Bối Phụ Dương Quang

Chương 132



Tại lầu hai phòng ăn Trung Quốc xa hoa ở khách sạn Tinh Thần,Thượng Hải, hai nhà Đái thị cùng Giải thị sum họp một nơi, tiếng cười lang lảnh, chúc mừng hai nhà kết thành sui gia.

Đái Cẩm đưa Đái Tông Bật mùa xuân nay sẽ qua tuổi 90 tới cử hành hôn lễ, hướng vị lão tổ tông suốt đời vượt mọi khó khăn gian khổ, vì hậu thế Đái gia tạo dựng nên giang sơn cẩm tú này đi dự. Giải Tư tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Phụ mẫu hai người càng không có ý kiến. Vì vậy trong không khí vui vẻ, mọi người nâng chén chúc mừng.

Hôm nay Giải Ý cũng có mặt, thái độ Đái Tông Bật đối với hắn vẫn như là lần đầu gặp, vẻ mặt thưởng thức, thân thiết mà khách khí.

Giải Ý cũng lễ phép mà cung kính. Hôm nay hắn mặc rất chính thức, âu phục, cravat đều phối vừa đúng, cử chỉ lễ độ, thanh âm ôn hòa, trên mặt thủy chung lộ vẻ sung sướng.

Hai người hàn huyên vài câu, Đái Tông Bật đối hắn tán thưởng gật đầu.

Đái Hi ở một bên thấy thế, không khỏi vui mừng ra mặt, thầm nghĩ nếu như gia gia có thể tiếp thu hắn, vậy chuyện bản thân cùng Giải Ý tương lai có thể công khai rồi, trở lực hẳn là giảm thiểu một ít.

Vừa khai tiệc, tất cả mọi người chuyện trò vui vẻ. Đái Luân đem khách sạn Thượng Hải quản lý ngay ngắn rõ ràng, kinh doanh thuận lợi, cũng được Đái Tông Bật khen ngợi mà Giải Tư vẫn duy trì khí tức thanh xuân trong sáng như dương quang, khí chất cả người vẫn như cũ có chí có khí, lạc quan nhiệt tình, cũng khiến Đái gia rất thích.

Giải Ý không nói lời nào, chỉ thủy chung mỉm cười, thỉnh thoảng uống vài ngụm rượu, ăn chút món.

Đái Hi ngồi cách hắn rất xa, bên cạnh Đái Tông Bật, thế cũng đủ thấy Đái lão gia tử coi trọng y đến mức thiên vị. Y nhìn Giải Ý, nhưng cái gì cũng không dám biểu thị, ngay cả muốn nói hắn ăn nhiều một chút cũng không nói được.

Trọng tâm câu chuyện đại bộ phận đều quay chung quanh hôn sự hai nhà, trước tiên cử hành nghi thức ở Singapore, sau đó trở về mời một lần rượu mừng nữa tại Thượng Hải.

Từ giờ đến lúc cử hành còn đến năm tháng, thế mà phụ mẫu hai nhà đã trù bị áo cưới, tiệc rượu cả rồi, điều này làm Đái Cẩm cùng Giải Tư cảm thấy rất buồn cười. Đái Luân cũng ở một bên giúp vui, không ngừng trợ giúp khiến không khí bữa tiện càng thêm náo nhiệt.

Đến cuối tiệc, phu phụ Giải thị cùng phu phụ Đái thị vẫn chưa hết vui, hẹn nhau sau khi ăn xong cùng nhau chơi bài. Giải Diễn thịnh tình mời bọn họ đến nhà mình.

Đái Tông Bật muốn nghỉ ngơi, liền hòa ái gọi con cháu tự mình chơi đùa, đi lên thang máy, quay về gian phòng mình.

Đái Luân cùng Giải Tư hứng thú dạt dào mà thương lượng buổi chiều chơi thế nào. Khó có được đại gia tề tựu đông đủ như thế, phải chơi cho đã mới được. Giải Ý viện lý do mệt mỏi, muốn về nhà trước. Bọn họ tự nhiên rất nhân nhượng hắn, không miễn cưỡng.

Đái Hi bất động thanh sắc mà muốn đưa hắn về nhà, nhưng Giải Ý phi thường khách khí chối từ.

Dáng cười Đái Cẩm khả cúc: “Đại ca là muốn thừa cơ trốn đi hẹn hò thì có? Chúng ta cho ngươi hôm nay đem đại tẩu mang đến cho chúng ta nhìn nhìn chút, ngươi cũng không chịu.”

Đái Luân nghe xong, cũng cười hì hì: “Đúng vậy, Dennis, đại ca của ta mượn cớ đưa ngươi về. Kỳ thực muốn chạy đuổi theo nữ hài tử. Hắc hắc, ngươi để cho y cơ hội đi, yểm hộ y quang vinh mà về.”

Giải Tư nhìn Đái Hi gương mặt bao giờ cũng xụ ra, lúc nào cũng khiến cậu chột dạ, nghe huynh muội Đái Luân trêu chọc, nhất thời nhịn không được cười nhưng vẫn không dám nói đùa.

Giải Ý nghe bọn họ nói, ôn hòa đáp: “Đã như vậy, thế ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Trong lòng Đái Hi mừng thầm, nhưng vẫn trừng Đái Luân: “Mở miệng là hồ ngôn loạn ngữ, trở về ta cho ngươi một trận.”

Đái Luân cười ha ha, cùng Đái Cẩm, Giải Tư nhìn Giải Ý lên xe Đái Hi, sau đó rời đi.

Chạy được một đoạn xa xa, Đái Hi có chút bất an nhìn thoáng qua Giải Ý, giải thích: “Bọn họ nói bậy thôi, ngươi đừng để ở trong lòng.”

Giải Ý mỉm cười: “Ta biết mà, không sao.”

Đái Hi rất hài lòng, đưa tay ra, cầm thật chặt tay hắn.

Giải Ý để mặc y nắm nhưng không hé răng. Một đường về đến nhà, Đái Hi liền khẩn cấp đưa hắn vào phòng ngủ. Hai người một mạch đi một mạch thoát y phục, rất nhanh liền lên giường.

Giải Ý tâm loạn như ma, đáp lại cái hôn nóng bỏng của y, thừa thụ trùng kích cuồng nhiệt, trong khoái cảm mà rên rỉ, tại ba đào cuộn trào mãnh liệt đạt được cao trào. Nhìn gương mặt như si như túy của Đái Hi, nghe y không ngừng mà kêu “Dennis, Dennis”, hắn thật sự không biết nên rời khỏi y thế nào.

Bọn họ vẫn cuồn cuộn dây dưa, chẳng biết mệt mỏi, không muốn buông tay. Mồ hôi rớt trên thân thể cân xứng trẻ tuổi, kích tình thấm đẫm trong mỗi tế bào. Trong hỏa diễm tình cảm, cả hai thầm nghĩ cứ như vậy cứ như vậy sa vào, đến đời đời kiếp kiếp, tận thế không rời.

Đến khi cả hai không còn nhúc nhích được nữa, bên ngoài đã là lúc hoàng hôn. Đái Hi nhìn Giải Ý mệt đến mức muốn hư thoát, thương yêu mà hôn môi hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì rồi trở về nghỉ ngơi.” Thanh âm y có chút khàn khàn, tạo thành một phen mị lực mê người.

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, một lát, mới hơi hơi gật đầu.

Hai người ngọ ngoạy nửa ngày, cũng đã đứng lên đi tắm được, sau đó nửa bước cũng không đi, ngủ trên giường.

Đến tận nửa đêm, bọn họ bị cái bụng rỗng cường liệt đánh thức.

Đái Hi nhìn hắn, hài lòng mà nói: “Đi ra ngoài ăn đi, ta cũng không muốn tùy tiện ăn mì gói, thế thực là quá ngược đãi bản thân a.”

Giải Ý cười: “Tốt.”

Hai người mặc y phục, ra cửa.

Xe Đái Hi đặt ở chỗ đỗ xe, bọn họ đi ra, rất tự nhiên lên ra, chạy ra ngoài.

Cách đó không xa, một chiếc Passat màu đen đang dừng, Giải Tư, Đái Cẩm cùng Đái Luân ngồi ở bên trong, sắc mặt cực kỳ xấu xí.

Thật ra, Đái Luân cùng Đái Cẩm đã sớm hiếu kỳ với người Đái Hi đang theo đuổi vô cùng, hôm nay thấy y khẩn cấp như vậy, phải chạy khỏi bữa tiệc đi hẹn hò, Đái Luân liền đề nghị theo dõi, rốt cuộc xem xem nữ hài tử khiến đại ca mất hồn mất vía là thần thánh phương nào. Giải Tư cũng là tâm tính thiếu niên, đương nhiên không phản đối. Ba người cứ thế lén lút đi theo phía sau xe Đái Hi.

Kết quả, bọn họ thấy Đái Hi chở Giải Ý về nhà, sau đó không đi ra. Lúc trước Đái Hi cùng Giải Ý mới gặp gỡ tại Mỹ đã không ổn, phi thường lãnh đạm, dường như rất ghét nhau. Bọn họ cũng đều cảm thấy, chỉ là vì kính trọng đại ca, không dám khuyên bảo. Theo lý đó, cho dù giảng hòa, Đái Hi muốn đưa người trở về cũng đưa đến nhà thôi chứ, y cũng xuống xe, đi theo luôn là thế nào, hơn nữa lâu như vậy còn chưa ra?

Trong xe an tĩnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông, ai cũng không dám suy nghĩ đáp án đáng sợ kia.

Hiện tại là cuối thu, trời bắt đầu vào mùa đông. Không khí buổi tối đã có lãnh ý, ba người ngồi ở trong xe, đều đã quên mở hệ thống sưởi hơi, dần dần biến thành tượng đá.

Rốt cục, bọn họ thấy Đái Hi cùng Giải Ý đi ra, cùng tiến vào xe, thần tình thập phần thân mật ăn ý. Hai người đều thay đổi y phục, Đái Hi từ trong ra ngoài cũng không còn y phục lúc sáng mặc.

Bọn họ đều là người thông minh, xem đến bước này. Chân tướng đã rõ như ban ngày.

Nhìn xe Đái Hi chạy đi, Đái Cẩm quay đầu nhìn về phía Giải Tư, lãnh tĩnh mà hỏi: “Andy, ngươi có gì muốn giải thích không ?”

Giải Tư nhịn không được dùng tay lau mặt, lúc này mới nhẹ giọng đáp: “Alice, ta thật sự không biết đây là chuyện gì.”

Đái Luân ở phía sau cất tiếng: “Điều này thì ta tin. Nếu như ngươi biết, nhất định không đi theo chúng ta mà còn nghĩ biện pháp ngăn cản chúng ta là đằng khác.”

Ánh mắt Đái Cẩm sáng quắc nhìn cậu, thanh âm ổn định như cũ: “Andy, ta tin tưởng ngươi không biết chuyện này. Thế nhưng, ta không thể tha thứ ca ngươi. Đại ca ta luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng có khuynh hướng này, hiện tại thế nào biến thành người như thế? Là ca ngươi làm hư phải không? Tính hướng ca ngươi là chính hắn lựa chọn, ta rất tôn trọng, cũng chưa từng dè bỉu. Nhưng hắn thế nào có thể hạ thủ với đại ca ta? Ngươi biết tính nghiêm trọng chuyện này không?”

Giải Tư cúi đầu không nói, chỉ trích của Đái Cẩm làm cậu không thể nói được lời nào.

Đái Luân cũng không nói năng ngọt xớt như thường ngày, trở nên phi thường nghiêm túc: “Andy, hiện tại đại ca ta là chưởng môn nhân Đái thị, một ngày xuất hiện scandal, danh dự Đái thị sẽ bị hủy diệt, rất nhiều sinh ý bị ảnh hưởng cực đại, có thể từ nay về sau không gượng dậy nổi. Ánh mắt xã hội thấy thế nào về loại chuyện này, ngươi phi thường minh bạch, đó không phải là điều chúng ta có thể thay đổi được. Hơn nữa, đại ca ta trước đây xác thực không phải người như thế. Nhiều năm như vậy, y chưa từng có có bất luận quan hệ ám muội với nam nhân bao giờ. Ngoại trừ giúp tập đoàn tài chính Đái thị lên cao, trách nhiệm của y còn luôn cả việc vì Đái gia khai chi tán diệp. Andy, gia gia ta đã chín mươi tuổi, ông cũng hiểu rõ đại ca ta nhất. Một ngày biết chuyện này, ông sẽ thế nào, ngươi hẳn là rõ ràng chứ?”

Đái Cẩm có chút kích động: “Andy, nếu như gia gia ta vì chuyện này mà có gì không hay xảy ra, vậy ta chính là tội nhân thiên cổ của Đái gia. Nếu như ta không biết ngươi, đại ca ta cũng sẽ không gặp ca ngươi. Nếu như ca ngươi muốn cùng đại ca ta cùng một chỗ, vậy chúng ta hủy hôn ước, ta vĩnh viễn cũng không gặp lại ngươi. Andy, ta thực sự vô pháp tha thứ quan hệ bọn họ, hiện tại ngươi bảo ta thế nào xưng hô ca ngươi, đại tẩu hay tỷ phu?”

Đái Luân thở dài: “Andy, ngươi minh bạch tâm tình chúng ta mà? Hy vọng ngươi có thể khuyên nhủ ca ca ngươi, buông tha đại ca ta đi.”

Giải Tư cúi đầu, chẳng nói lời nào.

Cậu nhìn ra được, lúc Giải Ý cùng Đái Hi đi ra, gương mặt thập phần vui sướng. Nếu vì hạnh phúc ca ca hy sinh ái tình bản thân, cậu nguyện ý.

Một đêm, Đái Cẩm không trở lại nhà cô cùng Giải Tư mà là theo Đái Luân trở về khách sạn.

Giải Tư mất ngủ một đem, nhưng vẫn như cũ không muốn vì hôn nhân bản thân mà bắt ca ca buông tha tình cảm của hắn.

Một tuần sau, Đái Tông Bật cùng phu phụ Đái Tiên Dận quay trở về Singapore. Đái Hi bị Đái lão gia tử bắt về, muốn y quay về tổng bộ công ty xử lý công vụ, cùng bọn họ đồng hành. Phu phụ Giải Diễn cùng Giải Ý, Giải Tư đều đến sân bay tiễn đưa.

Lúc này Giải Ý mới ngoài ý muốn phát hiện, Đái Cẩm cũng theo chân bọn họ trở lại. Lúc nói chuyện, cô tránh hắn, không cùng hắn nói một câu, cũng không để ý tới Giải Tư, vành mắt hồng, nhìn qua rất không bình thường. Ánh mắt Giải Tư cũng loe lóe, tâm tình sa sút, lúc cùng Đái Tông Bật cùng Đái Tiên Dận nói tạm biệt, dáng cười trên mặt thập phần miễn cưỡng, lúc cùng Đái Hi bắt tay, nhãn thần càng thêm xấu hổ.

Đợi đến khi máy bay cất cánh, Giải Ý trực tiếp lên xe Giải Tư. Huynh muội Đái thị cũng không cùng bọn họ khách sáo, quay đầu ly khai. Đưa phu phụ Giải Diễn về nhà, Giải Ý vẫn ngồi ở trên xe không động.

Giải Tư tiện miệng hỏi: “Ca, ta chở ngươi về.”

Giải Ý trầm ổn gật đầu: “Tốt.”

Chở Giải Ý về nhà, Giải Tư định quay đầu rời đi. Giải Ý nắm lấy cửa xe, ra lệnh cho cậu: “Tiểu Tư, ngươi vào nhà, ta có điều muốn hỏi ngươi.”

Giải Tư không dám không tuân theo, đành xuống xe, không tình nguyện mà theo sát hắn.

Trong nhà Giải Ý vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, ngoại trừ chỗ cửa sổ có một bàn làm việc nho nhỏ, chẳng nơi nào có vết tích Đái Hi. Giải Tư ngồi ở sofa phòng khách, cúi đầu nhìn ngón tay.

Giải Ý bưng một ly trà để trước mặt cậu, ngồi xuống, trịnh trọng hỏi: “Tiểu Tư, ngươi cùng Alice làm sao vậy?”

Giải Tư im lặng một hồi, giả vờ thoải mái mà nói: “Chẳng sao cả, cô ấy chỉ là muốn quay về cùng gia gia phụ mẫu mà thôi.”

Giải Ý trầm giọng: “Tiểu Tư, ngẩng đầu lên nhìn ta.”

Giải Tư luôn luôn nghe ca ca nói, lúc này cũng thế, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giải Ý.

Ánh mắt Giải Ý thập phần kiên định ngưng trọng: “Ngươi nói thật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Giải Tư nhìn hắn, một lát mới nói: “Ca, ta chỉ hy vọng ngươi có thể vui sướng.”

Giải Ý khẽ cau mày, thần tình càng thêm uy nghiêm: “Ta muốn ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Giải Tư lấy tay chà mạnh gương mặt, lúc này mới : “Alice đã biết chuyện ngươi cùng đại ca cô ấy, cô ấy muốn cùng ta hủy hôn ước.”

Giải Ý nhìn cậu, không nói.

Trái lại Giải Tư an ủi hắn: “Ca, ngươi không cần lo lắng cho ta. Dù sao ta còn trẻ, thiên nhai hà xử vô phương thảo…..”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Giải Ý mặt trầm xuống. “Tình cảm cũng không phải trò đùa. Các ngươi đột nhiên hủy hôn. Làm thế nào ăn nói cùng phụ mẫu hai bên?”

“Ca, ngươi cũng đâu già lão tới mức nói thế chứ?” Lúc này Giải Tư lại khôi phục dáng dấp cợt nhả, cực lực xoa dịu tâm tình ca ca. “Chúng ta kết hôn cũng không phải vì phụ mẫu hai bên, nếu như nghĩ không hợp, chia tay, cũng là chuyện tự nhiên, phụ mẫu hai bên cũng không thể miễn cưỡng.”

Giải Ý nhìn khuôn mặt tươi cười trong sáng của cậu, bỗng nhiên thở dài: “Tiểu Tư, ta hiểu suy nghĩ của ngươi. Tấm lòng của ngươi đối với ca, ca đều hiểu. Chuyện này, ta sẽ xử lý, ngươi yên tâm.”

“Ca, ngươi đừng xằng bậy.” Giải Tư nghiêm túc. “Ta không muốn ngươi vì ta mà hy sinh thêm nữa. Nói thật, ta xem được ngươi hạnh phúc như thế, trong lòng cao hứng biết bao nhiêu. Để có được nó, ngươi gặp bao nhiêu khó khăn, cản trở, ta thập phần rõ ràng. Ca, ngươi ngàn vạn lần đừng vì ta mà buông tay. Về phần Alice, cô ấy cũng bất quá là một thời tức giận, có điểm xung động mà thôi. Chờ cô ấy bình tĩnh một chút, ta nghĩ cách vãn hồi là được, cũng không phải không có cơ hội. Chúng ta dù sao đã có bao nhiêu năm tình cảm như thế, thế nào nói chia tay là chia?”

Giải Ý cười cười: “Ừ, như vậy cũng tốt.”

Thấy dáng cười hắn, Giải Tư mới yên lòng: ” Ca, vậy ta đi trước.” Giải Ý không lưu cậu lại, liền đưa cậu ra ngoài.

Năm ngày sau, Đái Tông Bật, Đái Hi cùng Đái Cẩm đang ở Singapore nhận được một phong thư tốc hành gửi từ Thượng Hải Trung Quốc, bên trong là thư Giải Ý.

Ở thời đại này, rất nhiều người đều dùng email, cho dù là văn kiện giấy cũng là đánh máy. Thế nên khi mọi ngừoi nhìn thấy thư Giải Ý, đều không khỏi tán thán một tiếng.

Giấy viết thư là giấy trắng, Giải Ý dùng bút lông viết ra hàng chữ nhỏ tú lệ, lãnh tĩnh ôn hòa nói, rõ ràng chuyển đạt ý bản thân.

Hắn nói với Đái Tông Bật: “Ta đã quyết định cùng Đái Hi chia tay, đồng thời đi rất xa, sẽ không để y tìm được…Y nhất định rất khổ sở, hy vọng có thể cho y một chút thời gian, để y bình phục đau xót trong lòng….”

Thư gửi Đái Cẩm, hắn nói: ” Chuyện này hoàn toàn là lỗi của ta, hy vọng sẽ không gây trở ngại trong tình cảm của ngươi cùng Tiểu Tư. Ta đã chia tay đại ca ngươi… hôn lễ các ngươi ta sẽ không tới tham gia, ở chỗ này chúc sớm các ngươi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Còn thư hắn viết cho Đái Hi tất cả đều là xin lỗi: “Ta là một người ích kỷ, vì hạnh phúc đệ đệ, không thể làm gì khác hơn là hy sinh ngươi, hy sinh tình cảm của chúng ta, hy vọng ngươi có thể tha thứ. Hiện thực nếu khác đi, nếu trở ngại là chuyện khác, ta nhất định đối kháng tới cùng, tuyệt không thỏa hiệp, nhưng nếu như tình cảm của chúng ta ảnh hưởng đến người nhà của ta cùng ngươi, ta thực sự vô pháp kiên trì tiếp tục. Ta không thể đem hạnh phúc chúng ta xây dựng trên thống khổ của họ. Ta tin tưởng ngươi cũng làm không được. Sở dĩ, chúng ta chia tay thôi…. Hiện tại chúng ta tựa như hai con cá bị câu lên bờ, phơi ra trước ánh mặt trời, vô luận kiên trì thế nào, cũng không có thời gian tốt, thà rằng dừng lại trước khi đau đớn thì hơn. Có lẽ nhiều năm sau này, chúng ta có thể bình tĩnh gặp mặt, làm bằng hữu, nhìn nhau cười….”

Đái Hi ngồi ở trong văn phòng rộng thùng thình, đọc bức thư phiêu lượng ấy, nhìn những hàng chữ tú lệ uyển chuyển nhưng lại nói ra những lời tàn khốc nhường ấy, lệ tuôn như mưa.

Kết cục B


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.