[BJYX] Gió Mặt Trời

Chương 11: Thác Dettifoss



Vương Nhất Bác giây trước còn đang thở đều đều, giây sau đột nhiên ngồi bật dậy khỏi sô pha. Tiêu Chiến còn chưa ngủ, bị động tác của cậu dọa cho hết hồn.

“Anh Chiến, sau này anh còn tin vào tình yêu không?”

Hả?

Tiêu Chiến buồn ngủ đến mức hai mí mắt đang đánh nhau, thật muốn phi xuống đất đập Vương Nhất Bác một trận. Hơn nửa đêm rồi còn lên cơn gì vậy?

“Em không ngủ được, đang nhớ đến chuyện ban sáng anh kể trên sông băng.” Vương Nhất Bác nói.

“Chút chuyện đó của anh không đáng để em suy nghĩ đâu.” Tiêu Chiến lạnh giọng. Thật ra, trong lòng anh có chút hối hận vì hôm nay đã kể quá nhiều với Vương Nhất Bác.

“Mau ngủ đi, đừng nói nữa.” Anh đang nghĩ nếu cậu còn nói thêm câu nào nữa, sẽ lập tức xuống giường đánh người.

“Vậy sau này anh sẽ yêu đương với đàn ông hay phụ nữ?” Vương Nhất Bác đúng là không biết điều.

Tiêu Chiến vén chăn, chân trần lao tới bên sô pha, lấy chăn trùm lên đầu Vương Nhất Bác, lung tung đánh hắn mấy bạt tay.

“Sao anh đánh em?” Vương Nhất Bác vừa tránh vừa nói.

Tiêu Chiến tức giận: “Em đáng đánh! Ăn của anh, ở nhờ phòng anh, nửa đêm còn không cho anh ngủ yên!”

“Nhưng anh đánh nhẹ hều à.”

Tiêu Chiến tức đến nghiến răng nghiến lợi. Người này sao có thể vô lại một cách thản nhiên như thế. Đừng nghĩ chỉ với một bình cháo trên sông băng mà đòi thu phục lòng người nhé.

====

Lúc bọn họ rời khỏi sông băng Vatnajökull, lái xe quay về Höfn thì trời đã tối, người đói đến điên rồi. Sáu bảy tiếng liền đi bộ trên sông băng, Vương Nhất Bác chỉ uống một ngụm cháo, phần còn lại đều nhường cho Tiêu Chiến. Cậu dùng nước suối lấp đầy bao tử mình, không đói mới là chuyện lạ.

“Nhanh lên anh Chiến, chúng ta ăn ở nhà hàng hamburger kia.” Cậu dừng xe ven đường xong lập tức lao xuống.

Höfn là trấn nhỏ nổi tiếng về tôm hùm. Vì vậy, mười nhà hàng thì hết tám cái đều bán loại hải sản này. Nhưng Vương Nhất Bác đã quyết định ăn thức ăn nhanh kiểu Mỹ, vì vừa ngon lại giúp no bụng.

Hai người gọi hamburger bò, thêm gà nướng, tôm chiên, bánh khoai tây các loại. Hamburger đã được cắt đôi ở giữa, dùng xiên gỗ nhỏ cố định lại. Hai người rửa tay sạch sẽ, rút xiên ra cầm lên ăn. Nước sốt cùng dầu chiên thịt lẫn vào nhau tràn ra tay, nếu ăn quá chậm sẽ làm bẩn tay áo. Vương Nhất Bác hai ngụm giải quyết xong một cái.

Tiêu Chiến cũng đói nhưng vẫn ăn từng miếng nhỏ, phong cách vô cùng ưu nhã.

Vương Nhất Bác ăn xong hamburger, hút một ngụm lớn coca, dựa vào lưng ghế thoải mái rung chân.

“Anh Chiến, cháo buổi trưa xem như là em mời. Chầu này anh đãi được không?”

Khóe miệng Tiêu Chiến dính một ít nước sốt trắng, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, tôm chiên trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống. Anh liếc Vương Nhất Bác một cái, thầm nghĩ nếu tính kĩ lại thì chẳng phải tiền gạo cũng là do anh trả sao?

Mặc dù thức ăn nhanh kiểu Mỹ đơn giản và thô sơ nhưng tôm viên ở nhà hàng này được chiên rất giòn, thịt bên trong vẫn còn giữ được độ tươi và dai. Lo thưởng thức đồ ăn, Tiêu Chiến bỏ qua cơ hội tốt để cãi lại. Lúc này, Vương Nhất Bác lại đang tròn xoe mắt trông mong nhìn mình, không biết sao anh bỗng nhiên mềm lòng, ậm ừ nói “được”. Vương Nhất Bác vừa nghe thấy, má sữa lập tức bay lên.

Ăn xong, người cọ cơm để người trả tiền ngồi nghỉ ngơi một lát, bản thân chạy sang phía đối diện, dùng súng nước tự động ven đường rửa xe. Chạy cả ngày, xe dính đầy bùn đất. Ngày mai phải xuất phát sớm, không tiện rửa cho lắm.

Tiêu Chiến buồn chán không có việc gì làm, tính thử thời gian trong nước đang là sáng sớm, liền gửi tin nhắn cho Hoàng Tiêu: “Thức dậy chưa? Voice chat xem nào.”

Hoàng Tiêu lập tức gọi điện sang, nhỏ giọng nói: “Tiêu Chiến, cậu muốn chết đúng không? Suýt chút nữa đánh thức George rồi! Tôi đang trong nhà vệ sinh, có chuyện gì mau nói.”

Người này họ Hoàng tên Tiêu, chính là tên đầu tiên thấy sắc quên bạn. Hai ngày trước còn quan tâm Tiêu Chiến đang làm gì, ở với ai. Bây giờ, chỉ biết có mỗi Geogre đang ngủ bên cạnh. Xin lỗi, Tiêu Chiến là ai?

Tiêu Chiến bĩu môi: “Không muốn nghe thì thôi.”

“Đừng, muốn nghe muốn nghe, ở Iceland tìm được bạn giường?”

“Mẹ nó, cậu rốt cuộc có thể đứng đắn một chút không!” Tiêu Chiến nghiến răng: “Hôm nay, tôi đi bộ trên sông băng. Lúc đứng trên đỉnh núi tuyết, thật sự rất xúc động.”

Tiêu Chiến đi thanh toán, sau đó đứng cạnh cửa hàng hamburger, vừa hút thuốc vừa gọi điện với Hoàng Tiêu. Trong giọng nói mang theo sự vui vẻ mà chính anh cũng không nhận ra. Phía đối diện, Vương Nhất Bác vẫn đang hì hục rửa xe.

“Vậy kể tôi nghe thử, cậu sóng vai cùng ai trên đỉnh núi tuyết thế?”

Hoàng Tiêu chẳng có ưu điểm gì, chỉ có radar hóng chuyện là rất nhạy. Hắn vừa nghe thấy giọng Tiêu Chiến liền biết ngay 80% là có tình huống mới.

Tiêu Chiến kể ngắn gọn về cuộc gặp gỡ với Vương Nhất Bác. Nhưng chuyện này không quan trọng. Điều quan trọng là bản thân việc đi bộ trên sông băng rất kì diệu, thật sự khiến anh mở lòng hơn rất nhiều. Dường như tổn thương mà Ngụy Hạo Đông để lại cho anh không lớn như anh đã nghĩ.

“Quan trọng! Ai nói người không quan trọng! Tôi cảm thấy cậu 80% là di tình biệt luyến thành công rồi.” Bỗng nhiên Hoàng Tiêu hăng hái hơn hẳn, không ngừng truy hỏi.

“Nhưng đây là sóng vai trên đỉnh núi tuyết đó, cả đời chưa biết chừng chỉ có một lần như thế.”

Tiêu Chiến phải nói từng chút một như nặn kem đánh răng, giải thích đủ thứ.

Hoàng Tiêu vừa nghe Tiêu Chiến nhìn trúng bạn nhỏ sinh năm 97, kích động đến muốn gào khóc. Bên trái đã có một George, giờ lại thêm một George nữa. Hắn lấy bản thân làm ví dụ, nêu lên một loạt điểm tốt khi có bạn trai niên hạ, dặn dò Tiêu Chiến nhất định phải bắt được Vương Nhất Bác. Tiếp theo nghe đến tên nhóc này ăn chùa ở chùa của Tiêu Chiến liền lập tức sửa lời: “Bạn nhỏ sinh năm 97 thì có thể nhìn trúng cậu điểm nào chứ, đừng nằm mơ nữa, nhất định là cố tình chiếm tiện nghi. Cậu chắc chắn không nắm bắt nổi cậu ta đâu. Tự mình cẩn thận một chút đi, đừng để bị tính kế quá thảm.”

Tiêu Chiến mắng Hoàng Tiêu miệng chó không mọc nổi ngà voi: “Tôi không có hứng thú với Vương Nhất Bác. Huống chi, em ấy cũng không cong. Tôi cũng không để ý chút tiền này, xem như là làm từ thiện đi.”

Sau khi hút thuốc, đợi Vương Nhất Bác rửa xe xong lái tới, Tiêu Chiến mới ngắt máy. Chút thả lỏng trên sông băng lại nhanh chóng bị siết chặt. Thấy Vương Nhất Bác thò đầu ra khỏi ghế lái gọi mình lên xe, một trận tâm phiền ý loạn lại kéo tới.

“Em về trước đi, anh muốn đi dạo một mình.” Anh nói với Vương Nhất Bác.

Chiếc xe Volvo màu đen nhanh chóng chạy đi như một cơn gió. Tiêu Chiến siết chặt nắm tay cất bước. Đi bộ suốt buổi chiều, từ bắp đùi đến mắt cá chân đau nhức không thôi. Anh cũng không biết vì sao bản thân lại đòi đi bộ về khách sạn, mặc dù chỉ tốn khoảng 15 phút.

Thức ăn nhanh kiểu Mỹ vừa rồi quá nhiều dầu mỡ, kém xa so với bình cháo thơm ngon lúc chiều. Vương Nhất Bác ăn chùa ở chùa, nhưng đã nhường cháo cho anh uống khi đói bụng trên sông băng, tạm thời xem như là một tên vô lại có lương tâm đi.

Vừa vào khách sạn Milk Factory, anh đã thấy Vương Nhất Bác đang ngồi ở đại sảnh.

“Sao em không lên phòng?” Tiêu Chiến hỏi.

“Em không có thẻ phòng.”

Vừa nãy rửa xe khiến cả người Vương Nhất Bác ướt đẫm mồ hôi, gò má ửng đỏ vẫn chưa phai nhạt. Khi đứng lên, áo chống gió rộng thùng thình lay động, Tiêu Chiến biết bản thân lại mềm lòng.

====

Cuối cùng, anh vẫn không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác. Anh còn tin vào tình yêu không? Sau này, anh sẽ yêu đương với đàn ông hay phụ nữ?

Người vừa mới thất tình không muốn thảo luận cùng người khác về vấn đề này. Vương Nhất Bác chắc chắn chưa từng thất tình nên mới có thể hỏi ra mấy câu ngu ngốc như vậy.

Sau đó, Tiêu Chiến ngủ thiếp đi. Anh mơ thấy Ngụy Hạo Đông. Trong mơ, hai người nói chuyện rất lâu, sau đó bắt tay giảng hòa. Tay Ngụy Hạo Đông có hơi lạnh. Tiêu Chiến nói tôi nhớ tay anh nhiệt độ rất cao mà. Ngụy Hạo Đông nói bản thân đã rất cố gắng, không còn cách nào khác đành phải tìm phụ nữ kết hôn. Tiêu Chiến nói thật đáng tiếc, anh ôm Ngụy Hạo Đông, cuối cùng còn giữ lấy mặt hắn, hôn một cái. Anh hỏi hắn, tôi có thể khóc không?

Trong mơ, bọn họ cùng nhau khóc. Khi tỉnh lại, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác đang đứng ở mép giường nhìn mình. Đêm khuya ở trấn nhỏ vô cùng tĩnh lặng, một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức người khác. Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ được kéo ra một nửa, ánh trăng theo đó rọi vào bên trong.

“Anh vẫn ổn chứ?” Vương Nhất Bác dừng lại một chút lại nói tiếp: “Sớm biết như vậy, lúc nãy em sẽ không hỏi anh mấy vấn đề kia. Có phải anh vẫn còn đau lòng không?”

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra mình đang khóc, hoảng hốt nhớ đến giấc mơ vừa rồi. Ngoài cửa sổ, gió đã nổi lên khiến bóng cây đung đưa hắt lên mặt anh. Có lẽ dòng khí lạnh đông Greenland đã tràn về.

“Vương Nhất Bác, em thật sự rất nghèo sao?”

Tiêu Chiến ngồi dậy, trên mặt còn đọng nước mắt, không đầu không đuôi hỏi một câu.

“Ừ, phải để dành tiền mua dụng cụ mới.” Vương Nhất Bác giương đôi mắt cún đen lay láy nhưng trong đêm tối lại đặc biệt sáng ngời.

“Máy ghi âm bị hỏng đó hả?”

“Ừ, ngoài nó ra còn mấy thứ khác nữa.”

Tiêu Chiến trầm tư rồi “ồ” một tiếng: “Cho nên, em ăn chùa ở chùa của anh là vì muốn tiết kiệm tiền?”

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc: “Dù sao một mình anh cũng phải tiêu số tiền này, xem như em cùng anh bầu bạn đi.”

“Anh không cần người bầu bạn.”

“Vậy anh cộng cả tiền cơm và tiền khách sạn, chúng ta chia đôi.” Vương Nhất Bác nói.

“Bỏ đi, sau khi đến Akureyri, em sửa xong điện thoại, chúng ta đường ai nấy đi.”

“Được.”

Vương Nhất Bác đóng rèm cửa, trở lại ghế sô pha, kéo chăn lên đắp kín mình.

19

Từ Höfn đến Akureyri khoảng cách hơn 400 km. Buổi sáng trả phòng, ăn sáng xong, hai người lại đi siêu thị mua đồ ăn thức uống. Sau đó, mỗi người tự lên xe mình rời đi. Tiêu Chiến chạy trước dẫn đường, xe Vương Nhất Bác theo sát phía sau.

Thật ra, việc chạy theo xe khác trên đường cao tốc còn mệt hơn so với tự mình lái xe. Điện thoại của Vương Nhất Bác không mở máy được, ngay cả nhạc cũng không thể nghe. Thời tiết không tính là quá đẹp, đêm qua đã bắt đầu nổi gió. Gió càng lúc càng lớn, đá cuội trên đường bị thổi tung lên đập vào cửa kính xe, phát ra tiếng vang dội. Tiêu Chiến lái khá nhanh, trên quốc lộ khoảng cách giữa các xe không nên quá gần. Vương Nhất Bác và anh từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách mà các xe khác không thể chen vào.

Đi hơn một tiếng dọc theo con đường ven biển dài vô tận, cát đen, đá núi lửa, cùng Đại Tây Dương cuồng nộ, khung cảnh không khác gì so với mấy hôm trước.

Tiêu Chiến thỉnh thoảng sẽ bật đèn flash kép giảm tốc độ, sau đó dừng xe ở một trấn nhỏ phía eo biển đông bắc để hút thuốc. Nơi đó luôn có cảng tránh gió. Vương Nhất Bác cũng sẽ dừng theo, xuống xe hóng gió, nhìn những chiếc thuyền đang neo đậu phía xa cùng chim biển bay lượn.

“Hôm nay chúng ta có thể đến được Akureyri không?” Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến dập tắt điếu thuốc: “Chắc là có thể.”

“Cho em nhìn chỉ đường một chút được không?”

Tiêu Chiến mở Google maps, đưa cho Vương Nhất Bác.

Còn chưa đi được 1/3 đoạn đường. Tâm trạng hai người có chút rầu rĩ. Sau khi đi qua trấn nhỏ, quốc lộ phía trước sẽ tách khỏi đường ven biển. Chờ thoát khỏi màu xám đen bao trùm của bờ biển phía đông nam, có lẽ tâm trạng sẽ cảm thấy tốt hơn. Nếu có thể thấy được màu xanh của thảm rêu hay màu đỏ của thung lũng thì càng tuyệt hơn nữa. Giả sử không có thì đỉnh núi tuyết cũng được. Khung cảnh nào sẽ hiện ra ở đoạn đường phía trước, không ai có thể biết được.

“Anh đặt khách sạn ở Akureyri chưa?” Vương Nhất Bác hỏi.

“Vẫn chưa.”

“Ò.”

Tiêu Chiến từng nói, đến Akureyri cậu tự đi sửa điện thoại, chúng ta đường ai nấy đi. Có lẽ anh cố tình nói chưa đặt trước khách sạn, tránh cho lại có người tìm đến cọ cơm cọ chỗ ở.

“Chưa đặt là đúng đấy, lỡ hôm nay không đến được Akureyri thì sao?” Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu.

Vương Nhất Bác phóng to bản đồ, chỉ vào con đường núi ở phía bắc cách xa quốc lộ 1: “Dọc theo con đường này có thể đến được thác Dettifoss (1). Nghe nói đây là thác nước tráng lệ nhất Châu Âu, không muốn đi xem thử à?”

Dọc theo đường đi ở Iceland đều là các thác nước lớn nhỏ. Những khi gió lớn còn có thể nhìn thấy thác nước dựng ngược, dòng chảy bị gió thổi ngược, phun thẳng lên trời. Mưa xong mà gặp thác nước sẽ có cầu vồng đôi (2). Suốt đường đi Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn, ngắm mãi không chán, anh thật sự rất thích ngắm thác nước. Chẳng qua nếu đi thác Dettifoss, hôm nay có thể không đến được Akureyri, cao lắm là chỉ qua đêm được ở hồ Mývatn (3) gần đó.

Thấy Tiêu Chiến do dự, Vương Nhất Bác lại nói: “Chỗ đó còn là bối cảnh của bộ phim 《Bí ẩn hành tinh chết》đấy.”

Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời. Anh vốn dĩ muốn từ chối. Bởi vì dọc đường đến đây, anh càng nghĩ càng cảm thấy mấy lời nhảm nhí của Hoàng Tiêu khá có lý. Anh không thích bản thân bị xem như tên ngốc.

“Anh Chiến, dù sao cũng đến đây rồi.”

Chính câu nói “dù sao cũng đến rồi” đã dụ biết bao người lên thuyền giặc, Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ. Vì vậy lại đồng ý, đây rõ ràng không phải phong cách làm việc của anh. Sau khi tới Iceland, nói chính xác hơn là sau khi quen biết Vương Nhất Bác, anh đã phá vỡ nguyên tắc quá nhiều lần. Tâm phiền ý loạn, đi hay không đi cũng đều khó nghĩ.

Hai chiếc xe việt dã một trước một sau nối đuôi nhau rời khỏi quốc lộ 1, lái vào quốc lộ 864 hẹp hơn để đến ngắm thác Dettifoss trước khi trời tối.

Vương Nhất Bác chính là kiểu đột xuất nảy ra ý tưởng sẽ lập tức muốn đi. Cũng may Tiêu Chiến là một người có kế hoạch. Anh tính toán thời gian đi và về, chắc chắn có thể đến được hồ Mývatn trước nửa đêm, thậm chí đã xem qua trước khách sạn ở đó. Nếu thuận lợi, không chừng còn có thời gian ngâm suối nước nóng hồ Mývatn.

Nhưng Iceland vĩnh viễn sẽ không đi theo kế hoạch mà bạn định sẵn.

Người Viking trước khi làm việc sẽ không lên kế hoạch tỉ mỉ. Bởi vì họ biết được ở Iceland nằm gần vòng Bắc Cực này, nhiệt độ, gió mùa, núi lửa, hải lưu, tất cả đều có thể biến hóa khôn lường, dễ dàng phá vỡ hết thảy quy luật thông thường. Kế hoạch càng chi tiết thì càng có nhiều tình huống bất ngờ phát sinh.

Người sinh sống và làm việc an ổn hơn 30 năm ở thành phố như Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu được đạo lý này. Anh được bảo vệ quá tốt, đến mức khi yêu đương cũng phải kiềm nén bản thân, ở trong bóng tối trốn tránh suốt 6 năm, sợ một khi đứng dưới ánh mặt trời sẽ “mất đi lớp bảo vệ” đó. Không ai nói cho anh biết, trốn trong bóng tối cũng sẽ “mất đi lớp bảo vệ”, thậm chí không có tư cách để lớn tiếng lên án.

Vương Nhất Bác thì khác, một mình lăn lộn nếm trải đủ mọi khó khăn từ khi còn nhỏ như cậu đã sớm quen với thế sự vô thường. Vì vậy, khi xe của Tiêu Chiến bị kẹt lại ven đường, cậu đã dự liệu trước nơi sẽ qua đêm tối nay. Tâm trạng không hề suy sụp chút nào.

Quốc lộ 864 không quá dốc nhưng có rất nhiều khúc cua. Lốp xe việt dã ở Iceland có gắn đinh sắt chống trượt, bám chắc vào mặt đường, chỉ cần mặt đường không kết băng dày thì hầu như không có đoạn đường nào khó đi.

Hai người đi lên đường núi không bao lâu thì trời trở lạnh, tuyết bắt đầu rơi. Tuyết rơi dày liên tục suốt một tiếng, vì vậy bọn họ chỉ có thể đi chậm lại. Tuy nhiên, điều này đối với đứa con Trùng Khánh như Tiêu Chiến mà nói là chuyện may mắn. Vì người miền nam thích nhất là tuyết.

Dọc đường đi chỉ toàn là tuyết, không thấy bóng người. Đoạn đường phía trước cũng không thấy dấu bánh xe in trên tuyết, làn đường ngược lại cũng không có. Hoặc là có, nhưng đã nhanh chóng bị lớp tuyết mới bao phủ.

Tiêu Chiến lái xe chậm. Tuyết rơi khiến trời tối nhanh hơn, muốn đến được thác Dettifoss trước khi mặt trời lặn là chuyện không thể nào. Vậy chi bằng thong thả tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp này.

Chạy đến một khúc cua lớn ngay sườn núi, chiếc xe dường như bị chệch đi về phía trước bên phải rồi đột ngột dừng lại. Tiêu Chiến vừa nhấn ga vừa điều chỉnh tay lái, xe vẫn không di chuyển. Anh không có nhiều kinh nghiệm lái xe ở nơi hoang dã, nhất thời có chút hoang mang.

Vương Nhất Bác đậu xe ở phía sau, bước tới. Cậu cúi người kiểm tra bánh trước và bánh sau của xe Tiêu Chiến. Anh mở kính cửa sổ, bỗng một trận gió lớn thổi tới khiến Vương Nhất Bác lảo đảo dựa vào cửa ghế lái. Đầu tóc bị gió thổi rối tung như tổ quạ. Những bông tuyết thi nhau chui vào trong xe.

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Chiến lớn tiếng hỏi Vương Nhất Bác.

“Gió nổi lên rồi.” Vương Nhất Bác cũng hét lên trả lời. Gió tuyết bắt đầu cuồng nộ, phải tăng âm lượng mới có thể nghe thấy.

“Xe của anh bị sao vậy?” Tiêu Chiến hỏi.

“Bánh phải bên trước bị rơi xuống dưới đường.” Giọng Vương Nhất Bác nhàn nhạt, nghe qua như không phải vấn đề gì lớn.

Tiêu Chiến xuống xe xem thử. Cỏ mọc ven đường rất cao, bị tuyết lớn bao phủ gần như ngang với mặt đường, rất khó phân biệt lằn ranh với quốc lộ, khi quẹo cua rất dễ bị rơi xuống.

“Phải làm sao đây?”

“Để em thử xem.”

Vương Nhất Bác đeo găng tay, chọn một món phù hợp từ hộp dụng cụ trên xe Tiêu Chiến. Cậu đẩy tuyết đọng ở phía trước bánh xe ra, lại dùng chân đạp phẳng, sau đó bảo Tiêu Chiến lên xe nhấn ga khởi động thử. Kết quả, bánh xe vẫn không chuyển động. Thử đi thử lại mấy lần đều vô dụng, bánh xe ma sát với mặt đường bốc lên mùi cao su cháy lẫn vào gió tuyết chui vào trong xe. Lúc này, Tiêu Chiến mới ý thức được, xong đời, tình hình không ổn chút nào.

Anh dừng lại một lúc, đợi mùi cao su tản đi bớt rồi thử lại lần nữa, xe vẫn không nhúc nhích. Vương Nhất Bác vỗ đầu một cái, đúng rồi, trong cốp sau không phải có dụng cụ nâng sao?

Vương Nhất Bác chèn đồ nâng vào dưới bánh xe, lui về sau, thành thạo đạp vài cái.

“Vương Nhất Bác, em còn biết sửa xe?”

“Ừ, lúc nhỏ đi làm thuê, việc gì cũng làm.”

Chiếc xe không hề di chuyển. Nơi tiếp giáp giữa quốc lộ và bãi cỏ thật sự không bằng phẳng, đồ nâng căn bản không thể mượn lực. Trên xe Vương Nhất Bác cũng có một đồ nâng, cậu dứt khoát cầm tới, một trước một sau chèn cố định hai bên bánh xe. Hai người đồng thời dùng lực, nhưng vẫn không có tác dụng.

“Nếu có người giúp thì tốt rồi.” Vương Nhất Bác nói.

“Nếu không có ai giúp thì sao?”

Vương Nhất Bác không lên tiếng.

“Hỏi em đó, nếu không có người giúp thì phải làm sao?” Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Thế mà Vương Nhất Bác lại đang cười.

“Em cười cái gì!”

“Vậy thì bó tay rồi, xem ra tối nay sẽ mắc kẹt ở đây.” Vương Nhất Bác muốn nhịn cười, nhưng thất bại.

“Cái gì!!!” Tiêu Chiến bừng tỉnh, giơ nắm đấm về phía Vương Nhất Bác.

“Xin lỗi anh Chiến, thành thật xin lỗi. Em nào có biết sẽ gặp gió tuyết mạnh như vậy. Điện thoại của em lại không thể sử dụng, không có cách tra dự báo thời tiết mà.”

“Ý em là đang trách anh không chịu kiểm tra dự báo thời tiết bằng điện thoại của mình?”

“Em có nói vậy đâu. Là anh tự mình nói.” Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, đã chiếm tiện nghi mà còn ra vẻ.

Trời càng lúc càng tối, dải phản quang trên áo khoác Tiêu Chiến càng thêm phát sáng. Hai người bị gió thổi lạnh đến rụt cổ. Tiêu Chiến nghiến răng, dù sao trên quốc lộ cũng không có ai, anh hét lớn: “Vương Nhất Bác! Vì sao ở chung với em chưa từng gặp được chuyện nào tốt vậy!”

Một cái tay mang theo bao tay dày hướng Vương Nhất Bác đấm tới, bị một cái tay khác nắm cổ tay chặn lại. Tiêu Chiến lại tiếp tục đánh, lại bị đỡ được. Hai cánh tay đan chéo bị Vương Nhất Bác đẩy đi về phía trước. Trên mặt tuyết mềm xốp hiện ra một loạt dấu chân, kéo dài từ xe Tiêu Chiến đến thẳng bên cạnh chiếc Volvo màu đen của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhìn thấy bông tuyết đọng trên lông mi dài rậm của Vương Nhất Bác. Một hạt bé xinh, cậu chớp mắt một cái lập tức rơi xuống. Một khắc kia cảm giác tựa hoa tuyết, thoáng qua rồi vụt mất, khiến người trân trọng không nỡ buông tay.

“Vương Nhất Bác, trên tóc em có thật nhiều tuyết nha!”

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, giả vờ dùng tay phủi nhẹ bông tuyết trên đỉnh đầu, cúi đầu len lén cười. Thừa dịp Vương Nhất Bác cúi đầu, chỉ có vài giây ngắn ngủi, Tiêu Chiến cũng không che giấu nụ cười trên gương mặt.

“Trên tóc anh cũng có nhiều tuyết kìa.”

“Hả? Thật không?”

Như hai tên ngốc.

“Quá lạnh rồi. Dù sao cũng không đi được nữa, trước tiên lên xe em ăn chút đồ lót dạ đi.” Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến vào ghế phụ lái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.