Bốn Năm Phấn Hồng

Chương 16: Liên minh chính trị



Không lâu sau khi nhận chức lớp trưởng, La Nghệ Lâm đã lại vồ vập vào cái ghế Trưởng ban Tuyên truyền khoa Văn học.

Cùng thời gian đó, La Nghệ Lâm đã bắt đầu “tình yêu cộng sinh” của cô ấy.

Đặt tên cho phần này là “Liên minh chính trị”, tôi cũng cảm thấy đã không dùng bừa bãi cụm từ trang trọng này. Bạn trai của La Nghệ Lâm khi đó là chủ tịch hội sinh viên của khoa Văn học chúng tôi. Không lâu sau La Nghệ Lâm đã thay thế vị trí của cậu ấy, còn cậu ấy chuyển sang đảm nhiệm chức chủ tịch hội sinh viên trường.

Đối với những chức vụ trong trường học này, tôi luôn cảm thấy thật buồn cười. Bạn có thể nói rằng vì tôi “không ăn được nho nên bảo nho chua”. Nhưng tôi xin thề rằng từ trước tới nay tôi không hề muốn ăn “quả nho” đó. Đối với La Nghệ Lâm, cô gái luôn tính toán trăm phương nghìn kế để ăn được “quả nho” đó thì thật không thể hiểu nổi. 

Phàm làm việc gì cũng tính toán trăm phương nghìn kế thì đều phải hi sinh một thứ gì đó của bản thân, không ít thì nhiều.

Phải trả giá thì mới có thể được báo đáp mà. 

Tôi không muốn nói La Nghệ Lâm đã hi sinh tình yêu của mình để có được cả đống chức vụ. Tôi biết nói như vậy là vô trách nhiệm. Nhưng tôi tin rằng, ai đã từng nhìn thấy bạn trai của La Nghệ Lâm đều có thể cảm thấy giữa cậu ta và La Nghệ Lâm chẳng có mối liên quan, tình yêu gì mà có liên quan đến thứ khác.

Nếu nói cậu nam sinh ấy thích La Nghệ Lâm, tôi tin. Suy cho cùng La Nghệ Lâm cũng là một cô gái xinh đẹp. Cứ cho là cô ấy chua ngoa, ghê gớm, giả dối, không được bạn cùng phòng yêu mến, nhưng cũng không thể phủ nhận sự năng động, khéo ăn nói, tính quyết đoán của cô ấy. Tôi thừa nhận một cách rất khách quan những điểm tốt đó ở La Nghệ Lâm. Cứ cho là không có những điểm tốt đó thì ở trong trường đại học, việc một nữ sinh xinh đẹp muốn thu hút một vài nam sinh hay tìm một bạn trai hoàn toàn không thành vấn đề. Cho nên, kết luận là cậu nam sinh đó yêu La Nghệ Lâm.

Nhưng nếu nói La Nghệ Lâm thích cậu nam sinh đó, tôi không tin. Tất cả chúng ta sẽ đều không tin nổi. Bởi vì cậu nam sinh đó thực sự là trông chẳng ra sao. Một nam sinh quá xấu xí, tuổi còn trẻ mà tóc đã lơ thơ bạc, khuôn mặt lồi lồi lõm lõm, lại hay nhuộm tóc vàng tóc đỏ đủ kiểu. Tự abrn thân đã kém, vẻ ngoài không ưa nhìn, lại không chịu tìm cách sửa đổi mà cứ lặp đi lặp lại những điểm yếu kém đó. Suốt ngày ăn mặc loè loẹt, màu vàng choé. Nếu bạn là một anh chàng vũ công đường phố đẹp trai đã đành, nhưng bạn lại là một người bình thường hay xấu xí mà ăn mặc đồng bóng như vậy chạy ra ngoài liệu có làm người ta sợ không? Bạn chê rằng dân số thế giới quá nhiều, có doạ chết vài người cũng không đủ để chứng minh những cống hiến của bạn vì sự phát triển của thế giới chăng? “Kẻ xấu xí làm nhiều việc quái lạ”, coi như tôi đã lĩnh hội câu nói này sâu sắc đến tận xương tuỷ. Cứ mỗi lần nhìn thấy hình thức của bạn trai La Nghệ Lâm là tôi lại thấy khó chịu, thấy buồn nôn không chịu được. Đến mức sau này khi đi trên đường, cứ nhìn thấy một nam sinh nào mặc áo xanh xanh đỏ đỏ đang từ đằng xa tiến lại là tôi lại cúi thấp đầu, không dám nhìn, chỉ lo đó là bạn trai của La Nghệ Lâm. Do vậy cũng làm lỡ mất biết bao cơ hội ngắm mấy anh chàng đẹp trai. Bởi vì, một nam sinh mà dám “trang điểm” như thế thì hoặc là cực kỳ đẹp, hoặc là cực kỳ xấu. 

Nhưng nghe nói gia đình cậu nam sinh đó có “ô dù” ở trường học. Những tin vỉa hè như thế cứ truyền qua truyền lại trong giới nữ sinh, cũng không có cách nào chứng thực.

La Nghệ Lâm và cậu ta yêu nhau, chúng tôi quả thực không ngờ đến. Bởi vì, lúc đầu khi cậu ta theo đuổi La Nghệ Lâm đã từng xảy ra một việc như sau: La Nghệ Lâm đã lấy chuyện này làm trò cười và nói với chúng tôi, kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý, chắc chắn cô ấy không ngờ rằng tôi có thể nhớ chuyện này rõ ràng như vậy, lại còn viết ra công bố cho cả thiên hạ thấy. 

Khi đó La Nghệ Lâm vẫn chưa làm lớp trưởng, mà là một thành viên nữ công gì đó, lúc nào cũng thích chạy đến khu văn phòng của khoa. Mượn lời cô ấy để nói thì là: Tốt xấu gì cũng phải quen mặt đã, về sau có làm việc gì cũng thuận lợi hơn. Cứ như thế cô ấy chạy đi rồi lại chạy lại, không chỉ quen mặt mà còn vẫy gọi được “ong cuồng bướm lãng”. Suy cho cùng thì khuôn mặt đó cũng tươi đẹp rạng ngời làm cảm động lòng người. Cậu chàng đó chính là một trong mấy con “ong bướm” mà La Nghệ Lâm đã vẫy gọi được khi đó. 

Sau đó hai người đã có lần hẹn hò đầu tiên. Hai người đi dạo trong trường học, mượn lời của La Nghệ Lâm mà nói thì đi đến nỗi chân cô ấy muốn gãy ra, cổ họng cũng muốn bốc khói, cậu chàng đó cũng không hề hỏi xem cô có khát không, có muốn uống nước không. Cuối cùng, La Nghệ Lâm không thể chịu được nữa nên khi dừng lại trước cổng siêu thị, cô đã muốn uống nước, thế là hai người vào siêu thị, mỗi người lấy một chai đồ uống. 

Khi ra cửa trả tiền, cậu chàng đó ở phía trước, La Nghệ Lâm ở đằng sau cậu ta. Khi đó La Nghệ Lâm nghĩ rằng đây là lần đầu tiên hẹn hò, để gây ấn tượng tốt với cậu ta, cô ấy quyết định giả vờ làm ra vẻ tự mình muốn trả tiền. “Giả vờ”, từ này vốn là lời của La Nghệ Lâm.

Khi La Nghệ Lâm lấy ra được 5 tệ, ngẩng đầu lên thì thấy cậu ta đã trả tiền hai chai nước rồi. La Nghệ Lâm nghĩ thầm, “Mình giả vờ thật đúng lúc, nếu móc tiền ra sớm hơn một chút, nhìn thấy mình chuẩn bị trả tiền không chừng cậu ta chỉ trả tiền chai nước của bản thân, còn mình sẽ phải tự mua nước thật rồi. Không thể nào một cô gái đẹp như tôi đi cùng cậu cả nửa ngày trời mà đến một chai nước cậu cũng không cho tôi uống? Còn nếu rút tiền ra chậm chứng tỏ mình bủn xỉn, lại cứ như là lúc nào cũng muốn “chài” đàn ông. Tôi làm động tác trả tiền đúng lúc như thế chứng tỏ tôi tính toán rất giỏi phải không?” Đúng lúc La Nghệ Lâm đang tận hưởng niềm vui sướng vì sự tính toán sáng suốt và phản ứng nhanh nhẹn của chính mình thì cậu nam sinh đó đột ngột rút lấy 5 tệ từ tay của La Nghệ Lâm mà cô chưa kịp cất đi. La Nghệ Lâm kinh ngạc tới mức giương mắt nhìn lưỡi như cứng lại.

Ra khỏi cửa siêu thị, cậu chàng đó vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói chuyện trên trời dưới bể không thèm để ý đến thái độ của La Nghệ Lâm. 

La Nghệ Lâm tức giận nói: “Vừa rồi chai nước đó của tôi giá 2,8 tệ cậu nên trả lại tôi 2,2 tệ”. Cậu nam sinh đó nhăn nhở nói: “Cứ coi như cậu mời tớ uống đi, tớ sẽ rất vui”.

Thế mới gọi là “Siêu cao thủ”, cuối cùng thì La Nghệ Lâm cũng gặp phải kỳ phùng địch thủ.

La Nghệ Lâm đầu óc quay cuồng, trở về phòng kể lại chuyện đó cho chúng tôi mà lòng đầy căm phẫn và dùng bao nhiêu là từ bậy bạ như “mẹ nhà nó” để tăng thêm giọng điệu. Cô còn nhiều lần sử dụng động tác như vỗ ngực, giậm chân kết hợp với tâm trạng đau lòng và căm phẫn của mình.

Cuối cùng, cô ấy kết luận là cậu nam sinh này có thể đâm đầu vào miếng đậu phụ mà chết đi cho rồi. 

Theo tôi, đối với La Nghệ Lâm mà nói thì cơ hội có một kỳ phùng địch thủ như vậy quả là ngàn năm khó gặp. Đó cũng là “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”. Hay gọi “Không phải người một nhà, không vào chung một cửa”. Tôi có thể tưởng tượng ra tình huống ấy của hai người lúc đó, chắc là chứa đày kịch tính. Giống như là hai con người xấu xí đang diễn tập một vở kịch không cần thiết vậy.

Vậy mà cuối cùng La Nghệ Lâm lại chính thức yêu cậu chàng đó. Tôi không tin La Nghệ Lâm lại yêu cậu ta. Đánh chết tôi cũng không tin. Mà dù có đánh không chết tôi cũng không tin.

Yêu chưa được bao lâu mà La Nghệ Lâm đã gặp vô số thuận lợi trên con đường công danh. Suy cho cùng, có bạn trai là chủ tịch hội sinh viên che chở thì khi bước trên con đường công danh tự nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều.

La Nghệ Lâm nói cho cùng cũng là một người khôn ngoan, sau khi yêu cậu chàng đó không còn thấy cậu ta không tốt thế nào, xấu xa ra sao nữa. Mà chuyển sang khoe khoang cậu ta có bản lĩnh thế nào, có thể hạ gục, bóp chết đối thủ ra sao. Mỗi lần nói đến thành tích của bạn trai, cô ấy đều có vẻ rất đắc ý, thần sắc rạng lên. Cậu ta chẳng qua cũng chỉ là chủ tịch hội sinh viên. Vậy mà cô ấy lại cứ làm như mình là “mẫu nghi thiên hạ” không bằng.

La Nghệ Lâm và cậu chàng đó yêu nhau được hai năm, cho đến khi cậu ta tốt nghiệp thì cao chạy xa bay (cậu ta hơn chúng tôi hai lớp). Khi đó “đôi cánh” của La Nghệ Lâm cơ bản đã cứng cáp rồi, các ban bệ trong trường đều có mặt cô ấy. Sau đó cũng không thấy cô ấy yêu đương gì nữa. Tôi cảm thấy không yêu đương là chuyện bình thường. Một nữ sinh cao ngạo có máu thăng tiến như La Nghệ Lâm, tôi không tin cô ấy có thể yêu ai trong một ngôi trường như thế này. Tình yêu, chẳng qua chỉ được coi là công cụ mà thôi.

Cùng là những cô gái đẹp nhưng La Nghệ Lâm chỉ có một bạn trai trong suốt bốn năm đại học, còn Tô Tiêu đã thay hàng loạt bạn trai, điều đó khiến La Nghệ Lâm không yên trong lòng. Cho nên mới loạn lên một chuyện. Tôi dám chắc là La Nghệ Lâm cảm thấy rằng: La Nghệ Lâm này cũng xinh đẹp ngời ngời, cũng có “năng khiếu” nũng nịu phóng túng, vậy mà lại không được như cậu sao, Tô Tiêu! Bởi vì chính tớ có cái “năng khiếu” đó mà không dùng nên cũng không cho phép người khác dùng. Tớ có thể buông thả nhưng không buông thả như kiểu Tô Tiêu cậu. Cho nên tớ sẽ cho cậu biết mặt. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.