Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 20: Thừa Tướng Đại Nhân Thật Vô Sỉ End



Lại qua vài ngày, Ngụy Thư khập khiễng bước qua cửa Vương phủ, Hữu Ảnh muốn đưa tay đỡ thì bị gã lườm cho một cái sắc lẻm, ngượng ngùng thu về.
Nằm bẹp giường mấy ngày liền, Phượng Khanh vốn đang buồn bực vì eo lưng vẫn còn cứng ngắc, nhìn thấy cảnh này lại thấy tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Đại khái là vì cảm giác sung sướng khi người gặp họa.

Trong lòng cũng âm thầm dựng lên một ngón tay cái cho tiểu tử Hữu Ảnh kia.
Ngụy Thư rất không khách khí đặt mông ngồi xuống vị trí của khách quý, càng nhìn dáng vẻ gió xuân đắc ý của nam nhân này càng ấm ức trong lòng.
– Dực vương điện hạ, ngài nhàn rỗi quá nhỉ?
Phượng Khanh lười biếng cười, nằm nhoài trên trường kỷ, y phục bằng lụa tím rủ xuống đất, mái tóc bạc không dùng ngọc quan vấn lên mà tùy ý để xoã, trái ngược với vẻ đĩnh đạc cấm dục thường ngày.

Một đĩa nho đã lột sạch vỏ đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, chỉ cần hơi vươn tay là có thể với tới, nhìn thôi cũng đã biết là tác phẩm của ai.
– Ngụy thái y có lòng, bổn vương chỉ là tranh thủ nghỉ dưỡng mấy hôm.
Trong cung có Hiên Viên Tuyền Cơ chống đỡ, thế nhưng việc đăng cơ cũng chỉ là sớm muộn, nếu không triều đình nhất định sẽ bất ổn.
Sở Dung Ca hai ngày trước đã được Hiên Viên Tuyền Cơ trao cho binh phù, chính thức trở thành đại tướng quân của Hiên Viên triều.

Về tên hiệu…
– Lấy ‘Chiến Thần’ đi.

– Phượng Khanh cười nói, chống tay lên má nhìn hắn.

– Thiên hạ này ngoài ngươi ra còn ai xứng với danh hiệu này hơn sao?
Ngày đăng cơ đến gần, Hiên Viên Tuyền Cơ rốt cuộc lấy lý do phu nhân nhà hắn sắp lâm bồn mà thành công thảy vị trí nhiếp chính vương cho Phượng Khanh.

Sau khi cam kết đại điển đăng cơ của y nhất định sẽ tới, hai chân như thể gắn thêm Phong Hỏa Luân của Na Tra, chạy một mạch về đất phong của hắn để chăm sóc cho vương phi nhà mình.
Phượng Khanh dùng thân phận Dực vương nhiếp chính, thế nhưng mấy ngày qua luôn có cảm giác đám quan viên trong triều có điểm bất thường.

Rốt cuộc sáng hôm nay nhìn đống tấu chương xếp thành chồng trên bàn, Phượng Khanh mới hiểu có chuyện gì xảy ra.
– Dực vương điện hạ, mặc dù ngài mang họ Hiên Viên, nhưng thực chất lại không có huyết mạch hoàng thất.

Đăng cơ sẽ không tránh khỏi bách tính thiên hạ phản đối.
– Ồ? – Phượng Khanh lạnh lùng nhìn xuống một tấu chương, nụ cười trên mặt cũng trầm xuống mấy phần.

– Nên các ngươi muốn bổn vương thành thân với Tuệ An công chúa? Đường muội của bổn vương?
Tuệ An công chúa là công chúa nhỏ tuổi nhất của hoàng đế, vì mẫu phi khi sinh hạ nàng bị khó sinh, nên sau khi Tuệ An được sinh ra đã mắc bệnh, luôn luôn yếu ớt.

Thầy tướng nói bát tự của nàng nhẹ, vì thế hoàng đế đã đưa Tuệ An tới am ni cô để dưỡng bệnh.
Thế nhưng Phượng Khanh thừa biết đây chẳng qua là một âm mưu thâm độc của Thư quý phi, đấu đá hậu cung rốt cuộc lại đổ lên người một tiểu cô nương vô tội.

Khi còn nhỏ y đã gặp qua đường muội này một lần, là một cô nương thanh tú nhưng có chút mềm yếu khiến người ta thương tiếc, cho đến một ngày Phượng Khanh nhìn thấy nàng dìm chết một nha đầu trong hồ sen, sau đó tự mình nhảy xuống vùng vẫy, lớn tiếng gọi người kêu cứu.

Y mới nhận ra tâm tư của vị đường muội này không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Việc ngày hôm nay, tám chín phần mười là được xếp đặt từ trước.

Thậm chí thoạt nhìn còn vô cùng có lý có tình.

Không một khe hở để chối cãi.
Y thừa biết xấp tấu chương sau khi y đăng cơ đầu tiên sẽ là tuyển tú, lấp đầy hậu cung.
Phượng Khanh hơi nhắm mắt, dường như không nghe thấy tiếng người nói chuyện ồn ào, cũng không nhìn thấy ánh mắt nhìn y chăm chú của Sở Dung Ca bên dưới.

Y mở mắt ra, khóe môi cong lên.
– Chủ ý này không tồi.

Biện công công, chọn ngày sắc phong Tuệ An công chúa thành vương phi chính thất của bổn vương đi.
Tiếng nghị luận bên dưới phút chốc liền yên ắng.

Vậy là xong rồi…? Vương gia đồng ý dễ dàng như vậy?
Phượng Khanh lại không hề để tâm, phất phất tay.
– Nếu các vị không còn chuyện gì nữa thì hôm nay bãi triều ở đây đi.
Bên ngoài mưa tuyết lại bắt đầu trút xuống, đại điện thoáng chốc trống vắng, chỉ còn lại mình Phượng Khanh vẫn ngồi tại chỗ.

Một lúc lâu sau, y đứng dậy, bước ra ngoài.
Quả nhiên, Sở Dung Ca vẫn chưa rời đi, đang lẳng lặng đứng trong mưa tuyết chờ y.
Giống như khi trước, hắn cũng đứng trong trời mưa xối xả như trút nước.

Như thể làm vậy mới có thể khiến người ta rửa trôi tất cả ý nghĩ không nên có trong đầu.
Khuôn mặt hắn có chút nhợt nhạt, ánh mắt vẫn sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm y.

Trong lòng Phượng Khanh lại như thể bị ánh mắt kia thiêu đến bỏng mất.
– Vương gia, tuyết rơi rồi.

Người không muốn về nhà, vậy thì cũng nên khoác thêm một chiếc áo.
Sở Dung Ca cởi xuống áo khoác trên người mình, phủi đi tuyết đọng, rồi mới choàng sang người y.

Hơi ấm trong áo choàng như thể than đỏ, đốt cháy y thành tro tàn.
Tên nhóc này… Cái gì cũng không nói.

Cái gì cũng không cần… Chẳng bao giờ vì bản thân tranh đoạt thứ gì.
Hắn như thế lại càng khiến Phượng Khanh trong lòng như có từng lưỡi dao cùn cứa qua.
Y rốt cuộc đã tích được cái đức gì… xứng đáng để một người như thế liều mạng hết thảy.
Trong mắt Phượng Khanh hiện lên vẻ không đành lòng.

Dù nam nhân này có cường đại mạnh mẽ đến đâu, chung quy vẫn là con người.
Sở Dung Ca choàng áo cho y xong, vươn tay như thể muốn kéo Phượng Khanh vào lòng.
Phượng Khanh không tự chủ lùi lại phía sau một bước nhưng sau đó lại lập tức hối hận.

Bàn tay kia hụt hẫng giữa không trung, cứng đờ lại trong giây lát.
– Ngươi có thể ôm lấy ta mà.

– Phượng Khanh khẽ cúi đầu, giọng nói rất nhỏ như thể đang kìm nén.

– Ngươi có thể nói yêu ta.

Nói rằng Sở Dung Ca yêu Hiên Viên Phượng Khanh.

Nếu ta bỏ đi thì giữ ta lại… Vì sao ngươi không nói…
Sở Dung Ca im lặng một hồi, chầm chậm đáp.
– Chẳng qua vì người quá tốt đẹp.
Phượng Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, Sở Dung Ca nhìn từng bông tuyết rơi xuống mái tóc trắng xóa của y, cũng chẳng thể nào đẹp bằng một phần vạn.
– Ta không có cách nào có thể thuyết phục bản thân rằng người có thể yêu ta.

Ta lấy lý do một lòng chung thành để che đậy cuồng si cả đời với người.

Ban đầu ta chỉ muốn ở phía sau bảo hộ người, nhưng rồi bản thân lại nảy sinh tâm tư xấu xí… Ta muốn ôm người, muốn hôn người, muốn có được người.

Ta xin lỗi, là ta vô liêm sỉ, dĩ hạ phạm thượng.

Yêu ngươi, là ta sai rồi, nhưng ta không hối hận.
Phượng Khanh nhìn hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào.
– Dù ta không cần ngươi.

Muốn thành thân với một nữ nhân khác sao?
Sở Dung Ca dừng lại giây lát, thành thật đáp.
– Nếu là trước đây… có thể.

Nhưng mà, vừa rồi ta đã có suy nghĩ muốn giết hết bọn chúng.

Ta không muốn người ruồng bỏ ta, nhưng cũng không muốn ép buộc người.
Nên hắn mới đứng trong tuyết, hy vọng bản thân bình tĩnh lại, hy vọng sát niệm trong lòng sẽ tiêu tan.
Phượng Khanh tiến lên một bước, ngang bướng ngẩng đầu.
– Ngươi có thể thử ép buộc ta.
Sở Dung Ca nhìn y một lúc, đôi mắt kia vẫn sâu không thấy đáy, bên trong vĩnh viễn chỉ chứa đựng hình bóng một người.
Sau đó Phượng Khanh bị hắn kéo lại, ấn vào trong ngực.

Chặt tới nỗi yết hầu cũng bị lực tay của Sở Dung Ca làm cho nghẹn lại.
– Ngươi muốn giang sơn, ta sẽ dâng nó lên cho ngươi.

Có thể dùng nó để đổi lấy một người không?
Phượng Khanh cười, giọng nói có chút nghèn nghẹn vì bị ôm quá chặt.
– Không được rời bỏ ta.

Đây là mệnh lệnh.
Sở Dung Ca nghiêm trang đáp.
– Mạt tướng tuân lệnh.
Hắn nâng mặt Phượng Khanh, đầu ngón tay lành lạnh khẽ mơn trớn gò má y.
– Sở Dung Ca thuộc về người, đời đời kiếp kiếp.
Nụ cười trên mặt Phượng Khanh hơi cứng lại, trước mắt nhòe đi giây lát, sững sờ.
– Ngươi… vẫn còn nhớ?
Sở Dung Ca im lặng, thế nhưng Phượng Khanh đọc được đáp án trên mặt hắn, trái tim trong lồng ngực đột nhiên co thắt từng hồi.

Phượng Khanh vội vàng vươn hai tay, ôm lấy mặt Sở Dung Ca kéo xuống.
– Sau này… Không được nói như thế nữa.

Ngươi không phải là bảo đao.

Ngươi là… Ngươi là người Hiên Viên Phượng Khanh ta tâm duyệt.

Ngươi bị thương, nơi này của ta sẽ đau.

Ngươi suýt mất mạng, ta cũng bước nửa chân vào Quỷ môn quan rồi.

Nếu ngươi dám trái lệnh, bỏ ta đi trước.

Dù là trời nam đất bắc hay âm tào địa phủ ta cũng sẽ tìm ra ngươi bằng được.
Y cao giọng, giống như đang tuyên thệ, một mực kiên định nhìn vào mắt Sở Dung Ca.
– Sở Dung Ca, ta không muốn cùng ngươi sinh ly tử biệt.

Sống phải ở chung một chỗ, chết phải cùng chung một nấm mồ.

Mạng ta là của ngươi, mạng ngươi cũng phải do ta quyết định.

Ta không cho phép, dù là Diêm Vương cũng không được mang ngươi đi.
Hiên Viên Phượng Khanh ta, cả đời này tâm chỉ loạn vì một người.

Là ta ngốc, từ trước đến giờ vẫn không nhận ra.
Ánh mắt Sở Dung Ca nhìn về phía y vẫn sâu thăm thẳm như vậy, nhưng giờ khắc này lại đầy ắp nhu tình, như phượng hoàng cởi bỏ được gông cùm xiềng xích, lộ ra ánh sáng rực rỡ chói loà.
Người viết giang sơn.
Còn ta viết tên người.
Nam nhân này vốn là rồng phượng giữa nhân gian, lại nguyện ý cúi đầu trước y, tự mình thu lại móng vuốt, chặt đứt đôi cánh.
Phượng Khanh đan tay mình vào tay hắn, ngước đôi mắt hoa đào bướng bỉnh nhìn lên, ngang ngược nói.
– Hiên Viên Phượng Khanh ta kỳ thực rất cố chấp.

Ngươi đã là người của ta, cả đời này cũng chỉ có thể là người của ta.
Mười ngón tay đan chặt đặt giữa nơi hai trái tim nóng hổi, khóe môi nhạt màu của Sở Dung Ca khẽ nhếch lên.

Hắn cúi đầu hôn xuống, say sưa triền miên cùng ái nhân, thay cho lời hứa suốt đời suốt kiếp.
Không cần thiên ngôn vạn ngữ.

Chỉ cần lòng quân như lòng ta.

Thiên trường địa cửu, vạn dặm nhân gian, ta tới bồi quân.

Sau đó chỉ vài ngày, Tuệ An công chúa bị phát hiện gian díu với một hòa thượng, còn từng tới y quán bốc thuốc sinh non*, thế nhưng vị vương gia sắp đăng cơ làm hoàng đế nào đó cũng không trách phạt nàng, nể tình nàng là nữ nhi duy nhất còn lại của tiên đế, bèn cho xây phủ đệ công chúa ở nơi thanh tĩnh.

Còn thành toàn cho nàng và vị hòa thượng trẻ tuổi kia.
(*) là thuốc phá thai đó mọi người
Vốn dĩ quan viên trong triều vẫn không từ bỏ việc dâng tấu xin Nhiếp chính vương thành thân, nhưng đúng lúc này Man tộc yên ắng vài năm lại nổi loạn.

Nhiếp chính vương ném tất cả tấu chương kia xuống đất ngay trên đại điện, mắng đám triều thần không ngóc đầu dậy nổi.
– Biên cương bị xâm lược thì không kẻ nào dám đứng ra dẫn binh đánh trận, ở đây lại sốt sắng lo việc nhà của bổn vương, các vị đúng là hiền thần.
Sở Dung Ca đứng phía dưới nhìn cảnh này, môi không kìm được khẽ nhếch lên, trong mắt đều là sủng nịch.
Tiểu hồ ly nhà hắn lúc lộ ra móng vuốt đúng là rất có phong thái đế vương.
May là hắn thu phục được con hồ ly này rồi.
Cuối cùng người lãnh quân ra trận là Sở Dung Ca đúng như theo kịch bản.
Ngày hắn khoác chiến giáp cầm trường thương xuất chinh, Phượng Khanh tự mình tới tiễn hắn, trịnh trọng nói.
– Bổn vương muốn ngươi thay ta bảo vệ một thứ, thứ này đối với bổn vương rất quan trọng, vô cùng vô cùng quan trọng.

Ngươi có thể thay ta, bảo vệ Dung Ca của ta được không, Chiến Thần tướng quân?
Sở Dung Ca trong mắt đều là ý cười, nghiêng người hôn lên trán Phượng Khanh, thanh âm trầm thấp nhu hòa.
– Nếu phía Bắc có ánh lửa, chính là ba vạn hồng trang ta chuẩn bị vì ngươi.
Chỉ một tháng sau, hai vạn đại quân khải hoàn về kinh, đem theo đầu tù trưởng Man tộc.

Chiến Thần tướng quân tru sát toàn bộ Man tộc, dứt khoát chặt đứt hậu họa sau này, một mồi lửa đốt trụi ba mươi dặm thảo nguyên cằn cỗi.

Dân chúng Tử Hoang thành chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ, nhìn vị tướng quân trên lưng ngựa giống như nhìn thấy thần linh, chảy nước mắt đồng loạt quỳ xuống bái lạy.
Vị tướng quân kia cầm trường thương trong tay, nhìn về kinh thành phía xa.

Những bông tuyết cuối mùa đọng lại trong lòng bàn tay hắn, giống như mái tóc của ái nhân quấn quýt qua kẽ tay.
______Dựa theo ngôi kể của hoàng đế bệ hạ_______
Bổn vương đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Nghịch Thiên quốc.

Sau đó càn quét qua một lần triều đình, kẻ nào lôi kéo được thì lôi kéo, không lôi kéo được thì xử chém.

Tội không nặng thì đuổi tới biên cương sung quân.

Dù sao tấu chương chất đống cũng không phải do bổn vương phê duyệt.

Ấy… Bây giờ phải xưng trẫm rồi.
Sở Dung Ca khoác áo bào được trẫm đặt may riêng cho thừa tướng, bên trên có hình thêu chìm long phượng chỉ dành cho hoàng đế và hoàng hậu.

Vô cùng đẹp trai ngồi chỉn chu trước thư án nghiêm túc phê duyệt tấu chương.

Trẫm thì ôm một đĩa nho nửa nằm nửa ngồi bên cạnh nhàn nhã bóc vỏ ăn.

Trong lòng thầm nghĩ, ừ, làm vua sướng bỏ mịa.
Trong lòng vui vẻ, trẫm cũng đột nhiên hào phóng, bóc sạch sẽ một trái nho, bỏ hạt đưa đến miệng Sở Dung Ca.
Hắn rất ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy quả nho trẫm đút, nhai vài cái.
– Ngọt không?
Sở Dung Ca ngẩng đầu nhìn trẫm, đột nhiên đặt bút xuống, vươn người qua ngậm lấy môi trẫm.
– Ngọt không? – Hắn lặp lại câu hỏi của trẫm.
Vị nho chua chua ngọt ngọt từ khoang miệng hắn truyền qua vậy mà thật sự có mùi vị hoàn toàn khác với những quả nho khác.
Trẫm bèn liếm liếm môi, đột nhiên muốn ăn thêm.
Nghĩ là làm, bổn thiên tử hưng phấn xắn tay áo muốn bóc thêm thì đột nhiên thừa tướng đại nhân đã ôm ngang eo trẫm, gạt đi đám tấu chương trên bàn rồi bế trẫm ngồi lên đó.
Sở Dung Ca vô cùng lớn mật nắm lấy tay trẫm, liếm sạch nước nho đọng trên đầu ngón tay.
– Bệ hạ biết thần nhịn khổ sở, vậy mà còn câu dẫn thần.
Đúng là oan Thị Kính.

Bổn thiên tử giơ ba ngón tay thề, trẫm chưa làm gì hết! Thừa tướng đại nhân, ngươi động dục thì mau thừa nhận.
Thấy trẫm trợn mắt kháng nghị, hắn liền đổi từ ngậm ngón tay trẫm thành dụi má lên lòng bàn tay.

Chọc cho trẫm ngứa ngáy cả người.
– Bệ hạ, thần tội đáng muôn chết.

Ta muốn dĩ hạ phạm thượng.
Trẫm bị hắn đè trên thư án.

Rõ ràng lời nói ra miệng vẫn vô cùng bình tĩnh, còn thỉnh tội với trẫm.

Nhưng bàn tay thì đã không thành thật mò vào trong y phục trẫm từ bao giờ.

Trẫm thở dài một hơi, cũng vòng tay khoác lên vai hắn.
– Tội này rất nặng, ái khanh cảm thấy khanh có kham nổi không?
Sở Dung Ca nghiêng đầu, khoé môi cong lên.

Trẫm mờ mịt nhìn hắn, dung mạo hắn tuấn mỹ vô cùng.

Khi không cười cảm giác trầm tĩnh khiến người khác không kìm được lạnh lẽo.

Thế nhưng một khi nở nụ cười, tính sát thương thật sự một kích cũng khiến bổn thiên tử không dậy nổi.
Nghĩ đến nụ cười này chỉ dành cho mình trẫm, gương mặt già nua này chậm rãi đỏ lên.
– Khụ… Ừm, trẫm quyết định.

Buổi thượng triều ngày mai sẽ trị tội khanh sau.
Sở Dung Ca cọ nhẹ trán hắn lên trán trẫm, nụ cười càng trở nên sâu không lường được.
– Tội thần lĩnh mệnh.
Bổn thiên tử nhìn nụ cười này của thừa tướng đại nhân, đột nhiên có cảm giác—– rằng ngày mai trẫm nhất định sẽ không thượng triều nổi.
Bổn thiên tử đột nhiên có một xúc động muốn lâm trận bỏ chạy.
Quả nhiên sau đó thừa tướng đại nhân có vẻ rất tận tâm tận lực làm tròn chức trách lo người hương hoả thừa kế ngai vàng cho trẫm.

Không những vậy còn làm vượt chỉ tiêu đã đề ra.

Tới khi trẫm khóc lóc nức nở van xin hắn dừng lại hắn cũng chỉ xem như nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không có tác dụng.
Thừa tướng không có liêm sỉ lại bắt đầu gọi trẫm bằng mấy danh xưng kỳ cục nữa rồi…
– Hoàng đế ca ca, mở miệng ra được không?
– Bệ hạ làm càng ngày càng tốt, thực ngoan.
– Phượng ca ca, nhìn này, vào hết rồi.

Ca ca, ngươi có thích tiểu Dung Ca không?
– Bảo bối, ngươi ướt sũng rồi.
Trẫm: – ……….
Thật là hỗn xược! Trẫm sẽ cắt lương bổng của hắn một năm! À không… Hai năm! A…-
Dù sao thì thừa tướng đại nhân cũng không quan tâm cho lắm, mỗi lần hắn đỉnh sâu vào bên trong hoàng đế yêu nghiệt này, y đều bật khóc nói sẽ trừ lương bổng của hắn.

Tính sơ sơ chỉ riêng đêm qua hắn đã bị trừ tới mấy chục đời lương bổng.
Hơn nữa, thừa tướng đại nhân cũng không cần lương, quốc khố đều do hắn quản lý cả.
Sau một đêm đầy bão tố, mưa giật sấm rền.

Bổn thiên tử xoa cái eo nhức mỏi, nhấc lên mí mắt sưng húp muốn chửi thề.
Đệt mịa nó cái thể chất cực Càn Nguyên này!
_________HOÀN CHÍNH VĂN_________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 20: Phiên ngoại 2: Lam nhan họa quốc.



Hoàng cung Tây Hề quốc, Diệp Vũ điện.

Bên trong khói mỏng lập lờ, nam nhân ngồi trên trường kỷ mặc một thân hoa phục, cánh tay khoác qua đầu gối, trong tay cầm một tẩu thuốc, khoé môi nhợt nhạt hơi hé, nhả ra một làn khói trắng.

– Thất hoàng tử điện hạ, người đã đưa tới rồi.

Lão thái giám không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, chỉ run giọng bẩm một câu, sau đó vội vàng lui ra.

Người ở lại trong điện là một nữ nhân, dung mạo thanh tú xinh đẹp nhưng có chút tái nhợt vì sợ hãi, nàng run run nở một nụ cười, quỳ trên đất.

– Tham kiến Thất điện hạ.

– Ngẩng đầu lên.

Cơ Minh chậm rãi nghiêng đầu, chăm chú ngắm gương mặt nàng.

– Ừm, đôi mắt có điểm giống. Qua đây.

Mỹ nhân kia nghe vậy, trong lòng thở phào một chút, yêu kiều bước qua.

Nàng ta đã chuẩn bị rất kỹ, quần áo trên người gần như trong suốt, mềm mại dựa vào người hắn.

Cơ Minh nắm lấy cằm nàng ta nâng lên. Mỹ nhân liền nở một nụ cười phong tình vô hạn.

– Thật dung tục.

Ánh mắt hắn hơi lạnh xuống, bàn tay từ nắm cằm nàng ta bèn chuyển xuống bóp lấy cổ mỹ nhân kia.

– Y chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn ta. – Cơ Minh chán ghét nói, ngoảnh đầu đi như trước mắt hắn là thứ gì đó ghê tởm.

– Điện… Điện hạ…

Mỹ nhân kia bị doạ sợ tới bật khóc, sắc mặt xanh mét.

Nam nhân vừa rồi như thể hung thần ác sát nhìn thấy đôi mắt mỹ nhân rơi lệ thì lại nổi lên thương tiếc, kéo người vào lòng vỗ về.

– Người nói người chịu thua một chút, bày ra dáng vẻ yếu đuối một chút, ta làm sao nỡ xuống tay được.

Mỹ nhân bị thái độ như một trời một vực này của hắn hoạ tới ba hồn bảy vía bay mất một nửa, run rẩy nằm trong lòng hắn.

Cơ Minh ôm lấy người trong lòng, yên lặng một lúc lại bắt đầu lạnh giọng.

– Trên người bệ hạ là mùi gì thế này? Thật bẩn.

Mỹ nhân cứng đơ người, còn chưa mở miệng đáp thì nam nhân kia đã cúi đầu hôn xuống cổ nàng. Trong lòng mỹ nhân căng thẳng, không sao… Chỉ cần bò được lên giường hắn, nhất định…

Thế nhưng nàng còn chưa kịp hoàn hồn, trên cổ đã truyền tới đau đớn thấu xương. Mỹ nhân hét lên một tiếng thảm thiết, điên cuồng giãy dụa.

Nam nhân này giống như dã thú, sống sờ sờ dùng răng xé một mảng máu thịt trên cổ nàng xuống.

– A a a…

Trong miệng Cơ Minh máu thịt lẫn lộn, hắn nhai thử vài cái, lập tức nhăn mày, nhổ miếng thịt nát trong miệng đi.

– Mùi vị chẳng ra gì. Ghê tởm.

Mỹ nhân kia ôm vết thương trên cổ, đau tới không muốn sống. Không ngừng bò lê lết dưới đất.

Cơ Minh nắm lấy cổ chân nàng, lôi lại. Nhìn sâu vào đôi mắt kinh hoàng như nhìn thấy ma quỷ kia, chán ghét hừ một tiếng.

– Ngươi mà cũng xứng có đôi mắt này?

Trước mắt mỹ nhân tối sầm, Cơ Minh chọc hai ngón tay vào hốc mắt ả, thô bạo móc ra hai tròng mắt đầm đìa máu tươi.

Tiếng thét trong Diệp Vũ điện vô cùng thê thảm, kéo dài tới gần hai canh giờ sau đó.

Lão thái giám đứng chờ bên ngoài điện, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Người này cũng không được… Đã là người thứ mười bảy rồi.

Chờ đến khi tiếng động bên trong ngưng hẳn, lão thái giám mới dẫn theo vài người khác tiến vào dọn dẹp.

Cửa vừa mở, dưới chân lập tức đá phải thứ gì đó tròn tròn lăn lông lốc. Mấy thái dám phía sau ông đều là người mới, khi nhìn rõ thứ kia thì một người trong số đó tái mét mặt mày, xông ra ngoài nôn oẹ.

Lão thái giám cứng đơ người một chút, rất nhanh trấn định lại. Nhấc cái đầu người đã bị móc mắt rút lưỡi kia thả vào trong túi vải.

Từ cửa tới trường kỷ máu tươi chảy dài, thịt xương bị xé nát vứt đầy đất, hệt như nữ nhân vừa rồi bị ngũ mã phanh thây.

Nam nhân kia đang trầm mình trong dục trì phía sau lớp bình phong, lười biếng ngủ gật.

Người từng tới Diệp Vũ điện mà còn sống trở ra, có lẽ chỉ có vị công tử câm thần bí kia mà thôi.

_____

Cơ Minh tỉnh dậy, liền thấy người bên cạnh mình đã sớm tỉnh. Y mở mắt, thất thần nhìn lên trần nhà, không rõ là đang nghĩ gì. Thế nhưng Cơ Minh cũng không để tâm, hắn dịu dàng nắm lấy cằm người nọ xoay về phía mình, cúi xuống hôn lên đôi môi kia.

Hiên Viên Diệp Nhiên không chút phản ứng, để mặc hắn hôn. Cơ Minh dường như nhận ra y không buồn để ý đến mình, hôn mút liền biến thành cắn xé. Trong khoang miệng đầy vị máu tươi.

Hiên Viên Diệp Nhiên vì đau mà khẽ run rẩy, đáy mắt dần lấy lại tiêu cự.

Đúng là mùi vị này. Cơ Minh mút lấy vị máu trong miệng Hiên Viên Diệp Nhiên, vô cùng thoả mãn. Hắn đã từng nếm thử vô số kẻ khác từ nam nhân đến nữ nhân, thế nhưng chẳng có kẻ nào có được mùi vị giống ái nhân của hắn.

Càn Nguyên mất đi tuyến thể sẽ không toả ra tin tức tố nữa, vì thế Cơ Minh luôn tìm mọi cách khiến Hiên Viên Diệp Nhiên chảy máu, sau đó lại liếm từng giọt máu rỉ ra giống như nếm được mỹ vị thần tiên.

Dã tính ăn sâu vào trong xương tủy chỉ tới khi ở trước mặt Hiên Viên Diệp Nhiên mới có thể thu liễm một chút. Dù sao hắn cũng không thể để y chết được.

– Bệ hạ đúng là không ngoan. Lần nào cũng phải để nô gia làm như vậy.

Cơ Minh hài lòng xoa gương mặt có chút tái nhợt của người nọ, bàn tay bắt đầu trượt xuống dưới, miết lên dấu răng chi chít rớm máu khắp người y.

Thân thể này như thể thuốc phiện, chỉ cần chạm vào một chút cũng đủ khiến Cơ Minh mất đi lý trí, muốn y hết lần này tới lần khác. Lần nào cũng kết thúc bằng việc Hiên Viên Diệp Nhiên kiệt sức đến liệt giường.

Sờ qua sờ lại một lúc, Cơ Minh rốt cuộc không nhịn được, lật người đè lên.

Trong rèm trướng nhanh chóng truyền ra âm thanh thở dốc quấn quýt gợi tình.

Hiên Viên Diệp Nhiên đêm qua đã bị tra tấn hơn hai canh giờ, sáng nay lại bị dằn vặt thêm nửa canh giờ nữa, sắc mặt càng trắng bệch, hô hấp hỗn loạn.

Cơ Minh lại yêu chết dáng vẻ này của y, vừa ôm người vào trong lòng vừa thoả mãn nói.

– Bệ hạ thực sự là hôn quân hoạ quốc, nô gia sớm muộn gì cũng chết trên người bệ hạ.

Hiên Viên Diệp Nhiên không có động tĩnh. Những ngày đầu mới bị nhốt ở đây y còn rất có khí lực gào thét giãy dụa, tìm cách chạy trốn. Nhưng tới khi dùng mọi biện pháp cũng không trốn được, lần nào cố gắng của y cũng bị Cơ Minh đạp nát, sau đó là bị hành hạ cả đêm. Ánh mắt khi hắn nhìn y như thể nhìn cao lương mỹ vị. Mỗi lần triền miên đều cắn xé như thú hoang.

Hiên Viên Diệp Nhiên dần dần tuyệt vọng, vô số lần cố gắng tìm tới cái chết, nhưng đại vu sư người Nam Cương y thuật siêu quần. Ngoại trừ sau đó càng bị Cơ Minh trừng phạt nặng nề hơn thì chẳng có tác dụng gì.

Y hệt như nam sủng thấp kém nhất, bị nhốt trong một chiếc lồng son hoa lệ, ngày ngày chỉ nhìn thấy Cơ Minh khi hắn muốn cùng y lên giường.

Hệt như kiếp trước y từng giam cầm Phượng Khanh trong Dực Vương phủ.

Cơ Minh là một tên điên.

Chỉ cần hắn muốn, kéo nhẹ sợi dây xích quấn quanh cổ y lại gần là có thể tùy ý xâm phạm cơ thể y.

Hiên Viên Diệp Nhiên ghê tởm kẻ này. Y hận hắn thấu xương.

Cho đến một ngày, hoàng tộc Tây Hề phản loạn, Cơ Minh cả người đầy máu, ôm vết thương mơ hồ nhìn thấy cả xương trắng tới tìm y. Hiên Viên Diệp Nhiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Cơ Minh đưa một tay chặn lại dòng máu đang ào ào chảy ra từ vết thương chí mạng kia, đưa bàn tay dính máu lên miệng liếm thử, ngạc nhiên nở nụ cười.

– A, hiện tại khắp người ta đều là mùi vị tin tức tố của ngươi. Dù không thơm bằng, nhưng cũng rất tốt rồi.

Vậy mà vị máu của hắn có vài phần tương tự với Hiên Viên Diệp Nhiên, Cơ Minh nhận ra điều này, trong lòng rất vui vẻ.

Hiên Viên Diệp Nhiên không buồn để ý đến hắn, Cơ Minh vẫn tự lải nhải một mình giống như trước giờ vẫn vậy.

– Luân hồi tuế nguyệt kế hồng nhan. Yên hoa nháy mắt hoá tang điền. Ta sớm đã biết ngày này rồi cũng sẽ tới. Bình yên vay mượn được mấy năm nay, cuối cùng cũng phải kết thúc. Sở tướng quân đúng là không hạ thủ lưu tình chút nào.

Cơ Minh cười cười, hắn vẫn đánh giá nam nhân kia quá thấp.

Hắn và Cơ Tường Vân là huynh muội song sinh đồng mẫu. Thế nhưng ở Tây Hề có một hủ tục, thai song sinh long phượng trong hoàng thất nhất định không thể giữ, sẽ trở thành đại họa vong quốc. Vì đấu đá nội cung, mẫu thân sinh ra hắn không có thế lực gì vì vậy chỉ có thể giữ được nữ nhi, còn hắn bị thái giám bế ra khỏi cung, âm thầm xử lý.

Trời không tuyệt đường sống của người, lão thái giám kia thương tình hắn chỉ là một đứa bé sơ sinh, vì vậy chỉ đặt hắn vào trong một chiếc chậu gỗ, thả xuống sông. Sau khi trôi dạt hai ngày đêm, hắn được người nhặt về. Thế nhưng tránh được cửa tử, hắn cũng không có cuộc sống gì tốt đẹp.

Người nhặt được hắn kia là lão bản của Vấn Liễu phường. Từ khi có được nhận thức, Cơ Minh chỉ được dạy dỗ trở thành một nam kỹ như thế nào.

Mười sáu tuổi, hắn phân hóa thành cực Khôn Trạch. Người trong thiên hạ khinh thường nam Khôn Trạch, càng khinh thường tiểu quan. Hắn trở thành đồ chơi của vô số nam nhân.

Hắn thực hận. Cũng cực kỳ ghê tởm cảm giác bị vạn người cưỡi.

Nhưng rồi một ngày, có người nói với hắn. Muốn có thứ gì, phải tự tay đoạt lấy. Đoạt không được, thì hắn cướp. Trên đời này vốn dĩ chẳng tồn tại thứ gọi là công bằng, thiên đạo gì hết. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ này giẫm lên kẻ khác để bước lên mới chính là cường giả.

Người này chính là Hiên Viên Diệp Nhiên. Cơ Minh gặp y khi vừa giết xong một tên hoạn quan biến thái, ném xác lão xuống sông.

Hiên Viên Diệp Nhiên vô cùng tán thưởng với thủ đoạn ra tay tàn độc của hắn. Từ đó, Cơ Minh trở thành quân bài tẩy chưa lật của y. Người khác đều biết vị quân sư luôn đeo chiếc mặt nạ bạc, trên tay nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt lông vũ trắng muốt kia thực ra là một kẻ điên.

Hiên Viên Diệp Nhiên rất dung túng hắn, nhưng chỉ tới khi y biết được thứ tình cảm khác thường của Cơ Minh đối với mình. Y ghê tởm hắn, như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ bẩn thỉu bò lên người y. Thậm chí Hiên Viên Diệp Nhiên đã từng tìm người tới trừ khử Cơ Minh.

Nhưng khi vô số sát thủ y gửi đi đều không một kẻ trở về, Hiên Viên Diệp Nhiên mới biết mình đã dưỡng ra một đại họa.

Cơ Minh tưởng rằng cả đời này sẽ không thể tới gần nửa góc áo của y một lần nào nữa thì Hiên Viên Diệp Nhiên tìm tới hắn.

Y đồng ý cho hắn thứ hắn muốn. Đổi lấy mạng của Sở Dung Ca.

Cơ Minh nói tới đây, trên môi liền nở một nụ cười nhàn nhạt, hắn vuốt ve gò má của người trong lòng, ôn nhu nói.

– Bệ hạ, đáng lẽ người không nên lừa nô gia. Nếu như không phải mạng nô gia lớn thì ngày đó đã cùng Sở tướng quân chôn thây dưới Đoạn Trường Nhai rồi.

Lảm nhảm một lúc, Cơ Minh lại thở dài.

– Tiểu Nhiên, ngươi dường như vẫn chán ghét ta như vậy.

Sau đó là một hồi im lặng, Hiên Viên Diệp Nhiên sớm đã bị giày vò tới thần trí mơ hồ, chẳng khác gì cái xác không hồn.

Cơ Minh cười, mê đắm nhìn sườn mặt tái nhợt của y, giống như ngắm cả đời này cũng không đủ.

Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, có lẽ ngươi cũng chẳng hề nhận ra. Ta đã yêu ngươi rồi.

Tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng gần. Cơ Minh đứng dậy, cầm lên thanh kiếm dính đầy máu của mình.

– Tiểu Nhiên, ngươi tới bồi ta đi?

Hiên Viên Diệp Nhiên không nhúc nhích, chỉ ngây dại ngồi đó. Cơ Minh tới trước mặt y, chậm rãi vuốt ve sườn mặt hoàn mỹ của Hiên Viên Diệp Nhiên, cúi đầu hôn xuống.

Sau đó một lưỡi kiếm đâm thẳng vào phổi Hiên Viên Diệp Nhiên từ phía sau cũng xuyên thủng lồng ngực của Cơ Minh. Hiên Viên Diệp Nhiên yếu ớt rên nhẹ một tiếng, nhưng cũng không phản kháng. Cơ Minh nắm chuôi kiếm, xoáy càng mạnh, tay kia ghì lấy đầu y, đoạt lấy vị máu trong miệng y tới khi người trong lòng mất đi hơi thở cuối cùng, hắn vẫn còn hôn không ngừng.

Tiểu Nhiên, bồi ta tới hoàng tuyền, kiếp sau chúng ta đừng đầu thai vào hoàng thất. Ta bảo vệ ngươi, được không?

____

Nửa tháng sau, hoàng cung Nghịch Thiên quốc.

Canh ba đã điểm, trên long sàng hai thân ảnh lõa thể ôm lấy nhau, hai màu tóc trắng đen quấn quýt cùng một chỗ.

Người trong lòng đã ngủ say, Sở Dung Ca nhấc tay, lau giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt ái nhân, kéo chăn che đi thân thể đầy dấu hôn của y, chậm rãi ngồi dậy.

Ánh nến phản chiếu thân ảnh mờ mờ đằng sau bức bình phong.

– Đại nhân, phía bên Tây Hề đã xử lý ổn thỏa.

Sở Dung Ca không lên tiếng, chỉ im lặng phất phất tay. Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng người vừa rồi xuất hiện trong phòng lập tức biến mất.

Ánh nến đột nhiên rung rinh, một bàn tay trần trụi nhẹ nhàng vòng qua eo hắn, thanh âm vang lên từ phía sau, lười biếng như một con mèo đang buồn ngủ.

– Thừa tướng đại nhân xử lý chính vụ xong rồi sao? Có thể giúp trẫm mộc dục* được chưa?

(*) mộc dục: tắm rửa

Sở Dung Ca dừng lại giây lát, nắm tay người kia kéo tới bên môi.

– Bệ hạ chưa ngủ? Không mệt sao?

Phượng Khanh nâng mắt, dụi cái đầu bù xù lên lồng ngực người kia tìm nơi thoải mái, ai oán nói.

– Mệt lắm. Không nhấc nổi tay nữa. Thừa tướng đại nhân, giúp trẫm.

Khóe môi nhạt màu khẽ nhếch, Sở Dung Ca ôm người trong lòng tới ôn tuyền phía sau tẩm cung, bế Phượng Khanh bước xuống.

– Bệ hạ, người không có gì muốn hỏi bản tướng sao?

Phượng Khanh hai mắt mơ màng, ôm lấy một cánh tay hắn làm gối đầu.

– Có chứ, thừa tướng đại nhân chơi lớn, lại không rủ trẫm tham dự. Trẫm rất không vui.

Sở Dung Ca vừa tắm rửa cho y vừa nghiêm trang nói.

– Lần sau sẽ không như vậy nữa.

Phượng Khanh được bàn tay của người kia xoa nắn, thoải mái tới mức cả người chảy ra như máy bay, hàm hồ ậm ừ vài tiếng.

– Ừm… ở đó dễ chịu, xoa thêm một lát đi.

Sở Dung Ca xoa nhè nhẹ lên lưng ái nhân của hắn, ánh mắt trở nên nhu hòa.

– Xin lỗi, ca ca. Lẽ ra ta phải nói trước với ngươi…

Lời chưa dứt, người trong lòng đã vươn tay ôm lấy cổ hắn, lẩm bẩm.

– Sao lại phải xin lỗi chứ? Những gì gã nợ ta còn chưa có trả hết đâu.

Sở Dung Ca không đáp, bản thân hắn thừa biết Cơ Minh là loại người gì. Chờ tới tận hôm nay mới động thủ chẳng qua muốn gã nếm trải thử cảm giác muốn sống không được muốn chết chẳng xong mà thôi. Phượng Khanh là người thông minh, hẳn đã biết rõ âm mưu này của hắn từ lâu nhưng vẫn dung túng hắn làm theo ý mình.

Phượng Khanh nở nụ cười, mò tìm môi hắn hôn lên, giọng có chút uể oải.

– Dung Ca, cảm ơn ngươi.

Hơi nước trong ôn tuyền cuộn lên, khiến gò má người kia nhiễm một rạng mây hồng, y nghiêng đầu, khóe môi vẽ lên một nụ cười. Sở Dung Ca nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy hạ thân lại bắt đầu rục rịch trướng lên. Hắn bất đắc dĩ thở dài, không ổn rồi.

– Bệ hạ, nếu ngày mai người còn muốn thượng triều thì đừng…

– Đừng làm gì? – Phượng Khanh nhoài hẳn người ra khỏi mặt nước, thân thể trần trụi hoàn mỹ lập tức bại lộ ngay trước mắt Sở Dung Ca.

Yết hầu Sở Dung Ca khó khăn trượt lên xuống, hắn bắt lấy bàn tay hư hỏng đang sờ mó loạn xạ trên người mình lại, thấp giọng khàn khàn.

– Hoàng đế ca ca? Đêm nay ngươi…

– Đêm nay trẫm cảm thấy thừa tướng đại nhân đặc biệt đẹp trai. – Phượng Khanh cười nửa miệng, trực tiếp ngồi lên đùi Sở Dung Ca, đôi chân thon dài kẹp lấy eo hắn, hai thân thể chặt chẽ dính lấy nhau.

Hoàng đế bệ hạ vươn một ngón tay, nhấc cằm thừa tướng đại nhân, chọc ghẹo.

– Bảo bối, ngươi soái chết mẹ.

Sở Dung Ca ngây ra một hồi, vành tai nóng lên. Mất hồi lâu mới phản ứng lại, một bàn tay đè lên gáy Phượng Khanh, ngẩng đầu cùng y kịch liệt hôn môi.

Hơn một canh giờ sau, chấn động trong ôn tuyền mới ngừng lại.

Hoàng đế bệ hạ nửa mê nửa tỉnh được ôm tới long sàng, mờ mịt nghĩ. Cứ tưởng chỉ có hồng nhan họa thủy, thì ra lam nhan cũng có thể họa quốc. Trẫm thế này có phải là hôn quân rồi không?

—Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ doãn nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều—


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.