« Nè nè nè » anh chạy hộc mạng đến đưa kem
« Mở ra » cô nũng nĩu
« Đây » anh chiều cô
*Liếm kem*
« Ngon không? »
* gật đầu *
~ Reng reng
« Vào học rồi vứt đi »
« Không mới mua mà »
« Vứt đi lát nữa mua cây khác »
* Lắc đầu *
« Giữa kém và tớ cậu chọn ai? »
« Kem »
Anh tức giận cây kem từ tay cô ném vào thùng rác. Rồi vác cô lên vai chạy thật nhanh vào lớp mặc cho cô có kêu gào khóc lóc thảm thiết
– ———-Đến cửa lớp:
« Thả xuống »
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống
« Hứ không thèm chơi với cậu »
« 2 cây kem »
« Hứ »
« 10 cây »
« Được chơi với cậu » mắt cô lóe sáng quay lại đáp
* Ha, dễ dụ thật *
– ——————————–
« Kem » cô chọt chọt vai anh nũng nĩu
« Được được đi mua »
– ——————————-
« Mày nhìn nó kìa suốt ngày bám lấy oppa Lộc Hàm, đúng là mặt dày mà, tao phải chụp ảnh nó đem lên cho hội ném đá nó mới được »
« Đúng đấy, người thì bình thường không những vậy còn lép mà suốt ngày bám lấy oppa, cô ta nghĩ anh ấy sẽ thích cô ta sao? Hừ, nực cười, chụp nhiều vào cho tao »
« Kem đến rồi nè » anh vui vẻ hớn hở đến đưa kem cho cô
« Không ăn nữa, tụi mình lên sân thượng đi » cô buồn hiu khi nghe những lời của họ nói
« Được, ở đây đợi mình đi trả kem »
«…»
– ——————————–
« Người đâu? »
« Kiếm Linh Nhi sao? »
Anh chạy đến túm cổ áo Bân
« Cô ấy đâu? »
« Cô ấy không ở đây » Bân hất tay anh ra nhẹ nhàng chỉnh sửa cổ áo mình rồi đấm cho anh một cú rất đau
« Mày có nhớ là tao đã cảnh cáo mày rằng đừng có làm cho cô ấy bị tổn thương không? Tại sao mày vẫn làm vậy? »
« Tao đã làm gì » anh nhẹ nhàng lau máu ở miệng
« Mày còn dám nói không làm gì…đây mày coi đi » Bân ném điện thoại cho anh
*&@~&~*
« Bây giờ cô ấy đang ở đâu? »
« Chắc lại lên sân thượng ngồi khóc »
Anh vứt lại điện thoại cho Bân rồi chậy thật nhanh đến chỗ cô
«…Tên này chạy nhanh thật…mình phải làm sao đây!?….đúng rồi, tìm cách gỡ cái bài viết này xuống…cái cô gái nhỏ này thật đáng lo a~ »
– ————————————
* Bịch *
« Linh Nhi, cậu ở đâu? »
* vẫy tay *
« Sao cậu lại lên đây? Tớ tìm cậu khắp nơi »
« Hóng gió, cậu không thấy đứng trên đây nhìn xuống mọi người giống như những con kiến đi kiếm ăn không? »
« Đúng vậy »
« Tớ cảm thấy con người còn không bằng một con kiến »
«!? »
« Loài kiến chúng cùng nhau đi kiếm ăn, giúp đỡ nhau khi khó khăn, bảo vệ nhau khi gặp họa, còn con người thì luôn chia bè lập phái đi ăn hiếp những kẻ yếu thế hơn mình, cậu thấy đúng không? » cô quay sang nhìn anh cười mà mắt cứ dưng dưng nước mắt
«…» anh nghe vậy đau lòng mà không biết nói gì để an ủi cô
« Thôi sắp vào giờ học rồi tụi mình xuống đi »
Anh kéo tay cô lại, nói:
« Đừng quá để ý đến những gì họ nói, buồn thì cứ khóc đi »
« Không sao đâu mình ổn mà » cô gượng cười đáp lại anh
* Sao cứ ngu ngốc thế, buồn thì khóc, tức thì đánh, như vậy có phải tốt hơn không? Mạnh mẽ đến đau lòng a~ *
– ——
Còn~