà là đồ xã hội đen…
“Chưa tính đến chuyện toàn thế giới, nhưng mà có lẽ đồng bọn của hai ta sẽ bất mãn đấy.” Lâm Khiển đả kích hắn.
Nhân viên cửa hàng thì đang trố mắt nhìn hai người vừa thay đồ đi ra: “Trời ạ, hai cậu đẹp trai thật đấy.”
Trịnh Bằng Khinh cũng rất hài lòng, shop bọn họ chọn là một thương hiệu mới mở, nhiều năm sau thương hiệu này sẽ nổi tiếng toàn cầu, nhưng bây giờ thì vẫn chưa, hiện có khá ít người biết đến nó. Thiết kế ở đây tuy đơn giản lại rất khác biệt, làm tôn lên khí chất của người mặc.
Đặc biệt là Lâm Khiển, y vốn đã thanh tú, mặc bộ đồ này lên càng hiện rõ khí chất sạch sẽ của y, cặp mắt đen sâu thẳm mà trong suốt.
Trịnh Bằng Khinh cười nham hiểm: “Để đêm nay chúng ta cùng cướp sạch hào quang của Hoắc Nghiệp Thụy, chọc cậu ta tức chết.”
Nhân viên cửa hàng vẫn đang tiếp tục ca ngợi: “Tình cảm của hai cậu tốt thật đấy, lại còn mua đồ huynh đệ.”
Trịnh Bằng Khinh: …Không, đây không phải brotherzone như cô tưởng đâu!
Lâm Khiển bật cười, quàng tay qua vai Trịnh Bằng Khinh, kéo hắn đi: “Đi thôi, người anh em.”
Trịnh Bằng Khinh rất không cam tâm mà cằn nhằn: “Nhân viên ở đây quá kém.”
“Ừ ừ ừ.” Lâm Khiển phụ họa, “Chúng ta đi ăn cơm tối trước đi, chứ em sợ tý nhìn mặt Hoắc Nghiệp Thụy lại nuốt không trôi.”
Điện thoại Trịnh Bằng Khinh đột ngột vang lên, hiện một dãy số xa lạ, không tên tuổi ghi chú, nhưng lại khiến sắc mặt hắn biến đổi.
Trịnh Bằng Khinh trực tiếp nhấn tắt, Lâm Khiển hỏi: “Ai vậy?”
Trịnh Bằng Khinh nói: “Gọi lộn số thôi.”
Lâm Khiển nhướng mày, một lát sau, điện thoại Trịnh Bằng Khinh lại vang lên lần nữa, lần này hắn cúp rất nhanh, ngay sau đó là tiếng tin nhắn báo.
Trịnh Bằng Khinh mở hộp thư, vẫn là chuỗi số kia.
Tay Trịnh Bằng Khinh siết chặt, hắn cất điện thoại đi, hỏi Lâm Khiển: “Em muốn ăn gì?”
Lâm Khiển ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Em chợt nhớ ra là, hôm nay em có hẹn với Hứa Dao.”
Trịnh Bằng Khinh chửi thầm Hứa Dao một câu.
Lâm Khiển cười cười: “Đành chịu thôi, cũng đâu thể thấy sắc mà quên bạn được.”
Trịnh Bằng Khinh sờ sờ lỗ tai y: “Vậy chúng ta hẹn tối gặp lại.”
Lâm Khiển gật đầu: “Tối nay gặp.”
Hai người tách ra, Lâm Khiển gọi điện cho Hứa Dao: “Ê chó, tối nay mình đi chung đi.”
Hứa Dao ở đầu bên kia kêu rên: “A Khiển, tao nhớ mày nói mày có hẹn với ai rồi mà? Tao lỡ hẹn với Giang Đình Tuấn mất rồi.”
Lâm Khiển nói: “Mày quên là hồi tiểu học mày suốt ngày trèo trẹo ai đi nhà xí với mày rồi phải không?”
Hứa Dao bất ngờ bị bóc phốt tuổi thơ đen tối một thời, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy mày ghé nhà Giang Đình Tuấn đi, ba đứa đi chung luôn.”


Trịnh Bằng Khinh đứng lặng trước cửa quán cơm tên “Đậu Hà Lan Nhỏ” hồi lâu, sau cùng mới kéo cửa đi vào.
Diện tích bên trong không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hai dãy bàn, mà giờ cũng chưa đến giờ ăn tối, nên lượng khách trong quán không nhiều.
Trần Thi Dật ngồi ở góc trong cùng bên phải, trước mặt đã bày sẵn hai ly nước.
Trịnh Bằng Khinh cứ tưởng mình sẽ cảm thấy thực xa lạ khi gặp bà, dù sao cộng thêm cả thời gian đời trước, thì đã rất lâu rồi hắn chưa gặp lại Trần Thi Dật.
Nhưng sự thực là, theo bản năng hắn vẫn thấy thật quen thuộc.
Tựa như cảm giác của hắn năm mười bảy tuổi.
Trần Thi Dật ăn mặc trang nhã, tuy chỉ là một góc nghiêng nhưng bà vẫn cho người nhìn một cảm giác mỹ lệ và đầy khí chất, khác xa hình tượng tiều tụy của người phụ nữ từng bị mình và Lâm Khiển hành hạ đến khổ sở nhiều năm sau.
Nghe thấy tiếng nhân viên chào hỏi, bà quay mặt nhìn lại.
“Bằng Khinh.” Trần Thi Dật đứng dậy vẫy tay gọi hắn, tư thái vẫn duy trì sự trấn định, tuy trong ánh mắt cũng có chút thấp thỏm, nhưng chưa đến mức vừa thấy hắn đã phát run.
Trịnh Bằng Khinh bừng tỉnh, không nghĩ sẽ có một ngày, hắn lại có thể khắc chế chính mình không phát rồ, yên tĩnh ngồi trước mặt bà.
“Có chuyện gì không?” Trịnh Bằng Khinh lạnh nhạt hỏi, cúi đầu không nhìn vào mắt bà.
Hắn biết Trần Thi Dật đang nhìn hắn.
Hắn không biết Trần Thi Dật tại sao lại về đây, tại sao lại gọi hắn ra đây.
Đời trước hắn và Trần Thi Dật có gặp nhau một lần lúc nghỉ hè, sau đó hắn và Lâm Khiển đã đánh nhau, bị đình chỉ, nháo đến long trời lở đất, Trần Thi Dật cũng mệt mỏi, khiến quan hệ của bọn họ từ đó đã triệt để sụp đổ, cũng chưa từng có một buổi gặp mặt hòa bình nào như bây giờ.
“Bằng Khinh.” Sau một hồi im lặng, Trần Thi Dật mới mở lời, bà ấp úng nói, “Xin lỗi, vì lúc nghỉ hè đã nói với con những lời đó.”
Trịnh Bằng Khinh ngẩng phắt đầu nhìn bà.
“Mẹ đã trăn trở rất lâu, mẹ phát hiện những lời lúc đó của mẹ rất quá đáng…” Trần Thi Dật cười khổ, “Điều đó đối với con là không công bằng.”
Trịnh Bằng Khinh chợt thấy hoảng hốt, đời trước, hắn một mực chờ đợi Trần Thi Dật sẽ nói xin lỗi hắn, chờ Trần Thi Dật thừa nhận bà đã sai, nhưng mãi đến khi Trần Thi Dật và Lâm Nhã Chí đã ly hôn, hắn vẫn không nhận được bất cứ câu xin lỗi nào từ bà.
Hắn chưa bao giờ dám nghĩ, hắn sẽ nghe được lời xin lỗi của Trần Thi Dật, vào năm mười bảy tuổi.
Không, nói chính xác hơn thì, đối với Trần Thi Dật, từ vụ ấy đến nay cũng chỉ mới hai tháng, còn với hắn, đó đã là chuyện của gần 20 năm, cũng chính đó là nguyên nhân dẫn đến vụ ẩu đả giữa hắn và Lâm Khiển, họ đối chọi nhau, và rồi cuối cùng lại dẫn đến một kết cục không tài nào cứu vãn được, hắn cho là hắn đã quên đi, nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện, thì ra mình vẫn nhớ, khi đó Trần Thi Dật đã nói những gì ——
“Bằng Khinh, mẹ nhờ con một việc được không, liệu con có thể, có thể… Đừng gây phiền toái cho Lâm Khiển nữa được không con…”
“Thằng bé chỉ là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không còn mẹ, thằng bé bất hòa với Nhã Chí, mẹ thấy nó hay ở lại trường đến tối muộn mới về, vậy nên liệu con có thể đừng tiếp tục gây sự nữa… Xin con…”
“Thằng bé ở nhà luôn cãi nhau với cha nó, mẹ không muốn cả khi ở trường thằng bé cũng phải đôi co với con…”
Trịnh Bằng Khinh của năm mười bảy tuổi nghe mà tay chân hắn lạnh căm, hắn khi ấy như người vô hồn nhìn chằm chằm Trần Thi Dật, như đang nhìn một người dưng.
Lâm Khiển từ nhỏ đã không có mẹ, cậu ta bất hòa với cha mình, cậu ta rất đáng thương.
Vậy còn hắn thì sao? Trịnh Bằng Khinh rất muốn hỏi Trần Thi Dật, đứa con trai ruột của bà cũng không có mẹ, cũng xa cách với cha hắn kia mà?
Lâm Khiển ở nhà luôn cãi nhau với cha mình, nhưng còn con trai bà, đến cả người để cãi nhau cũng không có.
Tại sao bà lại không thấy tôi đáng thương, tại sao bà lại đi thuyết phục con trai ruột của mình rằng, nó phải thân thiện với đứa con riêng kia?
Trần Thi Dật sau đó đã nói gì, Trịnh Bằng Khinh không nghe rõ, hắn đứng lên, xốc đổ cái bàn trước mặt, rồi đập nát hết tất cả những gì hắn vơ được.
Trần Thi Dật không ngăn được hắn, chỉ có thể hãi hùng nhìn hắn, ánh mắt ấy hắn vẫn nhớ, trông bà thực xa lạ.
Hồi nhỏ, hồi hắn còn rất nhỏ, Trần Thi Dật cũng từng dẫn hắn đến quán ăn này.
Khi ấy Trần Thi Dật đã gọi cho hắn một dĩa sườn cốt lết, rồi dùng con dao phẫu thuật kỳ kỳ quái quái sắc nhỏ thịt cho hắn ăn, còn nói xin lỗi hắn: “Xin lỗi con, mẹ hôm nay bận quá nên không có thời gian nấu cơm cho con ăn.”
Bé Trịnh Bằng Khinh ăn một miệng đầy mỡ: “Món sườn ở đây ăn ngon hơn mẹ làm.”
“Ngao—— Con dám ghét bỏ mẹ!” Trần Thi Dật tức giận cắn hết nửa miếng sườn của con, đắc ý nhìn thằng bé bẹp miệng rồi mới bật cười gọi thêm một phần nữa cho nó, “Ba con giàu mà, cứ ăn đi.”
Khi đó Trịnh Bằng Khinh cũng không ngờ, sẽ có một ngày hắn không còn mẹ, và cũng không còn được ăn bữa cơm mẹ làm mà hắn từng ghét bỏ nữa.
Vì thế hắn phẫn nộ, oan ức, nổi loạn, hắn trút hết lửa giận lên người Lâm Khiển.
May mắn, thời gian đã trở lại, hắn đã học được cách làm sao để yêu một người, và người đó cũng nguyện yêu hắn.


“Mẹ kiếp, mày đứng chung với A Khiển đi, tao đứng cạnh mày cho.” Hứa Dao vừa trốn vừa nhét Giang Đình Tuấn vào giữa.
Giang Đình Tuấn tức lên: “Tao không muốn, mày mới là bạn thân nhất của A Khiển, bọn mày đứng chung đi.”
Hứa Dao không cam lòng yếu thế: “Mày luôn muốn soán ngôi tao kia mà, thôi giờ tao nhường mày đấy.”
Giang Đình Tuấn từ chối liên tục: “Không cần đâu, cảm ơn, tự mày giữ lại đi.”
Lâm Khiển: = =
Lâm Khiển: “Bọn mày không cần phải làm quá lên vậy chứ?”
“Cần chứ sao không!” Hứa Dao “Hứ” một tiếng, “Ai mà biết mày tâm cơ vậy đâu, cư nhiên còn dám giấu tao lén đi ăn diện, tao hận mày, tao không muốn làm con vịt nhỏ xấu xí làm nền cho mày đâu.”
Lâm Khiển: “…Tao chỉ đổi có bộ quần áo thôi mà.”
Hứa Dao và Giang Đình Tuấn phun tào: “Xem ai nói kìa, nó còn dám ám chỉ mình trời sinh đẹp trai không cần phải ăn diện nữa chứ!”
Lâm Khiển: “…”
Lâm Khiển cùng hai thằng bạn cứ mày đẩy tao xô mà bước đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Hoắc Nghiệp Thụy, vừa vào đã hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Tầm mắt các nữ sinh lập tức sáng bửng như đèn pha trong đêm, dồn hết lại đây.
Hứa Dao đột nhiên nhích lại gần, kéo tay Lâm Khiển: “Không được, ở cạnh mày vẫn hơn, chứ không đến cả cơ hội để mấy em liếc một cái cũng không có.”
Lâm Khiển cạn lời: “Không phải ban nãy mày vừa nói không muốn làm con vịt nhỏ xấu xí sao?”
Hứa Dao co được dãn được: “Quạc quạc —— “
.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiệc sinh nhật bắt đầu, xin mời nhân vật chính Lâm Khiển.
Hoắc Nghiệp Thụy: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
***
Dẹo said: Giờ hiểu một phần tại sao hồi đó tụi nó thù nhau rồi ha. Mẹ bạn Trịnh hồi đó quá đáng thật, lần đầu đọc tui cũng bực, nhưng ngẫm lại cũng thôi, dù gì đời trước bọn họ cũng đã trả giá quá đủ rồi, đời này phải vui lên eiii. :3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.