Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 55



Ô Mạn Ti Trở lại tòa nhà Hoàng Phủ Gia, là một thiếu niên chịu khó cởi mở, lại có chút trẻ con. Không tới mấy ngày vợ chồng Hoàng Phủ liền thích hắn vô cùng, cả ngày mở miệng đều gọi Tiểu Ô Tử.

Ô Mạn Ti ước chừng xấp xỉ, liền tìm thời cơ nói với Hoàng Phủ Cực: “Sư phụ, người mỗi ngày đều vào Hoàng Cung, con cũng muốn đi mở rộng tầm mắt, ngày mai người dẫn con theo nhé?”

“Hoàng Cung có gì tốt đâu, là nơi không thú vị nhất trên đời này đó! Ngươi đi thì biết, ngươi muốn đi thì theo ta.” Hoàng Phủ Cực không yên lòng nói.

“Nói bậy gì đó!” Tiễn Xuyến Nhi ở bên cạnh phản ứng cực nhanh, lập tức ngăn lại: “Hoàng Cung là nơi muốn đi là có thể đi sao? Đã vậy, quy củ còn nhiều ơi là nhiều, hơi không lưu ý liền phạm vào điều kiêng kị! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà thôi, đừng đi gây phiền phức cho sư phụ ngươi!”

“Vậy thì đừng đi.” Hoàng Phủ Cực ở trước mặt Tiễn Xuyến Nhi một chút nóng nảy không có.

Tiễn Xuyến Nhi tuy đang có thai, nhưng cũng không yếu ớt. Tuy nói có người hầu phục vụ, nhưng một ít tân dược Hoàng Phủ Cực suy nghĩ ra, ví dụ như một ít thuốc bột thuốc viên, đều là nàng ở nhà bào chế.

Ô Mạn Ti từ lúc đến đây liền đi theo xem nàng chế dược. “Sư mẫu, người nghỉ ngơi đi, để con làm, con biết nghiền thuốc!” Hắn đã nói mấy lần như vậy rồi.

Nhưng Tiễn Xuyến Nhi là một người rất cẩn thận: “Ngươi nhìn là được rồi, ngày nào đó hãy phụ.”

Ô Mạn Ti thật cũng không gấp. Hắn sớm đã quen với việc ẩn núp chờ thời.

Một ngày kia Hoàng Phủ Cực trở về nói: “Dọn dẹp một chút đồ đi, chúng ta phải dọn nhà. Nương nương muốn đến biệt uyển Phi Hồng ngoài thành, ta phải đi cùng, cứ như vậy mà đi thôi, trở về cũng không phiền, Điện hạ phân phó, đã chuẩn bị sân nhỏ cho chúng ta ở biệt uyển Phi Hồng rồi, chúng ta dời qua thôi.”

“Nương nương vì sao lại đến đó?” Tiễn Xuyến Nhi hỏi.

“Không phải tin tức phế Thái Tử Phi hoăng thệ đã công bố thiên hạ sao. Người sao vẫn ở Chương Hoa điện được. Thứ hai trong cung phải lo liệu tang sự cho phế Thái Tử Phi, Điện hạ sợ đụng phải nương nương, dứt khoát mời nương nương dọn ra ngoài, biệt uyển cũng yên tĩnh.” Hoàng Phủ Cực nói.

Ô Mạn Ti nghe không nói lời nào, nhưng trong lòng suy nghĩ, như vậy là có thể gần trong gang tấc rồi, cửu đại quân hầu.

Lúc một nhà Hoàng Phủ Cực dọn vào biệt uyển Phi Hồng, thì Khâm Thiên Giám Viện chính cũng đang đến biệt uyển, cầu kiến Lý Ức người vừa thả tin tức phế Thái Tử Phi hoăng thệ ra, Lý Ức đã không thể chờ nỗi nữa bèn chỉ thị Khâm Thiên Giám tính toán ngày tốt để đại hôn.

Nhưng ngày Khâm Thiên Giám tính toán, hắn rất không thích: “Sao lại lâu như vậy? Gần nhất tận bốn tháng sau à? Không được, không có ngày nào gần một chút à?”

“Bẩm Điện hạ, với nhóm bát tự của hai vị quý nhân thì trong bốn tháng quả thật không có ngày tốt.” Khâm Thiên Giám Giám Chính khó xử nói: “Huống hồ, chuẩn bị đại hôn cho Thái Tử, bốn tháng là gấp lắm rồi đó.”
Loading…

“Làm việc nhanh nhẹn một chút, làm gì mà lâu dữ vậy, thời gian hai tháng là đủ.” Lý Ức nhíu nhíu mày: “Hai tháng sau, ngày mười hai tháng chạp, là sinh nhật Cô, chọn ngày này làm ngày đại hôn của Cô.”

“Vậy, Điện hạ, chưa bao giờ có tiền lệ như vậy.. Sợ là có chút không ổn đâu..” Giám Chính do dự nói.

“Sinh nhật Cô, có gì không ổn?” Lý Ức không nhịn được nói: “Thì cứ quyết định như vậy đi.”

Đuổi Giám Chính đi, hắn liền quay đầu lại nói với Phương Cẩm An: “Khâm Thiên Giám nói, vào ngày sinh nhật của ta hai tháng sau, vừa lúc là ngày tốt đại hôn!”

“A, trùng hợp như vậy?” Phương Cẩm An kinh ngạc nói: “Ta vốn còn đang suy nghĩ làm sinh nhật cho đệ, như vậy cũng có thể giảm bớt.”

Ừ, đây sẽ là sinh nhật tốt nhất kiếp trước kiếp này. Lý Ức nắm tay nàng, vui rạo rực nghĩ.

Gần đây hắn thường xuyên động một chút lại lộ ra dáng vẻ ngốc nghếch như vậy: Khóe miệng vểnh lên, ánh mắt phiêu diêu. Phương Cẩm An nhịn không được mỉm cười: “Từ khi đưa ta tới chỗ này, đệ đã vài ngày không có trở về thành rồi đó. Hôm nay còn không quay về? Sợ là Bạch Dĩ Sơ sẽ lo lắng.”

“Ta đây không phải sinh bệnh phải tĩnh dưỡng à. Mới có vài ngày, muốn đuổi ta đi sao?” Lý Ức u oán nhìn nàng.

Phương Cẩm An làm sao không biết hắn. Hắn lúc đầu bị bệnh là thật, nhưng nhờ nềm tảng thân thể tốt, không tới hai ngày liền khỏe. Vậy mà lại giả bộ bệnh chạy trốn, ném toàn bộ chính vụ trong triều và mấy lời phản đối hôn sự của bọn họ cho phụ hoàng hắn. Hắn thì nhân lúc thanh nhàn hiếm có này, cả ngày quấn quít lấy nàng. Tuy là thân thể nàng không tốt, hắn không có cách nào càn quấy — vả lại tính tình hắn cũng rất trầm tĩnh, không phải là người hồ đồ. Mỗi ngày phần lớn thời gian chỉ yên lặng nhìn nàng, một khắc cũng không cho nàng rời khỏi tầm mắt hắn. Thật không biết hắn làm sao lại xem không đủ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Cẩm An ngòn ngọt, lập tức lại chua xót. “Tiểu Ức à, đệ đang rất khó chịu phải không? Ta hiện tại với cái bộ dáng này, cái gì cũng không làm được, ta trước kia đệ cũng biết, rất biết chơi đùa..”

“Có thể ở cùng với nàng, ta vui mừng còn không kịp, làm sao lại buồn bực.” Lý Ức biết nàng lại suy nghĩ nhiều, vội vàng cắt đứt nàng.

“Luôn cảm thấy rất có lỗi với đệ,” Phương Cẩm An quả nhiên lại hổ thẹn, lại nói: “Thành thật mà nói, Tiểu Ức chúng ta tốt như vậy, rất nhiều năm trước kia, sao lại không có cô nương thích đệ? Ài, các nàng đều mắt mù sao?”

Lý Ức mỉm cười: “Theo như nàng nói, rất nhiều năm trước kia, mắt nàng cũng bị mù?”

Phương Cẩm An biết mình đang tự đào hố cho mình, đành phải cười cười không nói lời nào.

Đúng lúc này, Bạch Dĩ Sơ đi đến. Lý Ức ngồi bên cạnh Phương Cẩm An nhìn hắn.

Đây coi như là lần đầu tiên Bạch Dĩ Sơ nghiêm túc nhìn Phương Cẩm An. Trong lòng của hắn có chút cảm khái: Thật đúng là để cho bọn họ tu thành chính quả..

Bạch Dĩ Sơ đến đây chủ yếu là bẩm báo với Lý Ức tiến độ của chuyện Phương Cẩm An kim thiền thoát xác. Cuối cùng lại nói: “Còn có một việc nhỏ, kính xin Điện hạ cho thần biết khuê danh của Phương Tam tiểu thư.”

“A, đúng rồi,” Lý Ức nhìn Phương Cẩm An: “An An nàng muốn đổi lại tên không.”

“Đổi lại tên à,” Phương Cẩm An suy nghĩ nói: “Ta không muốn đổi đâu..”

“Vậy không bằng đổi về lại A Tú cũng được. Đổi lại chữ, tú của thanh tú.” Lý Ức cười nói: “Kêu cũng quen nữa.”

“Mới không cần.” Phương Cẩm An mãnh liệt phản đối: “Tự đệ suy nghĩ một chút, bây giờ gọi ta là A Tú, có phải rất quái lạ hay không.”

“Nàng vốn chính là A Tú mà, có cái gì lạ đâu?” Lý Ức hồn nhiên chưa phát giác.

Phương Cẩm An lườm hắn một cái: “Ta sẽ hoài nghi đệ thích nam nhân.”

Lý Ức bị câu nói này của nàng dọa không nhẹ: “Nàng nói gì vậy! Ta, nàng, nàng đợi đấy..”

Bạch Dĩ Sơ sững sờ nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, trong đầu một lần lại một lần hồi tưởng lại câu nói của Lý Ức: “Đổi về lại A Tú cũng được.. Nàng vốn chính là A Tú mà..” Đây là ý gì? Có ý tứ gì! Ông trời ơi, trách không được..

“Vậy thì đổi lại chữ An.” Cuối cùng hai người bọn họ quyết định.

Đây thật sự là ngay cả ứng phó thể diện cũng không chịu nghiêm túc ứng phó. Nhưng Bạch Dĩ Sơ hiện vẫn còn đắm chìm trong những gì hắn ta vừa khám phá ra, mãi vẫn không có phục hồi tinh thần lại, cũng không có đưa ra phản đối.

Lý Ức lại nói với hắn: “Vừa rồi Khâm Thiên Giám Giám Chính cũng đã tới, nói là ngày tốt để đại hôn vừa lúc chính là ngày sinh nhật của Cô, thời gian có chút gấp gáp, ngươi trở về phải đốc thúc các nơi chuẩn bị. Toàn bộ Cô giao hết cho Bạch khanh ngươi đó.”

“…”

Bạch Dĩ Sơ đần độn u mê liền đáp ứng.

Đợi đến lúc ra cửa, gió lạnh thổi tới Bạch Dĩ Sơ mới hồi phục tinh thần lại: Sinh nhật Thái Tử chẳng phải vào tháng chạp sao, ông trời ơi, thời gian hai tháng, chuẩn bị đại hôn cho Thái Tử! Dụng cụ lễ nghi, chi phí, Tế Tự, lễ tân, tuyên bố, phòng vệ.. Bạch Dĩ Sơ lập tức liền muốn ói máu..

Mặc kệ bao nhiêu người liên quan muốn muốn ói máu, công việc chuẩn bị đại hôn cho Thái Tử, vẫn phải oanh oanh liệt liệt tổ chức.

Trong lúc này thoải mái nhất chính là Phương Cẩm An. Dựa theo ý tứ của Lý Ức, nàng liền an tĩnh sống ở biệt uyển, bồi dưỡng thân thể cho tốt chính là cống hiến lớn nhất đối với hôn sự này.

Cho nên hiện tại Phương Cẩm An sống ở biệt uyển này, cũng không có gì khác so với trong cung. Chỉ có khác là do biệt uyển ở trong núi, cho nên nó yên tĩnh hơn Hoàng Cung sáng sủa xinh đẹp, lại không có nhiều người bằng Hoàng Cung, bởi vậy Phương Cẩm An ngược lại rất thích đi ra ngoài đi đi lại lại một tí.

Ngày hôm đó Lý Ức cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày tĩnh dưỡng, lưu luyến không rời hồi cung. Nhưng trước khi đi, sai người đưa Điềm công chúa em gái của hắn tới: “Ta không ở bên cạnh nàng, Điềm Điềm bồi nàng cũng giống như ta.”

Phương Cẩm An xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Điềm Điềm: Nhóc đáng thương~ừ, cũng không giống lắm mà.

Lý Ức vừa đi, Điềm Điềm liền vui sướng muốn ra ngoài chơi: Nàng ở trong hoàng cung lâu như vậy, chưa từng gặp qua non xanh nước biếc như vậy đâu!

Phương Cẩm An và Tạ Tụ dẫn theo nàng, hai ba cung nhân và thị vệ theo sau, đi đi lại lại khắp nơi.

“Núi cao quá kìa!” Điềm Điềm huơ huơ hai tay vẽ một vòng với ngọn núi lớn phía sau biệt uyển. “Đại Đại thảo nguyên!” lại vẽ một vòng với đất hoang mênh mông trước mặt. “Ta biết nè, nơi này là Bắc Cương! Ca ca thường xuyên nói với ta!” Nàng nhỏ giọng nói.

Làm Phương Cẩm An và Tạ Tụ cười lăn cười lộn. “Ca ca muội, thường xuyên nhắc tới Bắc Cương với muội à, Bắc Cương chính là, có núi cao cao, Đại Đại thảo nguyên à?” Phương Cẩm An hỏi nàng.

“Ừm!” Điềm Điềm gật đầu: “Bắc Cương còn có, ca ca ở đó đánh thắng trận rất nhiều! Ca ca lợi hại nhất!”

“A, đúng đúng đúng. Ca ca muội hắn là Đại Anh Hùng!” Phương Cẩm An kéo bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm vừa đi vừa nói chuyện.

“Hắn còn nói, diệt cá lớn của man nhân, cá lớn nhất!” Điềm Điềm lại kiêu ngạo mà vẽ vòng tròn.

Lời này Tạ Tụ thật nghe không rõ: “Bắc Cương các người còn có cá hả?”

“Không có, chúng ta bên kia không có sông nào lớn.” Phương Cẩm An cũng không kịp phản ứng: “Dỗ tiểu hài tử thôi mà.”

Nhưng vào lúc này, một quả cầu không biết từ nơi nào nhảy ra, đang nhảy đến trước mặt Điềm Điềm, tiểu công chúa lại càng hoảng sợ, ôi một tiếng liền trốn sau lưng Phương Cẩm An.

Phương Cẩm An vội tiến lên một bước, nhẹ nhàng nâng bàn chân đá quả cầu, quả cầu này liền theo mũi chân nàng bay lên.

“Oa, người biết hả?” Tạ Tụ kinh hô.

“Cao thủ!” Đồng thời, một tiếng tán thưởng vang lên, theo tiếng nói là một thiếu niên cao lớn tuấn mỹ chạy tới, ngạc nhiên mà vui sướng đánh giá các nàng.

Thị vệ đi theo vội vàng tiến lên, đợi thấy rõ người tới, thở dài một hơi: “Tiểu Ô Tử, còn không mau mau bái kiến nương nương, công chúa và phu nhân!” Lại bẩm báo Phương Cẩm An nói: “Hồi nương nương, đây là đồ đệ của Hoàng Phủ tiên sinh, tên gọi Ô Mạn Ti, chúng ta đều gọi hắn là Tiểu Ô Tử.”

“A, mấy ngày trước đây ta có nghe Hoàng Phủ tiên sinh nhắc qua, cũng đừng đa lễ.” Phương Cẩm An nói: “Đây là quả cầu của ngươi sao? Trả lại cho ngươi!”

Nói xong liền nhẹ nhàng đá tới, đá quả cầu cho hắn.

Ô Mạn Ti tiếp được cầu, cao cao đá lên, lại dùng đầu tiếp được, lại từ vai, cổ, ngực, dùng các bộ phận khác nhau trên cơ thể chơi đùa. Động tác vừa nhanh vừa xinh đẹp, làm cho người ta hoa mắt. Mấy người nhìn tán thưởng không thôi, ngay cả tiểu công chúa nhát gan cũng chạy vòng quanh hắn vỗ tay.

“Chị dâu ta cũng muốn chơi!” Điềm Điềm lại năn nỉ Phương Cẩm An.

“Vậy muội và tiểu ca ca chơi đi.” Phương Cẩm An cổ vũ hắn.

Điềm Điềm vẫn còn có chút sợ hãi. “Ta không biết hắn, ta muốn chị dâu dạy ta chơi.” Nàng lắc tay Phương Cẩm An nói.

“Chị dâu thân thể không tốt, không có cách nào khác chơi với muội.” Phương Cẩm An bĩu môi: “Muội bảo tiểu ca ca chơi với muội, đừng sợ, muội xem tiểu ca ca anh tuấn biết bao nhiêu. Tiểu Ô Tử, ngươi dạy dạy Điềm Điềm chúng ta được không?”

“Tiểu nha đầu này sao có thể chơi cái này.” Ô Mạn Ti là vẻ mặt không kiên nhẫn.

Thị vệ bên cạnh lập tức trừng mắt bĩu môi nháy mắt cho hắn. “Được rồi, vậy hãy tới đây đi. Trước tiên nói rõ, đụng té không cho khóc nha!” Ô Mạn Ti một bộ dáng vẻ bất đắc d.

Điềm Điềm lại nhìn Phương Cẩm An, vui sướng chạy tới phía Ô Mạn Ti.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.