Ôn Khinh khẩn trương nhìn Tư Không.
Tư Không khẽ nhắm mắt, lông mi của hắn rủ xuống khiến ngũ quan sắc bén nhiều thêm chút dịu dàng, cơ mà bởi vì lông mày vẫn nhíu chặt nên Ôn Khinh cứ có cảm giác ai đó nợ hắn mấy trăm vạn.
Ôn Khinh kiên nhẫn chờ một lúc, thấy Tư Không hoàn toàn không có ý định nói cho mình đối tượng hoài nghi.
Cậu nghĩ nghĩ một lát, nói: “Tôi, tôi vừa nói cho anh xong, nên anh…”
Tư Không ngước mắt, không vui hỏi lại: “Nên cái gì?”
Ôn Khinh co rúm, yếu ớt yêu cầu: “Trả, trả lễ qua lại…”
Nghe vậy, khóe miệng Tư Không giật nảy, lạnh lùng nạt: “Ai dạy cậu nói câu này?”
Không biết có phải tức giận hay không, thanh âm của hắn so với hàng ngày cao hơn hai độ.
Chất giọng cộng dáng người cao lớn khiến Ôn Khinh hèn hẳn, vội vàng cúi người: “Tôi xin lỗi.”
Tư Không ghét bỏ chậc một tiếng, nhìn chằm chằm cậu một lát, hỏi: “Lại muốn khóc?”
“Không khóc…” Ôn Khinh mím môi, chỉ hơi giật mình nên cậu chịu đựng được.
Hai chữ “không khóc” run rẩy lên xuống, mặt Tư Không càng thối hơn: “Dăm ba chuyện nhỏ mà khóc thì tới lúc gặp chuyện lớn cậu phải làm sao?”
Thái độ của Tư Không tuy rằng không tốt, nhưng Ôn Khinh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Tư Không giận cậu hay khóc nhè.
Từ nhỏ đến lớn, không ít bạn bè bên cạnh Ôn Khinh đều nói với cậu những lời tương tự.
Cậu biết lời này không phải ác ý, mà ẩn chứa bên trong bất lực rèn sắt không thành thép.
“Khóc là phản ứng sinh lý rất bình thường, không kiểm soát được.” Ôn Khinh thì thầm biện minh cho mình: “Hơn nữa khóc được là cảm xúc phát tiết được.”
Ôn Khinh suy nghĩ một chút, chậm rãi nói tiếp: “Nếu anh khóc, tôi nhất định không cười nhạo anh.”
Tư Không: “…”
“Tôi không khóc.”
Ôn Khinh cảm thấy hắn đã cắm một cái flag to đùng.
Đương nhiên cậu không thể nói trước mặt Tư Không, do dự một lát, khô cằn khen ngợi: “Anh giỏi ghê.”
Tư Không: “…”
Ôn Khinh còn tưởng hắn hiểu lầm ý mình, vội vàng giải thích: “Tôi không chọc anh đâu, tôi khen anh thật lòng á…”
Lời còn chưa dứt, Tư Không đi từ trong phòng ngủ tới trước mặt cậu.
Ôn Khinh ngửa đầu nhìn hắn, còn tưởng Tư Không lại định xách mình lên ném ra ngoài, vội vàng nắm lấy cổ áo, tự giác lùi về sau.
Nhưng Tư Không không hề đóng cửa, hắn đứng đó lẳng lặng quan sát Ôn Khinh.
Ánh đèn hành lang rất sáng chiếu lên gương mặt hồng hồng, đôi mắt to màu nâu nhạt trong suốt sạch sẽ, mơ hồ lộ ra chút nước.
Tư Không hơi dừng lại, giây tiếp theo nhanh chóng rời mắt, không kiên nhẫn nói: “Tôi nghi ngờ cậu là người dẫn đường.”
Ôn Khinh ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Mi tâm Tư Không nhíu chặt, phun ra bốn chữ: “Trả lễ qua lại.”
Tưởng vừa rồi không muốn nói…
Cậu nghiêng đầu nhìn Tư Không, đột nhiên ý thức được hàng này có lẽ chỉ là tên mặt thối ngạo kiều…
Đáng yêu đấy chứ.
Đột nhiên Ôn Khinh không còn sợ Tư Không nữa.
Trưởng phòng ký túc xá đại học của cậu cũng thuộc dạng mồm dữ tâm mềm, ban đầu Ôn Khinh sợ lắm, cơ mà ở chung lâu, có thể nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương, Ôn Khinh bắt đầu dính lấy người ta.
Nghĩ đến trưởng phòng ngủ, Ôn Khinh thậm chí cảm thấy Tư Không khá quen thuộc.
Cậu nháy mắt thì thầm: “Anh nghi ngờ tôi sao mấy lần trước anh không bỏ phiếu?”
Môi Tư Không mím chặt: “Tôi nói rồi, bởi vì phiếu của tôi không quan trọng.”
Ôn Khinh mờ mịt, cách đây không lâu Tư Không đã nhắc tới vấn đề này.
Ý hắn là một mình không bỏ phiếu được? Hay còn tình huống nào khác?
Ôn Khinh nghĩ không ra, nhẹ giọng: “À thì…xin lỗi anh, tôi không phải người dẫn đường.”
Khóe miệng Tư Không giật giật: “Tôi cảm thấy cậu là người dẫn đường thì cậu chính là người dẫn đường.”
Ôn Khinh: “…”
Anh cảm thấy chứ tôi có cảm thấy đâu!
Ôn Khinh lần đầu gặp phải loại tình huống này, không biết nên nói gì, một lát sau cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ mới lên tiếng hỏi: “Anh, anh cũng thích xem hài hả?”
Tư Không mặt lạnh nhấc chân đi về phía cầu thang.
Ôn Khinh vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa bên cân nhắc ý tứ trong lời nói của hắn.
Tuy Tư Không mặt thối nhưng mấy ngày nay vẫn luôn giúp đỡ cậu, vừa rồi hắn hoài nghi cậu là người dẫn đường, không phải cố ý nói lung tung đấy chứ?
Ôn Khinh không thông não nổi, chỉ có một loại trực giác, Tư Không nhất định biết cái gì đó.
Ít nhất biết nhiều hơn cậu.
Ôn Khinh đi theo bên cạnh Tư Không, nhỏ giọng: “Anh nói xem, nếu đêm nay phiếu bầu bằng nhau thì có thể vừa không cần mở cửa mà vẫn nhận được ba lần hỏi không?”
Tư Không dừng bước, chậm rãi đáp: “Trong quy tắc trò chơi không nói đến phiếu bầu bằng nhau.”
Ôn Khinh hỏi tới cùng: “Vậy chứng tỏ sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ?”
“Chứng tỏ hệ thống có thể tự do phát huy.” Tư Không cười lạnh: “Hắn không thích mấy thứ thoát ra khỏi quy tắc trò chơi.”
“Anh là người chơi cũ à?” Ôn Khinh giật mình, nhịn không được hỏi. Sao anh biết nhiều quá vậy?
Tư Không mím môi, không để ý tới cậu nữa, hờ hững xuống tầng.
“Tôi cảm thấy tất cả mọi người đều không phải người dẫn đường, nhưng hệ thống lại nói trong chúng ta có một người dẫn đường, hẳn nó sẽ không lừa dối…” Hắn không muốn nói, Ôn Khinh cũng không hỏi, đi theo sau lưng Tư Không tiếp tục lẩm bẩm: “Người dẫn đường có phải con chó ba đầu không nhỉ? Hình ảnh của nó khắc luôn trên cửa, bỏ bốn lên năm cũng tính vào đám chúng ta, hơn nữa lúc xuất hiện sẽ ăn thịt người, hiển nhiên không muốn cả đám rời khỏi nơi này.”
Ôn Khinh càng nói càng cảm thấy đáp án là con chó ba đầu, chả để ý Tư Không đã dừng bước, đầu đụng vào cái lưng cứng của hắn.
Cậu đau đến mức mũi xót lên, hốc mắt đỏ bừng.
“Cậu nói nhiều thật.” Tư Không xoay người, sau khi nhìn thấy gương mặt Ôn Khinh, cái vẻ không kiên nhẫn đọng lại, biến mất hoàn toàn.
Lại khóc…
Chúa rắc rối.
Hốc mắt Ôn Khinh rưng rưng, mơ hồ không thấy Tư Không biến sắc.
Hắn nhíu mày, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Ôn Khinh ù ù cạc cạc: “Hả?”
Tư Không: “Tiếp tục nói.”
Ôn Khinh khó hiểu gật đầu: “Còn nữa, khi chó ba đầu xuất hiện hệ thống sẽ hát bài “Tìm bạn”, tôi nghĩ có lẽ nó là chó dẫn đường.”
Hệ thống cố ý dùng ba chữ người dẫn đường mê hoặc chúng ta, thực ra là người hay là chó chỉ cần dẫn được đường mà thôi…
Đi xuống tầng hai, bước chân của Ôn Khinh dừng lại, xoay người nhìn về phía phòng ngủ của Chu Châu.
Cửa phòng đóng chặt, không nhìn thấy, cũng chả nghe ra người bên trong.
Tư Không nhìn theo ánh mắt cậu, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ôn Khinh hơi lo thầy với Chu Châu ở cùng nhau sẽ có chuyện, rối rắm không biết có nên qua đó xem không.
Có vẻ Tư Không nhìn ra ý đồ của cậu, quyết định thay luôn: “Xuống tầng 1.”
“Ừm.” Ôn Khinh gật gật đầu, đi theo Tư Không.
Bên trong phòng ngủ.
“Tối nay bầu Trần Y Y.”
Chu Châu chậm rãi ngẩng đầu, nặng nề nhìn về phía Quý Dư đang đứng ở cửa.
Quý Dư cười cười, phảng phất câu vừa rồi không phải hắn nói.
Giọng Chu Châu khàn khàn: “Anh biết rõ cô ta không phải.”
Quý Dư thản nhiên đáp: “Úc Hình cũng không phải, tại sao cậu lại bỏ phiếu cho hắn?”
Chu Châu trầm mặt không mở miệng.
Quý Dư rũ mắt, nhìn về phía con ngươi âm u của Chu Châu, thưởng thức đủ rồi mới nói: “Cậu muốn hắn chết bởi vì Ôn Khinh.”
“Còn tôi cũng muốn làm chuyện tương tự với Trần Y Y.” Hắn dừng một chút, hời hợt bảo: “Coi như là vì Lý Tư Văn đi.”
Sắc mặt Chu Châu lập tức thay đổi: “Thiệt cho cô ta vẫn coi anh là thầy.”
Quý Dư ôn hòa nói: “Tôi chỉ dạy cho Lý Tư Văn một bài học quý giá.” Nói như thể hắn là một nhà giáo tận tâm không bằng.
“Tối nay bầu Trần Y Y, tối mai tôi với cậu bầu Úc Hình.”
Chu Châu thoáng buông lỏng: “Tôi tin ông kiểu gì?”
“Cậu chỉ có thể tin tưởng tôi.” Quý Dư cười khẽ.
Sắc mặt Chu Châu đột nhiên trầm xuống.
“Coi như để trả công, thầy nhắc nhở cậu một tiếng, Ôn Khinh không thích bộ dạng cậu bây giờ đâu.”
Nói xong, Quý Dư mở cửa, đi ra khỏi phòng ngủ.
Thời gian chờ đợi rất dài, cơ mà đến tám giờ rưỡi lại bắt đầu trôi qua nhanh chóng.
Ôn Khinh nhìn chằm chằm đồng hồ chuyển động, mười phút trước khi tiến hành bỏ phiếu, cầu thang liên tiếp vang lên tiếng bước chân.
Chu Châu, Lý Tư Văn, Trần Y Y lần lượt xuống.
Ôn Khinh âm thầm liếc trộm Chu Châu, tuy sắc mặt cậu ta vẫn hơi âm trầm nhưng đã bình tĩnh hơn lúc sáng nhiều.
Ôn Khinh thầm nghĩ chắc thầy Quý đã thuyết phục cậu ta thành công.
Lo lắng nếu mình ngồi gần Chu Châu cậu ta sẽ phát điên, Ôn Khinh lùi về sau, đổi sang chỗ cách cậu ta thật xa.
May mắn Chu Châu không đi theo, vẫn ngồi ở vị trí lúc trước.
Ôn Khinh thở phào nhẹ nhõm.
“Ôn Khinh, cậu quyết định xong chưa?” Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nữ: “Sắp bỏ phiếu rồi.”
Ôn khẽ mím môi, lui về phía sau: “Tôi nghĩ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lý Tư Văn cười cười, thề son sắt: “Đêm nay nhất định là lần cuối cùng.”
Trần Y Y đi đến bên phải Ôn Khinh, kéo ghế ngồi xuống. Thấy thế, Lý Tư Văn nhẹ nhàng rời đi.
Ôn Khinh nhìn Trần Y Y, cô gầy hơn rất nhiều, sườn mặt không còn chút thịt, xương gò má nhô cao, hai quầng thâm mắt cực lớn.
Cậu khẽ há miệng định nói chuyện, lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng Ôn Khinh ngậm miệng, bắt đầu giúp Trần Y Y tính phiếu.
Đầu tiên, cậu tự loại chính mình.
Tiếp theo là Tư Không, Chu Châu và thầy Quý. Chu Châu nhắm vào Úc Hình, Tư Không hứa theo cậu, thầy Quý hẳn cũng sẽ không bầu Trần Y Y.
Còn lại Trần Y Y và Úc Hình.
Tính ra chỉ một phiếu của Lý Tư Văn đã xác định, cho dù Úc Hình bỏ phiếu cho Trần Y Y, cũng chỉ có hai phiếu.
Rất có thể tối nay phiếu bầu sẽ bằng nhau.
Đang nghĩ ngợi, chín giờ đã điểm.
Đồng hồ kêu to, trong tay mọi người xuất hiện giấy trắng và bút.
Ôn Khinh nắm chặt tay, viết ra chữ chó ba đầu.
Viết xong lại sợ mình miêu tả chưa đủ cụ thể, cậu vội vàng ở bổ sung thêm vài chữ: “Con chó ba đầu màu đen cắn chết Vương Tĩnh, bắt tay sẽ bỏ đi.”
Ôn Khinh khẽ thở ra, buông bút xuống, liếc qua thấy Trần Y Y bên phải chậm rãi viết hai chữ bỏ quyền.
Cậu ngẩn người, không phải ngạc nhiên chuyện Trần Y Y bỏ quyền mà bọn họ có thể nhìn trộm đáp án người khác viết.
Mấy lần trước Ôn Khinh căn bản không có tâm trạng quan sát thử, cậu chỉ cảm thấy hệ thống chả hơi đâu cho họ nhìn trộm nhau.
Đang mải nghĩ, đầu ngón tay nóng lên, giấy trắng trong tay biến mất.
“Tích tắc, tích tắc, tích tắc…”
Âm thanh kim giây chuyển động vô cùng rõ ràng quanh phòng khách.
[Bỏ phiếu kết thúc, tiến hành công bố kết quả!]
[Người chơi Úc Hình, hai phiếu.]
[Người chơi Trần Y Y, ba phiếu.]
Mí mắt Ôn Khinh giật liên tục, vì sao Trần Y Y lại có ba phiếu?
Ai bỏ cho cô ấy?
Tư Không? Chu Châu? Hay là thầy Quý?
Cậu chậm rãi nhìn về phía những người khác trạng thái bọn họ đều không có gì thay đổi.
Ôn Khinh không biết, chỉ thấy Lý Tư Văn hưng phấn, hai mắt lóe sáng kích động nhìn chằm chằm Trần Y Y, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm kết thúc.
[Mời người chơi Trần Y Y mở cửa.]
Nghe được tên mình, thân thể Trần Y Y run rẩy.
[Mời người chơi Trần Y Y mở cửa.]
Cô đứng trước cửa, cúi đầu nhìn núm cửa tròn tròn, không nhịn được nức nở thành tiếng.
Ôn Khinh nghe thấy tiếng khóc rõ ràng, trái tim đập mạnh.
[Mời người chơi Trần Y Y mở cửa.]
Trần Y Y run rẩy giơ tay nắm lấy núm kim loại.
Tiếng va chạm thanh tắt dần, phòng khách lại tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.
Nụ cười trên mặt Lý Tư Văn cứng đờ, dây thần kinh căng chặt đứt phụt: “Không, không thể nào…”
“Tại sao, tại sao không phải là cô ấy?!”
“Tôi…tôi!!!”
Hai má cô co giật, dần dần trở nên hoảng hốt, nỉ non nói: “Không có khả năng, làm sao có thể sai chứ, không thể sai…”
Ôn Khinh nhẹ nhàng nắm chặt tay, lưng lạnh toát.
Cậu hiểu ra quy tắc rồi.
Mỗi đêm một người chết sẽ có một kẻ điên.
Không phải do hệ thống làm, hệ thống chỉ có nhiệm vụ che đi những thông tin quan trọng.
Giống như có ai đó đang ác ý điều khiển trò chơi này.
Là ai?
Tay chân Ôn Khinh cứng ngắc, nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Tư Không, Úc Hình, hay là Quý Dư?
Bỗng dưng, trên không trung lại vang lên thanh âm lạnh như băng của hệ thống.
[Người chơi chú ý, người chơi chú ý!]
[Có người chơi bầu chó ba đầu, có người chơi bầu chó ba đầu.]
[Chó con ba đầu rất tức giận, quyết định về mách bố!]