Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 46



Cái kiểu lí do lí trấu đó, khiến nó cứng họng. Lý do cũng không ra lý do… mà anh ta có quyền vào học á?!

Khoan đã, tình hình đang là tình hình gì vậy?

Tôi còn chưa suy nghĩ ra thì ảnh đã bình thản bước vào trong lớp tôi. Đám con gái thấy tôi quen biết trai đẹp lập tức nhào đến í ới.

Ảnh thì vô tư cười với toàn thể tụi nó một cái rồi đi thẳng tới chỗ Lâm đang ngồi với Minh.

Anh ngồi xuống chỗ tôi rồi quay qua mỉm cười với Lâm: “Chỗ này của Hạ phải không?”

Lâm trợn mắt, chỉ có thể trợn mắt ngạc nhiên. Sau đó nó trừng mắt nhìn tôi một cái: “Sao anh lại ở đây? Bảo anh chở con Hạ đi học chứ đâu bảo anh đi học.”

Tôi khó khăn lắm mới len ra khỏi đám đông chạy vào chỗ ngồi.

“Đã tới đây rồi thì phải vào chơi một tí.” ảnh cười tươi rói để ba lô lên bàn “Bạn trai em hả?”

Ha… câu này hay, cái này hay à nha.

Lâm đột nhiên cứng ngắc quay sang nhìn Minh, còn Minh thì không hiểu cái mô tê gì người con trai trước mặt là ai mà có vẻ thân thiết với Lâm, cậu e ngại.

Sau đó hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Nửa tháng sau con Lâm mới quay qua, mặt đỏ ửng như đánh phấn đập mạnh vào vai Uy: “Nói bừa gì đó. Suy nghĩ lung tung.”

Cái biểu cảm đó nó tố cáo hết lòng dạ bạn rồi bạn hiền ơi, ở đó ngại ngùng cái gì nữa.

Tôi nhếch mép ngồi vào bàn trên quay người xuống góp vui.

Nhìn Uy đưa ra những câu hỏi luồng lách đẩy Lâm vào tròng mà tôi buồn cười.

Hai anh em nhà này từ nhỏ đã như chó với mèo, chẳng bao giờ hòa thuận được với nhau dù chỉ một phút.

Tôi thật sự quan ngại liệu có phải Uy thật ra là anh trai tôi!

Minh nhìn nhìn anh, mấp máy môi: “Đây là…”

Lâm liền trả lời: “Anh hàng xóm.”

“Nỡ đuổi anh ruột mình ra khỏi nhà như vậy à?” giỡn nhây!

“Anh ruột?” Minh hỏi lại, có lẽ cậu ta tin anh hơn là tin Lâm.

“Ừm… em là…?”

“Em là bạn của Lâm.” Minh cười xã giao với Uy.

Tôi thấy anh Uy lặng thầm đánh giá từ trên xuống dưới một lượt Minh, có lẽ anh biết giữa hai người này có cái gì đó.

Ngay lúc này cô vào lớp… tiết sinh hoạt chủ nhiệm.

Jen ngay lập tức đứng lên thay lời muốn nói: “Cô ơi! Đây là học sinh mới hả cô?”

Cô nhìn theo ánh mắt của Jen chạm phải nụ cười tươi của Uy, mỉm cười: “Đừng mơ mộng đi cô nương, người ta không phải học sinh đâu, đã tốt nghiệp đại học rồi đấy.”

Tụi con gái thể hiện rõ chán chường, rầu rĩ than thở một hơi.

Cô nói tiếp: “Nhưng hôm nay Uy sẽ tham gia lớp học của chúng ta với tư cách là cựu học sinh.”Lập tức tụi nó xồn lên.

Tôi nhức cả đầu, liền đứng dậy: “Cô ơi, ảnh ngồi chỗ con rồi con ngồi đâu?”

Cô còn chưa kịp nói thì giọng nói đáng ghét kia đã vang lên:

“Ngồi lên người anh nè.”

Tôi trừng mắt một cái, Uy không hề sợ hãi mà cứ cười cười.

“Qua kia ngồi đi, chỗ đối diện đó.”

Cái bàn cuối cùng ở dãy bên kia… nếu tôi ngồi vào đó thì chỉ có một mình tôi ngồi thôi… gì chứ, cứ như tôi bị cô lập vậy.

Tôi hậm hực liếc anh thêm một cái rồi quăng cái cặp lên bàn.

Uy thấy tôi qua đó ngồi liền lén lén lút lút chui sang ngồi với tôi.

Ngày hôm đó cứ như địa ngục… à không, ngoại trừ ban sáng đó thì đối với tôi có Uy ngồi cạnh cũng tốt. Tất cả bài vở tôi đưa anh chép hết, còn mình ngồi bấm điện thoại, vô cùng nhàn hạ.

Ra chơi, anh vẫn lẽo đẽo theo sau tôi, Lâm với Minh.

Tôi trợn mắt: “Ủa chưa về hả?”

“Tất nhiên.”

“Em tưởng anh chỉ lên cơn một chút là chán rồi?”

“Không hề, đi học với mấy em vui như vậy sao lại chán.”

Uy lắc lắc đầu, lại cười.

Tôi tặc lưỡi thể hiện rõ sự chán nản. Rõ ràng trước kia ảnh rất dễ thương mà.

Điện thoại Uy đột nhiên vang lên, tôi tò mò ghé mắt vào nhìn mới thấy hai chữ ‘Vợ yêu’. Thì ra là chị Quỳnh gọi.

Ảnh cười cười, khuôn mặt đầy hạnh phúc: “Đi đây chút.”

Sau đó Uy lẻn đi đến nơi vắng vẻ nghe điện.

Xuống căn tin, chúng tôi tình cờ gặp Phương.

Cô nhìn ba chúng tôi mỉm cười: “Môn Sử lớp bà có đề cương không?”

Tôi mấp môi: “Hình như có.”

“Hình như là… sao?”

Lâm trả lời thay tôi: “Có hay không thì nó cũng không có đụng vô đâu.”

Phương rụt vai: “Vậy nếu có cho lớp tui mượn được không? Thầy tui không cho đề cương.”

“Ừ, lát chuyển tiết đem qua cho.” Lâm gật đầu cười có lệ, nhìn ngượng ra mặt vậy mà hai hotgirl vẫn đứng nán lại nói chuyện vài ba câu nữa như thân thiết lắm. Tôi sợ nha… hai mặt đến trình độ như thế này thì không còn gì để nói nữa rồi.

Đợi Phương đi rồi, tôi mới ghé tai sang Lâm: “Ê mày ghét nó như cái gì vậy, còn đòi đưa đề cương cho nó học?”

Nó nói nhỏ vào tai tôi: “Bởi vậy nên lát nữa nhờ mày đưa nó giùm tao.”

“…” bạn bè đích thực!

Tôi liếc mắt về phía Phương vừa vặn thấy cái khoảnh khắc nó đụng vào anh Uy. He, sắp có phim hay.

Uy mỉm cười dịu dàng như thường: “Em có sao không?”

“Kh… không.” Nó đơ ra luôn, sau đó thì cúi đầu ngượng ngùng.”Vậy anh đi trước nhé.” Uy nói rồi lướt qua Phương đi về phía chúng tôi. Hình như tôi vừa trông thấy một ánh mắt tò mò đến đáng sợ.

Phương nhìn chúng tôi như đang hỏi, anh đẹp trai biết tôi với Lâm?

Chúng tôi kéo nhau vào bàn ngồi. Vừa ngồi xuống Lâm đã hỏi anh: “Ai gọi anh vậy?”

“Quỳnh.”

“Có chuyện gì sao?”

“À, ngày mai em ấy sẽ về Việt Nam.”

“Yah, thế là anh không thể phá tụi em nữa.” Lâm cười rộ lên, nhìn gian kinh khủng. Tôi chép miệng liếc sang Minh, tự khinh bỉ trong lòng mình: ‘Không giữ hình tượng trước người ta nữa hả?’

“Không hề nhé, chị Quỳnh của em không phải dạng vừa đâu.”

Có thể nói, tôi đã biết được do ảnh hưởng từ ai mà ảnh thành ra như vậy!

“Ờ mà, ngày mai anh đâu có đến trường phải không?” tôi đề phòng nhìn Uy.

“Muốn anh đến lắm hả?” lại cái giọng giở người phát đập đó!!

“Không!”

“Lạ ta, hồi nhỏ là ai cứ thích bám dính lấy anh, bây giờ lớn rồi có bạn trai rồi thì đá anh qua một xó phải không?”

“Em làm gì có bạn trai.”

“Cứ điêu.”

“Xì, không tin thì thôi.”

“Ê hai, hai nói chuyện với nó kiểu đó, hai mà không có bạn gái thì người khác nhìn vô thật sự ai cũng nghĩ hai là bạn trai nó đó.” Lâm đá đểu Uy, cụ thể là để troll ảnh. Mà nói chuyện kiểu đó ảnh không bị ảnh hưởng, chỉ tổ khiến tôi đỏ mặt ngượng ngùng.

Để chữa ngượng, tôi hỏi anh: “Nói nghe coi, hôm nay anh tới đây làm cái gì?”

“Ờ, trước đó, anh hỏi cái này.”

“Hỏi đi.”

“Lâm với thằng nhóc đó, là quan hệ gì?” Uy nhìn về phía hai bạn trẻ đang tung tăng phía trước.

“Hai người đó hả? Ở trong thì này kia nọ còn vẻ ngoài cứ như không có gì, cặp đôi hot nhất trường ấy!”

“Thật sao…” hình như tôi đang tưởng tượng, chứ Uy đang nở một nụ cười thật đáng sợ.

“Anh… rồi đó nói gì, anh tới đây hôm nay làm gì?”

“Thật ra hôm nay anh được ba mẹ phái đến đây điều tra coi con Lâm có bạn trai chưa.”

“…” Dù chưa có làm gì nên tội nhưng Lâm à, tao có cảm giác giống như tao đang gián tiếp giúp đỡ gia đình mày phản bội mày đó.

Hôm đó ảnh chở nó về tận nhà, sau đó, hức… vào dạy kèm!

‘Dạy kèm cái gì chứ, rõ ràng lần đó mẹ nói là có ý, anh cũng rõ ràng nhận ra, còn cố tình làm cho hai người đó hiểu lầm. Mà mẹ cũng thật là… biết mình đang quen với Khải lại còn mai mối mình với Uy? Hình như có gì kì kì ở đây, mẹ tôi mà tôi biết đâu có thích con mình bắt cá hai tay, không lẽ là biết cái gì rồi… oạch, giờ nghĩ lại mới để ý… hình như tôi bị phát hiện rồi hay sao đấy!’ miên man suy nghĩ, anh Uy đập vai nó một cái làm nó giật cả mình hét toáng.”Vào nhà đi, đứng đó nắng.”

Lúc này nó mới bò theo anh vào trong nhà, nhìn qua nhìn lại, thấy hôm nay nhà nó có gì đó kì kì. Nhìn mãi một hồi mới phát hiện trên bàn nó có một chậu hoa, mà hoa cắm là hoa lần trước nó mua tặng ba mẹ nó. Tự nhiên trong lòng nó có một cảm giác dễ chịu, một xúc cảm mềm mại ấm áp.

Nó tự nhiên cười, không vì gì hết. Uy nhìn một cái là hiểu, cũng chỉ cười cười, sau đó kéo nó vào trong: “Được rồi, chúng ta học thôi.”

Ở bên ngoài, gần đó,…

Khải cảm thấy có gì đó không ổn, liền chạy lên song song với Kha rồi chặn đầu xe:

“Mày kéo tao đi đâu vậy?”

“Không thấy hả? Đi đến nhà Hạ.” Kha dừng xe.

Khải cau mày: “Mày làm vậy lại ý gì nữa?”

“Thì tao tỏ tình với Hạ, nhưng không có đủ can đảm, nên kéo mày đi theo.” Kha nói với chất giọng nhàn nhạt, giống như đang tuyên bố một điều gì đó thật đơn giản.

Khải càng tỏ ra khó chịu, hắn nói: “Vậy tao về, tao không rảnh hơi tham gia vô mấy vở kịch vớ vẩn của mày.”

Kha chộp lấy tay Khải trước khi hắn chạy đi. Khải cũng không đi nữa, chỉ đứng đó nhìn Kha.

Dưới cái nắng chang chang giữa trưa, hai bạn nam nhà mình đứng yên trên hai chiếc xe nhìn nhau chăm chú, hình như đang liếc mắt đưa tình.

“Mày cũng thấy sáng nay bả đi với một ông anh nào đó.”

“Ừ. Tao biết. Nhưng đó không phải việc của tao.” Khải liếc Kha một cái, sau đó tránh ánh mắt đi chỗ khác.

“Mày nói vậy cũng được hả? Xuất hiện thêm một tình địch nữa và mày định rút lui?”

Kha cảm thấy, nếu Hạ không thích cậu, thì ít ra cũng phải là thích bạn thân của cậu… Kha cảm thấy chỉ có Khải mới thật sự yêu Hạ, còn người con trai kia không biết từ đâu nhảy ra, đảo lộn một vòng mọi thứ. Cậu biết Khải lúc này đang rất hoang mang, nhưng cậu lại muốn lợi dụng lúc hắn yếu đuối để đưa hắn vào tròng.

Nhất định là cậu đã nghĩ như vậy, không phải là cậu thì chỉ có thể là Khải.

“Những chuyện tao làm không liên quan gì đến mày, và mày cũng không cần phải dạy đời tao!”

Trái ngược với Kha, Khải gần như phát sốt, lại nghe thêm mấy câu của cậu khiến hắn chịu không nổi, phát điên.

Khải rồ ga chạy thẳng.

Kha đứng đó nhìn vào trong nhà Hạ rồi chạy đi.

Bên trong, Hạ vừa bị cốc đầu một cái vì cái tội ngu mà lì.

Sáng hôm sau, Lâm chạy sang rước tôi đi học. Vừa thấy mặt nó, tôi đã biết hôm nay mình phải chi tiền cho hai bữa ăn sáng.

Tôi leo lên xe nó: “Hôm nay anh Uy đến sân bay đón chị Quỳnh hả?”

“Ừ. Ổng cũng buồn cười. Chỉ không có ở đây thì cà lơ phất phơ, chỉ vừa về liền lập tức như con cún cụp đuôi. Máy bay tám giờ mới đáp thì bốn giờ sáng ổn đã lục tung cái bếp nhà tao kiếm đồ ăn để chạy ra sân bay.””Haha… tính ổng đó giờ vậy mà, tưởng thay đổi rồi thì ra vẫn vậy.”

“Đến khổ, ổng sợ vợ thì một mình hứng đi, còn ráng dựng tao dậy để tao thức chung, khốn nạn!”

“À… có hơi thay đổi rồi mày.” Tôi nói rồi cười cười. Cuối cùng cũng không phải chỉ có mình tôi là bị ổng xoay như dế.

“Ổng ỷ là mình IQ cao nên làm càng, mình không nghe theo ổng thể nào cũng bị quay mòng.”

“Hiểu anh tao quá ha, hình như có thời mày thích ổng phải không?”

“Ầy, mày lãng quên nó cho tao nhờ, nói coi là ai ăn ở kiểu gì mà anh hai mình về nước không thèm gọi cho mình lấy một cuộc mà đi chơi với tao hả?”

Nó không trả lời, chỉ xì một cái.

Tôi nhếch mép vênh váo nhìn xung quanh, hôm nay đường vắng vậy??

Tôi nhìn lại đồng hồ, giọng đều đều: “Ủa trễ mười phút rồi kìa mày.”

Lâm thản nhiên, hỏi một câu mang đầy sắc thái ngạc nhiên: “Ủa vậy hả? Chắc mày dậy trễ quá.”

“Rồi không chạy lẹ luôn hả?”

“Kệ, có gì trễ chùm chứ có trễ một mình đâu mà.”

“Ê, tháng này tao trễ năm lần rồi đó…”

“…”

“Mày muốn tao lên phòng giám thị ngồi uống trà lắm hả?”

“Dù gì cũng trễ rồi, tao chịu. Mày vào đó uống trà thì tao sẽ kéo lớp mình đi xem hài kịch, dù gì cũng miễn phí, có gì tụi tao sẽ hùa nhau ủng hộ mày.”

“Nhớ… cứu tao…”

Quả thật, tôi với nó khi mới mò vào trường thì bị ghi tên… và chúng tôi chạy lên lớp…

Đặt mông xuống ghế, tôi liền lôi điện thoại ra để trên bàn theo thói quen, vừa vặn có một tin nhắn đến.

Tôi cầm xem, từ mẹ tôi: ‘Chiều nay đi ăn với ba mẹ.’

Tôi nhấn nhấn: ‘Ok mẹ.’

Send.

Sau đó, trên loa trường phát thông báo: “Em Đinh Nguyệt Hạ lớp 11A4 sau giờ hoc đến phòng giám thị. Xin lặp lại, em Đinh Nguyệt Hạ lớp 11A4 sau giờ hoc đến phòng giám thị.”

Tôi với Lâm dường như có thần giao cách cảm đồng loạt quay sang nhau, nhìn nhau cười gượng… thật là đau lòng!

Tụi lớp tôi quay xuống, bất chấp cô chủ nhiệm đang ở trong lớp: “Haha, mày làm gì nên tội vậy Hạ?”

“Chết mày rồi.”

“Các em im lặng!” dù đang là tiết tự học, nhưng cô không cho phép mấy đứa lăng xăng như vậy nghe chưa?!!

Tụi nó mới tiếc nuối quay lên, chỉ có Huy Gay quay xuống nhìn tôi, làm một bộ mặt hết sức hình sự: “Truyền thuyết kể rằng, những ai xuống cái phòng đó đều một đi không trở về.” Im lặng một chút, nó tiếp “Good luck bồ tèo.”

Tôi thở dài một hơi.

Hai tiết đầu trôi qua cực nhanh, bởi vì đối với chúng tôi mà nói, chỉ cần là tiết tự học thì chúng tôi sẽ toàn chơi với ngủ. Xem như đến trường mà không học gì hết thì tại sao lại ghi tên em đi trễ hả cô?!!

Ra chơi, tôi mua một đống bánh mì ngọt, xem nó là cái kỉ cương trường này mà nuốt. Lâm với Minh ngồi bên cạnh tôi cười đểu. Ừ thì bạn bè, thấy bạn mình lâm nạn ngồi đó cười như con dở.

Khoảng trống bên cạnh tôi đột nhiên bị lấp đầy.

Mùi hương nam tính quen thuộc thu hút ánh nhìn của tôi. Tôi tá hỏa khi bên cạnh tôi là Kha, trong khi ở xa hơn bên kia là Khải.

Hai người họ ngồi xuống, tỉnh bơ. Đối diện Khải, Băng rụt rè: “Tụi này ngồi với nha, hết bàn rồi.”

Kha quay sang tôi cười tươi, nụ cười ngày trước: “Hello.”

“Hello.” Tất nhiên tôi vui vẻ chào lại. Chỉ có Khải với Băng là hơi khó xử khi ngồi cùng bàn với chúng tôi.

Chúng tôi nói chuyện lòng vòng về giáo viên, với trường tôi, với cả lý do tại sao ban nãy cái tên xinh đẹp của tôi lại được rêu rao khắp các lớp.

Kha đột nhiên hỏi: “Cái anh đẹp trai hôm qua không đi cùng nữa hả?”

Tôi định mở miệng trả lời thì Lâm đã nhảy vào: “Đi đón bạn rồi. Hôm nay bạn anh ấy đáp máy bay.”

Tôi trợn mắt nhìn nó. Bạn gì cơ?

Nó nháy mắt với tôi một cái rồi nói tiếp: “Bởi vậy nên con Hạ nó mới dậy trễ. Bình thường có ảnh gọi điện kêu dậy, hôm nay ảnh bận quá mà quên mất.”

Hình như tôi mơ hồ nhận ra nó đang muốn làm gì.

Kha uống một ngụm nước: “Hai người họ thân lắm hả?”

“Ờ. Ảnh là mối tình đầu của con Hạ ấy.” Lâm thản nhiên nói. À… đúng luôn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.