Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 4: Tùng phong thuỷ nguyệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngáo

Beta: Song Ngư

_______________________

Phó Thiếu Vân đi đến tước mặt Tô Hi, cúi người nhéo nhéo hai má trắng trẻo mũm mĩm của nàng, hỏi: “Sao lại gầy như vậy?”

Phó Thiếu Vân năm nay 16, dáng vẻ khí thế, dáng người thon dài, đứng trước mặt Tô Hi liền chặn hết tầm mắt của nàng. Tô Hi ôm hai gò má ngửa ra sau, dùng đôi mắt hạnh tròn vo trừng hắn, mặt của nàng không phải là bánh màn thầu, làm sao có thể để cho hắn vừa thấy đã nhéo mặt nàng?

Đôi mắt tiểu cô nương ngập nước mềm mềm sáng sáng, rất giống với nước trong khe núi vào lúc sáng sớm. Lông mi dày, như một con bươm bướm. Phó Thiếu Vân nhìn bộ dáng bất mãn của Tô Hi, nặng nề nở nụ cười trầm thấp: “Tiểu cô nương vẫn nên tròn tròn nhuận nhuận mới đẹp.”

Phó Thiếu Vân lấy từ trong vạt áo ra một bao giấy dầu, mở ra bên trong là mấy khối bánh hoa hồng hoàn chỉnh. Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Tô Hi, đem bánh hoa hồng đặt vào lòng bàn tay Tô Hi, “Hôm nay huynh ra ngoài vừa vặn đi qua Ngự Hoà lâu, mua cho muội món tráng miệng mà muội thích ăn nhất. Đến đây, nếm thử đi.”

Bánh ngọt của Ngự Hoà lâu rất có tiếng tăm, trong đó có bánh hoa hồng, bánh hạt thông hoa bách hợp và bánh táo tàu (*). Tô Hi rất thích bánh hoa hồng, bởi vì khi ăn có mùi ngọt thanh của cánh hoa, vừa mềm vừa xốp. Nếu nửa tháng trước Phó Thiếu Vân mang cái này cho nàng, chắc chắn rằng nàng sẽ vui mừng, bây giờ Tô Hi cũng rất khó xử, nhìn bánh hoa hồng trên tay, nàng không biết nên xử lí thế nào.

Nếu nàng ăn, chẳng phải nỗ lực của những ngày qua đều uổng phí?

Phó Thiếu Vân không nhận ra Tô Hi đang xoắn xuýt, tầm mắt thay đổi, nhìn sang củ cải nhỏ ở phía sau. Hắn giật mình rồi cười nói: “Tiểu tử, ngươi trừng ta làm cái gì?”

Tô Bách Vũ nắm tay thành quả đấm nhỏ, cực kì tức giận, nửa ngày mới nói một câu: “…..Trả chim sẻ cho ta.”

Phó Thiếu Vân không hiểu vì sao, sau khi nghe Tô Hi giải thích xong, hắn mới hiểu được, cao giọng cười: “Không phải chỉ là một con chim sẻ thôi sao, huynh bắt cho đệ là được rồi, đệ muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”

Nói xong, liền kêu Ngân Nhạn chuẩn bị thêm hạt kê, cùng Tô Hi và Tô Bách Vũ bắt chim sẻ.

Tô Lễ đứng ở hành lang phía dưới, nhìn ba người vui vẻ trong sân, không tiếng động mà cười.

Hôm qua sau khi về đến nhà, nghe Thôi ma ma nói Ấu Ấu đã mang Bách ca nhi đến Hoa Lộ Thiên Hương rồi, hắn cực kỳ bất ngờ. Bách ca nhi không muốn gần gũi với người khác, Tô Lễ rõ ràng hơn ai khác, trừ bản thân mình và Thôi ma ma, thằng nhóc không thích nói chuyện với người khác. Thực ra Tô Lễ lo lắng Ấu Ấu sẽ chăm sóc không được, dù sao bản thân nàng cũng là một hài tử, nhìn cảnh tượng trước mắt này, đúng là hắn lo xa rồi, Bách ca nhi cùng Ấu Ấu gần gũi với nhau chưa chắc là chuyện không tốt. Nhìn xem, bây giờ bọn họ không phải là đang chơi rất vui sao?

Tô Hi đem một khối bánh hoa hồng cuối cùng đút cho Tô Bách vũ, một bên nói: “Tiểu hài tử phải ăn nhiều một chút mới có thể lớn nhanh. Nam nhi Tô gia chúng ta đều cao to vạm vỡ, phong thái hiên ngang, Bách ca nhi không thể kéo thấp tiêu chuẩn đó xuống nha.”

Tô Bách Vũ bị nhồi bánh khiến cho hai má phình lên, nghe được lời này của Tô Hi, im lặng không lên tiếng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.

Phó Thiếu Vân đứng một bên nhìn món tráng miệng mình mua đi vào bụng của Tô Bách Vũ, hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy trán Tô Hi, nói: “Không phải muội rất thích ăn bánh hoa hồng của Ngự Hoà lâu sao, hôm nay đến một cái muội cũng chưa ăn?”

Tô Hi không thể nói nàng ăn kiêng, bằng không Phó Thiếu Vân sẽ truy hỏi nguyên nhân, nàng thích thú nói: “Muội muốn giữ bụng để ăn chim sẻ nướng.”

Chỉ vì Tô Hi chợt nhớ đến, sở dĩ đời trước nàng càng ngày càng mập, trong đó Phó Thiếu Vân có công lao lớn nhất. Cuộc sống của Phó Thiếu Vân là một đại lạc thú, trời nam biển bắc mang cho nàng các món ăn ngon, sơn hào hải vị, sơn trân ngọc quý, cuối cùng nuôi miệng Tô Hi trở nên kén ăn, thân hình cũng trở nên căng tròn.

Bụng dạ thật khó lường, Tô Hi lặng lẽ nghĩ.

*

Nửa canh giờ sau, Phó Thiếu Vân bắt được tám con chim sẻ. Hắn cho người làm sạch chim sẻ, rồi trực tiếp nhóm lửa ở Hoa Lộ Thiên Hương, ngồi ở trên tuyết nướng chim sẻ. Tô Hi lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở bên tay phải hắn, Tô Lễ và Tô Bách Vũ ngồi ở bên trái, một lát sau, chim sẻ đã được nướng chín, truyền đến hương thơm nức mũi.

Phó Thiếu Vân lấy chim sẻ nướng chín đầu tiên đưa cho Tô Hi.

Tô Bách Vũ quay sang kéo tay áo Tô Lễ, đôi mắt đen láy sáng ngời như dòng nước, “Phụ thân……..”

Tô Lễ duỗi tay ra, xoa đầu Tô Bách Vũ, một tay lật chim sẻ, nói: “Đừng nóng vội, sẽ có ngay đây.”

Tô Bách Vũ không thúc giục, mà ngồi yên lặng chờ đợi.

“Ta nói nghe được mùi gì thơm như thế, thì ra các ngươi ở chỗ này lén lút nướng chim sẻ!”

Tô Hi vừa mới ăn một miếng, ở phía sau liền truyền đến một giọng nói giòn giã. Nàng quay người lại, thấy có hai cô nương mười một, mười hai tuổi đang đứng trước cửa Hoa Lộ Thiên Hương. Cô nương mặc trên người chiếc áo màu đỏ hạnh mầu thêu hoa văn màu vàng đi trước, cười híp mắt nhìn Tô Hi: “Được lắm Hi tỷ nhi, các ngươi ăn chim sẻ nướng cũng không đến gọi ta, thật không phúc hậu.”

Tô Hi đứng lên, gọi: “Đường tỷ tỷ.” Sau đó lại nhìn về cô nương mặc áo khoác ngoài màu đỏ nhạt với đường viền hoa cỏ mây đi ở phía sau Đường Vãn, dừng một chút, nàng nói: “Nghi tỷ tỷ.”

Thê tử Đàm thị của Khánh Quốc Công Phó Hồng là đường tỷ muội với Tô lão thái thái, xuất thân từ Đàm gia ở Bạc Châu, nên Phó Thiếu Vân và Phó Nghi chính là biểu ca, biểu tỷ của Tô Hi.

Phó Nghi năm nay mười hai, tám tuổi nhờ vào một bài《 Đầu Xuân Phú 》 liền có được một chút tài danh, được đại nho (**) thơ từ Chu Nguyên tán thưởng là “Nhân tài đáng được bồi dưỡng”. tuy bây giờ tuổi Phó Nghi chưa lớn, nhưng ở trong vòng quý nữ cũng đã có một chút danh tiếng. Bất luận là bộ dáng hay là dáng vẻ, đều cực kỳ tốt. Phó Nghi khẽ mỉm cười, đáp: “Hi biểu muội, Lễ biểu ca.”

(**) Đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao

Tô Hi biết, bây giờ Phó Nghi chỉ mới bộc lộ tài năng, đợi hai ba năm nữa, tài năng và danh tiếng của nàng ta sẽ được truyền xa, trong kinh thành là một quý nữ tài mạo song toàn, danh tiếng vang xa, người muốn đi tới Khánh Quốc Công phủ cầu thân xếp hàng dài đến mức ngã cổng.

Tô Hi nhìn chằm chằm chim sẻ đang nướng trên thanh sắt, bỗng nhiên không còn khẩu vị.

Đời trước lúc Phó Nghi có tiếng tăm, nàng vẫn đang học sách của gia tộc. Tuy nói tư chất của Tô Hi không kém so với Phó Nghi, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, mà người đương thời lại trông mặt mà bắt hình dong, lúc ấy vóc người Tô Hi tròn vo mập mạp, không được người thưởng thức, cho nên liền có sự chênh lệch khoảng cách. Người của triều Đại Yến tôn sùng “Lấy mỹ vì thượng”, có gương mặt là đủ rồi, như là Phó Nghi vừa có tài hoa, vừa có tướng mạo đẹp thanh lệ, chẳng phải sẽ làm cho người khác thích sao?

Giống như Lệ Diễn dày dặn kinh nghiệm như vậy, là người bảo thủ vẫn không thay đổi mà thích Phó Nghi, đó là điều hết sức bình thường.

Chỉ là nếu Lệ Diễn thích Phó Nghi, tại sao lại đồng ý lấy nàng? Lấy nàng, trong đầu lại nhớ đến người khác, vậy quả thực là cực kỳ chèn ép Tô Hi.

Đường Vãn thấy Tô Hi vẫn đang mím môi, nửa ngày không lên tiếng, không nhịn được dùng cùi chỏ đụng vào nàng: “Hi tỷ nhi?”

Tô Hi ngẩn ngơ, đối diện với ánh mắt quan tâm của Đường Vãn, nàng lấy chim sẻ nướng trên tay tặng cho Đường Vãn, mất hứng nói: “Đường tỷ tỷ, tỷ ăn đi, hôm nay muội ăn sáng hơi nhiều, bây giờ vẫn còn no.”

Đường Vãn là con gái của Lưỡng Hoài Diêm Vận Sử Đường Hoài Khang, lúc trước Đường Hoài Khang cùng đại lão gia Tô Chấn là bạn học với nhau, quan hệ hai người rất tốt.

Đường Vãn thường theo mẫu thân Điền thị đến Tô phủ chơi, dần đà liền thành bạn khuê phòng của Tô Hi. Hôm nay Đường Vãn đi cùng với phụ mẫu, lúc đến Khánh Quốc Công phủ đã đầy người, không còn cách nào khác, nàng mang Phó Nghi đến tìm Tô Hi.

Đường Vãn cùng Phó Nghi cũng không có giao tình gì, hai người không phải là người trên cùng một con đường, lúc trên đường đi cũng không nói cái gì.

Đường Vãn nhận lấy chim sẻ nướng, thoải mái cắn một miếng, nói: “Đây là muội nướng sao? Thịt chim sẻ rất mềm, mùi vị được nêm nếm vừa vặn, tay nghề không tồi.”

Mặt Tô Hi liền đỏ lên, theo bản năng nhìn sang Phó Thiếu Vân ngồi bên cạnh.

Vừa vặn Phó Thiếu Vân cũng đang nhìn nàng, nở một nụ cười nhạt nhoà. Rõ ràng hắn chưa hề nói cái gì, nhưng lại làm cho Tô Hi có một loại cảm giác chột dạ không tên.

May mà Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân cũng đang đi đến đây, phân tán lực chú ý của mọi người. Hai người chào hỏi Đường Vãn và Phó Nghi, liền ngồi cùng Tô Hi và Phó Nghi, thân thiện bắt chuyện với Phó Nghi. Tô Hi không muốn ngồi bên cạnh Phó Nghi, vui vẻ mà nhường chỗ cho các nàng.

Tô Lăng Dung nói: “Bộ xiêm y trên người Nghi tỷ nhi thật là đẹp mắt, hoa văn trên cổ áo rất là khác biệt, không biết là tú nương nhà ai thêu vậy?”

Phó Nghi mỉm cười nói: “Là xiêm y của Thêu Xuân Cư.”

Trên mặt Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Tô Lăng Vân cường điệu nói: “Thường nói người đẹp vì lụa, Phật dựa vào kim trang, bộ xiêm y này ở trên người Nghi tỷ tỷ, nói là tiên nữ ở trên trời cũng không phải là quá lời.”

Thấy Phó Nghi cười không nói, Tô Lăng Vân lại hỏi: “Xiêm y của Thêu Xuân Cư rất khó tìm, hàng năm chỉ có mười cái, sớm đã bị mấy nương nương trong cung giành rồi, không biết như thế nào Nghi tỷ lại lấy được?”

Phó Nghi nhìn Phó Thiếu Vân ngồi đối diện, nói: “Là ca ca tặng cho ta.”

Lời nói này thành công đem tầm mắt hai người Tô Lăng Vân dời lên người Phó Thiếu Vân. Tô Lăng Vân nhìn gương mặt như ngọc, phong thái tuấn lãng của Phó Thiếu Vân, sắc mặt hơi ửng hồng, cắn cắn môi nói: “Vân biểu ca, trên tay huynh là chim sẻ nướng phải không?”

Đôi mắt đào hoa của Phó Thiếu Vân chứa ý cười, cũng không nhìn Tô Lăng Vân. Hắn xoay qua xoay lại thanh sắt, thấy chim sẻ chín rồi, nhân tiện nói: “Chín rồi.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang thất thần bên cạnh, đem một xiên cho nàng, nói: “Hi biểu muội, muội ăn đi.”

Một con chim sẻ không mấy lạng thịt. Tô Hi không muốn bác bỏ mặt mũi Phó Thiếu Vân nhiều lần, huống hồ lại ở trước mặt mọi người, nàng nói: “Cảm ơn Thiếu Vân biểu ca.”

Ý cười trong đáy mắt Phó Thiếu Vân càng sâu: “Không cần khách khí.”

Sắc mặt Tô Lăng Vân lúc xanh lúc trắng, nhìn rất khó chịu.

*

Sau khi ăn xong, hiếm khi Tô Lễ rảnh rỗi, liền đưa Tô Bách Vũ đi nơi khác chơi, Phó Thiếu Vân cũng cáo từ đi về trước.

Tô Hi thân là chủ nhân, liền dẫn Phó Nghi và Đường Vãn đi dạo ở sân vườn phía sau, vừa vặn tiêu thức ăn.

Tô Lăng Vân, Tô Lăng Dung và Phó Nghi đi ở phía trước, Tô Hi cùng Đường Vãn đi sau các nàng một khoảng cách.

Tô Lăng Dung như thuận miệng nói: “Nghe nói Tết Nguyên Tiêu năm nay, trưởng công chúa Thọ Xương sẽ lộ diện ở Mẫu Đan yến, đến lúc đó Tề vương phi cũng sẽ xuất hiện.”

Tô Lăng Vân kỳ quái “Ồ” một tiếng, bật thốt lên: “Không phải Tề vương phi ở Tề Châu xa xôi kia sao? Khi nào hồi kinh thế?”

Tề vương Vệ Liên Khôn chính là đường huynh của Kim Thượng, sau khi trở về thái ấp Tề Châu, đã nhiều năm chưa từng bước chân vào kinh thành.

Tô Lăng Dung nói: “Ta chỉ tình cờ nghe được đại bá phụ cùng lão tổ tông nói chuyện, dường như là Kim Thượng truyền thánh chỉ muốn Tề Vương hồi kinh, ước chừng mấy ngày nữa là đến kinh thành.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn Phó Nghi, “Nghi tỷ nhi, tỷ rất quen thuộc với ông chủ Uyển Bình, tỷ có biết khi nào Tề vương phi đến kinh thành không?”

Hiệp Lê là khách hàng quen của Uyển Bình và cũng là con gái của trưởng công chúa Thọ Xương.

Phó Nghi lắc đầu cười một cái, “Hiệp Lê không nói với tỷ mấy cái này.”

Rõ ràng Tô Lăng Dung có chút thất vọng.

Tuy nói là tìm kiếm tin tức của Tề vương phi, nhưng lại có mấy người thật sự hứng thú với tin tức về Vương phi?

Thế tử Tề vương Vệ Phong chi lan ngọc thụ(***), phong thần tuấn lãng, đó mới là mong mỏi trong lòng các quý nữ ở Kinh Thành. Lần này Tề vương phi hồi kinh, nói vậy Thế tử Vệ Phong cũng sẽ cùng trở về.

(***) tài giỏi, ưu tú.

Mặc dù Vệ Phong ở Tề Châu xa xôi kia, nhưng từ lâu tài danh và mỹ danh đã truyền khắp Kinh Thành. Người đương thời tán thưởng Vệ Phong bằng một câu nói —-“Tùng phong thuỷ nguyệt, chưa đủ so này Thanh Hoa; tiên lộ minh châu, cự có thể đương khi lãng nhuận.” Ngay cả tiên lộ minh châu (****) cũng không thể hình dung được sự tuấn lãng của hắn, vậy tướng mạo thật sự của hắn thế nào?

(****) tiên lộ minh châu: trong, sáng như ngọc trai

Dù Tô Lăng Dung vẫn chưa gặp được người thật, nhưng không ngại mà miêu tả ra dáng dấp của Vệ Phong trong lòng.

Tô Hi và Đường Vãn chậm rãi đi ở phía sau, một bên nhìn hoa lê trong sân, một bên nói chuyện.

Đường Vãn nói: “Đầu xuân năm sau nhị ca của tỷ muốn đi thư viện Tam Tùng đọc sách, ta muốn mua một lễ vật để đưa tiễn hắn, muội đi với tỷ không? Vừa vặn bên ngoài cũng có nhiều loại vải vóc mới, chúng ta có thể tuỳ ý đi dạo. Muội nói thử xem, Ấu Ấu?”

Tô Hi đang chăm chú nhìn khóm hoa lê trước mặt, nghe thấy vậy liền quay đầu lại, hai gò má còn trắng hơn hoa lê. Nàng nói: “Được.”

(*) Bánh hoa hồng (ảnh minh hoạ)

chapter content

Bánh táo tàu

chapter content

Bánh hạt thông hoa bách hợp

chapter content

(***) TÙNG PHONG THUỶ NGUYỆT

Bài thơ Tầm Hưởng của Minh Trí Thiền Sư

Tầm hưởng

Tùng phong thuỷ nguyệt minh,

Vô ảnh diệc vô hình.

Sắc thân giá cá thị,

Không không tầm hưởng thanh.

Dịch nghĩa

Gió cành tùng trăng đầy sông

Như không có bóng như không có hình

Sắc thân như thể duyên sinh

Như tìm tiếng vọng vô thanh giữa trời.

(Nguồn: Google)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.