Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 23: Phiên Ngoại 4 Ấm Áp Duy Nhất Của Ta Chính Là Người



Sở Dung Ca chen cả người vào giữa hai chân trẫm.

Con quái thú còn chưa thức tỉnh dưới hạ thân hắn giao lưu thân mật với người anh em của trẫm vài cái, thành công chọc cho nó ngẩng đầu dậy.
Trẫm hơi mất tự nhiên mà co rụt người lại một chút.

Một bàn tay của hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay trẫm, đầu ngón tay còn sượt qua làn môi lành lạnh của Sở Dung Ca.
Trẫm ngẩn ra, trong ngực chợt nhói lên một cái như bị ai cầm kim châm vào.
Từ khi dùng Tam Sinh Mộng Tử, mặc dù Sở Dung Ca đã trở về bên trẫm, khoảnh khắc ôm trẫm vào lòng cũng có thể cảm nhận được từng hơi thở lẫn nhịp tim trầm ổn của hắn.

Tựa như tất cả những sự tình phát sinh trong mộng cảnh, ở kiếp trước đều chỉ là một giấc mộng phù sinh.
Nhưng trẫm biết không phải.
Sở Dung Ca kiếp này thật sự đã chết một lần.
Bằng chứng chính là làn da lúc nào cũng lạnh như băng của hắn, giống như thân nhiệt của người chết.

Dù có làm cách gì đi nữa cũng không giữ lại được chút độ ấm nào.
Thừa tướng đại nhân thấy trẫm ngẩn người, khóe môi vẽ lên một đường cong nhu hòa, bàn tay còn lại vòng qua eo trẫm, kéo sát lại.

Hai vị huynh đệ dưới thân lại thân mật cọ nhiệt thêm mấy cái nữa.
– Người đang nghĩ gì thế? Có phải nghĩ đến ta không?
Trẫm: – ……..
Bổn thiên tử đột nhiên cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi, chẳng có tí tiền đồ nào.
Trẫm còn đang sầu muốn chết, cũng chưa thoát được mớ suy nghĩ rối như bòng bong trong đầu kia, chẳng đáp lời hắn.
Sở Dung Ca có lẽ cảm nhận được trẫm bất thường, quyết định chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách mò tay vào trong long bào của trẫm, làn da lạnh giá của hắn khiến trẫm giật nảy người.
– Thừa tướng… Ức…!
Trẫm vừa mở miệng cảnh cáo hắn thì bàn tay kia đã tìm được thứ hay ho, nhéo lên hạt đậu nhỏ trước ngực trẫm.
Sau lần cùng hắn lăn qua lộn lại lúc trước, trẫm phát hiện ra nơi này của mình càng ngày càng nhạy cảm.

Chỉ là mặc y phục cọ nhẹ một chút cũng khiến nó cứng ngắc, cực kỳ mất mặt.

Lần này Sở Dung Ca còn cố ý trên đùa, khiến trẫm bủn rủn cả người.
Sở Dung Ca hết nhéo lại gảy, còn dùng đầu ngón tay vê tròn xung quanh hạt đậu, vô cùng lớn gan xem đó là đồ chơi của hắn.
– Hưm…
Trẫm bị cảm giác vừa tê dại vừa lạnh lẽo kia chọc tới cả người vặn vẹo, bật ra một tiếng rên.

Tới khi định thần lại thì hốt hoảng phát hiện con quái thú kia đã hoàn toàn thức tỉnh, còn vô cùng sinh long hoạt hổ mà chọc mấy cái lên đùi trẫm, cứng như sắt.
Sau đó, trẫm bị bế bổng lên.
Tốc độ lột đồ của thừa tướng đại nhân đúng là càng ngày càng tinh vi xảo diệu.

Chỉ là quãng đường từ thư án tới long sàng vậy mà trước khi bị hắn đẩy lên giường, long bào trên người trẫm đã rụng không còn một mảnh.
Nói thật… trẫm có chút lo lắng.
Từ sau kỳ động tình kia của Sở Dung Ca, vì đủ lý do mà hai người chưa từng lăn lộn thêm lần nào.

Ban đầu thì là vì Phượng Khanh chịu đựng hai ngày đêm, Sở Dung Ca lo cho sức khỏe của y, không dám có bất cứ hành động nào quá phận, thậm chí ngày nào cũng chỉ cho y ăn những thứ dễ tiêu hóa, cấm tiệt đồ cay.

Sau đó lại bận rộn vì lễ đăng cơ, Sở Dung Ca dẫn quân ra trận hơn một tháng.
Vì thế đây là lần thứ hai họ buông thả bản thân mình một lần.
Lúc trước Sở Dung Ca không tính là hoàn toàn tỉnh táo, cả quá trình Phượng Khanh gần như chỉ có bị động, hưởng thụ.

Thân là nam nhân, hoàng đế bệ hạ vô cùng bất bình.
Vậy nên vừa lăn tới giường, thừa tướng đại nhân đã bị hoàng đế bệ hạ đè xuống, lật người trèo lên.
Phượng Khanh nhìn y phục trên người hắn vẫn chỉnh tề gọn gàng, còn mình thì trần truồng lõa thể, hơi bĩu môi bất mãn.
Y mò mẫm xuống dưới hạ thân hắn, lập tức chạm phải một ngọn núi to to.
– Bệ hạ, người…
Phượng Khanh đưa tay lên môi hắn, chặn lại câu nói tiếp theo.
Y giống như trẻ con tò mò, cầm một cái bánh bóc ra từng lớp, cạp quần vừa kéo xuống, thứ đồ vật kia đã nhảy bật ra, vừa thô vừa to, dài kinh người, uy nghiêm hùng dũng.
Sở Dung Ca hơi nâng người dậy, nhưng cũng không ngăn cản y.
– Bệ hạ, người định cứ nhìn nó như thế mãi sao?
Giọng Sở Dung Ca vang lên, hàm chứa ý cười trầm thấp.
Sau đó một bàn tay chạm lên đầu Phượng Khanh, giúp y tháo bỏ phát quan nạm ngọc.
Phượng Khanh nhìn thứ đồ cực lớn kia đưa tới trước mặt mình, hơi ngẩng đầu lườm người trước mặt một cái.

Đúng là được voi đòi Hai Bà Trưng.
Sở Dung Ca vẫn là vẻ mặt tuấn tú cấm dục, thế nhưng động tác thì không hề chính trực như vẻ mặt của hắn.

Eo dưới động nhẹ một cái, phần đỉnh của con quái vật kia liền cọ nhẹ qua môi y.
Phượng Khanh nhìn nó, vô cùng ấm ức, lập tức dùng tay nắm lấy.
Điều mà y chẳng thể ngờ là ấy vậy bàn tay của y lại không thể bao trọn một vòng quanh cái trụ kia.

Phượng Khanh không phục, bèn nhấc bàn tay còn lại, đè lên.
Sở Dung Ca phát ra một tiếng hít vào trầm thấp, mang theo một tia thoả mãn.
Người vốn dĩ là bậc cửu ngũ chí tôn, giờ phút này loã thể quỳ dưới thân hắn, đưa một bàn tay vén tóc mái dài ra sau tai, tay kia rụt rè nắm lấy trụ thể rất lớn của đồ vật phía dưới.
– Người làm được mà, hoàng đế ca ca.
Phượng Khanh bị một tiếng gọi của hắn làm cho bụng dưới cũng nóng như đốt lửa, ma xui quỷ khiến há miệng ngậm lấy phần đỉnh.
Vẫn là quá lớn, Phượng Khanh thử mọi cách vẫn không thể ngậm vào sâu hơn, trong lúc y loay hoay, nước bọt trong suốt tràn ra khỏi miệng, làm cho tiểu huynh đệ của Sở Dung Ca ướt nhẹp.
Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn rất khâm phục định lực của thừa tướng đại nhân, tâm tư muốn đánh gãy dáng vẻ quân tử cấm dục kia của hắn lại bắt đầu trồi lên.

Phượng Khanh híp mắt, dùng lưỡi làm đệm, một hơi nuốt sâu đồ vật kia vào cuống họng.
Sở Dung Ca cứng người, sợ y ép bản thân quá mức, vội vã nâng mặt y lên.
Phượng Khanh vừa ngẩng đầu, lý trí của Sở Dung Ca như có một lưỡi dao một nhát chém đứt.
Người nọ cả gương mặt như nhiễm một rạng mây hồng rực, thập phần quyến rũ, đuôi mắt hoa đào ửng đỏ, rưng rưng nước mắt vì nuốt vào quá sâu, đôi môi mềm mại ngậm lấy thứ to lớn của hắn trong miệng, biểu cảm uất ức chực khóc.

… Thật sự muốn mạng hắn.
Sở Dung Ca dằn xuống thú tính đang có xu hướng bạo phát kia, đưa một ngón tay lau nước bọt trong suốt trên khóe môi hoàng đế ca ca của hắn, nhẫn nại nói.
– Đừng vội nuốt sâu quá như vậy, cổ họng sẽ đau.

Thần còn muốn nghe bệ hạ rên rỉ mà.

Tới, để ta chỉ cho người.
Sở Dung Ca ôn nhu luồn tay sau gáy y nhịp nhàng kéo lên ấn xuống, vừa làm vừa nói.
– Hoàng đế ca ca, mở miệng lớn hơn chút nữa, đừng dùng răng.

Từ từ thôi, mỗi lần sâu hơn một chút.
– Đúng rồi, bệ hạ làm càng ngày càng tốt, thực ngoan.
– Phượng ca ca, ngươi có thích tiểu Dung Ca không?
Thần trí Phượng Khanh có chút mơ màng, tới những lời vô sỉ mà Sở Dung Ca thì thầm bên tai cũng không rõ ràng cho lắm.
Chỉ là dùng miệng nhưng y vẫn bị mất sức, cả người nhũn ra như bùn.
Tư thế này không kéo dài được lâu, lúc Phượng Khanh ngẩng đầu lên, khớp hàm đã ê mỏi không chịu được, so với trạng thái mặt không đỏ thở không gấp của Sở Dung Ca thì thực sự vô cùng thê thảm.
Phượng Khanh lau nước bọt trên mặt, rất không phục.
Y không tin không thể ép khô tiểu tử này.
Vì thế ngay sau đó, Sở Dung Ca nhìn thấy hoàng đế ca ca của hắn tự mình nhét vào bên trong hai ngón tay, tìm cách mở rộng lối vào.
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác định lực của bản thân từ trước đến nay đang bị khiêu chiến giới hạn.
Nới rộng qua loa một lúc, Phượng Khanh tiếp tục tự tách ra hai chân, trèo lên người Sở Dung Ca.
Lúc cầm lấy người anh em to xác kia của hắn, Phượng Khanh khẽ rùng mình.

Thế nhưng chần chờ một lát, y vẫn quyết định ngồi xuống.
Sở Dung Ca nhận lệnh không cử động, nhưng lại sợ y giữa chừng không chịu nổi, vì thế vòng tay đỡ sau lưng Phượng Khanh.

Để khích lệ y mà còn cúi đầu, ngậm lấy hai khỏa đậu đỏ trước ngực y chậm rãi liếm mút.
Phượng Khanh bị hắn kích thích tới nổi lên dục hỏa, động eo ấn xuống, huyệt động bên dưới có chút cố sức nuốt vào phần đầu cực lớn.
– Ức…
Phượng Khanh nấc nhẹ một tiếng, mày cau lại, môi mím thành một đường thẳng.
Đệt mịa nó… To quá…
Bàn tay Sở Dung Ca chu du khắp người y, vừa như vuốt ve an ủi vừa như đang khích lệ y tiếp tục.
Phượng Khanh chậm rì rì hạ người xuống, hung khí cứng như sắt kia tách ra hai vách thịt mềm mại, ngày càng đẩy sâu vào trong.
Sở Dung Ca cũng bị tiết tấu chậm chạp này chọc tới cả người không ổn, nhưng vẫn gắng gượng kiềm chế mà ngồi im.
Thật sự đã trướng đến không chịu nổi nữa, Phượng Khanh mới lí nhí hỏi, vừa mở miệng đã phát ra một âm thanh nghẹn ngào như đang nức nở.
– Vào… Đã vào hết chưa…?
Sở Dung Ca cúi đầu nhìn một chút, thành thật đáp.
– Mới được một nửa thôi.
Phượng Khanh muốn đập đầu chết quách cho rồi.
Y loay hoay một hồi, cuối cùng nắm chặt tay đập vào vai Sở Dung Ca một cái, oan ức nói.
– Giúp… Ngươi giúp trẫm…
Sở Dung Ca chớp mắt, thứ kia hình như lại phình lớn thêm, đâm chọc khiến Phượng Khanh toát cả mồ hôi, răng môi kìm nén tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Sở Dung Ca thấy y vẫn mãi không có hành động gì tiếp, bèn hảo tâm nhắc nhở.
– Bệ hạ, thành ý của người?
Phượng Khanh nhìn dáng vẻ được nước lấn tới này của hắn, trừng mắt một cái.

Nhưng đôi mắt phượng phiếm hồng như bị chà đạp mà uất ức kia chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không có tí uy hiếp nào cả.
Sở Dung Ca nở nụ cười, vẫn kiên trì chờ đợi.

Eo lưng Phượng Khanh vì giằng co mà mềm nhũn, bên dưới lại ngứa râm ran không có cách nào hạ nhiệt.

Nhịn hết nổi, y bèn ôm tâm lý vịt chết không sợ nước sôi ôm lấy cổ Sở Dung Ca, chủ động cúi đầu lấy lòng mà hôn hắn.
Giờ phút này Phượng Khanh giống như một gói điểm tâm thơm ngon, còn tự mình mở ra lớp vỏ bọc, chỉ thiếu viết thêm hai chữ mời dùng đặt bên cạnh.

Sở Dung Ca yêu chết dáng vẻ này của y, cũng không nỡ bắt nạt y thêm nữa.

Vì vậy trong lúc cả hai trằn trọc hôn môi tới ý loạn tình mê bèn đưa tay giữ lấy eo người nọ, một đường nhấn xuống.
– Hức…!
Phượng Khanh giật bắn, nấc lên một tiếng, cả người ngã vào lồng ngực của Sở Dung Ca.
Liên tiếp như vậy mấy chục cái.

Mỗi lần hắn động eo đỉnh mạnh, cả thân thể Phượng Khanh đều bị đâm tới nảy lên, sau đó bị Sở Dung Ca mạnh mẽ kéo trở về.

Thứ kia hung hăng chen vào chà sát qua điểm nhạy cảm bên trong Phượng Khanh, lặp đi lặp lại như vậy, y cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa rồi.
– Hỏng mất… A a… Tha cho ta… Hức… Chết mất… Sở Dung Ca… Ư… Cầu ngươi- Ưm… Hức…
– Chậm… Chậm một chút… Hức- xin ngươi… A…
Thế nhưng lời cầu xin của y rõ ràng chẳng có tí tác dụng nào.
Sở Dung Ca hình như cảm thấy hai chân y mở vẫn không đủ rộng, bèn dùng một tay đè Phượng Khanh xuống nệm giường, lật y nằm nghiêng lại, tay kia thì nắm lấy cổ chân y, nâng một cẳng chân thon dài khoác lên vai.
Phượng Khanh còn chưa kịp định thần xem tư thế này của hai người có bao nhiêu dâm đãng, Sở Dung Ca đã bắt đầu thúc đẩy.
Y trợn trừng mắt, miệng há ra, một tiếng rên cũng không thoát ra khỏi miệng nổi, nước miếng tràn ra ngoài, chảy xuống từ khoé môi.
Quá… Sâu…
Trong đầu y lúc này chỉ có một suy nghĩ, không chịu nổi nữa, sẽ hỏng mất.
Thân thể của y bị đỉnh mạnh chấn động kịch liệt không ngừng, toàn thân mềm nhũn như bùn, ngón chân vì khoái cảm quá mức mãnh liệt mà co quắp lại, cả người run lên lẩy bẩy.
Mỗi lần Sở Dung Ca tiến tới nơi sâu nhất, Phượng khanh lại bị khoái cảm như thủy triều giày vò tới bật khóc.
Cầu xin không có tác dụng, Phượng Khanh liền chuyển qua mắng chửi.

Đầu tiên là mắng hắn là đồ con lừa, đồ khốn kiếp, sau đó thì đòi biếm quan, trừ lương bổng của hắn.
– Đừng thêm… nữa… A-… Chịu không nổi…
Sở Dung Ca vẫn cày cuốc không ngừng nghỉ, hoàn toàn bỏ ngoài tai.

Chỉ cần hắn cúi đầu là có thể thấy gương mặt bị bắt nạt tới nước mắt giàn dụa kia.

Miệng thì nói không muốn nhưng mỗi lẫn hắn sắp rời đi phía dưới lại điên cuồng co rút, thèm khát mà cắn chặt không buông.
Tới tận khi Phượng Khanh tưởng mình đã đứt hơi tới nơi, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Rốt cuộc Sở Dung Ca cũng chịu phát tiết, chất lỏng đặc sệt nóng bỏng bắn thẳng vào trong người y, như thể muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

Sở Dung Ca cúi xuống, hai đôi môi triền miên xoay vần cùng một chỗ, Phượng Khanh bám lấy cổ hắn, cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm thuộc về con người trên thân thể Sở Dung Ca, yên lòng thiếp đi.
Hoàng đế bệ hạ bị thừa tướng đại nhân làm cho lao lực tới mức không thượng triều ba ngày.

Mà sự thật tại sao hoàng đế bệ hạ lại lao lực thì chỉ có Ngụy thái y Ngụy Thư bị lôi tới Dưỡng Tâm điện bốc thuốc bồi bổ cho hoàng đế bệ hạ mới biết được.
______Tiểu kịch trường______
Ngụy Thái y: Nếu các ngươi muốn tinh tẫn nhân vong thì cứ giữ cái tần suất này đi.
Hoàng đế bệ hạ: Chẳng lẽ đêm qua Hữu Ảnh nhà ta hầu hạ ngươi chưa chu đáo?
Binh bộ thị lang Phó đại nhân (Hữu Ảnh): Vậy đêm nay thêm…
Ngụy thái y: Câm miệng!
Thừa tướng đại nhân: Quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 23: Phiên ngoại 5: Hoa hồng máu (Phần 1)



Tháp đồng hổ điểm một giờ sáng, một thanh niên bước ra từ trong quán bar, y nhấc tay, tháo bỏ hai chiếc nút áo sơ mi trắng trên cùng, nới carvat lỏng ra một chút, miệng lầm bầm một câu chửi thô tục.

Chiếc bông tai trên tai trái y thoạt nhìn như thể làm bằng ngọc đen không hề phản quang đột nhiên phát ra tiếng, rất nhỏ, chỉ một mình thanh niên kia nghe được.

“Diệp Tiểu Nhiên, báo cáo nhiệm vụ.”

Người thanh niên dáng người cao lớn, mái tóc để dài, cột sau đầu thành một chỏm đuôi gà, khóe mắt xăm một biểu tượng rất nhỏ màu đỏ như máu, nếu chỉ nhìn qua thì giống một giọt huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, khiến cho các đường nét trên gương mặt thiếu đi sắc bén mà thêm vào một chút quỷ quyệt. Y rút từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, vừa rút một điếu thuốc ngậm vào miệng vừa trả lời.

– Gã ta không tới. Tin tình báo của mấy người có vấn đề rồi.

Đầu dây bên kia rè đi một chút.

“Không thể nào, người cung cấp tình báo đó… xẹt xẹt… rất đáng tin…xẹt xẹt xẹt…”

Máy truyền tín hiệu lại gặp vấn đề, phát ra âm thanh rè rè không ngừng, Diệp Nhiên hơi nhíu mày, gõ gõ nó một chút, nhưng vẫn không kết nối lại được. Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu kể từ khi bắt đầu nhiệm vụ. Y lầm rầm chửi tục, rít một hơi thuốc lá. Đám người trong sở cảnh sát rách nát này đúng là một lũ phế vật.

Đã một giờ sáng, nơi này không phải khu phố nhộn nhịp, xung quanh tối đen, tới đèn đường cũng không có, con hẻm nhỏ vô cùng quạnh quẽ. Bắt taxi ở đây chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.

Quán bar kia nằm ở gần khu bến cảng hẻo lánh, làn gió lành lạnh từ biển thổi vào mang theo vị mằn mặn của biển. Diệp Nhiên chợt có dự cảm chẳng lành.

Vốn là đặc vụ, vì thế các giác quan của y vô cùng nhạy bén. Diệp Nhiên dừng lại bước chân, cảnh giác nhìn tứ phía.

Thế nhưng kẻ theo dõi y thân thủ cực nhanh, như thể bóng ma, biết rằng bản thân đã bị lộ cũng không hề chột dạ, thản nhiên xuất hiện ngay phía sau lưng y.

Diệp Nhiên theo bản năng tống về phía sau một cùi chỏ, thế nhưng đối phương dễ dàng mà chặn lại.

Sắc mặt Diệp Nhiên rất khó coi.

Y là một trong những đặc vụ xuất sắc nhất sau khoá đào tạo. Trước giờ bắt tội phạm y chỉ dùng tới hai thứ: nắm đấm và súng. Lực tay của y vượt trội hơn hẳn người thường, chỉ với một đấm có thể bẻ gãy quai hàm đối phương, rạn xương ức, tổn thương lục phủ ngũ tạng là chuyện rất đỗi bình thường. Thế nhưng những đòn đánh y tung ra đều bị kẻ kia nhẹ nhàng né đi.

Diệp Nhiên biết mình không phải đối thủ của hắn, lập tức mò tay xuống bên hông, muốn rút súng ra. Thế nhưng sống lưng y chợt lạnh khi chỉ chạm được vào khoảng không. Kẻ kia cầm khẩu súng của y trong tay. Chỉ chưa tới một giây, hắn mở ra hộp đạn, từng viên đạn màu bạc rơi leng keng xuống đất.

Qua chưa tới mười phút, Diệp Nhiên đã hoàn toàn bị khống chế. Hai cổ tay bị một bàn tay như gọng kìm khoá lấy sau lưng, kẻ kia vô cùng thành thạo cướp lấy còng tay y cất kỹ ở túi áo trong, khóa tay y lại. Sau đó Diệp Nhiên bị hắn bịt miệng, lôi vào một con hẻm.

– Mày là ai? – Diệp Nhiên nhíu mày, nếu thật sự là đồng loã của tên tội phạm kia thì vừa rồi đã thừa sức lấy mạng y, không cần làm việc thừa thãi như vậy.

Khuôn mặt của người tới khuất trong bóng đêm, một tiếng cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo vô cùng truyền đến.

Mây che ánh trăng tản đi, ánh sáng nhàn nhạt soi rõ gương mặt hắn, từng đường nét hoàn mỹ vô cùng.

Diệp Nhiên nhìn thấy người tới là ai, sắc mặt lập tức tái đi.

– Anh…

– Shh…. – Cơ Minh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi của Diệp Nhiên. Giọng nói vô cùng dịu dàng khi hắn rút ra một ống tiêm, thẳng tay đâm nó vào động mạch cổ của Diệp Nhiên. – Bé ngoan, một lát nữa tôi sẽ để em nói, giờ thì yên lặng nào.

….

Nhà kho cũ của bến cảng, xung quanh là tiếng sóng biển rì rào.

Khi Diệp Nhiên tỉnh lại thì nhận ra bản thân mình đang bị trói trên một chiếc bàn phẫu thuật cũ nhưng rất sạch sẽ, ánh sáng vàng nhạt từ đèn phẫu thuật rọi xuống. Quần áo trên người chẳng rõ từ lúc nào đã bị đổi thành cảnh phục, nhìn qua thì rất đoan trang đứng đắn nếu như y không cảm thấy phía dưới của mình đang cực kỳ khó chịu.

Bên tai vang lên tiếng rè rè rất nhỏ, cảm giác như có một con sâu cực lớn đang bò tới bò lui trong cơ thể y, vừa trướng vừa đau rát. Sau khi Diệp Nhiên nhận ra thứ đang nhét bên trong mình là gì, sắc mặt y lập tức nửa xanh nửa xám, lồng lên như con thú bị nhốt.

– Cơ Minh! Anh điên rồi phải không!?
Trong bóng tối vang lên tiếng cười lạnh lẽo, phía xa xuất hiện một bóng trắng, chầm chậm đi về phía y.

– Thích không? Là tôi đặc biệt chuẩn bị để chờ em đó. – Cơ Minh nở nụ cười xinh đẹp, trên người hắn mặc một chiếc áo blouse trắng, một bàn tay đeo găng phẫu thuật thong thả nhét vào túi áo. Tay còn lại mân mê bộ điều khiển từ xa, lẩm bẩm. – Dù cái đó không bằng của tôi. Nhưng chắc cũng đủ để làm em sướng tới bắn. Vừa rồi em ngủ quá say, tôi vẫn chưa nhìn thấy biểu cảm của em. Cái này tổng cộng có năm cường độ, tôi đang để là mức nhẹ nhất, giờ thử tăng lên nhé?

– Đồ điên!! Đệt mẹ anh! Lấy nó ra khỏi người tôi. – Diệp Nhiên rống lên, giãy dụa không ngừng khiến chiếc bàn phẫu thuật rung lên từng đợt. Cơ Minh không hề có ý định dừng lại, từ cấp độ một trực tiếp tăng lên cấp độ ba.

Diệp Nhiên hét lên, tiếng hét của y vọng đi vọng lại trong gian nhà kho rộng lớn, tan đi trong tiếng sóng biển ồn ào.

Cả người co giật, trước mắt Diệp Nhiên là một mảnh trắng xóa.

Y nhớ lại ngày đầu tiên Cơ Minh và y gặp nhau là trong viện mồ côi.

Lúc Diệp Nhiên hai tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó bị bạo hành suốt một năm. Năm y ba tuổi thì đường dây buôn người bị cảnh sát tóm gọn, y được cứu. Vì không có nơi để đi. Khi đó Diệp Nhiên còn quá nhỏ, không thể nhớ được cha mẹ mình là ai, vậy nên cảnh sát đành đưa đứa bé đáng thương đó tới viện mồ côi.

Người ta nói với nó chỉ cần đợi một thời gian nữa bố mẹ nó nhận được tin sẽ tới đón, vì thế đứa nhỏ đó liền đợi. Đợi một lần mười sáu năm. Sau đó, nó không đợi nữa.

Cha mẹ của Diệp Nhiên không tới tìm y, dường như bọn họ đã quên trên đời có một đứa con như vậy.

Ngày y đến cô nhi viện, trời mưa rất to. Chỉ đi từ xe cảnh sát tới cửa cô nhi viện cả người Diệp Nhiên đã ướt như chuột lột, quần áo mỏng manh dính vào thân thể gầy trơ xương của đứa nhỏ ba tuổi, trên mặt trên người nó còn chằng chịt vết roi quất rớm máu mới chồng lên cũ, dưới trời mưa giông sấm chớp chẳng khác nào một ác ma.

Đám trẻ con trong viện đều nói vậy. Bởi vì vào ngày y đến, một đứa trẻ trong viện đã chết vì bệnh tim. Bọn chúng nói Diệp Nhiên chính là ma quỷ tới bắt linh hồn của đứa trẻ kia đi. Bằng chứng là khóe mắt của nó có một nốt ruồi đỏ rất rõ ràng, khiến cho ánh mắt của nó trở nên hung ác.

Không một ai muốn ngủ chung giường với nó cả.

Chỉ có duy nhất một người không hề ghét bỏ nó. Một đứa nhóc cao hơn nó một chút, xinh đẹp chẳng khác gì một cô gái nhỏ. Diệp Nhiên vừa nhìn thấy nó đã ngây ra một chút.

– Mày là thiên thần à? – Diệp Nhiên vô thức hỏi.

Đứa nhóc kia chớp đôi mắt rất sáng, nở nụ cười tươi tắn.

– Vậy cậu là ác quỷ à?

Diệp Nhiên tức giận, cúi gằm đầu xuống, ánh mắt hung ác nhìn đôi chân để trần còn ướt nước mưa của mình.

– Tao không phải.

– Vậy tôi cũng không phải. – Thiên thần mỉm cười. – Đừng xưng ‘mày, tao’ nữa. Tôi cho cậu một bộ quần áo của tôi, thay vào đó cậu hãy gọi tôi là ‘cậu’ nhé.

– Cậu? – Đứa nhỏ từ hai tuổi đã nghe người ta xưng hô với nó như vậy, trong giây lát không hiểu vì sao như vậy lại không được.

– Nếu không cậu có thể gọi tôi là ‘anh’, cậu nhỏ như vậy, có lẽ là ít tuổi hơn tôi.

Diệp Nhiên suy nghĩ, sau đó gật đầu. Ngày hôm đó có một người đưa tay ra kéo nó lên chiếc giường lót nệm trắng, lau tóc ướt cho nó. Nó mặc đồ của người kia, ngủ một giấc tới sáng.

Một cái tát vang dội, ký ức đứt đoạn, trên mặt đau rát, Diệp Nhiên căm thù nhìn về phía kẻ đứng trước mặt mình.

– Đi chết đi!!

Một tràng chửi rủa vô cùng thô tục rít lên. Đáp lại y là thứ đồ vật trong cơ thể được điều chỉnh lên cường độ thứ tư. Cả người Diệp Nhiên giống như bị điện giật, thứ kia thậm chí còn có thể đâm rút bên trong với biên độ nhỏ, không ngừng ma sát lên vách thịt bên trong. Diệp Nhiên há miệng thở dốc, âm thanh phát ra không rõ là vì đau đớn hay khoái cảm nữa.

Cơ Minh lẳng lặng chống cằm nhìn y, dường như hơi suy tư.

– Sao chúng ta lại trở nên như thế này nhỉ? Trí nhớ của tôi hình như không tốt lắm, Tiểu Nhiên, em nói xem?

Vì sao bọn họ lại trở nên thế này ư? Y cũng rất muốn biết.

Hắn cũng không gạt y, trí nhớ của Cơ Minh đúng là không tốt, từ năm tám tuổi đã luôn không tốt.

Cơ Minh à lên một tiếng, như thể mới nhớ ra hồi ức nào đó rất vui vẻ, nụ cười trên mặt càng tươi tắn. Thế nhưng trong mắt Diệp Nhiên, gã đàn ông này chỉ là một kẻ điên.

– Tôi nhớ rồi, bởi vì Tiểu Nhiên phản bội tôi. Thật hư.

Cơ Minh vừa hành hạ y, vừa tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt vô cùng dịu dàng khi nhắc tới quá khứ.

Diệp Nhiên từ sớm đã biết Cơ Minh là tên điên. Thế nhưng lúc đó nếu hắn không điên thì cả hai bọn họ đã chết từ năm chưa tròn mười tuổi.

Thực ra viện mồ côi đó không phải viện mồ côi bình thường. Viện trưởng nơi đó là một nhà khoa học điên.

Lão ta dùng số tiền lớn để xây cô nhi viện. Vào thời đó số trẻ con được đưa tới cô nhi viện nhiều vô số kể. Thế nhưng khi Diệp Nhiên tới thì chỉ có vỏn vẹn bốn mươi đứa trẻ.

Lão già điên kia dùng bọn trẻ để làm thí nghiệm. Đứa bé bị chết ngay ngày mà Diệp Nhiên được đưa tới cô nhi viện cũng không chết vì bệnh tim. Mà là bị điện giật chết.

Lão ta tin rằng nếu kích thích cơ thể con người tới giới hạn thì có thể sinh ra những khả năng mà người bình thường không có, thứ mà lão gọi là ‘dị năng giả’.

Vì thế vài tháng một lần lão lại chọn ra trong đám trẻ mồ côi một đứa, nói là bọn chúng được nhận nuôi, sau đó nhốt lại, dùng các cực hình tra tấn để ép cơ thể đến giới hạn, sinh ra ‘dị năng’ như gã muốn.

Dĩ nhiên để đạt được điều này, đứa trẻ mà lão mang tới không thể quá nhỏ, cũng không thể quá lớn. Nếu quá nhỏ, thì có khi chỉ mới giật điện cơ thể đã chịu không nổi mà chết rồi. Nếu quá lớn, bọn chúng hiểu chuyện một chút, sẽ tìm cách trốn đi báo cảnh sát. Sự thực là trước đây đã có một đứa trẻ mười bốn tuổi bỏ trốn được, chạy xuống núi báo cảnh sát. Thế nhưng khi nó dẫn cảnh sát về biệt thự để bắt lão già điên kia thì đã bị tay cảnh sát kia bắn chết.

Lão già kia mua chuộc cả cảnh sát dưới chân núi.

Diệp Nhiên sống ở cô nhi viện ba năm, có lẽ heo đã tới ngày thịt. Nhà khoa học điên kia theo thường lệ lại tới cô nhi viện. Lần này lão cần một đứa bé từ sáu tới tám tuổi để thử phát minh mới của lão.

Bình thường đều là lão lấy bừa một đứa. Thế nhưng đám trẻ con kia quá tầm thường, không đứa nào có khả năng bẩm sinh có được dị năng. Vì thế lần này lão muốn chọn kỹ hơn một chút.

Lão nhìn thấy Diệp Nhiên đang chơi một mình trong góc, nó cầm con gấu bông lão vừa tặng cho mỗi đứa một con trên tay, nhìn một hồi, sau đó cầm cây kéo, rạch đầu con gấu bông đó ra.

Sau khi lục lọi đám bông trắng bên trong không tìm được gì, nó liền ghim con gấu bông lên bảng phi tiêu đồ chơi, ngoẹo đầu nhắm một mắt, chiếc phi tiêu lập tức xuyên qua bụng con gấu, cắm chính giữa hồng tâm.

Lão già điên kia thích nó. Nên lần thí nghiệm này chọn đứa trẻ này đi.

Thế nhưng đúng vào lúc đó, một đứa trẻ khác bước lại gần Diệp Nhiên, cậu ta cầm chiếc kéo mà Diệp Nhiên vừa ném dưới đất, trên mặt cười hì hì giống như nhặt được thứ gì đó rất hay.

Sau đó nó cầm kéo, rạch tay mình ra. Mắt cũng không chớp một cái.

Lão già kia thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên, nhìn như thôi miên vào cánh tay đầm đìa máu tươi của nó.

– Bé con, cháu không đau à?

Cơ Minh ngẩng đầu nhìn lão, vẻ mặt dè chừng, giấu chiếc kéo trong tay đi.

Lão già kia vốn là tay lõi đời, lập tức bắt được tâm lý một đứa bé chưa tới mười tuổi, dỗ ngọt.

– Cháu nói cho ta biết, ta sẽ không mách chuyện này cho cô giáo biết. Nếu cô giáo mà biết, sẽ đuổi cháu khỏi cô nhi viện.

Đứa bé lưỡng lự một hồi lâu, sau đó mở miệng, âm thanh rất nhỏ.

– Từ hai năm trước thì không thấy đau nữa.

Để chứng minh, nó cầm mũi kéo đâm vào lòng bàn tay mình, đâm ngập cả đầu kéo, máu tươi lập tức chảy ra, thế nhưng trong đôi mắt to tròn kia vẫn rất trong sáng, chẳng có vẻ gì là đau đớn.

Nhà khoa học điên kia cảm thấy đứa bé xinh đẹp này được tạo ra là để dành cho mình. Vì thế thay vì Diệp Nhiên, lão ta đón Cơ Minh đi.

Diệp Nhiên nhìn hắn bước lên xe của lão già kia đến khi chiếc xe khuất hẳn khỏi tầm mắt mới quay đầu bước vào trong.

Lúc đó nó chỉ nghĩ, muốn thoát khỏi cô nhi viện bằng bất cứ giá nào. Suốt ba năm nó quan sát lão già kia, nhận ra mỗi lần lão đều đem một người đi. Vì thế hôm nay nó muốn để lão chú ý tới nó, đưa nó rời khỏi đây.

Cơ Minh nghe nó nói, chỉ im lặng không đáp lời.

Sau đó Cơ Minh cướp mất cơ hội rời khỏi nơi này của nó, cũng bỏ nó mà đi.

Lúc đó nó nghĩ, không sao, một tháng lão già kia sẽ tới một lần, lần sau nhất định nó sẽ được chọn, nó cũng sẽ gặp lại Cơ Minh thôi.

Nhưng rồi ba tháng sau, vào một đêm không trăng tối mịt, Diệp Nhiên đang ngủ thì bị ai đó bịt miệng, lôi ra khỏi giường.

Nó chỉ là một đứa trẻ suy dinh dưỡng, không vùng ra được, bị kẻ kia lôi ra khỏi cô nhi viện. Bên ngoài có mùi gì đó rất nồng, gay mũi.

– Là tôi. Đừng hét lên. Tôi là Cơ Minh.

Thế nhưng Diệp Nhiên biết hắn là Cơ Minh thì càng giãy dụa, thậm chí còn há miệng, cắn chặt tay hắn.

Cơ Minh nổi điên, vung tay tát y một cái, không hề kiềm lực chút nào. Chát một tiếng, Diệp Nhiên bị tát ngã nhào ra đất.

– Tao bảo mày im miệng!

Ánh mắt Cơ Minh sắc lạnh, giọng nói vừa đáng sợ vừa lạnh như băng. Trên mặt vặn vẹo một tia điên loạn.

Diệp Nhiên bị đánh tới mức choáng váng, hơi co rúm lại. Cơ Minh bây giờ thật đáng sợ… nó không dám chọc tới nữa. Vì thế Diệp Nhiên bò trên đất, run rẩy muốn trở lại cô nhi viện.

Thế nhưng Cơ Minh làm sao để nó được như ý, hắn túm lấy chân nó lôi lại, ném nó qua một bên.

Sau đó hắn lấy trong túi ra một cái bật lửa, mở nắp, ném về phía cô nhi viện. Xăng bén lửa, lập tức cháy bùng lên.

Cho tới khi ngọn lửa đã nuốt trọn cả cô nhi viện, đám người đang ngủ say mới tỉnh lại, thế nhưng đã muộn.

Cơ Minh khóa trái cửa, nhốt bốn mươi đứa nhỏ cùng năm người trông trẻ bên trong. Hắn đứng trước cửa cô nhi viện, hơi nâng mắt nhìn ngọn lửa nóng đến mức cháy da cháy thịt kia, sau đó Cơ Minh mỉm cười, quay đầu bước về phía Diệp Nhiên đã cứng đơ trên mặt đất.

– Từ giờ em chỉ còn tôi thôi.

Diệp Nhiên nhìn hắn, trong mắt Cơ Minh có ánh lửa nhảy nhót, giống như có thể thiêu đốt nó thành tro tàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.