Chap 24
Vào tiết học. Lớp 11A7.
Hôm nay Thiên dở chứng ngồi sát cạnh Thiên Mỹ nhà ta. Nó thì cũng mặc kệ, hơi khó chịu tí nhưng mà vẫn ngồi yên chỗ đó, không nhúc nhích hay xê dịch người.
Lí do chính đáng nhất trong suy nghĩ của nó là: “Ghét nhất cái thể loại lấn chỗ. Kệ. Mình cứ ngồi yên. Dịch ra hắn càng làm tới”.
Thiên thì đang chăm chú nhìn cái điện thoại. Mỹ nhoài người lên nhét mẩu giấy vào tay con Thanh.
Sau ba lần truyền tay thì Thiên vô tình chộp được tờ giấy trong tay nó.
– Nói xấu người khác không tốt đâu. Bỏ đi. Thiên nói và mở tờ giấy ra.
– Đưa đây cái đồ vô duyên. Đọc trộm thư của người khác không thấy rơ à? Nó cố cướp lại mẩu giấy nhưng không được.
– Thế viết thư nói xấu người khác không rơ à?
– Nói bao giờ? Bằng chứng đâu.
– Đây. Rõ rành rành thế này mà bảo là không có bằng chứng: “Tao ghét con đấy lắm. Lúc nào ra chơi cũng chạy đến chỗ tao nói chuyện với thằng Thiên”. Thấy chưa. Bằng chứng đấy. Thiên đọc to mẩu giấy trong tay cho nó nghe.
– Hơ. Thì sao?
– Ghen người ta nói chuyện với bạn đấy à? Thiên cười tủm tỉm.
– Ai ghen? Nó cãi bướng.
– Trên trán hiện rõ chữ GHEN to tướng thế kia mà bảo là không. Không tin sờ thử.
– Ai thèm. Nó quay đi.
Người chứng kiến nãy giờ màn kịch hai ông bà này là ẻm Thanh. Nàng ngơ ngơ ngác ngác sao hôm nay bà Thiên Mỹ tẻ con quá trời quá đất luôn. Nếu người cãi nhau với bà ấy không phải Thiên thì chắc nát luôn.
Ra chơi.
Thanh nhớ ra cái gì quan trọng lắm quan trọng vừa cơ.
À thì ra là vụ tối qua.
Sự kiện trọng đại là Thanh đến tận lớp học của Thiên Anh để làm rõ “nguyên nhân sự việc”. Èo, như phim hình sự ấy nhỉ?
Nó hỏi một cô bạn trong lớp Thiên Anh nhưng bạn ấy nói rằng Thiên Anh đang ở sân bóng rổ.
Nó lẩm bẩm: “Sáng sớm đã bóng rổ” (trưa rồi thưa mẹ) rồi chạy ra sân bóng.
Ui trời. Nhìn Thiên Anh chơi bóng cool ngầu chưa! Đẹp ver lờ. Nhưng trong mắt ai kia chỉ là một thằng bệnh mà thôi.
Nó chán nản gọi:
– Đặng Thiên Anh. Gặp tôi một chút.
– Chờ tí người đẹp. Thiên Anh hét khá to đủ để mọi người xung quanh nghe thấy khiến nó ngượng chín cả mặt. Nó nghĩ mình giống quạ đen hơn là người đẹp. Có khi quạ đen còn trả lại tiền. Thiên Anh cố tình nói to để cho nó bẽ mặt.
3 phút sau.
Thiên Anh nghỉ giải lao chạy lại chỗ nó.
– Mũ nón đâu không đội mà đứng phơi mặt ra đây, không biết tìm chỗ râm mà đứng à? Thiên Anh quan tâm nó.
– Quen rồi.
– Học đâu cái thói trả lời kiểu ấy đấy. Trả lời lại xem nào.
– Cái gì? Cậu làm như tôi là đứa trẻ ranh đấy à? Mơ đi.
– Không cãi nữa. Tìm tao có chuyện gì không?
– Vụ tối qua tính sao?
– Sao là sao?
– Ai cho cậu số điện thoại của tôi.
– Biết làm gì?
– Biết để biết.
Nó đang nghĩ con nào hay thằng nào cho số nó là xác định rơi răng đi là vừa.
– “…”
– Đưa điện thoại đây. Nó xòe tay trước mặt Thiên Anh.
– Người yêu tao cầm rồi. Thích thì xuống lớp 10A2 mà lấy.
– Không thèm. Nó gắt lên.
– Rỏ rãi rồi. Thiên Anh châm chọc.
– Cái đồ đê tiện, biến thái, bẩn thỉu, ngu người, ngớ ngẩn. Nó tuôn cho một tràng rồi chạy về lớp mất tiêu.
Lần nào cũng thế, nó để lại cho Thiên Anh một cục tức to phát tướng cả lên.
Cái tính của nó rõ bướng bỉnh, ai chịu nổi.
!!!>>>>>>>>>?????????????
– “Có ai quan tâm tôi được như cậu ấy?”. Dòng suy nghĩ ngắt quãng mà mông lung của Ngọc. Đang trong giờ học Tiếng Anh mà đầu óc nó để trên chín tầng mây, toàn nghĩ cái không đâu.
Hồi tưởng lại dòng tin nhắn mùa đông năm ấy.
– Ngọc. Sao mà phải tiêm. Đau không hử?
– Ốm thôi mà. Đau chết được.
– Ừ. Biết cậu đau rồi. Đỡ buốt chưa? Ăn gì chưa?
– Đỡ rồi. Đang ăn mì.
– Sao lại ăn mì? Không đói hả? Có mệt không?
– Không. Chỉ hơi buồn tí thôi.
– Sao buồn vậy? Lạnh rồi đấy. Mặc ấm nhé!
– Biết rồi. Cậu đang ở đâu vậy ? Hình như cậu không ở nhà?
– Ừ. Tớ đang ở bên Mĩ, chỗ tớ đang có tuyết.
– Vui thật. Tớ cũng muốn ngắm tuyết bên Mĩ.
– Lạnh lắm á…không vui đâu, so với Việt Nam thì Việt Nam vẫn thích hơn nhiều.
– Thế cậu không định học với tớ nữa à Nam?
– Tớ xin bảo lưu kết quả học tập rồi Ngọc…qua đó có chút việc á. Miss you so much.
– Tớ cũng vậy. Chờ cậu đấy. Nhanh về nhé!
– Ừm. Tớ hứa.
Và sau đó nó và cậu mất liên lạc. Cậu ấy cũng không trở về học cùng nó nữa. Nghe mọi người nói gia đình cậu định cư luôn ở Mĩ rồi. Nghe xong nó đã khóc rất nhiều, khóc vì buồn, vì nhớ cậu ấy và nó thề rằng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cậu ấy vì cậu đã không giữ lời hứa với nó nhưng trong thâm tâm nó vẫn luôn chờ cậu, mong cậu quay về cùng với những kỉ niệm ngày ấy (thế định vứt Duy Anh của người ta đi đâu vậy hở bà kia?).
– Cái chị kia. Chú ý vào đây cho tôi. Mắt để đi đâu đấy hả? Nhìn lên bảng đây cơ mà. Cô giáo cầm thước trên bục giảng chỉ xuống chỗ nó và hét lên làm nó giật mình.