Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 35



Con đường dẫn vào nhà Vũ treo đầy cờ rủ, gió thổi từng đám tro tiền âm phủ bay vật vờ trong không trung. Không gian mờ ảo, ảm đạm không biết là vì sương mù hay là khỏi tỏa ra từ những bó hương lớn được đốt trong nhà Vũ. Cơn mưa đêm qua để tại từng vũng nước lớn đọng lại trên mặt đường đất trơn tuột. Mây xám dường như sà xuống thấp tới mức người ta có cảm tưởng như vì mây quần trên đầu nên tai ai cũng buốt giá và đau nhức. Tiếng kêu khóc, tiếng kể lể, hòa với tiếng nhạc đám ma vang lên bi ai và não nề. Phan lặng lẽ đi trên con đường đất trơn trượt đầy ổ gà sũng nước. Tiếng kêu khóc vang lên rõ mồn một khi anh bước tới gần nhà Vũ, lách mình qua chiếc xe chở quan tài đang để sẵn ở ngoài cổng. Anh bước vào trong, trước khi bị một người phụ nữ với gương mặt đau khổ, tóc tai rũ rượi đang trùm trên đầu một tấm vải sô gai xông ra chặn ngang đường.

Bà Hiếu xô mạnh vào người Phan, hai tay bà vừa tát, vừa đấm thùm thụp vào người anh, miệng chửi rủa không ngớt. Giá bà có thể giết chết người đàn ông trước mặt, dám chắc bà cũng không hề từ nan. Những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt sưng húp, mọng nước, đau khổ. Bà gào lên, giọng đã khàn đi vì kêu khóc những vẫn lộ rõ sự ai oán và thống thiết.

– Mày cút ngay, đồ khốn nạn, đồ giết người. Nó là anh mày mà? Sao mày lại chỉ vì một đứa con gái mà có thể hành động khốn nạn đến thế hả? hả! Đồ khốn nạn, trả mạng con tao đây. Mày còn dám mò mặt đến đây ư? Đồ khốn nạn, con ơi là con ơi, con dậy mà xem thằng khốn nạn, thằng giết người này nó còn mặt dày mò tới đây này. Tao giết mày, tao giết.

Bà Hiếu xông lại phía đống củi to cạnh nhà, ôm một cành cây to lao về phía Phan trước khi bị những người đàn ông cản lại, không hiểu ông Hiếu đang ở đâu mà không xuất hiện? Phan ngơ ngác, anh không biết chuyện gì đang xảy ra? Vì sao bà Hiếu lại mắng anh như vậy? Và vì sao những người xung quanh lại nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ và ghê tởm như vậy?

Trên đầu quan tài, lửa bất chợt bùng cháy lên từ những bó hương lớn được cắm trên khúc chuối tươi vừa chặt khiến bà Hiếu lại vùng ra khỏi vòng tay kềm tỏa của đám đàn ông. Bà lao lại phía cỗ quan tài, ôm lấy nó mà kêu khóc, “con ơi, con chết oan uổng quá”.

Phía sau cánh cửa, đứa bé kiếm củi trên cù lao cố nép mình vào tường, len lén nhìn Phan với ánh mắt vô cùng sợ hãi. Nó là em con cậu ruột của Vũ.

Bà Hiếu vẫn khóc lớn, cứ nhoài người ôm lấy cỗ quan tài, ánh mắt uất hận nhìn Phan, bà hét lên trong tiếng nức nở, “Mày cút ngay, cút ngay đi, cút đi…”

Hà Nội chào đón đoàn tàu bằng sắc màu ảm đạm của trời chiều và cái lạnh khủng khiếp trong cơn mưa bụi lất phất. Thời tiết khắc nghiệt khiến những sải chân bước đi càng thêm phần vội vã trên các hè phố. Loang loáng hai bên đường tàu, đã có vài ba ngôi nhà trang hoàng lên cây thông Noel của mình những chiếc chuông nhỏ, và treo đầy đèn màu tỏa sáng lung linh. Phan nhìn qua cửa sổ toa tàu, anh biết rằng hầu như nhà nào cũng đã bắt đầu mua thêm bánh trái và dán lên cửa những tấm hình ông già Tuyết cưỡi Tuần Lộc. Sau Noel sẽ là tết tây, rồi tết cổ truyền, không khí lễ hội đã bao trùm lên khắp nơi trong thành phố. Không chỉ những người dân, mà có lẽ, tất cả các cửa hàng trên phố cũng đã dán đầy dòng chữ Mery Christmas và những câu chào hỏi đã bắt đầu được thay đổi băng cụm từ “Giáng sinh an lành”. Hà Nội không phải là một thành phố có nhiều tín đồ đạo Thiên Chúa, nhưng bù lại, Hà Nội luôn có những con người nhiệt tình với mọi thể loại lễ hội, không phân biệt nguồn gốc và xuất xứ. Với họ, đó chỉ đơn giản là dịp để vui chơi và để thể hiện tình cảm, sự quan tâm tới những người mà họ yêu quý.

Con tàu kéo một hồi còi dài, từ từ dừng lại trong sân ga, hụ lên một tiếng dài như thở phào rồi phả ra một luồn khói vào không gian. Phan vẫn ngồi yên tại chỗ, thờ ơ với sự nhốn nháo trong toa tàu bởi ai cũng muốn lấy đồ đạc thật nhanh để về với ngôi nhà ấm cúng của mình. Phan vẫn muốn ngồi lại đó một lúc nữa, cố níu kéo chút không khí miền Trung quen thuộc ở những tiếng mô, tê, răng, rứa thân thương của đám khách miền Trung cùng toa. Chưa bao giờ anh thấy mình buồn bã và tiếc nuối khi phải rời miền Trung để trở lại Hà Nội đến thế. Cho dù Hùng đã hứa sẽ làm hết sức để nhanh chóng minh oan cho anh về vụ tai nạn của Vũ, nhưng rõ ràng một phần tâm hồn cũng như con người của anh dường như đã bị niêm phong kín mít bằng một cánh cửa đã bị tước bỏ chìa khóa một cách phũ phàng. Miền Trung với anh dường như đã quá xa vời mất rồi.

Kéo cao cổ áo, Phan co ro bước vội ra cửa ga, anh mỉm cười từ chối khi một người bán hàng dạo chào mời anh mua một chiếc mũ của ông già Noel màu đỏ viền trắng. Phan vẫy taxi và đi thẳng đến nhà của ba mẹ Việt. Bây giờ không phải là thời điểm dành cho những ông già với bộ râu trắng, mà phải dành cho một người vừa tạo nên cho anh một sự bất ngờ và đặt ra cho anh hàng loạt sự tò mò, lo lắng bằng cuộc gọi cách đây mấy phút:

– Cháu đang ở đâu mà ồn ào thế? Bác Vinh đây.

– Ôi! – Phan ngạc nhiên khi thấy ông Vinh có số của mình – Bác có khỏe không ạ? Cháu đang trên tàu về tới Hà Nội.

– Cháu về quê à? Nhà khỏe chứ cháu? Bao giờ cháu về tới Hà Nội?

– Vâng! Nhà cháu khỏe ạ. Tàu vừa chạy qua ga Giáp Bát, khoảng 20 phút nữa cháu xuống tàu thôi. Bác gọi cho cháu có việc gì không ạ? Mà, sao bác lại biết số của cháu ạ?

– Biết được số điện thoại của cậu bạn thân con trai mình là một chương rất quan trọng trong cuốn “cẩm nang làm cha mẹ” đấy nhé – Giọng ông Vinh vui vẻ – Cháu đi tàu không quá mệt đấy chứ?

– Không ạ! Thanh niên mà bác, thế này ăn thua gì? Liệu bác có thể cho cháu mượn cuốn cẩm nang đó của bác khi cần không ạ?

– Được chứ, nhưng khi nào cháu lấy vợ đã, con trai ạ. Vậy khi cháu xuống tàu, đến chỗ bác rồi mình đi ăn cái gì đó nhé, bác có chút việc nhờ cháu giúp.

– Vâng ạ! Cháu sẽ đến nhà bác ngay khi cháu đặt chân tới Ga Hàng Cỏ. Bác có chuyện gì thế ạ?

– Rồi bác sẽ nói khi gặp cháu, cháu đến ngay nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.