Mười hai giờ đêm, trong xe, tiếng nhạc dìu dặt phát ra từ radio, Cao Nguyên không nhớ được tên bài hát chỉ biết đây là bài hát đang thịnh hành gần đây, thường được radio phát đi phát lại.
“Robert’ s got a quick hand.
He’ ll look around the room,
He won’ t tell you his plan.
He’ s got a rolled cigarette,
Hanging out his mouth he’ s a cowboy
…”
Trong xe, Cao Nguyên để rất ít đĩa nhạc, mỗi lần vào xe, anh hay phóng như bay nên thường chỉ mở radio. Lúc sắp đến lối ra trên đường cao tốc, anh do dự một chút, quyết định không rẽ vào, tiếp tục chạy thẳng, sau đó theo hướng sân bay thoát ra ở ngã ba kế tiếp. Anh có một thói quen, mỗi khi trong lòng buồn bực hoặc bị áp lực vì một chuyện gì đó, khi đêm về anh sẽ lái xe một vòng ra sân bay. Anh không giải thích được vì sao mình có thói quen này, có lẽ đây là di chứng của những ngày anh đi học xa nhà… nó luôn làm anh bồi hồi nhớ đến ngày anh và cô cùng rời khỏi Trung Quốc năm nào… cảm giác mâu thuẩn đan xen giữa yêu thương và tiếc nuối…
Mỗi lần ra sân bay, là một lần ly biệt, lại đồng thời là sự bắt đầu ở một nơi khác. Mỗi lần từ sân bay trở về nhà, là một lần đoàn tụ nhưng đồng thời cũng là sự kết thúc ở một nơi rất xa. Trùng phùng rồi chia tay, nước mắt và nụ cười… nơi đây tràn đầy những hỉ, nộ, ái, ố làm anh như chìm trong mê võng và phiền muộn nhưng cũng là nơi bắt đầu những ước mơ và hy vọng.
Anh nghĩ, có lẽ là như thế, những lúc bị áp lực hoặc không biết xoay sở thế nào, anh thường chạy một vòng đường vào sân bay trước khi về nhà, cảm giác như một cách để lấy lại cân bằng cho chính mình.
Đường Tinh Tuệ đi Hongkong đã ba ngày nay, bọn họ rất ăn ý, không ai liên lạc với ai. Nói yêu một người có lẽ không khó nhưng làm cách nào để bảo vệ tình yêu, đó mới là vấn đề phức tạp.
Tối hôm qua, tan việc, anh cùng Đổng Vân và Phùng Giai Thụy uống rượu với nhau. Phùng Giai Thụy hỏi anh, qua nhiều năm như vậy, có phải anh một mực chờ Đường Tinh Tuệ hay không? Anh lập tức lắc đầu.
Anh không đợi cô, một thoáng ý định về điều đó cũng không có. Nếu nói về sự chờ đợi, chính là anh đang đợi một thời cơ, chờ mình trở nên chín chắn, chờ một người xuất hiện lúc anh đã đủ trưởng thành… có thể là bất kỳ người nào… nhưng thật trùng hợp và may mắn vì người đó là Đường Tinh Tuệ.
Nhưng anh sẽ kết hôn sao?
Anh nghĩ không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã không còn sợ hãi nữa mà bắt đầu khát vọng hạnh phúc về gia đình riêng nhỏ bé của mình. Nhưng còn cô? Sau kinh nghiệm thống khổ của “Lễ rửa tội” vừa rồi, chẳng lẽ cô sẽ nguyện ý cùng anh bước vào vây thành một lần nữa sao?
Trực giác nói cho anh biết, cô không muốn, ít nhất là hiện nay.
Nhưng có lẽ, cô sẽ không giống như anh nghĩ…
Có đôi khi, yêu một người, sẽ thấy mình dần dần thay đổi. Giống như anh, tính tình thẳng thắn, dứt khoát, nhưng khi yêu Đường Tinh Tuệ, anh lại trở nên do dự. Anh không dám hỏi cô, không phải sợ đáp án như thế nào, mà là sợ làm cho cô phản cảm. Anh muốn, tình yêu của mình thật bình thản, thoải mái, không vì hy vọng hảo huyền mà làm khổ cả hai.
Vì vậy anh lựa chọn sự im lặng, giống như trước đây, yên lặng chờ đợi sự phán quyết của số phận.
Cho nên kỳ thật, xét ở góc độ này, anh lại là một người bị động. Anh có thể cường hôn Đường Tinh Tuệ, có thể bức cô làm tình với mình, lại không biết làm thế nào để xác định cô có muốn làm vợ anh hay không?
Điện thoại di động vang lên, anh vặn nhỏ âm thanh của radio lại, sau đó nhận điện thoại.
“Allo?” giọng Đường Tinh Tuệ nghe có vẻ mệt mỏi.
“Ừ, ” Cao Nguyên giật giật khóe miệng, “Khi nào em về?”
“Sáng sớm mai.”
Nghe cô nói vậy, nghĩ đến ngày mai được gặp khuôn mặt tươi tắn của cô, tâm tình của anh bỗng nhiên khá hơn: “Muốn anh đi đón em không?”
“Không cần đâu. Em và J sẽ tự ngồi xe taxi về nhà. Anh đang làm gì?”
“Em đoán xem.”
“Đi hóng gió?” Lại bị cô đoán trúng.
“Ừ, ” anh cố ý cười nói, “Bên cạnh còn có một em trẻ đẹp nữa.”
Anh lấy con heo Piglet màu hồng phần lần trước cô làm rơi trong băng ghế sau của xe anh, đem để lên ghế phụ.
“Ba ngày nay, em toàn gặp mấy cô trẻ đẹp và mấy anh đẹp trai đến phát ngấy luôn. Đừng nói đến mấy cô trẻ đẹp, em muốn phun ra.”
“Em không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
“Sợ anh ăn trộm sau lưng em a!” Cao Nguyên chợt hối hận khi lỡ miệng thốt ra lời này, bởi anh sợ chạm vào “vết sẹo” trong lòng cô.
Nhưng đầu bên kia điện thoại, cô chỉ dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Sợ cái gì? Em còn trẻ đẹp như vậy, không sợ tìm không được người tốt”
“Bà chị” tôi hôm nay thật tự tin.” Anh chọc lại cô.
“Ừ, ” cô trả lời như chém đinh chặt sắt, “Ngay cả người hoàng kim như anh mà độc thân em cũng có thể câu lấy được, những thứ khác không nói chơi.”
Cao Nguyên cười khanh khách, đồng thời nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng J hờn dỗi khiển trách: “Đường Tinh Tuệ! bớt nói những lời buồn nôn đi. Đợi đến khi về đến quán rượu cô mướn một phòng, một mình ngồi nói cho đã!”
Tinh Tuệ cũng cười rộ lên, hào phóng không hề giả bộ.
“Em mau về đi,” cuối cùng, anh nói, “Nếu không về sớm sẽ xảy ra đại sự.”
“Đại sự gì?” Tinh Tuệ kinh ngạc.
“Nhân viên quản lý ở lầu dưới sẽ cho là anh bị em đá!”
“…”
*********
Sáng sớm thứ sáu, Cao Nguyên huýt sáo tiến phòng làm việc. Thư ký vội vàng nịnh nọt bưng một ly cà phê đến, nói: “Quản lý, khuya hôm nay tôi có đám cưới của một người bạn, có thể cho phép tôi không làm thêm giờ hôm nay được không?…”
“Được.” Trong đầu anh, còn đang định trưa nay họp xong sẽ xin nghỉ về nhà với cô.
Vừa đúng chín giờ rưỡi, anh liền mang theo tài liệu cùng cà phê đi vào phòng họp, đồng nghiệp của các phòng khác phần lớn đều đã đến. Đây là hội nghị tổng kết cuối năm, thông thường sẽ đưa ra phương án phát triển cho năm sau nên rất quan trọng.
Cao Nguyên chỉnh di động thành chế độ rung, sau đó bắt đầu sửa sang lại tài liệu. Chủ tịch ngân hàng vừa đến thì cuộc họp bắt đầu. Dựa theo trình tự, Cao Nguyên là người thứ ba báo cáo công tác, nhưng do đồng nghiệp của các phòng khác có các cuộc họp với các cơ quan hành chính nhà nước vì vậy anh bị dời đến cuối cùng. Nội dung của hội nghị rất nhiều, khi chủ tịch ngân hàng tuyên bố chấm dứt hội nghi, Cao Nguyên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường đã thấy gần ba giờ chiều. Anh lấy điện thoại di động ra, định gọi thư ký đặt thức ăn mua ngoài cho mình, nhưng khi vừa nhìn vào điện thoại di động, anh phát hiện trên màn hình có hai mươi tám cuộc gọi nhỡ.
Anh kinh ngạc nhíu nhíu mày, mở ra tra xét, kinh ngạc phát hiện ngoại trừ vài cuộc điện thoại không biết tên còn lại là hai mươi bốn cuộc gọi nhỡ của Đường Tinh Tuệ!
Anh vội vã gọi lại nhưng cô đã tắt máy.
Cao Nguyên sững sờ tại chỗ, không thể tin được, tiếp tục gọi lại nhiều lần nhưng điện thoại của cô vẫn tắt máy. Anh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu gọi vào điện thoại di động của J… thế nhưng cũng tắt máy nốt! Anh bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Cô gọi điện thoại cho anh nhiều lần như vậy, chắc chắn là có việc khẩn cấp, nhưng sao bây giờ lại tắt máy… Anh lao ra phòng họp, chạy vào phòng làm việc của mình, hướng thư ký la to: “Mau giúp tôi tra tin tức, chuyến máy bay sáng sớm hôm nay từ Hongkong về Thượng Hải có xảy ra chuyện gì không?… cả sân bay nữa! sân bay Phổ Đông, Hồng Kiều có tin tức gì không?”
Thư ký kinh ngạc mở trừng hai mắt, vội vàng ngồi xuống bắt đầu tra, ngay cả những đồng nghiệp của các phòng khác cũng rối rít mở các trang web bắt đầu tra xét. Vài phút sau, thư ký nghi ngờ nói: “Tốt, dường như không có tin tức gì về sự cố của máy bay và sân bay cả…”
“Quản lý, ” một đồng nghiệp hỏi anh, “Anh có nhận được tin tức gì không? Chẳng lẽ inte et chưa kịp đăng?”
Cao Nguyên tâm tình bấn loạn, bước qua bước lại vài bước, sau đó không nói một lời về phòng của mình, cầm áo khoác lao ra ngoài: “Chiều nay, tôi không đến ngân hàng.”
Anh lái xe, chạy về hướng nhà cô. Dọc đường đi, anh vẫn không ngừng gọi điện thoại cho cô, câu trả lời vẫn luôn là giọng off của nhân viên tổng đài quen thuộc: «điện thoại đã tắt máy hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng». Anh thử gọi vào điện thoại nhà của cô, cũng không có người nhận. Vì vậy, trong đầu anh không tự chủ, bắt đầu thoáng hiện rất nhiều tình huống, càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng hoảng loạn.
Đến nhà cô, anh dừng xe ở bãi đất trống ở lầu dưới, bất chấp bảo vệ ngăn trở, anh chạy vào thang máy, lên nhà, lấy chìa khóa mở ra… quả nhiên, phát hiện cô không có nhà.
Cao Nguyên hít một hơi thật sâu, đứng giữa phòng khách trống rỗng, không biết làm gì chỉ cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong cô độc và sợ hãi…
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động vang lên, anh vội vã nhận.
“Anh Cao Nguyên?”
“…” Anh nhíu mày, trong khoảng khắc không nhớ nổi là ai chỉ cảm thấy giọng nói rất quen.
“Em là Phùng Giai Thành.”
“Ah…” Anh đột nhiên có một dự cảm rất xấu.
“Ừ, ” Phùng Giai Thành hơi ấp a ấp úng, “À… Đường Tinh Tuệ hiện đang ở chỗ em.”
Cho đến giờ phút này, trái tim đang thấp thỏm của Cao Nguyên thoáng dịu xuống, nhưng anh lập tức cảm thấy bực bội: “… Cậu nói cô ấy ở đâu?”
“Ở chỗ của em, ” Phùng Giai Thành như chợt nhớ ra điều gì nên bổ sung, “A, là em nói, ở trong bệnh viện.”
Cao Nguyên giật mình: “Cô ấy làm gì ở bệnh viện?”
“Ừ…” Đầu bên kia điện thoại, giọng Phùng Giai Thành có vẻ mơ hồ, như đang suy nghĩ có nên nói sự thật cho anh biết hay không.
Khi Cao Nguyên sắp mất hết kiên nhẫn, Phùng Giai Thành mới lên tiếng: “Cô ấy bị thương…”
“Bị thương?!” Cao Nguyên kinh ngạc, “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
“Nặng nhưng… cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng,” Phùng Giai Thành dừng một chút, lại bổ sung, “chỉ gãy xương tay thôi… đam xem não có bị chấn động không?”
“…” Cao Nguyên cảm giác mình thật sự muốn nổi điên, gãy xương, não chấn động còn không nghiêm trọng?!
“Cô ấy nói điện thoại di động của cô ấy bị hư, không liên lạc với anh được, nên bảo em gọi điện thoại cho anh. Bây giờ cô ấy đang ở bên trong máy CT scanner để chụp điện não đồ.”
Cao Nguyên xoay người đi ra ngoài. Vào thang máy, anh cố trấn tĩnh, hỏi: “Cô ấy bị thương như thế nào?”
“Ừ…” Đầu bên kia điện thoại chần chờ không trả lời.
“Phùng Giai Thành?” giọng Cao Nguyên rất bình tĩnh nhưng tràn đầy ý cảnh cáo.
“Tình huống cụ thể anh phải hỏi cô ấy, nhưng theo em được biết, ” Phùng Giai Thành nuốt một ngụm nước bọt, “Cô ấy bị thương là do đánh nhau với người ta… đối phương là một người đàn ông…”
“…” Cao Nguyên bổng thấy lửa giận bốc cao, hét lớn trong thang máy “Mẹ kiếp! Người đánh cô ấy đã bắt được chưa?! Đợi đấy, ông sẽ cho hắn biết tay!”
“Này…” Phùng Giai Thành cười khan hai tiếng, “Người ta cũng không khá hơn chút nào đâu, xương mũi cũng bị cô ấy đập bể.”
“…”
Cao Nguyên lòng nóng như lửa đốt, lái xe nhanh đến bệnh viện, theo lời Phùng Giai Thành tìm được phòng chụp điện não đồ. Từ xa, cách một dãy hành lang dài, anh thấy Phùng Giai Thành đang đứng ở cửa nói chuyện với Đường Tinh Tuệ.
Cao Nguyên không nói tiếng nào, đi đến ôm cô vào lòng, hận không thể làm cô tan chảy hòa vào thân thể mình.
“Em làm anh sợ muốn chết…” Anh nghĩ rằng mình sẽ hung hăng mắng cô, hoặc là dứt khoát thô bạo hôn cô, nhưng đến lúc này, anh mới phát hiện, điều duy nhất mình có thể làm chỉ là ôm cô, ôm cô thật chặt, cảm nhận được cô vẫn còn tồn tại trên thế gian này.
Đường Tinh Tuệ cũng không nói gì, yên lặng tựa vào lòng anh, một tay vuốt vuốt trên sống lưng áo chemise của anh, phảng phất một sự bình an cố hữu.
Bọn họ cứ như vậy ôm nhau, sít sao, chặt chẽ không rời trên hành lang dài, hối hả nhiều người qua lại của bệnh viện, nhưng vẫn như ở chốn không người…
Cao Nguyên nhắm mắt lại, hôn lên trán cô, cúi đầu, nói thầm vào tai cô: “Là anh không tốt, không nhận được điện thoại em, thật xin lỗi… Nhưng nếu như em có chuyện gì, anh thật không biết…”
Anh đột nhiên không nói được, cổ họng rất căng, môi mấp máy nhưng vẫn không phát ra thành tiếng.
Giờ đây, anh mới hiểu, anh yêu cô nhiều như vậy! Nhiều hơn những gì anh có thể nói với cô!
Đường Tinh Tuệ ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, anh mới phát hiện tay phải của cô được quấn một lớp băng trắng, khuôn mặt giống như vừa sống sót sau một tai nạn. Anh bỗng thấy thật đau lòng, một cảm xúc muốn bảo hộ dâng lên mãnh liệt, nếu có anh ở đó, anh sẽ không cho bất kỳ ai làm tổn thương cô!
“Người đánh em cũng ở đây?…” Cao Nguyên nghiến răng nghiến lợi. Ngoài xã hôi, anh là người có giáo dưỡng, nhưng điều này không có nghĩa là anh không biết sử dụng võ lực.
“Anh…”
Đường Tinh Tuệ mới thốt một chữ đã nghe tiếng J gọi từ hành lang cách đó không xa: “Tinh Tuệ!…”
Cô xoay người nhìn J, sau đó bước nhanh đến, hai người họ ôm nhau khóc rống lên…
“…” Cao Nguyên cảm thấy quả thực trên đỉnh đầu của mình có ba cây hắc tuyến đang ép tới khiến anh không thể ngẩng đầu lên được.
Phùng Giai Thành vẫn không quên ở một bên vỗ vỗ bờ vai của anh, «gió mát» nói: “Cũng may là não cô ấy không bị chấn động gì!”
************
Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nguyên đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng vén màn giường của Đường Tinh Tuệ thấy cô vẫn còn đang ngủ. Anh rón rén đặt quà tặng cô trên tủ đầu giường, sau đó ngồi trên mép giường, đợi cô tỉnh.
Chiều hôm qua, anh phải đi đến kéo Đường Tinh Tuệ ra khỏi J, nếu không, không biết hai người đó sẽ mất mặt xấu hổ tới chừng nào ở giữa hành lang bệnh viện.
“Người đánh em cũng ở đây?” Anh nổi giận hỏi.
“Vâng, hình như ở phòng cấp cứu dưới lầu…” Cô thành thật trả lời, “Nhưng anh ta không có đánh em.”
“?” Anh nhíu mày, “Vậy vì sao mà em gãy xương tay? Còn chấn động não!”
“Ách…” Đường Tinh Tuệ bối rối nhìn J một cái, sau đó nói, “Xương tay gãy là vì em đánh vào mặt anh ta quá mạnh, chấn động não là vì do xương tay gãy đau quá, lúc em lui về phía sau đã ngã xuống…”
“…” Cao Nguyên thật sự không biết nên nói thế nào, “Vậy vì sao mà em đi đánh người ta?”
Chỉ cần cô nói lý do là đối phương chọc cô, anh sẽ lập tức lao xuống lầu đánh cho người đó biết tay!
Tinh Tuệ lại nhìn J một cái, mới nói: “Bởi vì anh ta bắt cá hai tay, hơn nữa còn là đồ cặn bã.”
Cao Nguyên nhăn mày lại: “… Người đó là ai? Có quan hệ gì với em?”
“Không phải với em, ” cô lập tức hiểu ý tứ của anh, đưa tay trái lên xua xua ra vẻ phản đối, “Người đó là… bạn trai của J.”
“Là bạn trai cũ!” J lập tức phản đối giọng đầy căm phẫn, “Sáng hôm nay, tôi và Tinh Tuệ trở về, do tôi bị cảm, nên cô ấy đưa tôi về nhà. Về đến nhà, phát hiện người cặn bả đó dẫn người khác qua đêm tại nhà tôi. Lúc ấy, tôi rất giận nên bảo bọn họ biến, nhưng tên kia thẹn quá hoá giận nên tiến đến đánh tôi… thật may là Tinh Tuệ kịp thời ra tay tương trợ.”
“Thì phải vậy chứ sao! Anh ta cao lớn như vậy, anh lại bệnh, nên làm sao đánh lại!” Chủ nghĩa anh hùng trong cô lại bộc phát lần nữa.
“Tinh Tuệ, ” J cảm động nắm tay cô, “Không có cô, tôi thật không biết nên làm sao nữa…”
“Nói vậy là sao, “cô ra vẻ rất có có nghĩa khí vỗ vỗ bả vai J, “Chúng ta không phải là bạn tốt sao?…”
“Nói như vậy, ” đang khi hai người cảm động bộc lộ tình hữu nghị tha thiết đến rối tinh rồi mù, Cao Nguyên nhíu mày, “Làm nửa ngày, em là ‘Anh hùng cứu mỹ nam’ sao?”
“Này… Này…” Đường Tinh Tuệ nhếch khóe miệng, không biết trả lời như thế nào.
Khuôn mặt Cao Nguyên trở nên xanh mét, xoay người rời đi.
“Ah! Đợi một chút…” Đường Tinh Tuệ vội vàng đuổi theo.
Anh vừa đi vừa nói: “Em làm ‘Anh hùng cứu mỹ nam’ tốt lắm, còn gọi cho anh đến làm gì?”
“Bởi vì lúc đó người duy nhất trong đầu em nghĩ đến là anh…” Cô đi theo phía sau anh nói.
Anh giật mình, nhưng không dừng bước.
“Con khỉ!”
“…”
Nhưng cuối cùng, người đầu hàng vẫn là anh.
Đây có phải là lần thứ nhất anh thua cô đâu?
Buổi tối cô muốn ở lại bệnh viện để theo dõi, anh ngồi ở bên giường ngủ với cô.
“Em rất muốn ngủ trên chiếc giường lớn của anh.” Cô kéo anh lại, ghé vào tai anh nói.
“Chờ em xuất viện anh đến đón em sang đó.” Anh cười cười nói.
“Em muốn ăn bỏng ngô trên giường anh.”
Bình thường, anh không cho phép cô ăn bất kỳ cái gì trên giường anh nhưng sao…
“Được.” Anh gật đầu.
“Ăn xong còn muốn chơi trò chơi của anh nữa.” Cô nói tiếp.
“Được.” Anh quả thật hòan toàn đồng ý.
Đường Tinh Tuệ nheo mắt lại nói: “Vậy em có thể ăn thêm một hộp cánh gà nướng, sau đó dùng tay đã bóc cánh gà đi cầm bộ điều khiển từ xa của máy chơi game của anh được không?”
“… Không được.” gân xanh trên trán Cao Nguyên bỗng nhiên xuất hiện.
Cô nghe được anh nói như vậy, không giả bộ tức giận, ngược lại cười rộ lên: “Thật tốt quá, anh là người có lập trường vững chắc, em rất an tâm…”
Thế này là thế nào?
Anh cảm thấy buồn cười, nhưng cũng có chút… uất ức.
“Tốt lắm, ngủ đi.” Anh dụ dỗ cô.
“Ừ.” Cô thật sự nhắm mắt lại, nghiêm túc ngủ.
…
Sáng nay, khi ngồi trên mép giường nhìn Đường Tinh Tuệ ngủ, anh chỉ hy vọng cô đêm qua không mộng mị, ngủ ngon giấc.
Một lát sau, Đường Tinh Tuệ mở mắt ra, thấy anh, vẻ mặt mỉm cười thật mãn nguyện.
Cô ngẩng đầu nhìn bình hoa màu tím trên tủ đầu giường, mở trừng hai mắt, một hồi lâu mới kịp phản ứng: “Là anh mua sao?… là hoa cúc tây.”
“Không phải anh thì là ai?.” Anh cố ý hung hiểm nói.
“Anh vẫn còn nhớ…” Cô cười rộ lên.
Làm sao quên được? Lần trước khi cô nằm bệnh viện đã nhắc đến.
Cô nhìn bó hoa trong lòng thật vui, nhưng một lát sau, lại mấp máy miệng, nói: “Em nghĩ, sau này, em sẽ không thích hoa này. Hay là… sau này anh tặng em nước hoa bách hợp hoặc là hoa hồng đỏ đi, hoặc không tặng cái gì cũng được.”
“Vì sao?” Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
“…” Cô lầu bầu lẩm bẩm không trả lời được.
“Có phải vì hoa cúc tây là hoa trong dịp kỷ niệm ngày cưới của em và Kỷ Dần Hạo không?” anh nói như “mây trôi nước chảy”, “Hơn nữa ông chủ bán hoa đã nói cho anh biết hoa ngữ của hoa cúc tây là ‘Vợ chồng yêu’.”
“… Anh cũng biết sao, vì vậy em mới nói sau này em sẽ không thích nữa.” mắt cô khép hờ.
“Nếu em thích thì cứ thích, không phải vì điều đó mà ép mình không thích nữa, ” anh cười rộ lên, “Hơn nữa đây là bó hoa cúc tây cuối cùng mà anh mua được ở tiệm bán hoa.”
“A…” Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn bó hoa, dường như hiểu được sự trân quí của nó.
“Nhưng, kỳ thật,” anh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng cầm tay phải của cô, “Anh không ngại nếu em luôn nhớ ngày XX tháng chín…”
“?”
“Bởi vì, ” anh tươi cười rạng rỡ, ánh mắt ấm áp, “Đó chính là ngày anh biết mình yêu em.”
Nói xong, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên ngón áp út.
———— Hết ————