Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm

Chương 7



Viên Nhật Sơ ngủ thật sự rất say.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, cánh môi bị hôn lại hồng lại sưng hé mở, hai má do phiếm tình dục qua đi đỏ ửng, tóc dài hỗn độn rối tung ở trên lưng trắng mịn.

Hoàng Phủ Tỉ nheo mắt, ngón tay thon dài xoa gương mặt tinh xảo, ở trên lưng nhẹ nhàng xoa xoa, có chút giống như vẽ vòng tròn.

Trên người nàng lộ ra dấu vết hắn lưu lại, nhiều ấn ký ái muội làm cho hắn dương môi, khuôn mặt anh tuấn vẽ lên nụ cười thỏa mãn.

Đóa hoa hồng này, hắn tháo xuống!

Ngọt cùng nhiệt tình của nàng, làm cho hắn thưởng đến vui thích xưa nay chưa từng có, thậm chí trầm luân trong đó, luyến tiếc buông tay.

Hắn cúi đầu ở bên gáy nàng nhẹ mút, ăn cắn da thịt mẫn cảm.

“Ưm! Ngứa……” Viên Nhật Sơ rụt vai, không hờn giận nhẹ giọng lẩm bẩm. “Tiểu Tiểu, đừng nháo…… Để cho tỷ ngủ tiếp một chút……”

Nàng ngủ mơ hồ, tưởng tiểu muội của nàng đang nháo, lại đã quên tiểu muội sớm xuất giá

Mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ đệm giường, ôm lấy chăn gấm mềm mại, đùi nhẵn nhụi giơ lên, tìm cái tư thế thoải mái ngủ, lại nặng nề nhắm chặt mắt.

Nhưng động tác của nàng lại làm cho đóa hoa lộ che giấu ở phía dưới lộ ra, hai cánh hoa bối vì kích tình đêm qua mà sưng, theo di động của nàng, dịch trơn trong huyệt mật hơi hơi chảy ra.

Đôi mắt Hoàng Phủ Tỉ chuyển thâm, nhìn tư hoa mê người xinh đẹp, nam tính nóng rực dưới bụng lập tức cứng rắn to lớn giơ cao.

Hắn đưa tay đến hoa khẩu, ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc hai cánh hoa bối, ngón tay dài tham nhập khá cạn, ở hoa kính qua lại ra vào vài cái.

Vách tường hoa chật ních trơn trượt ẩm ướt lại nóng, người lưu lại yêu dịch đêm qua, làm cho ngón tay hắn ra vào cực kỳ thông thuận, thậm chí vài cái ra vào liền quấy ra càng nhiều trù dịch.

“Ừ……” Hơi thở Viên Nhật Sơ biến suyễn, tay nhỏ bé hơi hơi sử lực cầm lấy chăn gấm, đôi mày vì khoái ý mà khẽ nhíu.

Thấy nàng động tình, nhưng vẫn chưa tỉnh, Hoàng Phủ Tỉ nhíu mày, rút ngón tay ra, bàn tay to nâng lên viên tuyết đồn, đem nam tính để hoa tâm, đối với hai cánh hoa môi nhẹ nhàng mài làm vài cái.

Rất nhanh yêu dịch thấm ra nhiễm ướt lên viên đỉnh to lớn, theo dịch nhẵn mịn ẩm ướt, hắn lui mông đem hoa môi đẩy ra, đem huyệt khẩu chật ních tạo ra, một cái dùng sức, liền đem nam tính thô dài tiến vào hoa huyệt mềm mại lại ẩm ướt.

“Ừ a……” Mới vừa tiến vào, tiểu huyệt mềm nộn gắt gao hút chặt nam tính thẳng đứng của hắn, khoái ý sung sướng cực độ kia làm cho Hoàng Phủ Tỉ ngẩng đầu lên, hưởng thụ khoái cảm bị gắt gao hấp buộc.

Hắn nhịn không được di động hẹp mông, ở phạm vi nhỏ của thủy huyệt đưa đẩy, bàn tay to cầm lấy kiều mong hướng lên trên, năm ngón tay cầm đến một đoàn nộn nhũ, dùng sức xoa bóp.

Đưa đẩy của hắn làm cho Viên Nhật Sơ cảm thấy sung sướng, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, một cỗ cảm giác tê dại lại khó nhịn đánh tỉnh nàng.

Mơ hồ mở mắt ra, còn chưa chân chính thanh tỉnh, nóng thiết lại đột nhiên dùng sức một cái tiến vào, “Ừ a……” Nàng nhịn không được dật ra yêu kiều.

“Tỉnh?” Khuôn mặt anh tuấn dán hướng nàng, khẽ liếm má của nàng, bàn tay to đè đẩy nộn nhũ tuyết trắng, nhẹ dắt nụ hoa trên nhũ trắng.

“Ưm ừ…… Hoàng Phủ Tỉ…… Ngươi…… A!” Nàng muốn nói, nhưng hắn lại luật động, làm cho lời của nàng ngữ trở nên rời rạc.

Lần này, nàng thật sự tỉnh!

Nhưng nàng lại tình nguyện chính mình chưa tỉnh, vừa tỉnh đến, thân thể lập tức nói cho nàng biết, tối hôm qua phát sinh chuyện gì, hình ảnh kia làm cho nàng thật xấu hổ.

Liền ngay cả hiện tại, nàng muốn kháng cự, vừa vặn lại tự nhiên tiếp nhận hắn, thậm chí không tự chủ được xoay mông hùa đón theo sự đưa đẩy của hắn.

“Đừng kháng cự, nàng muốn, đúng hay không?” Hoàng Phủ Tỉ cắn vành tai Viên Nhật Sơ, ở lỗ tai non mềm của nàng ách thanh hỏi.

Hẹp mông rắn chắc thả chậm đưa đẩy, ngược lại lấy phương thức xoay tròn tiến nhập tiểu huyệt, một chút một chút ma sát vách tường hoa ướt át.

“À không……” Viên Nhật Sơ lắc đầu, tay nhỏ bé nắm chặt đệm chăn dưới thân, lý trí nói cho nàng, nên phản kháng, nên đẩy ra hắn, nhưng thân thể của nàng nhưng không cách nào kháng cự.

Thong thả ra vào của hắn làm cho nàng thật là khó chịu, dục hỏa thống khổ sắp thiêu đốt nàng, làm cho nàng nhịn không được than nhẹ khẩn cầu. “A…… Mau một chút a……”

“Mau một chút, như vậy sao?” Bàn tay to cầm chặt mông của nàng, Hoàng Phủ Tỉ đưa đẩy nhanh hơn, va chạm hoa tâm ở chỗ sâu bên trong.

“Ừ a……” Tiết tấu nhanh hơn làm cho Viên Nhật Sơ cảm thấy một tia khuây khoả, nhưng là không đủ, nàng khát cầu càng nhiều. “Mau nữa a……”

Hoàng Phủ Tỉ gợi lên môi, thanh âm vì tình dục mà tích kinh, nhưng cũng càng hoặc nhân, “Bảo ta tên, cầu ta……”

“Ưm……” Viên Nhật Sơ cắn môi, rõ ràng trầm luân ở trong tình dục, lại không cam lòng, làm cho nàng không chịu như hắn mong muốn.

Thấy nàng không cầu hắn, Hoàng Phủ Tỉ nhíu mày. “Không cần thì thôi.” Nói xong, hắn làm bộ muốn rút ra thân mình.

Cảm giác được hắn phải rời khỏi, Viên Nhật Sơ nhịn không được mở miệng. “Không……” Nàng đỏ mặt, vách tường hoa vì kinh hoảng mà dùng sức, ngược lại đem nam tính buộc càng nhanh.

Hút chặt của nàng làm cho cả người Hoàng Phủ Tỉ buộc chặt, thiếu chút nữa nhịn không được mà phun ra, hắn cắn răng nhịn xuống, kiên trì muốn nghe nàng cầu hắn.

“Vậy ngươi muốn nói gì?” Tay hắn đi phía trước, chuyển qua hoa khâu, nhẹ nhéo nhụy châu đỏ tươi, nóng thiết cũng đi theo nhẹ nhàng đỉnh đầu, ma sát hoa thịt.

“A……” Viên Nhật Sơ đem mặt vùi vào chăn gấm, tình triều làm cho nàng bất chấp quật cường, cảm thấy thẹn mở miệng. “Hoàng Phủ Tỉ…… Cầu ngươi……”

Vừa nghe đến tuyệt vời cầu xin kia, Hoàng Phủ Tỉ rốt cuộc không thể áp lực chính mình, di động kiện mông, rất nhanh ở trong thủy huyệt đưa đẩy.

Hắn cuồng dã ra vào, nhiều lần nhập vào ở chỗ sâu trong hoa tâm, mỗi một lần hai thân thể tiếp xúc liền vỗ ra tiếng vang ‘Ba, ba, ba’.

Mà ngón tay cũng đi theo tiết tấu ra vào bằng cách lôi kéo hoa châu, xoa làm hai phiến hoa môi ẩm ướt, làm khoái ý của nàng càng thêm sâu sắc.

“Ha a……” Viên Nhật Sơ nhanh dắt đệm gường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chôn ở trong đệm giường, lại dấu không được kiều thanh.

Yêu dịch theo đưa đẩy nhất nhất bị lôi mà ra, theo đùi chảy xuống, đem chỗ liên kết của hai người nhuộm đẫm trơn ướt lầy lội.

Hoa dịch đầy đủ kia làm cho ra vào của hắn càng thêm thông thuận, mỗi một cái tiến vào, hắn đều cố ý ma sát hoa thịt non nớt, làm sâu sắc khoái ý đưa đẩy.

“Ưm à……” Khoái cảm tầng tầng tích lũy, cơ hồ mau bao phủ nàng, Viên Nhật Sơ nhịn không được cắn đệm gường, cảm giác trong cơ thể truyền đến nhất ba ba cao trào dày đặc.

Cảm giác được trong vách tường hoa co rút mấp máy, đè đẩy hấp lấy nam tính, làm cho Hoàng Phủ Tỉ cảm thấy thực cốt mất hồn(*).

(*) Cảm giác sung sướng cực hạn khi hoan ái.

Hắn càng tăng sức đâm vào, lấy tiết tấu xoay tròn đưa đẩy thủy huyệt, ngón tay dắt lấy hoa châu cũng đi theo dùng sức đè đẩy.

“Ưm…… A a……” Viên Nhật Sơ nhịn không được lên tiếng yêu kiều, yêu dịch ẩm ướt nhiều đi theo mật huyệt mà ra.

Hoàng Phủ Tỉ cũng đi theo dật ra một tiếng gầm nhẹ, nam tính ngay trước phồng lên, dùng sức đâm vài cái, mầm móng nóng rực phun trào ra, toàn bộ nhồi vào chỗ sâu bên trong hoa tâm xinh đẹp kia….

…..

A a —–

Cái gì kêu tiền mất tật mang, chính là đang chỉ nàng a!

Viên Nhật Sơ ảo não ngồi ở mái đình, nâng lấy đầu, không ngừng ở trong lòng rống to kêu lên.

Nàng giận, nàng não(ảo não), nàng nôn a……

Không đến một ngày, ngay cả xương cốt của nàng cũng đều bị Hoàng Phủ Tỉ cắn đi xuống, ăn sạch sẽ, ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại.

Hơn nữa, còn không chỉ bị ăn một lần.

Mấy ngày nay, mặc kệ nàng chạy như thế nào, trốn như thế nào, phản kháng như thế nào, kết quả cuối cùng nhất định sẽ bị đắm chìm dưới thân của Hoàng Phủ Tỉ, mặc hắn chiếm lĩnh thân mình, sau đó hồi tưởng lại hận không thể tự sát bởi vì thanh âm xấu hổ kia.

A a…… Nàng là chuyện gì xảy ra a? Như thế nào không có biện pháp kháng cự hắn?

Chỉ cần đối mặt với Hoàng Phủ Tỉ, nàng sẽ mất đi bình tĩnh vốn có, hắn tùy ý trêu chọc nàng một cái, cho dù nàng vẫn cảnh cáo chính mình muốn trầm ổn, không cần để ý hắn, không cần theo hắn khởi vũ, nhưng khi đối mặt với hắn, lý trí sẽ biến mất, chính là sẽ không áp lực được tính tình của mình, một chút một chút trở nên không giống chính mình.

Đối mặt địch nhân, một khi nôn nóng, sẽ thua.

Mà nàng đối mặt hắn, không chỉ là thua, quả thực là thảm bại, bại đến ngay cả thân mình đều đền cho hắn!

Như thế nào như vậy a? Nàng rõ ràng chính là muốn bát quái mà thôi a! Cho dù vì bát quái, nàng cũng không cần phải dâng lên thân mình đi?

Nhưng là cố tình…… Cố tình……

“A! Viên Nhật Sơ, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?” Như thế nào gặp phải Hoàng Phủ Tỉ, liền bị bại thảm như vậy?

Ai! Chẳng lẽ tên kia thật sự là khắc tinh của nàng sao? Viên Nhật Sơ nhịn không được thở dài, trong đầu lại muốn đến Hoàng Phủ Tỉ.

Hắn giống như một đạo mê, luôn gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.

Sau hi vào Hoàng Phủ phủ, hơn nữa nàng xuyên thấu qua vài cái ống dẫn(*) hỏi thăm xuống dưới, đối với Hoàng Phủ gia, nàng có nhận thức càng sâu.

(*) Hỏi thăm vài người.

Đường Vân Vân cùng hai huynh đệ Hoàng Phủ gia là thanh mai trúc mã, Đường gia cùng Hoàng Phủ gia cũng là thế giao, vốn, Đường Vân Vân cùng Hoàng Phủ Tỉ cũng rất thân thiết, hai người cảm tình tốt rất lắm, nhưng sau lại lại gả cho Hoàng Phủ Hiên, thành đại tẩu của Hoàng Phủ Tỉ.

Thanh danh Hoàng Phủ Tỉ ở trong thành vốn là phóng đãng không kềm chế được, sau khi Đường Vân Vân gả cho Hoàng Phủ Hiên, hành vi Hoàng Phủ Tỉ lại càng phóng đãng, mỗi ngày lưu luyến bụi hoa, thành tay ăn chơi nổi danh.

Viên Nhật Sơ không khỏi nghĩ đến, Hoàng Phủ Tỉ nói khi đó hắn từng có yêu Đường Vân Vân, vẻ mặt của hắn giống đang nói cười, như là không quan tâm, cũng không biết vì sao, nàng lại có thể tưởng tượng khi đó hắn đau thế nào.

Nếu thật sự từng yêu qua, không có khả năng sẽ không quan tâm

Khi đó hành vi hắn phóng đãng, là vì Đường Vân Vân sao?

Hắn…… Còn yêu Đường Vân Vân sao?

Tâm, vì ý tưởng này, mà ẩn ẩn phiếm đau.

Viên Nhật Sơ nhíu mày, nhịn không được xoa ngực, cảm thấy kia đau tới thình lình xảy ra, làm cho nàng kinh hãi lại bối rối.

Vì sao vừa nghĩ đến Hoàng Phủ Tỉ còn có thể yêu Đường Vân Vân, nàng lại đau lòng? Chẳng lẽ nàng……

“Không có khả năng!” Viên Nhật Sơ chạy nhanh quăng sau ót, “Ảo giác — này nhất định là ảo giác!”

Nàng không ngừng mặc niệm lấy thuyết phục chính mình.

Thở sâu, nàng không cho chính mình lại nghĩ loạn, tiếp tục phỏng đoán.

Năm đó, Hoàng Phủ Tỉ thiết kế hết thảy, ngay cả bà mụ đỡ để cũng bị hắn thu mua, vậy tỏ vẻ, hắn đã sớm muốn rời Hoàng Phủ gia đi rồi!

Nhưng hắn tìm phương pháp rời đi không được, đành phải mượn dùng lực lượng dư luận, làm cho chính mình có thể thuận lợi rời đi, vậy…… Hắn không phải con của Hoàng Phủ lão gia, cũng là giả sao?

Những tin bát quái này là do người khác biết được truyền đi ra, hay là hắn chính mình truyền ra đi, là muốn giúp mình đạt mục đích rời đi Hoàng Phủ gia.

Viên Nhật Sơ càng nghĩ càng cảm thấy đúng, lấy sự đa mưu túc trí của hắn, vô cùng có khả năng sẽ làm ra loại sự tình này.

Nhưng nàng không hiểu, nếu lúc trước lựa chọn rời đi, hiện tại lại vì sao phải trở về?

Nếu vì tài sản Hoàng Phủ gia, đó là không có khả năng a! Hắn một tay sáng tạo Liên Vân mục trường, tài lực cũng không thua kém Hoàng Phủ gia.

Vậy hắn trở về là vì cái gì?

“Chẳng lẽ là vì Đường Vân Vân……” Viên Nhật Sơ thấp giọng, bởi vì ý tưởng này làm tâm của nàng không hiểu co rút lại một chút.

Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Đường Vân Vân, nàng liền không hiểu cảm thấy không thoải mái, nàng đối Đường Vân Vân rõ ràng không có gì hỉ ác nha! Vì sao nàng sẽ có loại này quái dị tâm tình?

Viên Nhật Sơ nhíu mày, đáp án ở trong lòng, nàng ẩn ẩn biết được, lại không nghĩ đi thừa nhận.

“Đáng giận!” Hết thảy đều là lỗi của Hoàng Phủ Tỉ!

Viên Nhật Sơ đứng dậy, quyết định đi tìm Hoàng Phủ Tỉ tính sổ. Hắn là bắt nguồn của những bí ẩn, chỉ có hắn mới có thể cấp giải đáp cho nàng.

Nếu hắn thật sự là vì Đường Vân Vân trở về, vậy nhanh chút đem Đường Vân Vân mang đi, đỡ phải làm cho nàng phiền lòng!

Mím môi, Viên Nhật Sơ xoay người muốn rời mái đình đi, chỉ thấy Đường Vân Vân đang đứng ngoài mái đình, sâu kín nhìn nàng.

Viên Nhật Sơ sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Đường Vân Vân.

Nàng ta ở đây đã bao lâu? Nàng như thế nào cũng chưa phát hiện?

Nàng nhíu mày, cùng Đường Vân Vân đối diện, Đường Vân Vân cũng không nói chuyện, dùng ánh mắt vừa oán lại nhu nhược dòm ngó nàng, thấy thế Viên Nhật Sơ cảm thấy không thoải mái.

Bộ dạng Đường Vân Vân ôn nhu yếu đuối, tựa như đóa hoa mảnh mai, có thể dễ dàng gợi lên sự bảo hộ của người khác, làm cho người ta nhìn đã nghĩ muốn che chở.

Nhưng là, nàng cũng không phải nam nhân, nàng dùng loại ánh mắt này xem nàng làm cái gì?

Thanh thanh yết hầu, Viên Nhật Sơ dẫn đầu ra tiếng. “Đại tẩu, ngươi tìm ta sao?”

“Không cần bảo ta đại tẩu!” Đường Vân Vân khẽ trách, mắt đẹp nhiễm lên một chút đố oán(Đố kỵ+oán trách). “Ngươi không có tư cách bảo ta đại tẩu.”

“Ohm!” Viên Nhật Sơ nhún nhún vai, cũng không để ý, cánh môi gợi lên một chút đạm cười. “Vậy…… Hoàng Phủ phu nhân, xin hỏi ngài tìm ta có việc gì sao?”

“Ngươi……” Đường Vân Vân cắn cắn môi, trong mắt ghen ghét quét tới, mắt đẹp phiếm lệ quang. “Ta cầu ngươi, đem Tỉ ca ca trả lại cho ta được không?”

“A?” Cái gì?

Nắm vò khăn tay, Đường Vân Vân sâu kín nói: “Ta biết Tỉ ca ca lần này trở về là vì mang ta rời đi, hắn căn bản không có khả năng thú ngươi, hắn chính là dùng ngươi để làm ta giận, bởi vì ta gả cho Hiên ca ca, đối với ngươi là bất đắc dĩ nha!”

“Có cái gì mà không được?” Viên Nhật Sơ nhịn không được hỏi, biết rõ chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng cá tính tò mò chính là sửa không được.

“Cha mẹ ta nhất định phải ta gả cho Hiên ca ca, ta không có biện pháp phản kháng nha!” Đường Vân Vân vẻ mặt đau thương lại ủy khuất.

“Vì sao không có biện pháp phản kháng? Nếu quả thực ngươi không muốn gả cho Hoàng Phủ Hiên, ai bức được ngươi? Hơn nữa, Hoàng Phủ lão gia thương Hoàng Phủ Tỉ như vậy, vì sao phụ mẫu ngươi nhất định phải ngươi gả Hoàng Phủ Hiên?”

“Cha mẹ nói Tỉ ca ca dù sao cũng là thứ xuất(*), không có khả năng tiếp chưởng Hoàng Phủ gia, cho nên ta nhất định phải gả cho Hiên ca ca, ta tuy rằng không muốn, nhưng là thân mẫu dùng thái độ thật cứng rắn, nếu ta không làm theo, bọn họ sẽ không nhìn nhận nữ nhi này…”

(*) Con của thiếp.

“Ohm……” Viên Nhật Sơ đã hiểu, “Vậy Hoàng Phủ Tỉ có từng bảo ngươi cùng hắn rời đi?”

Nếu Hoàng Phủ Tỉ đã sớm tính phải rời khỏi Hoàng Phủ gia, không có khả năng bỏ lại Đường Vân Vân một người rời đi?

“Có thể nào cùng nhau rời đi?” Đường Vân Vân bất đắc dĩ khóc. “Rời đi, chúng ta phải đi đâu? Cho nên……”

“Cho nên ngươi cự tuyệt!” Viên Nhật Sơ nheo lại mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn gợi lên một chút trào phúng. “Ngươi sợ chịu khổ, sợ sau khi rời đi, sẽ chịu khổ, cho nên lựa chọn gả cho Hoàng Phủ Hiên, phải không?”

“Không, không phải……” Đường Vân Vân nghĩ muốn phản bác, nhưng thanh âm lại cực mỏng manh, nàng cắn môi, vì chính mình cãi lại. “Ta không có biện pháp nha, ta cũng không phải cố ý, là phụ mẫu bức ta……”

Viên Nhật Sơ hừ lạnh, không khỏi nóng giận, “Nếu ta là ngươi, nếu ta thật sự yêu thương Hoàng Phỉ Tỉ, liền sẽ không có khả năng gả cho người khác! Không cần tìm lý do chính mình nhát gan, cái gì tuân theo chi mệnh của phụ mẫu? Chỉ cần cùng hắn một chỗ, chịu khổ ta cũng vui vẻ chịu đựng.”

“Ngươi…… Ngươi căn bản không hiểu!” Đường Vân Vân hồng mắt, tức giận nhìn Viên Nhật Sơ. “Ngươi căn bản không hiểu ta có bao nhiêu đau khổ (Dịch giả: Là bà tự chuốc lấy!), hơn nữa Tỉ ca ca yêu là ta, cho dù ta thương qua hắn, hắn yêu vẫn là ta, hắn mới sẽ không yêu ngươi!”

“Phải không?” Viên Nhật Sơ cười lạnh, “Vậy chúng ta đây liền mỏi mắt mong chờ, xem Hoàng Phủ Tỉ sẽ lựa chọn ngươi vẫn là lựa chọn ta!”

Nói xong, không nghĩ lại cùng Đường Vân Vân nhiều lời một câu, nàng lập tức xoay người rời đi.

…..

Đáng giận! Nữ nhân Đường Vân Vân kia thật sự làm cho người ta giận dữ!

Viên Nhật Sơ mím môi, thở phì phì bước vào sân.

Nguyên bản đối Đường Vân Vân không hỉ ác(Không vui cũng không có ý niệm tà ác), nhiều lắm nhìn đến nàng, ngực có điểm không thoải mái mà thôi; Nhưng ban nãy đối thoại cùng Đường Vân Vân, làm cho lửa giận của nàng toàn bộ dâng lên.

Nữ nhân kia, căn bản không đáng để Hoàng Phủ Tỉ yêu!

Cái gì không có lựa chọn nào khác, không có biện pháp, không phải cố ý…… Tất cả đều là chó má! Nàng ta thật sự yêu Hoàng Phủ Tỉ, sẽ không gả cho Hoàng Phủ Hiên, cũng sẽ không có nhiều cái cớ như vậy

Nàng ta cũng biết, nàng ta gả cho Hoàng Phủ Hiên, làn tổn thương sâu đậm đến Hoàng Phủ Tỉ……

Viên Nhật Sơ nghĩ đến Hoàng Phủ Tỉ không quan tâm cười, làm cho lòng của nàng phiếm đau, làm cho nàng lần đầu nhìn đến bề ngoài không đúng đắn của hắn, kỳ thật cũng từng chịu qua tổn thương vì tình……

Hắn như vậy, làm cho nàng không hiểu lại đau lòng, giống như nhìn đến cái bí mật gì không nên nhìn thấy, làm cho tâm nàng hoảng ý một phen, lại di đui mù, tâm không khỏi rung động.

Trong nháy mắt kia, nàng biết nàng trầm luân. Cho dù không nghĩ thừa nhận, Nhưng…… Nàng biết nàng đã đánh mất tâm.

Bởi vậy, đối mặt hắn, nàng luôn không thể bình tĩnh, một câu của hắn, tổng có thể làm cho nàng thở phì phì, trở nên không giống chính mình.

“Đáng giận!”

Tiền mất tật mang, mất thân lại đã đánh mất tâm, mà nam nhân kia lại vẫn đang là câu đố, nàng đoán không ra hắn, chỉ biết là hắn từng có yêu Đường Vân Vân, mà hiện tại — hắn là còn yêu Đường Vân Vân nữa không?

Tâm, lại co rút đau đớn lên.

Đáng giận! Cái loại nữ nhân này có bao nhiêu tốt mà đi yêu? Cái loại nữ nhân nhu nhược này thật làm cho người ta chán ghét!

Viên Nhật Sơ nắm chặt quyền đầu, mới tiến vào sân vài bước, chợt nghe đến bên trong truyền đến một câu chất vấn tràn đầy tức giận —-

“Đệ vì sao trở về? Đệ căn bản không nên trở về!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.