Bối Phụ Dương Quang

Chương 18



Giải Ý nhìn người thuộc hạ trung thành và tận tâm này, bỗng nhiên nhớ tới một điều: “Mấy ngày nay, hình như ngươi với Nhạc Lỵ cãi nhau à?”

Tưởng Liên có chút xấu hổ cười.

Nhạc Lỵ là bạn gái y, hai người đã sống chung với nhau hơn một năm rồi. Giải Ý cố ý thuê nhà trọ cho nhân viên quản lý thì đã an bài cho hắn một phòng, tiện cho Nhạc Lỵ ở chung với y. Vì thế, cả hai đều rất cảm kích hắn.

Nhạc Lỵ là nữ hài đơn thuần ở Hải Nam, vốn là tại một công ty khác làm kế toán. Nàng lớn lên lại không giống người Hải Nam, vóc dáng cao cao, thon thả, da trắng, tính tình cũng thập phần dịu ngoan, phi thường thích hợp với tính nóng nảy của y.

Trước khi Tưởng Liên đến công ty Tân Cảnh Giới, đã từng qua một đoạn thời gian sinh hoạt rất tệ hại, toàn bộ đều phải trông vào tiền lương của Nhạc Lỵ. Lúc đó, tính tình y rất gắt gỏng, thế nhưng nữ hài mỹ lệ này lại thông cảm cho y, một điểm cũng không oán hận. Tưởng Liên mỗi lần nhớ tới, đều chỉ càng thêm yêu nàng.

Bọn họ vốn là muốn kết hôn, cùng ở chung cả đời này, chỉ là tiền kết hôn vẫn chưa chuẩn bị được tốt.

Lúc này, mặt Tưởng Liên ửng đỏ, ấp úng một trận rồi lại cái gì cũng không nói được.

Giải Ý có chút minh bạch: “Là thiếu tiền à?”

Tưởng Liên xấu hổ đứng lên: “Đúng vậy, ta kêu nàng đến công ty xin ứng trước, nàng không chịu. Da mặt nàng mỏng, thế nào cũng không có biện pháp mở miệng.”

Giải Ý mỉm cười: “Da mặt của ngươi không phải là dày sao, vì sao không tới tìm ta?”

Tưởng Liên thành tâm thành ý mà nói: “Đã phiền phức Giải tổng rất nhiều lần rồi, thật sự là xấu hổ.” Gần nhất, y tại thị trường chứng khoán liên tục thua lỗ, đã mượn công ty không ít tiền rồi.

Giải Ý mở ví, đem 3 ngàn đưa cho hắn: “Cầm.”

Tưởng Liên vội vàng chối từ: “Giải tổng, ta đâu đến mức không biết xấu hổ như thế?”

“Cầm đi.” Giải Ý đưa cho hắn. “Nhạc Lỵ một tháng làm được hơn 1 ngàn, còn phải hiếu kính cha mẹ. Tiền của ngươi thì đều tại thị trường chứng khoán, các ngươi thế nào sinh hoạt? Dù sao công trình làm xong ngươi cũng có tiền thưởng, đến lúc đó trả ta là được.”

“Vậy…ta mượn.” Tưởng Liên lúc này mới dám nhận tiền. “Thật sự là cảm tạ Giải tổng nhiều.”

Giải Ý quan tâm mà nói: “Nhanh đi tìm Nhạc Lỵ nói chuyện đi, nói lời xin lỗi nàng. Ở thời bây giờ, ngươi có thể tìm được cô gái như thế thật sự là có phúc lắm đó, đừng đánh mất.”

Tưởng Liên liên thanh đáp ứng, vô cùng cao hứng mà đi ra.

Giải Ý an bài xong xuôi mọi việc, vốn định rời công ty về nhà thì điện thoại Lâm Tư Đông gọi tới.

“Đang làm việc à?” Y vui tươi hớn hở hỏi.

“Ta làm việc hay không còn phải báo cáo ngươi sao?” Mặt Giải Ý trầm xuống, thanh âm cũng trở nên lạnh như băng.

Lâm Tư Đông cười hắc hắc: “Đúng vậy, phải báo cáo với ta nha.”

Giải Ý hừ một tiếng: ” Công ty của ta là công ty trách nhiệm hữu hạn, tự chủ kinh doanh, tự chịu lời lỗ, ta là đại diện trước pháp lý, không có lãnh đạo ở trên.”

Lâm Tư Đông cười ha ha: “Ngươi là lão bà của ta mà, ta đây đương nhiên là lãnh đạo của ngươi rồi.”

“Cút xéo, mẹ ngươi, đừng làm cho ta mắc ói.” Giải Ý không chút khách khí văng tục.

Lâm Tư Đông tấm ta tấm tắc: “Tiểu Ý, ngươi là nghệ thuật gia nha,như thế nào lại nói thô tục vậy?”

“Đối với người như ngươi, cũng chỉ có thể nói như thế thôi.” Giải Ý cười nhạt. “Ta nói tiếng người với ngươi, ngươi hiểu được sao?”

“Tiểu Ý a Tiểu Ý, ngươi thật đúng là quá khả ái nha.” Lâm Tư Đông vẫn chớt nhả vô cùng. “Ta đây chính là lần đầu tiên bị người mắng thảm tới như vậy đó. Ai da, thú vị, thú vị.”

Giải Ý bình thường biểu hiện như ông cụ non, cho tới bây giờ với từ “khả ái” không dính được một phân, nghe vậy chỉ là hừ một tiếng, không hề dài dòng với y nữa. Người này thiếu muối, hắn cũng lười nói luôn.

Lâm Tư Đông cười, nhàn nhàn mà nói: “Tiểu Ý, phương án cùng báo giá mạc tường của các ngươi ta xem qua rồi, rất tốt. Năng lượng các ngươi đúng là lớn, từ ban giám đốc đến bộ công trình của công ty chúng ta phần lớn đều chọn thiết kế các ngươi. Ta đương nhiên cũng không ý kiến gì. Bộ pháp vụ công ty đã sơ thảo hợp đồng rồi, Hiển Cường vừa chuyển mail cho ngươi. Ngươi xem cho kỹ, nếu có cái gì cần sửa chữa thì nói cho Hiển Cường, nếu không trực tiếp cùng ta liên hệ. Còn không cần sữa chữa thì mai chúng ta hợp đồng. Mạc tường muốn khởi công trước, thời gian không đợi người đâu.”

Hắn nói hời hợt, Giải Ý cũng thờ ơ nghe.

Tường ngoài của Cao ốc Hoan Nhạc cũng không phải đều dùng tường kính, chỉ là sử dụng ở một số chỗ, tính trang trí lớn hơn tính thực dụng. Vị trí mạc tường đều các tầng cao, có khi gặp bão, phải có được khả năng chịu bão cấp 16 mới được, yêu cầu kỹ thuật cao, giá vốn cũng cao theo, lợi nhuận rất thấp. Toàn bộ công trình mạc tường làm xong, tổng giá trị không được hơn 1 ngàn vạn, nếu như quản lý tốt, đại khái có thể có một phần lợi nhuận, nhưng không tới một trăm vạn. Sở dĩ, so với nội tu sửa, công trình mạc tường này không tính là món hời, sở dĩ cũng không có nhiều người giành.

Giải Ý đương sơ muốn công trình này cũng không phải để kiếm tiền, bất quá là dự định chen chân vào, cho ban quản lý cao cấp trong tập đoàn Hoan Nhạc một ấn tượng tốt, sau đó lợi dụng mà bắt tiếp nội tu sửa. Cái công trình mà tổng giá trị hơn một tỷ mới là mục tiêu cuối cùng của hắn.

Lâm Tư Đông đương nhiên cũng minh bạch, một trăm vạn lợi nhuận phải tân tân khổ khổ làm hơn mấy tháng mới kiếm được, đừng nói làm mồi, coi như là cho không hắn, cũng chẳng tính được rằng cho một cái nhân tình. Y ôn hòa mà cười nói: “Tiểu Ý, đừng nóng vội, chúng ta từng bước từng bước một mà tiến, nóng ruột ăn không được đậu hũ nóng đâu (nóng ruột hỏng chuyện). Ngươi gầy như thế, sao có thể một ngụm là ăn thành mập mạp được? Đúng không?”

Giải Ý nghe y một lời hai ý, vừa xoa dịu vừa ám chỉ cũng châm chọc khiêu khích mà chẳng thể làm gì. Dù sao bọn họ trước mắt cũng là nói công sự. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: “Như vậy đi, Lâm tổng, ta xem hợp đồng trước. Nếu như điều kiện quá hà khắc, ta tự nhiên không nhận. Nếu như không có gì, ta cũng không có ý kiến. Ngươi yên tâm, ta luôn luôn công tư rõ ràng, tập đoàn Hoan Nhạc nguyện ý tín nhiệm chúng ta, đem công trình giao cho công ty chúng ta, ta vẫn là cảm kích.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tư Đông thật cao hứng. “Vậy ngươi xem hợp đồng đi, ta chờ điện thoại ngươi.”

Giải Ý buông điện thoại, mở máy vi tính, download hợp đồng.

Đây là hợp đồng rất chặt chẽ mà hắn thấy từ trước tới nay, nhìn qua như là dựa theo văn bản pháp luật quốc tế mà làm, dài đến mười tám trang, các điều khoản quy định rất chi tiết, rườm rà phức tạp. Hắn nhìn một lần mà cảm thấy đau cả đầu, đành cầm lấy điện thoại gọi cho văn phòng Lê Vân An: “Tập đoàn Hoan Nhạc đưa hợp đồng tường kính tới rồi, ngươi nhận được chưa?”

“Nhận được.” Khẩu khí Lê Vân An rất kính cẩn. “Tổng trợ lý Vu có cho ta một phần.”

“A…, vậy ngươi nhìn đi, có cái gì cần sửa chữa thì sửa, chúng ta thảo luận sau.” Ngữ khí Giải Ý vẫn rất bình thường, giống như trước. “Mấy điều khoản khác ta đều có thể thương lượng, chỉ có một điều là phải giữ, chúng ta lần này không *** tư (1), một phân tiền cũng không ***.”

“Được, ta minh bạch.” Lê Vân An lập tức hiểu ý tứ của hắn. Nghe Giải Ý vẫn giao việc cho mình như thường, Lê Vân An cũng đã yên lòng, lập tức nghiên cứu hợp đồng.

Hiệp nghị này điều khoản làm rất nghiêm mật, Lê Vân An một bên nhìn một bên phục lăn, người thay tập đoàn Hoan Nhạc nghĩ hợp đồng tuyệt đối là đại luật sư kinh tế có nhiều năm kinh nghiệm. Y suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ có thể góp ý tại điều khoản phương thức trả tiền mà thôi.

Chi phí cho mạc tường có 7 phần dùng sản phẩm của 2 vật liệu, thủy tinh công nghiệp cùng hợp kim nhôm là chính, công ty nhận làm nhất định phải đưa phân nửa số tiền của tổng giá trị công trình làm khoản dự chi.

Nếu Giải Ý đã xác định quyết không *** tư, vậy Lê Vân An liền tại phương thức trả tiền viết thêm: “Hợp đồng ký kết xong, trong vòng 10 ngày, bên A phải đưa 60% tổng giá trị công trình trả cho bên B…” như vậy để đối phương có thể cò kè mặc cả.

Giải Ý nhìn hợp đồng y đã sửa chữa , nhất là phương thức trả tiền cùng trách nhiệm vi ước, lập tức rất tán thành: “Tốt lắm, cứ như vậy đưa qua bên kia.”

Lê Vân An thật cao hứng, lập tức quay về văn phòng, đem hợp đồng gửi lại cho Vu Hiển Cường.

Nửa giờ sau, Vu Hiển Cường liền gọi điện thoại cho Lê Vân An: “Lâm tổng đồng ý ý kiến của ngươi, ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng. 10 giờ sáng, các ngươi đến công ty chúng ta.”

Lê Vân An có chút bất ngờ: “Đồng ý hết à? Cả phương thức trả tiền luôn?”

“Đúng vậy.” Vu Hiển Cường biết ý tứ của y, không khỏi cười nói. “Luật sư chúng ta nói, khoản dự chi chỉ có thể đưa ba phần, kiến nghị sửa lại phương thức trả tiền. Bất quá , hai trăm vạn cũng chẳng nhiều gì, không có ý nghĩa, Lâm tổng chúng ta một ngụm đáp ứng luôn, nói khỏi phải sửa. Ta phỏng chừng, y muốn lấy lòng Giải tổng các ngươi. Vậy mới là lợi ích thực tế a.”

Lê Vân An nghe được nở nụ cười: “Ngươi a, dám ở sau lưng đoán mò lão bản kiêm biểu ca ngươi như thế, lá gan cũng lớn đó.”

Hai người đều cười ha ha. Đây là bước đầu tiên thành công của họ, thật đáng vui mừng.

______________

(1) *** tư: Khoản tiền thay người tạm giao đi gọi là *** khoản. Thế giống thế chấp không nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.