Trước kia, Kỷ Sơ Đào luôn luôn là trung tâm của các yến hội với những bộ y phục lộng lẫy và trang sức đẹp mắt. Nàng tuyệt diễm đến mức không gì có thể sánh bằng, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể lại gần.
Hôm nay, Kỷ Sơ Đào đã lùi về phía sau màn, nhưng lại càng chói mắt hơn cả khi đứng ở trên cao như lúc trước.
“Đối với bổn cung mà nói, ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn, cho nên ta muốn ngươi cũng tới xem thử.”
Khi nàng nở nụ cười, trong đôi mắt sẽ ánh lên vẻ dịu dàng. Nàng nói với Kỳ Viêm: “Ta chỉ hy vọng rằng yến tiệc lần này sẽ diễn ra trong bình yên và suôn sẻ, không chỉ là vì trưởng tỷ, mà còn là vì…”
Cũng là bởi vì Kỳ Viêm.
Kỷ Sơ Đào nghĩ thầm rằng nếu như Kỳ Viêm không vui khi ở lại trong phủ Công chúa thì tới khi hắn quay trở lại làm một vị Thiếu Tướng quân vinh quang đầy mình, nàng sẽ chẳng còn nợ hắn điều gì nữa.
Giấc mơ đáng xấu hổ và mối duyên phận vô lý ấy có lẽ cũng sẽ thay đổi theo đó và sẽ không còn bất ngờ xuất hiện, làm xáo trộn tâm trí của nàng nữa.
Kỷ Sơ Đào đang âm thầm dự tính cho tương lai, không hề chú ý đến đôi mắt u ám của Kỳ Viêm.
Hắn tin rằng Kỷ Sơ Đào đang thực sự muốn giúp hắn. Mà cũng chính bởi vì đã bắt đầu tin tưởng vào điều đó, cho nên lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời cương quyết không chịu phục tùng của mình, hắn chợt có những nỗi lo lắng và do dự trong lòng.
Thậm chí, hắn còn nghĩ rằng nếu như Kỷ Sơ Đào không sinh ra trong hoàng thất thì có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Kỳ Viêm đè nén những suy nghĩ hoang đường mà bản thân hắn cũng biết là không thể nào xảy ra, vừa rót rượu để bình tĩnh lại vừa đưa mắt dò xét xung quanh cung điện.
Bây giờ còn có nhiều thứ quan trọng cần phải giải quyết ngay lập tức, hơn là chỉ ngồi đây suy nghĩ lung tung.
Là Lang Gia Vương, Kỷ Nhân biết rõ rằng Kỷ Sơ Đào có sở trường về âm luật, nhưng gã vậy mà lại vẫn sắp xếp thích khách vào trong số các vũ nữ và đoàn biểu diễn nhạc cụ, đây là một thất bại rất lớn. Với tính cách đa nghi và thận trọng của Kỷ Nhân, gã chắc chắn sẽ không hấp tấp như vậy.
Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, thỏ khôn có ba hang, nhất định là trong đại điện vẫn còn che giấu kế hoạch nguy hiểm nào đó khác chưa được phát hiện ra.
Tuy nhiên, yến hội đã trôi qua được hơn một nửa, và mọi thứ vẫn đang sóng yên biển lặng.
Cho tới tận khi sắp sửa kết thúc, sứ thần Bắc Yến đứng dậy, bước ra khỏi hàng và trình diện trước Kỷ Nguyên và Hoàng đế, dâng lên trò hay then chốt của yến tiệc này.
“Bắc Yến tình nguyện chia cắt bảy tòa thành trì ở phía bắc núi Hắc Sơn, xem như là thành ý cho mối quan hệ ngoại giao giữa hai bên. Nay thần xin dâng lên bản đồ của bảy thành trì này cho Đại Công chúa và bệ hạ, hy vọng được đình chiến với Đại Ân và hàn gắn lại mối quan hệ cũ trong lâu dài!”
Sứ thần đến từ Bắc Yến đặt một tay trái lên ngực trái và hành lễ, mấy lời bằng tiếng Hán không quá quen thuộc này đã khiến cả cung điện náo động.
Đối với Đại Ân mà nói, đây chính là một chuyện tốt, có thể khích lệ lòng dân!
Hồng Lư tự dẫn đầu bước ra chúc mừng Kỷ Nguyên và Hoàng đế, những văn võ bá quan khác cũng lần lượt chắp tay tới chúc mừng, đẩy bầu không khí của yến hội sôi nổi lên đến đỉnh điểm.
Giữa tình cảnh ồn ào náo động, Kỳ Viêm vuốt ve cái cốc và khẽ nghiêng người về phía trước, ánh mắt thì tập trung quan sát chăm chú sứ thần Bắc Yến.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, hắn đã cảm thấy những người đến từ Bắc Yến này có chút kỳ lạ.
Là người giám sát yến hội, Kỷ Sơ Đào chẳng hân hoan và vui mừng được như những người khác. Việc sứ thần Bắc Yến nhường lại một phần lãnh thổ để mong muốn đổi lấy sự hòa bình không hề nằm trong quy trình trước đó.
Đột nhiên có chuyện này xảy ra như vậy, trong chốc lát nàng có phần không kịp trở tay. Nhưng mà nàng vẫn duy trì vẻ trang nhã và điềm tĩnh trên khuôn mặt của mình, ra lệnh cho người gọi người chủ trì tiếp đãi khách của Lễ bộ đến.
“Chuyện lớn như vậy mà tại sao trước đó, không có ai nhắc đến việc sứ thần Bắc Yến muốn dâng lên bản đồ ngay trước mặt Hoàng đế và quý tộc vậy?” Giọng nói của nàng trầm xuống, lông mày cũng khẽ nhíu lại.
Người chủ trì tiếp đãi khách khứa của Lễ bộ cũng đổ đầy mồ hôi sau đầu, vội trả lời: “Bên phía sứ thần Bắc Yến là do Hồng Lư tự phụ trách nhiệm tiếp đón, cho nên thần cũng không rõ ạ.”
Sự việc xảy ra đột ngột, nếu như bây giờ thu hồi nó về để kiểm tra thì sẽ khó tránh khỏi việc làm hỏng đi sự hào hứng của mọi người. Kỷ Sơ Đào suy đi nghĩ lại, rốt cuộc lên tiếng: “Tất cả mọi người phải cảnh giác hơn một chút, đừng phạm sai lầm.”
Kỳ Viêm nghe thấy lời dặn dò đầy lo lắng này của Kỷ Sở Đào, suy nghĩ thêm một lát, hắn lập tức phát hiện ra đầu mối.
Hắn lại đưa mắt nhìn sang sứ thần Bắc Yến điềm tĩnh và cường tráng, trên người tỏa ra khí thế đánh giết, hoàn toàn không hề giống dáng vẻ của một sứ thần nước bại trận đến cầu hòa. Gã ta vững vàng tiến về phía trước, tới chỗ cách bàn trà của Kỷ Nguyên một đoạn thì quỳ một chân xuống rồi mở chiếc hộp trong tay, lộ ra một tấm bản đồ làm bằng da cừu.
Đó là một mồi nhử vô cùng béo bở. Mà thường thì những loại mồi nhử đẹp đẽ như vậy sẽ cất giấu độc tính cực mạnh bên trong.
Đối với một người đã có kinh nghiệm sa trường nhiều năm như Kỳ Viêm thì chiêu thức này không hề lạ lẫm gì, bởi vì tham mồi mà mắc câu là điều cấm kỵ trong binh pháp.
Hắn nắm chặt chiếc cốc trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Sơ Đào đang ngồi bên cạnh hắn với dáng vẻ căng thẳng. Chỉ trong phút chốc, hàng nghìn suy nghĩ va chạm và xung đột lẫn nhau trong tâm trí hắn, về sự phản bội, về lòng tin và cả từng chi tiết một trong vòng ba tháng ngắn ngủi vừa qua, tất cả đều hỗn loạn và tràn ngập mùi thuốc súng.
Nữ quan bên cạnh Kỷ Nguyên nhận lệnh, chuẩn bị lấy bản đồ từ trong hộp ra.
Mà cùng lúc đó, sứ thần Bắc Yến rũ mắt lộ ra sự khinh thường, ngón tay vô thức chạm vào dưới đáy hộp đồng. Giữa những tiếng reo hò bởi cái lợi làm choáng váng đầu óc, người khác khó lòng mà thấy được những động tác nhỏ nhặt này, nhưng lại không thể nào bị che giấu khỏi tầm mắt của Kỳ Viêm.
Hắn vẫn luôn có một trực giác nhạy bén hơn mức bình thường khi đứng trước nguy hiểm.
Nếu như hắn là thích khách, hắn cũng sẽ lựa chọn ra tay vào thời điểm này, làm ra một cảnh tượng “phơi bày chân tướng”.
Mà đúng lúc, người thiếu nữ ngồi bên cạnh, mang rất nhiều kỳ vọng đặt vào yến hội này lại vẫn chưa hề hay biết gì về nó.
Nàng còn chưa phát hiện ra rằng vũ cơ và nghệ sĩ đánh đàn kia chỉ là một con tốt định sẵn sẽ bị bỏ rơi để đánh lừa đôi mắt của mọi người, nhằm khiến Đại Ân cho rằng mối nguy hiểm tiềm ẩn đã được loại bỏ và buông lỏng cảnh giác…
Với một kế hoạch phối hợp chặt chẽ và tỉ mỉ như vậy, chắc chắn không còn phải là Bắc Yến hành động một mình nữa rồi.
Đây mới chính là chiêu đánh sau cùng mà Kỷ Nhân để lại!
Chiếc cốc trong tay hắn gần như đã bị bóp mạnh đến nỗi biến dạng, Kỳ Viêm biết rất rõ rằng nếu như lúc này, bản thân đứng ra ngăn cản thì điều gì sẽ chờ đợi hắn.
Nhưng mà hắn càng biết rõ hơn là có rất nhiều cách thức để lật đổ Kỷ Nguyên, nhưng yến hội lần này là do Kỷ Sơ Đào chuẩn bị, hắn nhất định phải bảo vệ nàng.
“Coi chừng có bẫy!” Kỳ Viêm trầm giọng nói.
Đám quan lại ai ai cũng đang sôi trào cảm xúc, nào có ai nghe thấy những gì hắn nói.
Ngoại trừ Kỷ Sơ Đào, người ngồi ngay bên cạnh hắn.
Nàng sửng sốt, không có chút do dự nào mà lập tức đứng dậy. Nàng nhìn về phía sứ thần Bắc Yến, hô lớn: “Chờ đã! Dừng tay lại!”
Lời này là do Kỷ Sơ Đào sử dụng hết toàn bộ sức lực mà hét lên, theo đó, cả đại điện đang sôi nổi bỗng nhiên im bặt.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi. Hai tay của nữ quan đã cầm cuộn bản đồ bằng da cừu trong hộp lên, một sợi dây bạc rất mảnh nối với cuộn da cũng được kéo theo, phát ra âm thanh máy móc cực nhỏ. Sợi dây đó mỏng như sợi tóc mà lại còn trong suốt, nối giữa phần đáy hộp với cuộn da cừu, khi mở ra nhìn vào thì sẽ không phát hiện ra được manh mối nào. Chỉ khi cuộn bản đồ bằng da cừu bên trong bị lấy đi, thì mới có thể khởi động cơ quan, chẳng trách có thể giấu diếm được trước sự kiểm tra của cấm vệ…
Nhìn thấy sứ thần Bắc Yến nhắm thẳng chiếc hộp về phía Kỷ Nguyên đang ngồi trên cao, đám thị vệ không kịp ngăn cản, cho nên Kỷ Sơ Đào đứng cách đó gần nhất không hề nghĩ ngợi mà lập tức đưa tay ra bảo vệ bên người Kỷ Nguyên!
Nàng điên rồi! Kỳ Viêm nghiến răng nghiến lợi, theo bản năng đứng bật dậy.
Gần như là cùng lúc đó, có một tiếng ‘rẹt’ rất nhỏ vang lên, sợi dây bạc đã bị đứt.
Trái tim của hắn chợt thắt lại, Kỳ Viêm giơ cổ tay lên một cách lưu loát, cầm chiếc cốc trong tay rồi đánh về hướng cổ tay của sứ thần Bắc Yến!
Sứ thần đau đớn, ám khí bắn ra cũng mất đi độ chính xác, mấy tiếng ‘soạt’ lần lượt vang lên, vài cây kim châm ngắn bị đóng đinh trên bàn của Kỷ Nguyên. Chiếc kim châm còn lại bay sượt qua cánh tay của Kỷ Sơ Đào và đâm trúng người thị vệ đứng phía sau lưng nàng.
“Hộ giá! Bảo vệ Đại Công chúa và bệ hạ!” Hạng Khoan hét lớn, cấm vệ quân ở bên ngoài cung điện chen chúc xông vào.
Cùng lúc đó, sứ thần của Bắc Yến thấy đòn tấn công của mình không đánh trúng nên thẹn quá hóa giận, bay nhào về phía Kỷ Sơ Đào, người đang không có thị vệ bên cạnh, dự định kéo nàng chết chung!
Nhanh như một tia sáng vụt qua, tình thế thay đổi bất ngờ, mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.
Tất cả mọi người đều bận rộn bảo vệ Hoàng đế và Kỷ Nguyên, ngoại trừ Kỳ Viêm. Hắn duỗi cánh tay của mình ra, đầu ngón tay cọ vào ống tay áo của Kỷ Sơ Đào, nhưng chỉ nắm lấy được khoảng không.
Tiếp sau sự im lặng ngắn ngủi, toàn bộ cung điện ngay lập tức bùng nổ một trận náo động!
Tiểu Hoàng đế siết chặt nắm đấm, khó có thể hiểu thấu được biểu cảm trên khuôn mặt của y. Kỷ Nguyên đứng vọt người dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sứ thần Bắc Yến đang bắt giữ Kỷ Sơ Đào làm con tin, trên gương mặt thường ngày không biểu lộ nỗi lòng của nàng ấy lần đầu tiên hiện lên vẻ tức giận.
La hét và hoảng loạn, các văn thần vội vã tránh né, cấm vệ thì lũ lượt xông vào, cả đại điện trở thành một mớ hỗn độn.
Kỷ Sơ Đào bị sứ thần Bắc Yến bóp chặt cổ, dùng làm khiên chắn bảo vệ trước người gã ta.
“Tất cả đều lùi lại! Bằng không ta sẽ bóp nát cổ của Tiểu Công chúa!”
Người Bắc Yến cao to như trâu, còn Kỷ Sơ Đào lại có vóc dáng nhỏ nhắn, nàng bị kéo lên cao tới nỗi mũi chân không còn chạm đất, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Cấm vệ sợ ném chuột vỡ bình, nên cứng nhắc giữ chặt trường kích mà không dám tiến về phía trước.
Sứ thần Bắc Yến thấy thế thì càng trở nên ngông cuồng, vừa giữ lấy Kỷ Sơ Đào vừa bước từng bước ra khỏi đại điện, cười lớn rồi nói: “Hôm nay có thể được chôn cùng với mỹ nhân tuyệt sắc nhất của triều đình các ngươi, cũng không uổng công chuyến đi lần này của ta!”
Đúng lúc này, một tia sáng lạnh lóe lên, lưỡi đao sắc bén cắt qua không trung, đâm thẳng xuyên qua giày của sứ thần Bắc Yến…
Cơ thể của Kỷ Sơ Đào đang lơ lửng trên không, cho nên đôi chân chính là chỗ sơ hở duy nhất của thích khách!
Sứ thần Bắc Yến gầm lên đau đớn, tay khẽ buông lỏng, thân thể loạng choạng té ngửa về phía sau.
Gần như là cùng lúc đó, một bóng đen vụt qua, đưa một tay ra ôm lấy Kỷ Sơ Đào đang ho nhẹ yếu ớt ngã xuống. Còn tay kia thì thuận thế rút thanh kiếm đã đâm vào mu bàn chân của thích khách ra, lại lần nữa đâm lưỡi kiếm sắc bén vào cơ thể gã ta, động tác tàn nhẫn và dứt khoát, lưu loát không dừng lại!
‘Phập’, âm thanh da thịt bị chém đứt gây rùng mình vang lên, chất lỏng nóng hổi phụt ra, lướt qua bên tai Kỷ Sơ Đào, dính lên trên gò má lạnh lẽo của Kỳ Viêm.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt lạnh lùng nhưng hắn vẫn không quên ôm chặt lấy Kỷ Sơ Đào vào lòng, dùng lồng ngực che đi tầm nhìn của nàng để nàng không nhìn thấy những giọt máu tươi bắn tung tóe.
Sau đó, hắn tàn nhẫn rút kiếm ra, thích khách ngã xuống, liên tục phun ra máu tươi, co giật trong chốc lát rồi cũng dần mất đi hơi thở.
Không khí trộn lẫn với máu và mùi hương trong trẻo, lành lạnh của Kỳ Viêm tràn vào phổi Kỷ Sơ Đào. Nàng vùi đầu vào trong vòng tay của Kỳ Viêm, không ngừng ho khan đến nỗi xé họng, cơ thể mềm mại của nàng không thể kiểm soát được mà run lẩy bẩy.
Kỳ Viêm cầm thanh kiếm đã nhuốm máu trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khí thế chém giết nơi đáy mắt hắn mãi mà không tiêu tan hết.
Sinh mệnh lơ lửng tựa như đang chảy ngược vào trong cơ thể từng chút từng chút một, giọng nói khàn đặc của Kỳ Viêm phát ra từ trong lồng ngực. Hắn cắn răng kìm nén lửa giận: “Không biết cái gì hết mà cũng xông lên phía trước, điện hạ đây là không muốn sống nữa sao?”
Giọng điệu trầm thấp tới dữ tợn, căng chặt. Hắn nghĩ lại mà sợ hãi, bắp thịt toàn thân cứng ngắc như sắt.
Kỷ Sơ Đào òa khóc, từng giọt nước mắt của nàng trào ra, nhanh chóng làm ướt vạt áo của Kỳ Viêm. Trước ngực là nhiệt độ nóng ẩm, như dán lên nhịp tim đang đập mạnh điên cuồng và hỗn loạn của chàng thiếu niên.
Tiểu Công chúa lớn lên dưới sự che chở của bao nhiêu là vàng ngọc, tới tận hôm nay mới biết sợ hãi là gì.
“Bởi vì… Không thể để cho hoàng tỷ bị thương được! Nếu… Nếu như thành sự thật, bổn cung sẽ hối hận cả đời!”
Nàng nghẹn ngào, thốt lên ở bên tai Kỳ Viêm, nói những lời khó có thể nghe rõ.
Có cung nữ muốn kéo nàng tách ra xa khỏi vòng tay của Kỳ Viêm, nhưng nàng đã bị dọa sợ, đang chìm đắm trong những suy nghĩ lung tung nên ôm chặt Kỳ Viêm mà không chịu buông tay, như thể là đang bám lấy cọng rơm cứu mạng của mình.
Dưới con mắt của bao người, chàng trai mặc áo choàng đến để mặc nàng nắm lấy vạt áo của mình, vẫn không hề cử động.
Những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống theo chóp mũi anh tuấn của hắn, rồi rơi xuống, in dấu một đóa hoa yên tĩnh trên nền gạch của Tử Thần điện.
Trong lúc hỗn loạn, Kỷ Nguyên đã nhìn thấy hết cảnh tượng đó.
Nàng ấy cố gắng duy trì sự uy nghiêm và trấn tĩnh của hoàng tộc, suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta cùng nhau đưa muội ấy về Vĩnh Ninh cung, gọi thái y đến xem xem.”
Kỷ Sơ Đào vẫn ôm chặt lấy hắn mà không chịu buông ra. Kỳ Viêm thả kiếm trong tay xuống, dứt khoát bế thân thể mềm mại đang khẽ run rẩy của Kỷ Sơ Đào lên, sải bước nhanh về phía Vĩnh Ninh cung.
Để lại phía sau lưng hắn là những ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ khác nhau, những lời đồn đại nhảm nhí mà hắn vốn từng quan tâm trước đó giờ phút này đã chẳng còn là cái thá gì cả.
Ngoại trừ dấu vết bị bóp cổ thì trên người Kỷ Sơ Đào không còn bị thương ở đâu cả.
Chỉ có điều, nàng bị dọa cho sợ hãi nên sốt cao nghiêm trọng. Mà ngay cả khi nàng đang mê man mơ hồ, nàng vẫn giữ chặt lấy ống tay áo của Kỳ Viêm chứ không chịu buông ra.
Hôm nay, Kỷ Sơ Đào và Kỳ Viêm đều là người lập công, cho dù đã từng gây chiến, hướng vũ khí vào nhau thì Kỷ Nguyên cũng sẽ không làm tổn thương trái tim của muội muội mình vào giây phút này. Sau khi nhìn thấy Kỷ Sơ Đào đã uống xong thuốc, nàng ấy bèn nói với Kỳ Viêm: “Vĩnh Ninh cần ngươi bên cạnh, đêm nay ngươi cứ ở lại đây chăm sóc muội ấy đi.”
Dứt lời, không đợi Kỳ Viêm đáp lại, nàng ấy đã xoay người rời khỏi đại điện.
Vụ hành thích ngang nhiên không kiêng nể gì của Bắc Yến nhất định là do nội gián đứng phía sau đổ thêm dầu vào lửa. Với tư cách là Phụ Quốc Trưởng Công chúa, nàng ấy vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành, không thể nào ở lại đây, dành thời gian cho muội muội của mình quá lâu.
Hơn nữa, ít nhất thì khoảnh khắc Kỳ Viêm đứng ra bảo vệ Kỷ Sơ Đào đó cũng không giống như là giở trò.
Trời đã tối rồi nhưng hơi thở của Kỷ Sơ Đào vẫn không được ổn định, nàng cứ vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ mê man.
Cung tỳ vào cung thắp đèn, bưng tới một ít nước cháo và thức ăn. Lúc này, Kỳ Viêm vẫn còn đang mặc áo bào dính máu, ngồi ở bên giường, bị chủ nhân của cung điện này nắm chặt tay áo.
Khi Kỳ Viêm không nói gì, trông hắn rất lạnh lùng, ánh mắt có phần dữ tợn. Cung tỳ thấy vậy thì lập tức hoảng sợ, bèn đóng cửa lại rồi lặng lẽ lui ra.
Đã sắp sửa đến nửa đêm, đồ ăn cũng dần nguội hết cả rồi.
Kỳ Viêm vươn tay ra định lấy bát đĩa, nhưng mà khi hắn vừa mới đứng dậy thì đã bị giữ lại. Thiếu nữ đang mê man, ý thức không được tỉnh táo bởi vì hoảng sợ tới mức sốt cao. Nhưng nàng vừa cảm nhận được hắn cử động thì ngay lập tức trở mình, nắm lấy tay hắn chặt hơn, lẩm bẩm những lời mơ hồ khó chịu: “Đừng đi…”
Kỳ Viêm cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang giữ lấy ống tay áo của mình, khựng lại một lúc rồi đành phải chịu thua.
Nàng đột nhiên trở nên lệ thuộc vào hắn một cách vượt mức bình thường, đến nỗi khiến Kỳ Viêm phải ngạc nhiên không thôi. Rõ ràng là mới cách đây không lâu, bầu trời ngập tràn pháo hoa và tuyết lớn kia của hắn cũng không thể sánh được với một cây quạt của Yến Hành mà…
Chẳng lẽ là đúng như Tống Nguyên Bạch nói, làm “anh hùng cứu mỹ nhân” là có thể lấy được trái tim của nàng?
Nhưng mà ngay tại thời khắc lao ra ấy, hắn cũng không hề nghĩ đến việc sẽ trở thành anh hùng, hắn chỉ đơn giản là… Không muốn nàng chết.
Có lẽ là bởi vì chiến lược đánh vào tâm lý kia không thành công, hoặc cũng có thể là còn do nguyên nhân nào đó khác.
“Kỳ Viêm…”
Trên giường bệnh, một âm thanh nhỏ bé và yếu ớt được cất lên, gọi hắn quay về thực tại từ trong những tâm sự quấn quanh ngổn ngang trong tâm trí.
Kỳ Viêm liếc nhìn sang, Kỷ Sơ Đào đang cuộn tròn người lại nằm nghiêng về một hướng, tư thế không hề an toàn. Đôi mắt của nàng mơ hồ mở ra một chút, lông mi mảnh dài, cả khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao, còn mái tóc đen thì bung xõa rối tung. So với ngày thường, trông nàng càng thêm chút mong manh và dịu dàng, đáng yêu.
Hình như nàng đã tỉnh dậy, nhưng cũng lại giống như là vẫn đang chìm trong cõi mơ. Từng luồng hơi thở nóng hổi mà nhẹ như lông vũ phả vào mu bàn tay vẫn còn dính đầy vết máu chưa khô của Kỳ Viêm. Nàng gấp gáp nói: “Kỳ Viêm, ngươi sẽ mãi mãi bảo vệ bổn cung chứ?”
Đôi mắt của hắn tối sầm lại.
Hắn còn chưa kịp trả lời thì Kỷ Sơ Đào lại đã tự mình trả lời: “Ta biết là ngươi đã đáp ứng.”
Giữa cơn hỗn loạn trong giấc mơ ấy, chính Kỳ Viêm đã bay xuống từ trên trời và cứu nàng khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng… Tựa như là một đệ tử của Thừa Thiên môn, một tay nắm lấy trường kích, lao đến vung một nhát dũng mãnh giết chết thích khách hệt như trong yến hội.
Lúc này, Kỳ Viêm lại thầm nghĩ, hắn đã từng đáp ứng một yêu cầu như vậy sao? Khi nào chứ?
Từ trước đến nay, hắn chỉ là một kẻ bạc bẽo không có lòng tin vào ai, người có thể khiến hắn đồng ý hứa hẹn như thế nhất định phải là người hắn nâng niu trong lòng. Làm sao mà hắn có thể nói ra hai chữ “mãi mãi” dễ dàng như vậy được?
Chắc hẳn là Kỷ Sơ Đào bị cơn sốt cao làm cho hồ đồ rồi, không phân biệt được rõ ràng giữa cõi mộng và hiện thực nữa.
Hắn không thèm để ý mà cười nhạo, vết máu đỏ sẫm dưới lông mày trông giống như chu sa. Tính khí nóng nảy mà hắn đã cố tình đè nén nay được giải phóng, hắn cúi người hỏi: “Điện hạ khẳng định chắc chắn vậy sao, rằng thần sẽ bảo vệ cho người?”
Hai mắt của Kỷ Sơ Đào cứ mở ra rồi lại nhắm lại, mơ mơ màng màng một lúc lâu, úp mở mãi cũng không nói ra được lời nào.
Ngay khi Kỳ Viêm tưởng rằng nàng đã ngủ say và sẽ không trả lời nữa thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Nàng nói: “Ngươi có biết không? Trong giấc mơ của bổn cung… Có một người anh hùng, người đó… trông giống y hệt như Tiểu Tướng quân vậy.”
Nghe được lời lẩm bẩm này, Kỳ Viêm khẽ giật mình, chậm rãi nhíu mày lại.
Sự tin tưởng của nàng thực ra là bắt nguồn từ một nam nhân khác có ngoại hình tương tự hắn ư?
Đây là kiểu câu trả lời hoang đường gì vậy?
Hắn thờ ơ rút ống tay áo của mình về, lực kéo cũng không phải là quá nhẹ nhàng, sau đó đứng dậy bước sang ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đặt bên cạnh.
Kỷ Sơ Đào vừa mới chìm vào giấc ngủ say, bây giờ trong tay lại không nắm được thứ gì. Nàng chau mày, vừa lẩm bẩm gì đó vừa xoay người duỗi thẳng chân, hơi thở nóng hổi, trông như không thể nào ngủ yên giấc.
Kỳ Viêm lạnh lùng nhìn nàng liên tục trở mình một lát, sau đó lại trầm mặt ngồi xuống bên giường, hai tay buông thõng bên hông.
Kỷ Sơ Đào được nắm chặt lấy ngón tay của hắn như mong muốn nên lập tức bình tĩnh lại.
Lần này, đổi thành Kỳ Viêm không thể ở yên.
Thiếu nữ có cuộc sống an nhàn, sung sướng này có bàn tay mềm nhũn tựa như là không có xương cốt vậy. Đã có mấy lần Kỳ Viêm nắm lấy cổ tay của Kỷ Sơ Đào khi hiểu lầm hay tức giận, nhưng chưa một lần nào êm đềm và lặng lẽ như thế này, mềm mại tới mức khiến người ta quên đi bao nhiêu là âm mưu, toan tính mà bản thân đang gánh vác trong người.
Hơi nóng lan tỏa khắp các ngón tay của Kỳ Viêm, sự yên lặng của màn đêm càng khiến các giác quan của hắn được khuếch đại, tùy ý trở nên không thể kiềm chế.
Thiếu nữ nằm nghiêng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, chỉ cách ngón tay của hắn chưa đến mười xăng-ti-mét.
Hắn đưa ngón tay của mình lên, nhưng rồi lại dừng lại ngay trước khi chạm vào cánh môi nàng.
Hắn đang làm cái gì vậy? Hắn đã mất bình tĩnh một lần trong yến hội, nhất định không được phép để cảm xúc của mình bị mất khống chế một lần nữa.
Kỳ Viêm co ngón tay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say không hề được bảo vệ chút nào của Kỷ Sơ Đào một lúc lâu. Hắn thở dài một hơi, nóng hổi, rồi dựa người vào bên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, lớp y phục mỏng bên trong đã ướt đẫm mồ hôi, Kỷ Sơ Đào mơ màng tỉnh dậy.
Hình như, trong tay nàng đang cầm một vật gì đó cứng cáp. Nàng vẫn nhắm mắt, thử bóp chặt, nó cứng rắn nhưng lại có hơi ấm và độ đàn hồi đặc trưng của xương thịt.
Khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy một bàn tay đeo chiếc bao cổ tay mạ vàng màu đen. Sau đó, nàng lại thuận theo bàn tay vô cùng quen thuộc đó mà ngước nhìn lên, trông thấy một chàng trai trẻ tuổi nghiêm nghị đang mặc võ bào màu đen tương phản với ánh nắng sớm mờ nhạt của buổi ban mai. Mặt mày hắn sắc bén, hắn vẫn đang tựa người vào đầu giường, mặc dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong đưa mắt nhìn nàng.