Thấy Lâm Bạch Du dừng lại, Hoàng Trạch không ngờ một câu của mình lại thực sự có tác dụng.
Lần đầu nhìn thấy Lâm Bạch Du, cậu ta đã cảm thấy gia cảnh của cô cũng không tệ, sau này, khi Lâm Bạch Du trở nên nổi tiếng tại đại hội thể thao của trường trung học phổ thông số 8, cậu ta càng chắc chắn hơn về điều đó.
Tùy Khâm chẳng có gì mà lại có được Lâm Bạch Du, lẽ ra phải là cậu ta mới phải.
Hoàng Trạch được Hoàng Hồng Anh dạy dỗ từ nhỏ, cậu ta ghen tị với Tùy Khâm về mọi thứ. Tùy Khâm sa cơ, cậu ta đắc ý, Tùy Khâm có, cậu ta cũng muốn có.
Thành tích Tùy Khâm xuất sắc, là thiên tài, là học sinh giỏi trong mắt mọi người, Hoàng Trạch thúc ngựa cũng không theo kịp, vĩnh viễn ngước nhìn.
Cậu ta chỉ có thể đi đường ngang ngõ tắt, không ngờ thành tích của Tùy Khâm lại đột ngột rơi xuống mức vừa đủ đậu vào năm lớp mười một, cuối cùng cậu ta cũng vượt qua Tùy Khâm.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, anh đã quen với sự cổ vũ do thành tích tốt mang lại.
Hoàng Trạch lập tức nói, cố sức bôi nhọ: “Đương nhiên là nhà của tôi! Hiện tại cậu ta vẫn ở trong nhà tôi, nếu không phải nhà của tôi, cậu ta chỉ có nước ăn không khí!”
Lâm Bạch Du chỉ biết nhà Tùy Khâm đối xử với anh không tốt, cũng đoán được có lẽ bố mẹ của anh không thích anh.
Nhờ đội bóng rổ, cô nhớ được tên của một số cầu thủ bóng rổ ở trường trung học phổ thông số 7.
Lâm Bạch Du tránh đi những lời này, trực tiếp hỏi: “Tại sao Tùy Khâm lại ở nhà cậu?”
Hoàng Trạch vốn định nói nhưng kiếm cớ: “Nói chuyện ngoài đường không tiện lắm, hay là chúng ta vào quán ngồi, cậu muốn biết gì, tôi sẽ kể hết.”
Lâm Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi quyết định cho cậu ta một cơ hội: “Quán nào?”
Hoàng Trạch chỉ thẳng vào quán nướng ở đằng xa.
Nếu đi cùng cô ấy đến nơi Tùy Khâm làm việc, trực tiếp khoe khoang trước mặt Tùy Khâm, thì mới có thể khiến cậu ta trầm trồ đúng nghĩa.
Lâm Bạch Du không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người rời đi.
Đến chỗ Tùy Khâm trong hiện trạng thế này chẳng khác nào nói cô não tàn. Nhưng mà cô chỉ có thể biết chuyện từ miệng Hoàng Trạch, hơn nữa, qua cách cậu ta nói, có thể thấy vẫn còn chuyện giấu diếm.
Hoàng Trạch không ngờ cô lại nhẫn tâm như vậy, vừa tức giận vừa xấu hổ: “…ơ mà thôi đổi chỗ khác, đổi chỗ khác đi!”
Cuối cùng vẫn là ở quán trà sữa đầu đường.
Hoàng Trạch gọi trà sữa cho cô, nhưng Lâm Bạch Du không cần: “Chuyện cần nói thì nói nhanh, tôi không uống, nếu không có gì hết thì tôi đi.”
“Cậu tìm Tùy Khâm?” Hoàng Trạch khịt mũi, không kìm được: “Cậu có biết cậu ta xấu hổ đến nhường nào không?
Lâm Bạch Du cau mày.
Đối phương giật mình, nói: “Cậu ta cũng trưởng thành rồi, lại phải ăn nhờ ở đậu nhà tôi, để bố mẹ tôi nuôi nấng, kết quả thái độ còn lồi lõm…”
Lâm Bạch Du muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, nắm lấy trọng điểm: “Tùy Khâm sống ở phố Nam Hoè, đó có phải nhà của cậu không?”
“Tất nhiên, nhưng gia đình tôi sẽ sớm chuyển ra khu đô thị. Đợi đến lúc tôi thi đại học xong, sẽ phá chỗ đó bỏ.” Cậu ta nói bóng gió.
Lâm Bạch Du lại hỏi: “Gia đình cậu với Tùy Khâm có quan hệ gì, tại sao lại nuôi cậu ấy?”
Hoàng Trạch bĩu môi: “Quan hệ họ hàng, vậy nên tôi mới nói nuôi cậu ta vài năm thôi là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, bố mẹ tôi thì làm tròn trách nhiệm, nhưng đến giờ cậu ta vẫn không chút tôn trọng, cho nên, cậu đừng có tin bản mặt giả tạo của cậu ta, giả vờ đáng thương cả thôi.”
Không phải cậu cũng đang giả tạo sao?
Lâm Bạch Du nghĩ thầm, những gì bà chủ cửa hàng tạp hóa đầu phố Nam Hoè nói, kết hợp với những gì chính tai cô nghe, chắc hẳn không phải là giả. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Giữa Hoàng Trạch và Tùy Khâm, Lâm Bạch Du biết ai có thể tin cậy được.
Nói như vậy, cô đã tìm được nguyên nhân Tùy Khâm không được yêu thích và phải tự lực cánh sinh.
Lâm Bạch Du không những không ghét Tùy Khâm theo như ý muốn của Hoàng Trạch mà ngược lại còn cảm thấy đau lòng cho Tùy Khâm, không ai hiểu cảm giác phải ăn nhờ ở đậu hơn cô.
Trong mơ, cô phải sống dưới danh nghĩa gia đình bác cả, mọi thứ đều bị kiểm soát, trên danh nghĩa họ là người lớn với vai trò bảo hộ, cô là trẻ con, cô không thể cầu ai cứu giúp.
Về phần Tùy Khâm, cô chính tai nghe được chuyện gia đình không cho anh ăn cơm tối, đây rõ ràng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Cô nghe là bữa tối, nhưng những gì xảy ra có thể là bữa sáng và bữa trưa.
Đến nay, Lâm Bạch Du vẫn nhớ ngày chuyển trường hôm đó, nhìn thấy Tùy Khâm nhai ổ bánh mì đơn giản nhất mà các cô gái thường dùng để giảm cân, nhưng Tùy Khâm lại phải ăn chúng hết ngày này qua ngày khác.
“Cậu ta thân với cậu, chỉ là muốn có được thứ gì đó từ cậu, cậu nhìn xem, có phải cậu ta của bây giờ trông vui vẻ hơn hẳn lúc trước không!”
“Cậu ta thâm sâu khó lường lắm! Rất nhiều cô gái đã bị cậu ta lừa rồi. Đừng để bị bản mặt cậu ta lừa.”
Hoàng Trạch nhớ đến nội dung bài đăng mà cậu ta đọc được từ trường trung học phổ thông số 8, Lâm Bạch Du đưa đồ ăn thức uống cho Tùy Khâm, ghen tị gần chết.
Tên oắt đó dựa vào cái gì chứ! Lẽ ra phải chết đói rồi mới phải!
Khi anh bị đuổi ra khỏi nhà và không có nơi nào để ở, thì sẽ không có cô gái nào hướng tới anh nữa.
Hoàng Trạch không biết rằng mỗi lần cậu ta bôi nhọ Tùy Khâm, cậu ta lại đẩy nhanh ý tưởng của Lâm Bạch Du để cho Tùy Khâm dọn ra ngoài.
Cô chưa bao giờ biết rằng Tùy Khâm đã phải sống một cuộc sống y như giấc mơ của cô.
Với lòng tự trọng của Tùy Khâm, nếu không có lý do, anh chắc chắn sẽ không ở lại cho đến bây giờ.
Lâm Bạch Du: [Tan học, tôi đi tìm cậu!]
Tin nhắn được gửi đi mười phút trước, mười phút sau vẫn chưa thấy Lâm Bạch Du xuất hiện.
Tuỳ Khâm đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài.
Phương Vân Kỳ trông thấy. “A Khâm, cậu đi đâu vậy?”
“Phòng vẽ.”
Câu nói vừa dứt, cửa hàng vang lên một giọng nói: “Tôi muốn khoai nướng!”
Trương Cầm Ngữ chỉ vào quầy, vừa nói xong thì giật mình khi trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với Tùy Khâm ở khoảng cách gần như vậy, chưa từng biết anh tạo nên cảm giác áp bức như vậy, chỉ trong nháy mắt đó nổi hết da gà.
“Có… chuyện gì sao?” Cô ấy lắp bắp.
“Lâm Bạch Du không ở cùng cậu à?” Tùy Khâm hỏi.
“Cậu ấy nói muốn về nhà ăn cơm…” Trương Cầm Ngữ nhìn nam sinh với vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm ở phía đối diện, khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc lại quá lạnh lùng.
Lâm Bạch Du cũng không sợ.
Tùy Khâm nhíu mày.
Tin nhắn WeChat vẫn còn đó, cô không thể nuốt lời.
Vừa đi, anh vừa giơ tay cởi tạp dề, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trống, nháy mắt đã đi vào đường phố.
“Tôi cam tâm tình nguyện bị cậu ấy gạt, cảm ơn cậu đã cảnh báo.” Lâm Bạch Du gằn từng chữ, giọng điệu của câu sau càng kiên định hơn câu trước, cách nói đầy vẻ châm biếm.
Vẻ mặt tự mãn của Hoàng Trạch ở phía đối diện vẫn chưa kịp biến mất thì sắc mặt đã đóng băng, thấy cô rời đi, cậu ta vươn tay muốn kéo lại.
Không chạm được, bị hất tay.
“Này…” Một tiếng kêu vang lên trong quán trà sữa, mọi người nhìn sang.
Gần cửa sổ sát đất, một chàng trai tóc đen cao lớn đứng bên cạnh cô gái, Tùy Khâm đã chặn lại ngay trước khi Hoàng Trạch chạm vào Lâm Bạch Du.
“Đừng chạm vào cậu ấy.” Tùy Khâm lạnh lùng nói.
Đèn trong cửa hàng sáng choang, bàn tay mảnh khảnh của anh ôm lấy cổ tay cô gái, dắt cô rời đi không chút do dự, bóng lưng cao ngất..
“Tùy Khâm, cậu!”
Hoàng Trạch đứng dậy, mới chỉ nói một tiếng, Tùy Khâm đi tới cửa bỗng quay lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Hoàng Trạch cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Giọng nói trong cổ họng dường như bị bóp nghẹn.
“Tùy Khâm… Tùy Khâm…”
Lâm Bạch Du bị Tùy Khâm dẫn tay suốt đoạn đường, chưa tới một phút đồng hồ đã đến quán, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cô bị kéo ra sau bếp.
Rửa tay…
Và chính anh là người ép cô đi rửa.
Dòng nước ấm trong suốt lướt qua tay Lâm Bạch Du, ngón tay Tùy Khâm trượt vào giữa lòng bàn tay cô, anh nghiêng người.
“… Cậu ta chưa chạm vào tớ.” Lâm Bạch Du thì thầm.
Giữa dòng nước, cô có thể nhìn thấy những ngón tay mảnh mai của mình và những ngón tay thon dài của Tùy Khâm tiếp xúc gần nhau, đây là lần đầu tiên họ thân mật đến vậy.
Tùy Khâm tắt vòi nước.
“Sao lại ở cùng cậu ta?”
Nhìn thấy Lâm Bạch Du và Hoàng Trạch ngồi đối diện nhau trong một quán trà sữa ấm áp đầu đường, lòng anh phừng lên ngọn lửa không tên, cảm giác như muốn nghiền nát nụ cười trên mặt Hoàng Trạch.
Lâm Bạch Du nói. “Cậu ta kể chuyện của cậu.”
Tùy Khâm: “…”
Anh im lặng và lấy khăn giấy lau khô nước trên tay cô.
Lâm Bạch Du không từ chối sự dịu dàng của anh. “Cậu giận hả?”
Căn bếp yên ắng.
Tùy Khâm nói: “Không có.”
Lâm Bạch Du không tin, nếu không thì tại sao cả đoạn đường anh lại không nói một lời, lại còn lôi cô về rửa tay làm gì chứ, nhưng nếu hỏi Tùy Khâm thì anh sẽ nhất quyết không thừa nhận.
“Chỗ cậu đang ở không phải nhà của cậu đúng không?”
“Không.” Tùy Khâm trả lời.
“Tớ nghe dì Vương nói, người đang sống ở số 54 họ Tùy, Hoàng Trạch nói đó là nhà của cậu ta, cậu đang sống trong nhà của cậu ta, lại còn đang gạt tớ.” Lâm Bạch Du nói không nên lời. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Ánh mắt Tùy Khâm phức tạp, trầm giọng nói: “Là nhà của cậu ta, cậu ta theo họ mẹ của cậu ta.”
Anh ném khăn giấy đi, ngả lưng về phía thành bể, không quan tâm đến những giọt nước vừa bắn ra ngoài.
Anh giờ đã trở thành kẻ không cha không mẹ, không có gì cả.
Ánh mắt Tùy Khâm tập trung vào khuôn mặt trắng nõn của Lâm Bạch Du, nếu không phải thương hại cuộc sống không nhà, thì có lẽ ngay cả cô cũng không xuất hiện ở bên cạnh anh.
Anh định sẵn đã là người phải cam chịu số phận cô độc.
“Bố của Hoàng Trạch là bác cả của tôi.”
Bác cả?
Lông mi Lâm Bạch Du run lên.
Từ “bác cả” là một trong những nỗi ám ảnh của cô.
Trong giấc mơ, cô ở đậu nhà bác cả, bị khống chế, hút máu, cả cuộc đời của cô bị thay đổi.
Tại sao lại như vậy, Tùy Khâm cũng trùng hợp sống đậu ở nhờ nhà bác cả.
Trong bóng tối mờ mịt, Lâm Bạch Du cố nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên thất thường: “Tại sao cậu lại sống ở nhà bác cả?”
Tùy Khâm thản nhiên nói: “Cha mẹ chết hết rồi.”
Lâm Bạch Du có dự cảm không tốt ngày càng mạnh, trong lòng có chút sợ hãi, khó có thể đè nén.
“Họ Tùy nghe cũng hay mà, tại sao Hoàng Trạch lại theo họ mẹ? Bộ tên của bố cậu ta khó nghe lắm à?”
Cô không còn biết mình đang hỏi gì nữa.
Tùy Khâm nghe vậy thì phì cười, móc môi dưới, nói với giọng điệu trào phúng: “Công nhận khó nghe thật, bố cậu ta tên Tùy Hữu Chí.”
Giọng nói trầm ấm của chàng trai đọc lên ba chữ Tùy Hữu Chí, một cái tên vừa thô tục lại trần tục, nhưng được anh nói ra cũng thành âm thanh của tự nhiên.
Tùy Hữu Chí…
Hữu Chí …
Bàn tay đang đặt trên bàn của Lâm Bạch Du vô thức siết chặt, cào móng tay lên đá hoa, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động.
Bởi vì, trong giấc mơ, bác cả của cô tên là Lâm Hữu Chí!
Ngay cả cái tên cũng giống nhau!
Số 54 phố Nam Hoè cũng vậy.
Cũng là bác cả.
Cũng là Hữu Chí.
Phải chăng Tùy Hữu Chí tương đương với Lâm Hữu Chí?
Phải chăng Hoàng Trạch tương đương với cô em họ đã thay cô học đại học trong giấc mơ?
Và phải chăng, Tùy Khâm ở hiện thực tương đương với chính mình trong giấc mơ?
Trái tim Lâm Bạch Du hoàn toàn rối loạn, những mảnh vỡ của hiện thực và giấc mơ vụt qua lại trong đầu khiến cô đau đầu.
Giấc mơ là thật?
Hay thực tế mới là thật?
“Lâm Bạch Du.” Tùy Khâm hạ cằm. “Sao vậy?
Giọng nói Lâm Bạch Du có chút run rẩy: “Bố mẹ cậu chết thế nào?”
Tùy Khâm không ngờ cô lại hỏi chuyện này, lại nhận ra giọng nói của cô có gì đó không đúng, vì vậy anh im lặng mất hai giây: “Vì nghĩa quên mình.”
Cứu người khác thì được.
Nhưng đáng tiếc lại không cứu được chính đứa con của mình.
Tùy Khâm không trách bọn họ.
Ngay khi bốn chữ này được thốt lên, Lâm Bạch Du đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ – ngay cả nguyên nhân cái chết của bố mẹ anh cũng giống hệt.
Giấc mơ của cô đã đảo ngược hoàn toàn mọi thứ giữa cô và Tùy Khâm.
Cô trong mơ và Tùy Khâm trong hiện thực dường như đã hoán đổi cuộc sống cho nhau.
Giấc mơ đó thật sự chỉ là mơ? Hay là bây giờ cô mới đang nằm mơ, và giấc mơ như một màn kịch cay đắng kia mới là hiện thực?
Lâm Bạch Du ngẩn ra, hai mắt cay cay, cổ họng khô khốc, không còn biết làm sao để an ủi Tùy Khâm.
Tại sao cô lại có một giấc mơ kỳ lạ như vậy?
Tại sao mình không mơ một giấc mơ thật tốt đẹp, nếu vậy nói không chừng Tùy Khâm sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
“Tùy Khâm…” Lâm Bạch Du gọi tên anh, cô rất sợ, sợ tới mức nghẹn ngào: “Cậu, cậu…”
Cô không nói nên lời.
Tùy Khâm cúi đầu, kéo cô ra khỏi bếp, đi ra ngoài bằng cửa sau.
Đường phố hơi ồn ào, thế giới của Lâm Bạch Du bỗng trở nên chân thực, trên mắt có vài giọt nước đọng lại.
Tùy Khâm nhíu mày. “Khóc cái gì mà gì khóc, tôi còn không khóc đây này:”
Cũng không phải sự tích gì cảm động.
Anh càng nói, Lâm Bạch Du càng muốn khóc.
Rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng vô số bằng chứng tương tự như trong thực tế khiến thế giới quan của cô bắt đầu sụp đổ.
Lâm Bạch Du thậm chí còn tự hỏi liệu đó có phải là kiếp trước của cô không.
Trong mơ, điều kiện cuộc sống của Tùy Khâm rất tốt, còn cô thì lại vô cùng bi thảm.
Thực tế, gia đình cô thì hạnh phúc, còn Tùy Khâm thì lại đau khổ.
Trong mơ, Tùy Khâm đã cứu cô, cô còn chưa kịp nhìn thấy anh.
Thực tế, Tùy Khâm gánh chịu mọi nỗi đau của cô, cho dù cuộc sống của cô có đảo lộn, anh vẫn là người cứu cô.
Nếu thật sự là kiếp trước, tại sao không luân hồi sống một kiếp khác, mà lại đánh đổi kiếp này cho nhau rồi bắt đầu lại từ đầu?
Thấy cô thút thít, Tùy Khâm quan sát một hồi, ngược lại nhếch nhẹ môi dưới, lộ ra một nụ cười gần như vô hình.
Hiếm khi thấy cô dễ thương như vậy.
Lâm Bạch Du khóc một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại, nhưng cô vẫn tiếp tục đưa tay quẹt mũi vì không thể kiềm chế được.
“Cậu khóc xong chưa?” Tùy Khâm hỏi.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào cô, trên người anh có mùi thơm khiến người ta cảm thấy yên bình.
“Cậu có bao giờ nghĩ tại sao cậu lại phải chịu đựng những nỗi đau đó thay vì tớ?”
“Tại sao tớ lại mơ thấy cậu không?”
Tùy Khâm không biết lại lấy khăn giấy ở đâu ra, dặm khăn lên mắt phải hơi ướt của cô rồi nhẹ nhàng di chuyển sang mắt trái.
Vết nước thấm ướt bề mặt khăn giấy.
Đường phố dồn dập tiếng người, nhưng Lâm Bạch Du vẫn có thể nghe rõ giọng nói của anh.
“Có lẽ, tôi là món quà trời cao tặng cho cậu.”
Tất cả tiếng động khác như biến mất, khăn giấy trên mắt được lấy xuống, Lâm Bạch Du mở mắt ra, người con trai trước mặt cúi đầu nhìn cô.
Gió đêm hiu hiu, ánh đèn sau lưng mờ ảo.
——oOo——