Edit: Hoa Hồ Điệp
Beta: Vân La
Đại khái là người đàn ông đã đoán trước, anh hơi hơi nhíu khởi mày đẹp nhìn Kiều Tịch có một chút say rượu, cả người tản ra khí tức người sống chớgần, bất quá… làm sao đe dọa được một người phụ nữ đã say rượu như côchứ.
“Có thể mời ngươi uống một ly sao?” Âm thanh mềm nhẹ ngọt mỹ ở bên cạnh anh vang lên.
Trước mặt người phụ nữ mặc âu phục nhỏ lộ vai có dáng người làm cho người mơmàng uyển chuyển lộ ra, giày cao gót màu ngân bạch cùng mặt đất va chạm, mỗi một nơi đều vừa đúng hòa cùng lòng của người ta nhảy.
Anhngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến một khuôn mặt yêu dị xinh đẹp, kết quả lại có chút ra ngoài ý muốn, trước mặt là một gương mặt tinhxảo ôn nhu, mang theo khí tức thanh thuần nhàn nhạt, cười rộ lên ánh mắt cong cong cũng không làm cho người ta chán ghét, ít nhất trước mắt, anh không có cảm thấy chán ghét.
Đại khái là không có được trả lờicó chút kỳ quái, người phụ nữ lại tiến lên hai bước, ngồi ở bên cạnhanh, trên người mang theo hương thơm đặc hữu của phụ nữ:“Ta gọi KiềuTịch, còn ngươi?”
Anh đứng lên định rời đi, đêm nay vốn chính là bị buộc ra thôi, hiện tại cũng ra đủ lâu.
Kiều Tịch nhìn anh muốn rời đi trong lòng có chút không vui, cho dù là cự tuyệt không nói một lời như vậy cũng có chút thất lễ.
Vì thế cô lập tức đứng lên đang muốn cùng anh nói thêm vài câu, lại bởi vì say rượu cùng động tác kích động lập tức mất sức, vừa vặn ngã vào trong ngực của người đàn ông, lại không nghĩ người đàn ông không những khôngnâng dậy cô ngược lại lui hai bước, hành động này chân chính kích độnglòng háo thắng của Kiều Tịch thức dậy.
Diễm ngộ như vậy có khả năng sẽ không gặp được, huống chi tính đi tính lại, cũng phải chừa chút lợi chứ!
Vì thế cô bước nhanh tiến lên, một tay lôi caravat của anh, một tay vuốt vào tóc đen của anh, ta thân…
Cùng bề ngoài người đàn ông lạnh lùng có sự đối lập là anh có một đôi môimềm mại, hương thơm thanh mát cùng hương vị đặc hữu của đàn ông, lại làm cho cô có loại cảm giác hoa mắt say mê, đầu lưỡi nhẹ nhàng xẹt quatrong miệng hắn đảo qua, lúc rời đi lại có chút luyến tiếc, bất quáchung quy cô không nghĩ chọc giận anh, liền tính đây là cái vui đùa nhỏ“hữu hảo” đi.
Kiều Tịch nhìn anh thần sắc không rõ vô lại cười cười, “Cám ơn nụ hôn của anh.”
Như là người chủ động dường như không phải cô.
Nhưng người đàn ông trước mặt không có nghe được lời của cô, anh kinh ngạcđến ngây người đứng tại chỗ cũ nguyên nhân không phải là bởi vì KiềuTịch đột nhiên hôn anh, mà là thái độ của chính mình, thế nhưng… Không có đẩy ra cô.
Hơn nữa, mùi vị của người phụ nữ trước mặt tựa hồ làm cho anh rất hưởng thụ.
Như là vì chứng minh, anh chậm rãi vươn tay bắt lấy cánh tay tinh tế nhưnggầy của người phụ nữ, cô có chút kinh ngạc nháy mắt mấy cái nhìn về phía hắn.
Dưới tay anh là cánh tay tuyết trắng tinh tế, như là chỉthoáng dùng sức liền có thể bẻ gãy, vì thế anh thu lực lại nắm nhẹnhàng, học tư thế cô vừa mới làm, một bàn tay đưa về phía sau gáy của cô sau đó tính thử cúi đầu.
Đây đại khái là nụ hôn mà Kiều Tịch cảđời khó thể quên, anh như là đối đãi vật quý trọng mềm nhẹ đụng chạm một chút môi của cô, sau đó mới chậm rãi dùng sức, thử vươn ra lưỡi ướt átliếm láp một chút môi của cô sau đó xâm nhập trong miệng của nàng, quátrình này rất chậm, hắn cũng không có nhắm mắt lại, nhưng là lần đầutiên, Kiều Tịch cảm thấy có một cảm giác bị quý trọng, bị đối đãi rấtmềm nhẹ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, đêm khuya tịch mịch như vậy bị ôn nhu đối đãi như thế, tựa hồ cũng như là trong lòng có thứ gì đó lấp đầy.Thời điểm vươn tay đụng đến phía sau lưng anh, cô tựa hồ cảm giác đượccả người anh khẽ run một chút, sau đó liền thiên toàn địa chuyển (độtnhiên) không cảm nhận được gì.
Hôn xong, anh đem đầu dựa vào nhẹnhàng trên vai tại cô, trong miệng thở phì phò chầm chậm phun ở bên cạnh gáy của cô, cô cảm thấy bên gáy kia như là bị lửa đốt, có chút ngứa cóchút đau.
Sau này ký ức này không quá rõ ràng.
Trên giường lớn mềm mại vô cùng, chung quanh một mảnh đen tối, duy nhất nhận ra làbên tai nhiệt khí người đàn ông hơi hơi thở ra, tựa hồ anh cũng khôngthích nói chuyện, vì thế toàn bộ quá trình có chút… kỳ quái.
Đầu tiên là thời điểm cởi quần áo, nguyên nhân bởi vì mặc lễ phục nhỏ, chonên nút thắt nội y của cô là ở phía trước, người đàn ông lục lọi rấtlâu cũng không có tìm được, động tác mới lạ cuối cùng đến nàng thật sựlà nhịn không được nói: “Mạo muội hỏi một câu, anh thật sự không biếtsao?” Cô tận lực dùng phương thức uyển chuyển tương đối đi hỏi, sau đóchiếm được kết quả thô bạo, hai tay anh vừa động, nội y của cô nháy mắtbiến thành mảnh nhỏ, chân chính trên ý nghĩa là mảnh nhỏ.
Sự thật chứng minh, dùng bạo lực sẽ kích thích thần kinh của con người cảm giác sung sướng tột độ.
Cằm bị nắm, hơi thở đều bị tước đoạt, một cảm xúc mềm mại phủ trên môi củacô, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mịn bên hông cô, sungsướng nghe được âm thanh phụ nữ rên rỉ, ngoài ý muốn dễ nghe.
Anh nhẹ nhàng dựng lên hông của cô, đem hông của cô nâng lên, tách mở haichân mảnh khảnh của cô, cô thoáng có chút phản kháng, bại lộ ở trongkhông khí cảm giác làm cho cô có một loại cảm giác nhục nhã nguyên thủy, nhưng rất nhanh liền bị người đàn ông trên thân làm biến mất, hai taybị giam cầm kéo lên trên, thân mình cũng bị ôm lấy gắt gao, cảm thụ duynhất chính là luật động tục tằng của hắn.
Trong bóng đêm nhìnkhông rõ bộ dáng người đàn ông lắm, chỉ nhìn thấy có hình dáng mơ hồ,nhưng mà có thể cảm nhận được cơ bắp cứng cỏi hữu lực của anh, giống như một dạng lãnh khốc của thần viễn cổ, anh vận động kịch liệt, ở trướcngực cô, phát ra tiếng gầm khàn khàn than nhẹ.
Tại sau thống khổxé rách, cô vẫn cảm giác được một loại cảm giác như bay trên trời, nhưng rất nhanh cô liền không nghĩ như vậy, bạn có bao giờ trải qua việc liên tục có cảm giác bay bổng không, nếu bạn có, có lẽ bạn sẽ lý giải cảmthụ của cô.
Đêm hôm đó, cũng không thể nói là hoàn mỹ, bởi vì số lần thường xuyên mà lưu lại ấn tượng khắc sâu.
Sự thật chứng minh, thông đồng cần phải cẩn thận.
Nhưng thường thì sự việc tốt không có tuyệt đối, một đêm diễm ngộ này khôngcó như cô tưởng tượng chấm dứt như thế, mà là đem cô đến con đường không biết tên, hơn nữa hai người tiếp xúc cũng càng ngày càng trở nên mờám…