Tuyên và Dương là hai anh em song sinh, người dân tộc Hoa, có quê nội thuộc địa phận Định Quán, Đồng Nai và quê ngoại thuộc thành phố Đà Lạt, Lâm Đồng. Ghép tên hai đứa lại, nếu đọc xuôi thì có nghĩa là “Tuyên Dương”, nhưng thực chất Dương là anh còn Tuyên là em.
Năm sáu tuổi, vừa khai giảng được hơn một tháng, hai anh em đã thay phiên nhau bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật và điều trị liên tục bốn tuần liền. Xuất viện đi học lại chưa được bao lâu, hai đứa lại tiếp tục nhiễm trùng đường ruột, trị dứt điểm chắc cũng phải hơn nửa tháng. Số ngày nghỉ vượt quá quy định của trường, vậy là mẹ quyết định cho hai anh em học trễ một năm.
Năm lớp năm, Tuyên gặp phải sự cố khiến cho tâm lí sang chấn nghiêm trọng, không thể tiếp tục cùng anh mình hoàn thành việc học song song với nhau. Vậy nên cũng từ đó, Dương chính thức đi trước cậu em một lớp đúng với danh nghĩa “làm anh” của mình.
Gia đình Tuyên và Dương còn có một người con nuôi tên Kỳ, vì mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên Kỳ được bà nội rước sang Mỹ nuôi dưỡng cho đến hiện tại. Gia đình Tuyên cũng gửi trợ cấp đều đặn để cậu con nuôi có một môi trường học tập tốt nhất. Nếu không phải lần này bà nội của hắn bệnh nặng không qua khỏi được, hắn chắc chắn sẽ không quay về Việt Nam, nói về quyết định này có lẽ hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, chỉ là hắn cũng không tài nào nghĩ ra, sự xuất hiện của mình lại náo loạn cuộc sống của một người cả đời như vậy.
…
“Tuyên, dậy đi con! Sao nằm đây ngủ vậy?”
“Mẹ…”
Giọng của mẹ nhè nhẹ cất lên đâu đó từ bên kệ dép, Lam Tuyên dụi mi mắt vài cái rồi mới chống tay ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi chạy bộ về, Tuyên tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn sáng cho mình để kịp đến trường. Học nửa buổi ở trường thì lại quay trở về nhà với một cơn đau đầu nhẹ, chỉ ngồi xem chương trình tivi một chút mà lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
“Thằng Dương đâu? Vẫn chưa về sao?”
“Anh hai có hẹn với bên hội học sinh chiều nay!”
Vốn là một bác sĩ tâm lí có tiếng rất giỏi. Nhiều năm nay mẹ còn lấn sân hoạt động cộng đồng kèm theo công tác xã hội để giúp đỡ những trường hợp không được may mắn.
Nhưng bởi vì lo cho công việc nhiều quá, mẹ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm chính con ruột của mình. Hai đứa nó nương tựa vào nhau tự mình trưởng thành là chính, nhưng phải kể từ lúc Tử Kỳ đồng ý trở về, mẹ đã dành không ít thời gian của mình để lo lắng cho toàn bộ thủ tục của nó, duy chỉ có việc ra đón tận sân bay là mẹ không thể, bởi vì hôm nay còn phải tranh thủ sang nhà nội hoàn thành công việc gì đó. Ngậm ngùi đem trọng trách giao lại cho cậu con lớn, cứ tưởng đâu là chắc ăn rồi kia chứ?
“Ủa? Mẹ dặn nó chiều ra sân bay Liên Khương rước thằng Kỳ mà! Em con ít khi về Việt Nam, không để nó tự đi tự về được đâu! Bây giờ mấy giờ rồi?”
Tuyên điềm tĩnh liếc nhìn đồng hồ, còn nhàm chán ngáp dài một cái. Chuyện nhà có thêm thành viên mới không hề để lại được chút hứng thú nào trong thái độ.
“Anh hai có dặn con đi rước nó rồi, với lại hơn tám giờ tối mới hạ cánh mà, bây giờ mới bốn năm giờ!”
“Vậy thì được, mà con rước thì mẹ càng yên tâm hơn! À Tuyên, con có bằng lái ôtô rồi thì lấy xe của ba mà đi rước em cho ấm…”
“…”
Thật ra từ sớm mẹ cũng muốn Tuyên sẽ là người đi đón Tử Kỳ, chẳng qua sợ tính cách khó chịu của nó nói ra lại phiền thêm mấy câu từ chối nữa. Dù sao Dương vẫn nhiệt tình hơn, vậy mà nó lại có thể nhận lời giúp anh trai một cách nhanh nhẹn như vậy, khác hẳn với cách nó đã từ chối lời đề nghị tế nhị ban đầu của mẹ.
“Mà nè… đưa Tử Kỳ về nhà thì sắp xếp cho nó ở chung phòng với con luôn đi!”
“Mẹ nói gì?”
Lần này thì Lam Tuyên không ngáp ngủ nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng bừng cùng một lúc chỉ vì câu nói của mẹ.
“Mẹ nói con dọn dẹp phòng cho Tử Kỳ ngủ chung chứ sao?”
“Không được! Con quen ở một mình từ lâu rồi mà!”
Mẹ cũng biết đề nghị của mình chắc chắn sẽ không nhận được đồng tình từ thằng con trai khó chịu trước mặt. Nhưng mà những lời mẹ đang nói vốn dĩ không phải là đang thương lượng với nó, mẹ hiện tại đang yêu cầu nó. Một yêu cầu vô cùng tối cao, khiến thằng bé buộc phải chấp nhận bằng tất cả sự nhiệt tình.
“Con thử làm chưa mà biết mình không làm được?”
“Nhưng mà… tại sao lại là phòng của con? Anh hai thì sao? Con tưởng thằng kia về sẽ ở phòng của anh hai, anh hai chủ yếu ở kí túc xá của trường, cả tuần về nhà có hai ba lần, sao không để thằng kia ở trong đó đi?”
Ở nhà thì Lam Tuyên rất hiếm khi lớn tiếng và phân bua, vậy mà giờ cũng biết bức xúc bắt đầu lên giọng tị nạnh, nhưng mà trước giờ vẫn như vậy, bởi vì nhà không có con gái nên đối với mẹ thì anh trai yếu đuối mỏng manh cứ như công chúa. Tị nạnh với công chúa của mẹ cũng không hề có kết quả tốt đẹp là mấy. Thái độ cáu gắt đó của thằng con trai, chỉ một từ không đủ chuẩn mực cũng đã bị mẹ trách rồi, mẹ nói ra câu nào sau đó, ánh mắt nhận tội của Lam Tuyên cũng dần hạ xuống theo từng câu chữ.
“Thằng kia là thằng nào?”
“Con xin lỗi, ý con là sao mẹ không để Tử Kỳ ở phòng của anh Dương đi…”
“Thằng bé từ nhỏ đã không có anh em ba mẹ ở cùng, mang nó về Việt Nam rồi cho nó một phòng riêng như vậy có ý nghĩa gì?”
“…”
Nhìn cái vẻ im lặng thế kia, có lẽ là đã tám chín phần muốn chấp nhận rồi. Vậy mà mẹ vẫn cố tình châm thêm vài ba câu chèn ép, ép đến khi thằng con khó chịu buộc lòng lên tiếng mới thôi.
“Mẹ cũng tính để cho hai đứa ở chung ngay từ đầu rồi, để con giúp đỡ nó quen với cuộc sống ở đây. Cái phòng tập nhảy của con đó, sau này mẹ sẽ cắt bớt đi để nới rộng phòng cho thằng Kỳ ở, chứ cái phòng chỗ cuối hành lang nhỏ quá, cũng không được thoải mái cho lắm!”
“Đừng cắt phòng tập nhảy của con mà mẹ, như vậy là chưa có đủ rộng đâu… còn cắt đi nữa con tập sao được?”
“Con đó, con có biết thằng Kỳ đột ngột quyết định về đây nên mẹ không kịp sắp xếp phòng cho nó không? Nếu đã biết thì đừng khiến mẹ khó xử, cái gì con cũng không chịu được thì mẹ sẽ cho con ra ngoài ở!”
“Con biết rồi… để con sắp xếp phòng… con không ra ngoài ở đâu, mẹ cũng đừng cắt phòng tập nhảy của con!”
Thật ra ba mẹ vốn cũng đang kinh doanh tận ba bốn khu homestay gần đây. Chuyện Tử Kỳ có chỗ ngủ hay là không đâu phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua thừa biết mẹ muốn cho Tử Kỳ cảm giác gần gũi. Thế nên Lam Tuyên cũng chẳng còn cách khác, vừa không muốn phải ở cùng với Tử Kỳ, vừa không muốn hy sinh cái phòng tập nhảy đầu tư to bự, đành chủ động đứng dậy xách đồ lên lầu, đi tới cuối hành lang, nơi có cái phòng trống mà mẹ nhắc đến. Tranh thủ dọn dẹp cho người ta có một chỗ ngủ thoải mái trước khi bị mẹ sờ gáy thêm một lần nữa.
Dọn một mạch từ lúc bắt đầu cho đến hơn tám giờ tối mà quên không ăn uống gì, quên luôn cả nhiệm vụ đi rước Tử Kỳ mà anh hai đã nhờ vả trước đó. Thế là dù không hề cố ý, Tuyên vẫn bỏ Tử Kỳ đáng thương hết sức đứng ôm cái bảng có ghi tên mình ở ngoài sân bay, chờ đến khi người xung quanh đó giãn dần.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Tử Kỳ đợi hơn ba mươi phút nên cũng bắt đầu nóng lòng thử gọi vào số mà mẹ đã đưa trước đó. Hắn không biết đây là số di động của anh hai, người còn đang tất bật công việc ở hội học sinh, lúc bắt đầu cuộc họp, Hàn Dương vốn đã tắt chuông rồi.
“Mấy người này, sao không có ai online để gọi vậy ta…”
Loay hoay tìm lại địa chỉ trong điện thoại, mà điện thoại của hắn thì cũng đã nghịch suốt chuyến bay dài. Không mang theo cục pin dự phòng đúng là một sai lầm lớn, vừa đọc được tên đường thì điện thoại cũng “ngáp ngáp” tắt nguồn mất tiêu.
Hắn đã mua được một cái sim tạm thời, những cũng chẳng có cách gì để liên lạc người nhà ra đón. Trong khi đó, dù anh hai đã cẩn thận gửi cho hắn số điện thoại của Lam Tuyên, nhưng Tử Kỳ lại để chế độ máy bay trước khi nhận được tin nhắn.
Làm xong thủ tục nhập cảnh rồi, hắn còn phải di chuyển từ Sài Gòn về Đà Lạt, cũng không nghĩ là mình xui xẻo đến mức như vậy, Tử Kỳ ỷ y vào số phần trăm pin còn lại trong máy, ỷ y vào trong sự bất cẩn của mình.
Lẽ ra, hắn vẫn còn một cách là ngồi đợi ở chỗ sạc miễn phí, nhưng trớ trêu làm sao khi trạm sạc này lại sử dụng dây cáp để kết nối, điện thì có nhưng không có dây để cắm. Hắn bực dọc lảm nhảm mấy câu tiếng Việt đầu tiên trên mảnh đất mẹ.
“Thời buổi nào rồi còn sài dây cáp nữa chứ? Đã cho sạch miễn phí sao không cho xài đế sạc không dây luôn đi!”
“Người ta cho sạc free là may lắm rồi còn đòi với hỏi!”
Một người ngồi bên cạnh lên tiếng đáp lại đôi chút thắc mắc của hắn.
“…”
Ừ thì người ta phản bác câu than phiền của hắn cũng không hề sai. Nên hắn cũng tự biết an phận chọn cách im lặng mà quay lưng đi.
Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Tử Kỳ quyết định kéo chiếc vali của mình ra bên ngoài tìm bắt taxi. Vị trí ít nhất mà hắn biết được chính là “Chợ Đà Lạt”. Nhưng từ chợ về nhà tiếp theo phải đi thế nào thì hắn bó tay toàn tập, niềm hi vọng cuối cùng là phải làm sao có thể tìm được một chỗ để sạc điện thoại trước đã. Rơi vào tình thế này hắn chỉ ước mình vẫn còn ở Mỹ, ghé vào bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể sạc miễn phí, chỉ cần đặt điện thoại lên đế và ăn xong phần gà rán mà thôi.
…
Dòng người ngoài kia dù vội vã nhưng ai cũng có một người nhất định đang chờ, nhìn qua nhìn lại chỉ một mình hắn loay hoay tự tìm taxi, mà taxi tầm này đều đã có người gọi sẵn từ trước, muốn tìm một chiếc chưa có khách để chui vào thôi cũng khó vô cùng.
“Meo!”
Hắn thở dài ngán ngẩm nhìn ra một vùng trời đêm bắt đầu tí tách mưa rơi. Cảm thấy mình rất giống một chú mèo con lạc chủ. Nhưng mà cái tiếng “Meo” vừa rồi thì không phải do hắn kêu đâu nhé.
“Meo!”
Dưới lề đường chẳng biết từ đâu chui ra một con mèo nhỏ, là mèo Anh lông ngắn trông rất đáng yêu, cổ nó có đeo vòng nhưng lại lang thang sợ đến phát run, nép vào dưới bánh của một chiếc taxi ngay trước mặt hắn.
“A a a… Anh gì ơi, chờ chút đã…”
Tử Kỳ từ lúc nhỏ đã rất thích mèo, cho nên trước mắt hắn chuyện một con mèo đáng thương bị cán sẽ thật kinh khủng. Hắn liều mạng chạy ra, mặc trời mưa chặn ở trước đầu taxi ra hiệu để tài xế đừng lăn bánh. Người tài xế nghe thấy tiếng của đối phương hốt hoảng thế kia đương nhiên không đạp ga nữa, phút chốc khi hắn cúi xuống ôm bé mèo vào lòng, cũng là lúc Lam Tuyên đội mưa từ trong thành phố chạy tới tìm hắn, vốn đã gần đến mức đó rồi nhưng lại không ai nhận ra ai.
“Meo, chủ của mày đâu? Mày đi lạc hả… tội nghiệp, giống tao quá à…”
“Meo…”
Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, Tử Kỳ thở dài cúi xuống nói thì thầm với con mèo đáng thương ở trên tay.
“Mày nói coi, giờ tao phải làm sao…”
Một mình lo cho bản thân đã không xong, lại còn rước thêm cả con mèo này nữa.
“Để xem…”
Chiếc vòng cổ của nó có khắc tên “Miu”, mặt sau kèm với số điện thoại của chủ. Nhưng dù sao thì cũng rất lấy làm tiếc vì điện thoại trong túi hắn đã hết pin rồi.
“Thôi mày chịu khổ với tao một chút đi nha, chút nữa tao có chỗ dung thân tao sẽ tìm chủ cho mày! Được không?”
“Meo!”
“Ngoan lắm!”
Ôm nó vào trong lòng, hôn lên bộ mặt râu ria đó của nó vài cái, Tử Kỳ định bụng ra ngoài đường sẽ có thể tìm được xe. Hắn chẳng hay biết gì bên trong trung tâm sân bay còn có một người vẫn đang cuống quýt chạy đi tìm mình, kết cục chỉ tìm thấy mỗi cái bảng tên ghi “Đặng Tử Kỳ” bị vứt lăn lóc trong chiếc thùng rác. Gọi Zalo cho hắn không được, nội tâm của Lam Tuyên khi đó tất cả đều là áy náy bao trùm. Nhưng cái số tưởng chừng đen như chó mực của hắn, thấy vậy mà lại cũng có lắm bất ngờ chen ngang.
Bất ngờ nhất phải kể đến việc sau khi đầu hàng không bắt được xe, hắn ôm con mèo đáng thương ấy lang thang đi bộ một mình. Đi được vài ba phút thì lại đúng lúc chủ nhân của chú mèo nhỏ quay lại tìm nó và trông thấy hắn.
“Này cậu gì ơi!”
Dưới trời mưa phùn, trên người hắn không mặc áo mưa nhưng có một chiếc áo chống thấm duy nhất lại đem bọc chú mèo nhỏ. Nghe thấy tiếng gọi kèm với tiếng còi xe từ phía sau lưng liền quay lại nhìn.
Mặc dù dưới trời mưa ướt đẫm, bộ dạng hắn trông thì luộm thuộm, nhưng chút nhan sắc trên gương mặt lại có giá trị đập vào ánh mắt đối phương. Trong lòng người cầm lái khi đó có thầm một lời khen ngợi.
Đẹp trai vậy…
Anh lái xe tới gần chỗ hắn, hơi hơi hạ thấp cửa kính xuống, trong ánh mắt có phần ái ngại.
“Tôi từ trong sân bay đi ra, bị lạc mất một bé mèo Anh… ban nãy tôi vào hỏi… nghe một cô trung niên nói là có người bế đi mất rồi…”
“…”
Tử Kỳ im lặng lắng nghe anh trình bày, hắn thấy anh đi chiếc Audi trắng sáng đến lóa cả mắt, có lẽ sẽ không lừa để lấy con mèo có vài ba triệu trên tay. Nhưng ngược lại hắn tự nhiên thấy nhồn nhột sâu xa trong lòng mà lên tiếng đính chính trước.
“Tôi không có ăn cắp mèo đâu nha…”
“Ý tôi không phải như vậy, mà lên xe đi rồi nói… đường này chút nữa đến đoạn đèo cong sẽ nguy hiểm lắm!”
“Anh là ai mà tôi dám lên xe chứ? Nếu anh nói là mèo của anh, vậy đọc tên nó với số điện thoại đi, nếu đúng thì tôi trả lại. Tự nhiên kêu tôi lên xe, lỡ anh chở tôi đi bán nội tạng thì sao?”
“Nhìn mặt tôi dữ tợn vậy hả? Tôi thấy tôi cũng được trai lắm mà ta…”
Người kia nghe phản ứng của hắn có hơi hụt hẫng, anh liếc nhìn gương mặt điển trai của mình trong gương, không dám tin bản thân bị đánh giá tệ như vậy trong lần gặp gỡ đầu tiên. Nhưng Tử Kỳ cũng có lí riêng của hắn, nghe qua cảm thấy được mấy phần chính đáng.
“Thời buổi này mấy thằng đẹp trai đi xe hơi mới đáng sợ đó! Mẹ tôi nói không được nói chuyện với người lạ, ở đây có nhiều người bị bỏ bùa rồi!”
“Tôi là Linh, số điện thoại là 03999090xx… Cậu kiểm tra đi! Trên vòng cổ bé Miu có đầy đủ thông tin đó!”
“…”
Loại số này đặc biệt dễ nhớ, hắn cũng nhớ rất rõ nên đúng là không sai lệch gì nữa, đành lòng dừng chân lại, hất mặt ra hiệu cho người kia đón lấy tài sản của mình.
“Được rồi, vậy anh mở cửa xe đi, tôi đưa trả lại cho anh!”
“Mà tôi hỏi thật, đằng đó về trung tâm Đà Lạt đúng không? Tôi cũng đi đường đó nè, cần đi nhờ thì cứ nói nha, chứ giờ này khó bắt taxi lắm đó!”
“…”
Ngập ngừng suy nghĩ một chút, hắn liếc nhìn nội thất bên trong chiếc xe được đặt ngay ngắn, cũng nhìn thấy đối phương rõ hơn với một nụ cười thiện chí. Có lẽ không phải là người xấu, người xấu nào mà ôm con mèo cũng ôm tử tế dịu dàng như vậy?
“Tôi muốn ké về chợ Đà Lạt…”
“Ừ, lên xe đi!”
Nụ cười kia hiền lành đến mức mới gặp đã thân. Vậy mà ban nãy Tử Kỳ còn làm giá không chịu lên xe, giờ ngược lại chủ động đưa ra điều kiện một cách không có chút liêm sỉ gì. Vừa ngồi vào xe, nhìn thấy vị trí sạc tự động còn trống, hắn lộ ra vẻ mặt hớn hở tươm tướp đề nghị.
“Vậy cho tôi mượn sạc điện thoại được không?”
“Ừm, được! Mà đằng đó tên gì?”
“Tên Kỳ… Đặng Tử Kỳ!”
“Đặng Tử Kỳ? Tên nghe lạ quá, có nghĩa là gì vậy?”
“Mẹ tôi nói tôi tuổi Rồng nên mẹ đặt như vậy, nghĩa là chú Kỳ lân nhỏ!”
“Ồ, hay nha…”
Mặc dù gật đầu khen là vậy, nhưng trong lòng anh chàng tài xế lúc này đang thầm suy nghĩ:
Kỳ lân với Rồng có liên quan không ta?
Anh chàng kia ga lăng bật cả chế độ sưởi ấm để giúp hắn đỡ lạnh hơn. Trên đường tăng ga về trung tâm thành phố, tiện thể nói vài lời bắt chuyện với hắn để tạo thiện cảm.
“Bình thường ở đây taxi nhiều lắm, không khó kiếm đến vậy đâu! Chẳng qua đây là ngày nghỉ còn đúng vào dịp lễ tình nhân nữa. Mà Kỳ ở đâu về Đà Lạt vậy? Khách du lịch hả?”
“Không phải, tôi từ Mỹ về nhà người quen. Vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất lại lên tiếp máy bay về đây, mệt gần chết còn bị cả nhà cho leo cây nữa!”
“Trời…”
Nghe chuyện hắn kể, anh chàng tên Linh ở bên cạnh cảm thấy đáng thương cho hắn một phần, nhưng cũng không tránh khỏi bật cười vì biểu cảm trên mặt hắn lúc này xị ra trông hài hước lắm.
“Mà đây là lần đầu Kỳ về Việt Nam hay sao?”
“Cũng có về mấy lần rồi, nhưng lần này là về ở luôn! À mà anh Linh, anh biết kí túc xá trường Martin không?”
Ban đầu nhìn dáng vẻ chững chạc của Linh, Tử Kỳ một hai cứ gọi “anh”. Hắn hoàn toàn không biết anh chàng lái xe chở mình đang tiến vào trong thành phố Đà Lạt thật ra vẫn học cấp ba.
“Sao vậy? Nhà Kỳ ở gần đó hả?”
“Không gần, nhưng mà anh trai của tôi học ở đó. Nổi tiếng lắm, điện thoại mà không hết pin tôi mở ra cho anh xem!”
“Anh trai? Là ai vậy? Thử nói tên xem, biết đâu người quen thì sao?”
Thật ra hắn tự hào vì có anh trai là hội trưởng hội học sinh của một ngôi trường danh giá, chỉ cần nhắc đến Hàn Dương thôi, biểu cảm trên gương mặt của hắn cứ tựa như muốn khoe khoang vậy đó.
“Anh trai tôi, tên Hàn Dương, học lớp mười hai của trường đó! Ảnh giỏi lắm, đẹp trai lắm nha, làm người mẫu cho tạp chí học trò nữa đó!”
Người ngồi bên cạnh hắn lại là con trai của một trong những cổ đông xây dựng ngôi trường. Đây là trường tư nhân được thành lập bằng vốn đầu tư của một vài cổ đông lớn, trong đó có tập đoàn Toàn Thịnh. Người đứng đầu của tập đoàn này là bố của Dương Nhất Linh, anh không những biết rõ về Dương mà còn là bạn học cùng lớp nữa chứ.
“Tưởng ai chứ Hàn Dương thì tôi biết đó…”
“Hả? Anh… đừng có nói là anh… là giáo viên của anh hai tui à nha…”
“Không dám…”
Đáp lại sự kinh ngạc của hắn, Nhất Linh rút trong hộc xe trước mặt mình ra một chiếc thẻ đeo cổ, một tay đưa cho hắn, tay còn lại vẫn chuyên tâm giữ vô lăng.
“Hả? Vậy… vậy anh cũng học trường đó…”
“Ừm, cùng lớp với Hàn Dương đó!”
“Có lộn không? Học sinh cấp ba ở Việt Nam được chạy xe hơi rồi hả? Hay anh là con trai của nhà tài phiệt? Ê… mà anh có bằng lái chưa đó?”
“Tài phiệt gì chứ? Việt Nam giờ là năm nào rồi? Nhà nào cũng có hai ba chiếc xe hơi đâu có gì lạ! Với lại, nhà Hàn Dương cũng khá giả mà, cũng có mấy chiếc xe hơi đó! Kỳ đang ghẹo Linh đúng không? Vui tính ghê! Linh có bằng lái rồi, đúng theo giấy khai sinh thì Linh đủ tuổi rồi đó! Linh học trễ vì hồi cấp hai phải chuyển từ nước ngoài về! Biết rồi thì an tâm được chưa?”
“Ờ, an một ngàn cái tâm luôn rồi nha người anh em!”
Ừ thì mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng sự thú vị này trong tính cách của Tử Kỳ đã khiến Nhất Linh cảm thấy hứng thú muốn được kết bạn.
“Nghe giọng điệu của Kỳ có vẻ rất tự hào về Dương đúng không?”
“Chứ còn sao nữa!”
“Thật ra đúng là Hàn Dương học rất giỏi, nhưng việc đứng hạng nhất có thể bởi vì em trai song sinh của cậu ấy không học cùng khối mà thôi! Giả sử Lam Tuyên mà vào học cùng lớp, vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về Tuyên…”
“Tuyên á…”
Nghe giọng điệu của hắn, Nhất Linh khe khẽ liếc nhìn sang, anh tò mò hỏi khẽ.
“Kỳ không biết sao? Anh em song sinh của Hàn Dương đó?”
“Biết chứ, nhưng mà trước giờ không có nói chuyện qua, người đó có vẻ kiêu ngạo quá, không phù hợp!”
Giải thích này của hắn phù hợp với suy nghĩ của Nhất Linh từ trước đến giờ, anh gật đầu mỉm cười đáp lại:
“Cũng đúng! Bình thường Lam Tuyên ở trường cũng rất ít nói, ít tham gia hoạt động lắm. Thuộc kiểu người không muốn người khác làm phiền ấy! À mà… Kỳ gọi họ là anh? Lại còn tuổi Rồng nữa, vậy là Kỳ nhỏ tuổi hơn Linh…”
“À… Dạ… Em mười sáu…”
Nói chuyện với đối phương suốt chặng đường dài, chuyện để nói cũng không phải là quá nhiều, nhưng lại có cảm giác người bên cạnh rất hợp tính, cứ vậy mà có thêm một người bạn từ lúc nào chẳng hay.
“À… Mà em về đây rồi đi học tiếp hay sao? Cũng ở nhà của Dương hả? Hay là em có nhà riêng?”
“Dạ em có nộp hồ sơ vô trường đó luôn, em ở chung nhà với anh Dương…”
“Nói vậy để anh đưa em về nhà Dương cũng được, anh biết nhà cậu ấy!”
“À dạ! Em cảm ơn anh!”
Người bạn mới quen này giữ đúng lời hứa, đưa hắn về tận nhà Hàn Dương. Khi đó trời cũng đã tạnh cơn mưa phùn lúc chập tối rồi.
Hắn bước xuống xe, chút bỡ ngỡ nhè nhẹ thoáng qua, ngước đầu nhìn lên nơi tầng cao nhất của căn nhà. Cảm thấy chút ánh sáng ấm áp ở đó có thể xóa tan cái lạnh khí trời nơi đây.
“Em cảm ơn, anh về cẩn thận! See you later!”
Lời cảm ơn của hắn thì bình thường thôi, nhưng nụ cười của hắn kèm theo ánh mắt cuốn hút đến mức khiến Linh ngẩn ngơ. Anh cảm thấy trong lòng có chút không yên, cứ lăn tăn muốn khoảnh khắc xa lạ ban nãy quay trở về thời điểm bắt đầu, để hắn lại bước lên xe mình, hai đứa có thể nói chuyện và tìm hiểu về nhau nhiều hơn một chút.
“Okay, số điện thoại ban nãy là của anh, vào trường nếu có khó khăn gì cứ gọi cho anh cũng được!”
“Dạ!”
“Cảm ơn vì đã giúp bé Miu…”
“Em cũng cảm ơn vì anh đã đưa về nhà…”
“Bye bye!”
Đợi đến lúc chiếc Audi trắng sang trọng lui ra khỏi con hẻm nhỏ, cậu Việt kiều lúc này mới ngố một đống trước cửa, phát hiện ra một chuyện động trời tiếp theo. Đó là nhấn chuông cửa gần chết mà không có ai ra mở cửa cho.
“Cái gì vậy trời? Mấy cái người này, không muốn đón tôi về thì đừng có rủ tôi về đây chứ. Bỏ tôi bơ vơ hết lần này đến lần khác là sao? Trời ơi là trời!”
Tử Kỳ giận dỗi ngồi chèm bẹp xuống trước cổng nhà, hắn chăm chú nhìn chiếc hộp khóa điện tử trước cổng, muốn tìm cách gì đó thể mở cửa mà chui vào nhà nhanh nhất có thể.
…
Ngoài sân bay, có một người cũng đang tức chết vì phải đội mưa mà đi tìm hắn. Thậm chí vẫn còn đang thấp thỏm lo sợ không biết hắn có bị ai bắt cóc hay không, gọi ba không được, gọi mẹ cũng không, gọi cho anh trai từ sớm đã không thể rồi, vừa hay lúc ngón tay chạm nhầm vào ứng dụng camera an ninh của gia đình mình.
Chẳng hiểu nổi mắt nhắm mắt mở thế nào lại có thể nhìn Tử Kỳ thành một tên trộm, có chăng vì thao tác lén lút của hắn trông thật khả nghi, hắn đang cố tình phá banh mật mã của hộp khóa điện tử.
“Tưởng gì, nói về hack thì Kỳ làm được…”
Thằng bé thích thú nhấn enter thêm vài lần nữa, đoạn mã code vừa cài đặt từ laptop cá nhân chuyển sang hệ thống của khóa điện tử, bảo mật ở đó xác nhận đã được vô hiệu hóa
Bíp! Cạch!
Những âm thanh thành công vang lên càng làm nụ cười nơi khóe môi hắn cong cong đắc ý.
“Xin lỗi ba mẹ! Tại nhà mình có lỗi với con trước đó nha! Haiz, cũng may là điện thoại hết pin chứ laptop còn xài được, ui da… cái lưng đau quá, phải vô nghỉ ngơi trước mới được!”
Bên trong cánh cổng rào màu đen đầy to cao ấy, có một đoạn sỏi trắng dẫn vào cửa chính, hai bên là hai thảm hoa trắng cỏ xanh. Ánh đèn vàng rọi xuống tạo ra một cảm giác khá êm đềm. Mở cửa cổng được rồi thì lại còn cái cửa chính chết tiệt đang đứng trơ trơ nhìn hắn trêu ngươi, hắn đứng giữa một hàng sỏi trắng, mệt mỏi đưa chân mình hất vài viên sỏi dưới đất.
“Thật là muốn đi tù quá đi đó mà!”
Chiếc vali cá nhân vừa gác lên thềm, kể ra hắn lúc đó cả người ướt nhẹp nước mưa còn đang lạnh chết đi được, lết cái mông ngồi xuống thềm nhà định mở vali lấy ra một ít quà vặt ăn cho đỡ đói. Phía ngoài con hẻm nhỏ ầm ầm vài tiếng động cơ xe máy, chính xác là tiếng xe dừng trước cổng nhà.
Trong lòng hắn khi đó chỉ đơn giản nghĩ ba mẹ hoặc một trong hai anh trai đã về. Nháo nhào ngồi dậy, vội vàng thế nào chẳng hiểu, hắn huơ tay đẩy chiếc vali lăn ra một bên để mà có đà đứng dậy chạy ào ra cửa. Chiếc vali có bốn bánh xe bị hắn đẩy mạnh đến mức lăn ầm xuống hồ thủy sinh gần đó. Nhưng hoàn cảnh của hắn cũng chẳng khá hơn, vừa mới mang vẻ mặt hớn hở đó ào ra cửa, hai mắt đã ngơ ngác to tròn đối diện với cả một dàn nào là dân phòng, nào là cảnh sát.
“Cậu đã bị bắt vì tội phá khóa cửa cố ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp! Yêu cầu cậu theo chúng tôi về đồn trình bày cụ thể!”
“Hả… khoan… khoan đã…”
Xoay lưng chưa đủ mười giây ngắn ngủi. đã ngậm ngùi nhận cái cảm giác hai tay bị bẻ ra sau rồi khóa bằng còng số tám.
Rõ ràng hắn đã tránh hôm qua thứ sáu còn ngày mười ba, nên mới quyết định chọn hôm nay làm ngày trở về. Hắn tính toán định ngày mười bốn tháng hai đẹp đến như vậy. Cớ sao mấy chuyện xui xẻo này cứ đè hắn ra mà tấp hết vào vậy chứ?