Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Trong Tàng Kinh Các yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đèn dầu trên tường chầm chậm đốt cháy, ngẫu nhiên tạo ra tiếng “chụt chụt”.
Đường Vãn dưới lầu chờ đợi có hơi không kiên nhẫn, đang nói chuyện với Ngân Nhạn: “Sao Ấu Ấu còn chưa xuống nữa?”
Giọng nói không lớn nhưng lại có thể rõ ràng truyền tới trên lầu hai, sau đó thì truyền tới tai của Tô Hi.
Sau lưng kệ sach có một nam tử cao lớn đĩnh đạc giam tiểu cô nương lại giữa kệ sách. Nam tử ấy cúi người, đôi môi mỏng dán lên cánh môi mềm mại của nàng, ngậm lấy đôi môi của nàng, chóp mũi vẫn vương vấn hương vị ngọt ngào không quá nồng nhưng lại rất dễ ngửi.
Vệ Phong nhắm mắt lại, hô hấp có chút nặng nề, cái tay đỡ kệ sách không biết từ bao giờ đã đặt trên tay của Tô Hi, trên miệng thì nếm thử cánh môi của nàng, lại như không thoả mãn với hiện trạng bây tại mà muốn cạy hàm răng của nàng ra mà nhấm nháp.
Cánh tay của Vệ Phong hơi siết chặt lại, gần như cả người hắn đè lên người của nàng, đầu óc hơi choáng váng.
Tiểu cô nương trong lồng ngực cứng đờ như khúc gỗ.
Đôi mắt hạnh của Tô Hi mở to ra, độ ấm bỗng nhiên dán lên trên môi làm đầu óc nàng “ong” lên một tiếng, giống như một sợi dây bỗng nhiên bị đứt.
Sau lưng là kệ sách còn thân thể của Vệ Phong đè nặng lên thân thể nàng làm lưng nàng hơi đau. Tô Hi cuối cùng cũng hoàn hồn, nhẹ nhàng “ưm” một tiếng muốn giãy giụa, nhưng cánh tay vừa mới động đậy thì đã bị Vệ Phong gắt gao nắm chặt, động cũng không động được.
Tô Hi vừa thẹn vừa bực, lại kinh ngạc nữa, nàng ngậm chặt miệng lại, không chịu để hắn làm thêm một bước nữa.
Cũng may Vệ Phong không tiếp tục kiên trì nữa, đầu của hắn chầm chậm đi xuống, môi mỏng dán lên vành tai rồi sau đó chôn mặt ở cổ của nàng. Qua hồi lâu, hắn vẫn duy trì tư thế này, vẫn không nhúc nhích.
Tô Hi thẹn quá thành giận, giơ tay lên đẩy hắn: “…….Huynh, huynh tránh ra!”
Lúc đôi tay chạm vào Vệ Phong thì nàng lại sửng sốt.
Rõ ràng mới vừa lập xuân nhưng Tô Hi lại cảm thấy cả người Vệ Phong nóng muốn bỏng, giống như quả cầu bị đốt cháy, xuyên qua y phục của hắn rồi truyền vào lòng bàn tay của mình. Đại khái vừa rồi quá khiếp sợ cho nên không để ý rằng nhiệt độ của hắn không bình thường, bây giờ bình tĩnh lại mới phát hiện hơi thở của hắn phả vào người mình cực nóng, khó trách vừa rồi nàng cảm thấy nóng………..
Nhưng mà, có bị bệnh cũng không thể tuỳ tiện hôn nàng chứ!
Khuôn mặt Tô Hi đỏ hồng, như là bị chọc tức, đôi mắt to sóng sánh nước, ướt đẫm sương mù, vừa tức giận vừa uất ức. Vệ Phong vẫn còn ôm chặt nàng, hơn phân nửa trọng lượng đều đè lên người nàng, phát hiện nàng muốn chạy thì cánh tay siết chặt lại, giọng nói khàn thấp: “Ấu Ấu.”
Đôi mắt của Tô Hi đỏ hồng, nức nở nói: “Buông muội ra.”
Tiểu nha đầu bị hắn làm sợ hãi. Vệ Phong không buông nàng ra, mày hơi nhăn lại, ôm thân hình mềm mại đầy mê hoặc của nàng, giọng nói khàn khàn: “Ta có hơi khó chịu.”
Tô Hi không hé răng.
Vệ Phong nói: “Còn muốn hôn muội nữa.”
Những lời này giống như giẫm lên cái đuôi của Tô Hi, sau đó nàng nhanh chóng đẩy Vệ Phong ra, cũng không biết là do sức tay của nàng mạnh hay do Vệ Phong bị bệnh đã hết sạch sức lực cuối cùng rồi, dù sao nàng cũng nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Tô Hi bực mình, giận dữ trừng mặt hắn, lúc này nào còn lo lắng “Pháp Ngôn Nghĩa Sơ” hay “Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh”, lấy hết toàn bộ sách trên kệ sách rồi ném lên người của Vệ Phong, trong miệng thì nói: “Huynh……..Không biết xấu hổ, đồ dê xồm!”
Vệ Phong bị nàng đẩy thì lảo đảo hai cái, còn chưa đứng vững thì cả đống sách ào ạt đập vào người hắn. Hắn híp mắt lùi về sau hai bước, vừa thấy tiểu cô nương xù lông xách váy hoang mang chạy xuống cầu thang, chỉ chốc lát sau thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Vệ Phong nhìn chằm chằm cửa cầu thang hồi lâu, sau đó quay về nằm lên cái giường dài rồi lại đặt quyển kinh Phật che mặt lại, chỉ để lộ ra cái cằm, hiếm khi lộ ra nụ cười nhạt bên môi.
*
Bên ngoài Tàng Kinh Các.
Đường Vãn chờ mãi chờ mãi nhưng vẫn không thấy Tô Hi đi xuống, vốn định đi vào trong xem thì chú tiểu chặn nàng ấy lại, cho dù thế nào cũng không chịu để nàng ấy đi vào.
Vất vả mới chờ được Tô Hi nhưng vừa nhìn thì thấy trên tay nàng không có một quyển sách nào cả, cứ vội vàng vùi đầu mà đi, giống như phía sau có thú dữ đuổi theo vậy. Đường Vãn vội vàng theo sau, thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Hi đỏ ửng, liền khó hiểu hỏi: “Ấu Ấu, không phải muội lên mượn sách sao? Sao lâu vậy mới xuống thế? Muội làm sao vậy, bên trong đó xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Hi sợ Đường Vãn nghi ngờ, nàng bèn nghi ngờ cúi đầu lau nước mắt, ổn định cảm xúc nói: “Không có gì đâu Đường tỷ tỷ, muội không tìm được sách mình muốn.”
Đường Vãn không dễ bị lừa gạt như thế, vừa lấy khăn tay ra đưa nàng, vừa dò hỏi tới cùng, nói: “Vậy sao muội lại khóc chứ? Tỷ ở dưới lầu hình như nghe được tiếng gì đó, có phải do kệ sách bị đổ làm muội bị thương không?”
Tô Hi dở khóc dở cười, đây là chỗ nào chứ, nàng tình ngyện là kệ sách đổ cũng không muốn nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi. Nàng thấy nếu mình không nói ra nguyên nhân thì Đường Vãn liền thề không bỏ qua, thế là nàng đành phải nói: “Muội thấy một con chuột to chạy ngang bên chân, nhất thời sợ hãi quá nên muội làm rớt sách trên kệ.”
Nói thế thì Đường Vãn liền hiểu ra, lại nói tiếp: “Không thể tưởng tượng được là một nơi quan trọng như Tàng Kinh Các lại có chuột lớn, muội đừng để ý, đại sư trụ trì còn không sợ sách của ông ấy bị cắn hư nữa là.” . Đam Mỹ Sắc
Đáng thương cho Vệ thế tử không những tao nhã đẹp trai mà còn ưu tú, thế nhưng lại bị Tô Hi hình dung thành một con chuột lớn, cũng không biết nếu hắn nghe câu này thì sẽ có phản ứng gì đây.
Trở về từ chùa Minh Giác thì Tô Hi đến Thu Đường Cư, đưa lá bùa bình an đựng trong chiếc túi thơm màu tối sắc thu cho Nhị ca Tô Chỉ, “Nhị ca đi đến biên cương nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, huynh mang bùa bình an này thì nhất định phải bình bình an an mà trở về.”
Tô Chỉ đang luyện kiếm trong sân, vết thương lúc tỉ thí với Lữ Giang Hoài đã khỏi hẳn, cũng đã tróc vảy. Hắn thu kiếm lại, nhận lấy túi thơm trong tay Tô Hi, ánh mắt thoải mái nói: “Nghe nói hôm nay muội đến chùa Minh Giác hả?”
Tô Hi gật đầu “vâng” một tiếng, “Đây là muội cầu được chỗ trụ trì Minh Không ở chùa Minh Giác đó.”
Nói xong thì nàng dừng lại, sau đó thì lại nhớ tới lúc Vệ Phong hôn nàng ở Tàng Kinh Các, nhiệt độ cơ thể hắn cực nóng, hơi thở cũng nóng rực, đến tận bây giờ nàng vẫn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lúc bị hắn đè lên………
Trong đầu của Tô Hi hỗn loạn, không thể hiểu nổi Vệ Phong có ý gì, huynh ấy bị nóng hỏng đầu trở nên hồ đồ rồi hay sao?”
Bằng không lúc trước nói ghét bỏ nàng quá nhỏ, thế mà sao hôm nay liền nói muốn hôn nàng chứ?
Tô Hi theo bản năng mím môi, nhưng trên môi nàng như vẫn còn sót lại mùi hương của Vệ Phong, sau khi về phủ thì nàng đã súc miệng cả ba lần rồi, nhưng vẫn không thể làm tan được mùi gỗ đàn hương lạnh lẽo. Tô Hi cực kỳ ảo não, sao lại biến thành như vậy chứ? Trước kia Vệ Phong không phải đều đứng đắn lắm sao?
“Ấu Ấu.” Tô Chỉ gọi nàng vài lần, nhưng nàng vẫn ngơ ngơ ngác ngác, thế nên thanh âm lần này lớn hơn một chút.
Tô Hi hoàn hồn, đôi mắt lại lần nữa ngóng nhìn Tô Chỉ, nói: “Nhị ca nói gì cơ ạ?”
Tô Chỉ thở dài một hơi thật nhỏ đến không phát hiện được, hắn giơ tay sờ trán của nàng, muốn biết nàng có phải bị bệnh rồi không, “Sao lại thất thần thế, cơ thể muội không khoẻ sao? Để huynh gọi Hách đại phu tới bắt mạch cho muội nhé.”
Tô Hi vội vàng xua tay, “Muội không có việc gì…….Nhị ca, chỉ là tối qua muội ngủ không ngon lắm, tí nữa về ngủ bù là được ạ.”
Đợi Tô Chỉ đi xong thì Tô Hi lại đến Chính Đường đưa bùa bình an cho Tô Chấn.
Tô Chấn rất vui vẻ, lập tức đeo bùa bình an lên dây lưng cảm khái nói: “Chờ phụ thân từ biên quan trở về thì Ấu Ấu sắp qua 13 tuổi rồi, trở thành đại cô nương rồi.”
Tô Hi đứng bên kia cái bàn, thuận miệng hỏi: “Phụ thân không hy vọng con lớn lên hả?”
“Không phải không hy vọng, chỉ có hơi luyến tiếc mà thôi.” Tô Chấn cười rồi vươn bàn tay to rộng sờ đầu Tô Hi, nói: “Ấu Ấu của chúng ta trưởng thành thì phải gả chồng rồi, ngày sau sẽ không thể thường xuyên về nhà được nên phụ thân thấy luyến tiếc.”
Nếu là ở trước kia lúc Tô Hi nghe thấy mấy lời này thì không có cảm giác gì, cũng lắm chỉ hờn dỗi trả lời lại một câu mà thôi. Nhưng hôm sau Tô Hi vừa bị Vệ Phong hôn xong, đối với đề tài nam nữ có hơi mẫn cảm, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của nàng cứng đờ, buộng miệng thốt ra một câu: “Con không gả chồng đâu.” Sau đó xoay người chạy đi.
Tô Chấn thì tưởng là nàng thẹn thùng mới cố ý nói thế, nên ông liền thấp giọng cười cũng không để trong lòng, lần nữa cầm lấy bản đồ trên bàn lên xem.
Hồi thiếu niên Tô Chấn cũng từng đi theo Tô lão thái gia ra chiến trường, chẳng qua thời gian đã trôi qua lâu, từ sau khi thành gia lập nghiệp thì lại ít tiếp xúc với đao kiếm, ra trận giết địch còn mới lạ hơn nữa. Lần này Chiêu Nguyên Đế kêu ông và Chỉ ca nhi xuất chinh, sợ là cảm thấy cơ thể của lão thái gia không khoẻ, nên muốn nâng đỡ Tô gia và Chỉ ca nhi một phen.
Tình huống biên quan trước mắt có hơi khó giải quyết, mấy ngoại tộc như hổ rình hồi, lại có thêm giặc cỏ xâm nhập thành trì ở biên quan quấy nhiễu bá tánh trong thành. Vừa phải đánh lui mấy ngoại tộc đó, còn phải tiêu diệt giặc cỏ trong thành, sợ là điều không dễ dàng gì.
*
Gần đây Tô Hi luôn ở trong khuê phòng của mình, ngoại trừ học đường và các viện Đông Tây thì cũng không đi đâu cả, ý định muốn trốn tránh người.
Hôm trước Phó Nghi mời nàng đến phủ Khánh Quốc Công ngắm hoa rồi hôm kia Tết Thượng Tị mọi người đều đi bờ hồ Tương Thuỷ, nhưng nàng vẫn một mực không ra cửa. Ai biết có gặp được Vệ Phong không, cũng không hiểu ngày đó huynh ấy nổi cơn điên gì mà Tô Hi cũng chưa làm tốt công tác đối mặt với hắn, nên chỉ có thể làm con rùa đen rụt đầu thôi.
Cũng may mỗi ngày cô đều có rất nhiều việc để làm, buổi sáng đi học ở tộc học, buổi trưa về nhà, ngày lẻ đến Tây Khoá Viện học múa với Đổng tiên sinh, ngày chẵn thì đến Đông Khoá Viện học đàn với Cốc tiên sinh. Nếu vẫn còn thời gian rảnh thì nàng liền đi hậu viện chơi đùa với những bông hoa mà Ân thị trồng, sau khi được Ân thị cho phép thì nàng liền cầm về phòng làm một ít kem chăm sóc da.
Hơn nửa tháng sau, Tô Hi phát hiện mình lại cao hơn một chút. Buổi tối lúc tắm rửa xong, lúc cầm lấy chiếc yếm màu xanh lục đáng yêu trên bình phong mặc vào thì liền cảm thấy ngực có hơi tức và đau, chỗ nhọn bị vải cọ xát làm nàng đau đến mức nói không thành lời. Tô Hi đã từng trải qua việc này cho nên biết chuyện này có nghĩa là “lớn lên”, nàng đứng trước gương đồng nhìn, tiểu cô nương trước gương với dáng người mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn, nhưng chỗ bộ ngực thì vẫn phẳng lì, có hơi không được hoàn mỹ.
Tô Hi biết sau này sớm hay muộn nó cũng lớn thôi, cho nên bây giờ cũng không nóng vội.
Chỉ là cô nương gia chăm sóc cơ thể cũng không thể qua loa được, nếu bây giờ không để tâm thì tương lai ngực có thể sẽ xệ xuống, không xinh đẹp nữa. Tô Hi đời này phá lệ xinh đẹp, đại khái bởi vì gầy xuống trở nên xinh đẹp cho nên cũng không muốn chấp nhận bất kỳ tì vết nào cả, sáng sớm ngày thứ hai liền vào phòng Ân thị, đỏ mặt xấu hổ nói Ân thị làm cho nàng thêm vài cái yếm mới nữa.
Ân thị nhéo mũi nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Vậy là sắp thành đại cô nương trưởng thành rồi, chút nữa nương sẽ kêu người đi lấy kim chỉ với khay đan, sẽ tự mình làm cho con, có được không?”
Tô Hi nhào vào lòng Ân thị, mềm mại nũng nịu nói, “Nương thật tốt.”
Thời gian rất nhanh tới cuối tháng, Tô Chấn và Tô Chỉ chuẩn bị xuất phát đến biên quan trước. Tối trước một ngày, Thu Đường Cư sáng đèn suốt một đêm, trượng phu và nhi tử phải đều phải viễn chinh cho nên Ân thị đã kêu người chuẩn bị xiêm y và các vật dụng khác từ sớm, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, ngay cả mấy đôi vớ dày cho mùa đông cũng đã chuẩn bị xong.
Đến một ngày trước khi xuất phát thì bà ấy vẫn chưa yên tâm, thế nên tự mình kiểm tra lại một lần nữa, cứ bận rộn cho đến nửa đêm giờ Tý mới nghỉ ngơi.
Tô Chấn vươn tay ôm Ân thị vào lòng, cái trán chống lên trán bà, thấp giọng cười nói: “Nhiều nhất chỉ có nửa năm thôi, nhìn bộ dáng này của nàng cứ như chuẩn bị đồ vật cả ba năm cho ta và Chỉ ca nhi vậy.”
Ân thị giận liếc mắt nhìn ông ấy một cái, không để ý tới lời trêu đùa của ông ấy, nói: “Sau khi đến biên quan chàng nhớ chăm soc Chỉ ca nhi đấy, đừng để cho thằng bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tô Chấn chua lè, bắt lấy tay bà đặt lên ngực, “Nàng không quan tâm ta sao?”
Lòng bàn tay trên ngực nóng rực, là người tập võ hàng năm cho nên chỗ cơ thể rất cứng, cho dù có đẩy cũng đẩy không được, thật sự rất mạnh mẽ. Mỗi lần hai người nằm trên giường thì Ân thị liền cảm thấy cơ thể ông như một ngọn núi vậy, ép tới mức bà không thở nổi. Ân thị rút tay về, oán trách nói: “Đã bao lớn rồi mà còn so đo với con nữa, cũng không sợ người ta biết mà cười cho.”
Tô Chấn thấp giọng cười, do ngày mai phải đi rất cực kỳ luyến tiếc bà, nghiêng người đè bà dưới người, da mặt dày nói: “Phu thê chúng ta đóng cửa lại nói chuyện thì ai biết được chứ? Cho dù ta đối với nàng thế này cũng không ai biết……..”
Chỉ nghe Ân thị thì thầm một tiếng, sau đó âm thanh dần trở nên mơ hồ. Ngọn đèn đung đưa, rất nhanh tới ngày thứ hai.
Sau khi Tô Hi dậy sớm rửa mặt xong thì nàng ra cửa tiễn phụ thân và Nhị ca xuất phát.
Nhưng sau khi ra khỏi cửa thấy người cưỡi trên con ngựa bên ngoài thì bước chân nàng đột nhiên dừng lại.
Cả người Vệ Phong mặc cẩm phục màu đen thêu hoa văn vàng sẫm, có vẻ phá lệ oai hùng mạnh mẽ. Hắn đang nói chuyện với Tô Chấn, hôm nay hắn được Chiêu Nguyên Đế phân phó tiễn Tô Chấn và Tô Chỉ ra khỏi cổng thành, còn đại quân đã chờ ở con sông bên ngoài thành. Hắn đang giải thích một số việc thì khoé mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng mặc áo sam lụa màu mật, thế là đôi mắt xoay lại nhìn sang.