*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 6: Âm dương mưu
So với năm trước, mùa đông năm nay Kiến An không có tuyết rơi, thế nhưng lại đặc biệt rét buốt. Nhưng Hà Nam Hà Bắc có tuyết rơi dữ dội không ngừng, tuyết đọng vừa dày vừa nặng, đã đè sập rất nhiều phòng ốc nhà cửa mà dân chúng tự xây, mấy vạn dân không có nhà để về, lưu lạc đầu đường. Nha dịch của quan phủ mỗi ngày đi tuần vào sáng sớm đều có thể phát hiện ra mấy chục thi thể đông cứng trên đường lớn. Thừa tuyên Bố chính sứ* của hai tỉnh đã mở cả kho lương lẫn kho bạc để cứu tế nạn dân, tiếc rằng cũng chỉ như muối bỏ biển, không thể không dâng tấu lên triều đình, xin cấp phát quốc khố để cứu trợ thiên tai.
(*Thừa tuyên Bố chính sứ: Năm 1376. triều Minh Trung quốc xóa quan chế Tam tỉnh, bãi bỏ Trung thư tỉnh, thiết lập Bố chính sứ ty là cơ quan quản lý cấp tỉnh, thay chức Tham tri chính sự thành Thừa tuyên Bố chính sứ, là cơ quan hành chính phụ trách các vấn đề tài chính, thuế khóa, và tuyên truyền chính sách, chủ trương của triều đình trong tỉnh mà ty được lập. Song song với chức Bố chính sứ phụ trách việc hành chính, nhà Minh còn lập thêm chức Đô chỉ huy sứ nắm quân sự, và Án sát sứ đảm nhiệm việc an ninh, hình luật trong tỉnh.)
Từ sau khi Sùng Thanh đế kế vị, bình quân cứ cách hai năm sẽ gặp phải một lần thiên tai, lần này phương Bắc tuyết rơi dữ dội dẫn đến tai vạ, ban đầu tình hình vẫn chưa đủ để khiến ông phải quá coi trọng, chỉ ra lệnh cho Nội các cùng bộ Hộ chung tay giải quyết. Hơn một tháng sau Hoàng thượng lên triều mới bắt đầu hỏi đến, Thượng thư bộ Hộ là Từ Phó trả lời cũng uyển chuyển khéo léo, nhưng Hoàng thượng nghe được chính xác những gì cần nghe, số nạn dân không những không giảm bớt, ngược lại còn ngày càng tăng thêm, đã mở quốc khố cấp phát năm trăm vạn lượng, nhưng chỉ giống như là chảy vào biển lớn, chẳng để lại chút ảnh hưởng nào.
Hai tỉnh Hà Nam Hà Bắc, dân gặp thiên tai cũng gần mười vạn, năm trăm vạn lượng bạc thì có thể giải quyết được vấn đề gì? Hoàng thượng tính sơ sơ cũng đã thấy không đủ, lệnh cho bộ Hộ phát thêm một ngàn vạn lượng bạc nữa để cứu nạn thiên tai. Từ Phó không thể không báo cáo tình hình thực tế: đầu năm sau khi phân phát xong quân lương cho các nơi, quốc khố vốn đã trống rỗng, hiện giờ bạc tồn lại cũng chỉ còn hơn ba trăm vạn lượng.
Buổi thượng triều ngày hôm nay, lấy việc thảo luận vấn đề này làm trọng điểm, Hoàng thượng ngồi ở ghế cao trên đại điện, lạnh giọng hỏi:
“Quân lương năm nào cũng phát, cũng không phải là một khoản chi đột phát, tại sao có thể lấy ra làm lý do qua loa tắc trách?”
Thái tử Tạ Tuấn kịp thời đứng ra giải vây cho cữu cữu mình, gã kính cẩn lễ phép nói:
“Xin Phụ hoàng bớt giận. Phụ hoàng lệnh cho nhi thần cùng phối hợp giải quyết công việc của bộ Hộ, nhi thần không dám chậm trễ, sổ sách ở bộ Hộ, nhi thần cũng đã sớm thuộc nằm lòng. Quốc khố trống rỗng thật sự không phải là do phân phát quân lương mà thành, thế nhưng Từ Các lão là người ôn hòa nhã nhặn, không muốn bị người khác hiểu lầm là mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng, cho nên vẫn mong Phụ hoàng đừng trách cứ Các lão.”
Hoàng thượng nhìn gã, nói:
“Ý của Thái tử là, ngươi sẽ thay Các lão làm “người xấu” sao?”
Tạ Tuấn quỳ xuống rồi hành lễ:
“Nhi thần nghĩ rằng, chỉ cần là vì nước vì dân, vậy thì không phân tốt xấu, chẳng qua là làm hết chức trách, hoàn thành bổn phận của chính mình mà thôi.”
Hoàng thượng gật đầu, sắc mặt hòa hoãn đi phần nào, ý bảo Thái tử bình thân. Tạ Tuấn lập tức đứng lên, nói giống hệt như đọc sách:
“Năm Sùng Thanh thứ mười lăm, quốc khố dự toán chi cho các hạng mục tổng hai nghìn một trăm sáu mươi vạn lượng. Năm Sùng Thanh thứ mười sáu, quốc khố thu thuế tổng được ba nghìn sáu trăm tám mươi bốn vạn lượng, số bạc quốc khố đã chi trên thực tế là bốn nghìn bốn trăm tám mươi vạn lượng, cả năm số chi vượt số thu hơn tám trăm vạn lượng.”
Gã tạm dừng một lát, sau đó mới nói tiếp:
“Tám trăm vạn lượng chi vượt mức này, chủ yếu là do bộ Binh cùng bộ Công mà thành. Bộ Binh chế tạo chiến thuyền, dùng nhiều hơn so với dự toán ba trăm vạn lượng. Còn bộ Công năm ngoái tu sửa đê ở Chiết Giang, chi vượt mức bốn trăm vạn lượng.”
Thượng thư bộ Binh Trần Kế Bồi cùng Thượng thư bộ Công Bùi Trí, đều là môn sinh của Thủ phụ Nội các Vạn Tùng, mà con rể của Vạn Các lão, Yến vương Tạ Ngật được Sùng Thanh đế ra lệnh cùng giải quyết công việc của bộ Binh. Tạ Tuấn nói những lời này coi như đã chĩa thẳng mũi giáo về phía bè cánh Yến vương, ý tứ chính là quốc gia không có tiền, cũng là bởi vì có kẻ tham ô hoang phí, bộ Hộ chỉ quản lý tiền bạc, không còn bất kỳ cách nào khác cả.
Bộ Binh cùng bộ Công đương nhiên là không chịu đội cái nồi này, Trần Kế Bồi và Bùi Trí một trước một sau lên tiếng, đưa ra chứng cứ vô cùng thuyết phục rằng, làm thuyền cùng sửa đê bị vượt chi là trong phạm vi hợp lý. Bọn họ không làm chuyện gì thẹn với lòng, cho nên không sợ quỷ gõ cửa, nếu như triều đình có điều hoài nghi, hai người cũng cực kỳ bằng lòng phối hợp với bộ Hộ, tra rõ ràng từ những khoản nhỏ nhất để cung cấp bằng chứng đối chiếu.
Tạ Tuấn há lại bằng lòng buông tha dễ dàng như vậy? Hàng năm gã đều làm việc ở bộ Hộ, biết rõ bất kỳ một khoản sổ sách nào triều đình chi ra, chỉ cần tìm sâu đào kỹ, chắc chắn sẽ moi móc ra vấn đề gì đó. Bạc từ trên rót xuống qua tay nhiều người như vậy, kiểu gì cũng có một hai người không sạch sẽ. Gã một bên châm chọc khiêu khích hai vị Thượng thư, một bên nỗ lực khuyên Hoàng thượng phái gã đến bộ Binh và bộ Công để kiểm toán.
Sùng Thanh đế bị bọn họ làm cho đau cả đầu, nâng tay lên day day huyệt Thái dương. Vạn Tùng vẫn luôn bảo trì im lặng, lúc này nhìn thấy thời cơ đã đến mới đứng ra nói:
“Lão thần nghĩ rằng, việc kiểm toán muốn tra khi nào cũng được, Thái tử điện hạ không cần nóng lòng trong chốc lát. Việc cấp bách hiện nay, là phải nghĩ cách xem làm thế nào lấp đầy quốc khố, gom bạc đưa đến Hà Nam Hà Bắc cứu nạn thiên tai.”
Lời này của ông nói trúng tâm tư của Thiên tử, Hoàng thượng nhìn ông tràn ngập chờ mong, nói:
“Vạn Các lão có thượng sách gì không?”
“Trong các hạng mục chi tiêu của triều ta bao năm qua tới nay, có một hạng mục có tính co dãn cực lớn, thậm chí có thể cắt giảm luôn. Ý lão thần muốn nói, đó chính là những khoản bạc vay mượn của quốc khố.”
Vạn Tùng tuy là Thủ phụ Nội các, thế nhưng tuổi thì kém Từ Phó một chút. Ngày trước ông là Ân khoa Trạng Nguyên, sau đó có công trợ giúp Sùng Thanh đế đoạt vị, sau khi Sùng Thanh đế đăng cơ thì bèn cho ông nắm quyền điều hành Nội các, mỗi khi có việc lớn hoặc là việc quan trọng, dù gì thì gì vẫn muốn nghe qua ý kiến của ông thì mới yên tâm. Một khi Vạn Tùng đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không dám ngắt lời, chỉ tiếp tục nghe ông nói:
“Lúc Đại Tề lập quốc, có trăm thứ dang dở đang đợi hoàn thành, quan viên bổng lộc ít ỏi, đến nuôi gia đình sống tạm qua ngày cũng khó khăn. Bởi vậy nên Thái tổ Hoàng đế của triều ta mới hạ chỉ, cho phép quan viên ở trong kinh thành có thể mượn bạc từ quốc khố. Tình hình bây giờ dĩ nhiên đã khác xưa, thu nhập từ thuế của quốc gia đã tăng lên gấp mấy lần, cuộc sống của dân chúng yên ổn, có thể nói là quốc phú dân an, nhưng mà khoản bạc vay mượn của quốc khố lại chưa từng giảm đi chút nào, ngược lại còn tăng theo từng năm. Thử nghĩ, lấy bổng lộc tiêu chuẩn của quan viên ở kinh thành hiện giờ, liệu có mấy người là thật sự nóng lòng cần bạc cứu mạng cho nên không thể không chìa tay vay quốc khố? Theo như lão thần thấy, phần lớn những người trong số này, căn bản là có suy nghĩ được vay mà không vay thì phí, muốn kiếm chút béo bở từ quốc gia. Những năm thái bình thì thôi đi, hiện giờ quốc gia gặp nạn, theo lý bọn họ cũng nên trả lại bạc thiếu, để triều đình có thể dùng phần tiền này đi cứu tế dân chúng.”
Hoàng thượng cũng đồng tình phần nào, thật ra ông sớm đã có ý nghĩ muốn hủy bỏ mục vay bạc từ quốc khố này. Chẳng qua là những người vay bạc có liên quan đến quan viên tiền triều, phần lớn bọn họ đều là những vị có công huân to lớn, trong triều lại có danh vọng thật lớn, ngay cả bản thân Sùng Thanh đế cũng không muốn đắc tội với những người này, cho nên nói đến việc đi đòi bạc nợ, nghe thì dễ dàng, nhưng lại là một việc vừa khó khăn vừa dễ đắc tội với người khác. Hoàng thượng nói:
“Lời Các lão nói rất đúng, chẳng qua là, nên phái ai đi thúc giục trả bạc nợ mới thích hợp?”
Vạn Tùng ung dung bình thản mà quay sang Tạ Tuấn cùng Từ Phó, nói:
“Thái tử điện hạ cùng giải quyết công việc ở bộ Hộ, cúc cung tận tụy, chắc chắn là hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc việc này. Hơn nữa, Thái tử thân là Thái tử, làm gì có quan viên nào dám không nể mặt Thái tử chứ? Bởi vậy, lão thần nghĩ rằng, đương nhiên để Thái tự điện hạ tự mình ra mặt đi đòi lại bạc nợ, là thích hợp nhất.”
Đang giữa mùa đông giá rét, thế nhưng Tạ Tuấn đứng ở chỗ đó, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng sau lưng. Gã vốn muốn mượn cơ hội này đi thăm dò sổ sách của bè phái Yến vương, tiếp đến từ dưới xét lên trên để vặn đổ Yến vương. Gã chưa từng nghĩ rằng sẽ bị Vạn Tùng chơi lại một vố như vậy. Không nói đến chuyện trong số những người mượn bạc đều là phụ tá của Đông Cung gã, cho dù là những người không có quan hệ gì với gã, gã đi thu nợ, thu không được Hoàng thượng sẽ cảm thấy gã tầm thường không có năng lực, mà thu được thì cũng là đắc tội với toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong thành Kiến An. Vị trí Thái tử này, gã còn có thể ngồi vững sao? Dù cho số gã may mắn có thể thuận lợi đăng cơ, tương lai làm hoàng đế, làm sao dám chắc chắn sẽ không có ai tính toán? Một chiêu này của Vạn Tùng làm cho gã tiến không được mà lùi cũng không xong, đúng thật là tàn nhẫn!
Trong lúc Tạ Tuấn đang kinh hồn táng đảm, lại nghe thấy Hoàng thượng mở miệng:
“Thái tử thân là Thái tử, trẫm vẫn luôn hi vọng nó tọa trấn Đông Cung, những việc vặt vãnh lại rắc rối này, vẫn là nên giao cho những người bên cạnh nó làm thì hơn.”
Tạ Tuấn không dám thả lỏng, sợ rằng Vạn Tùng sẽ bám chặt không buông, không nghĩ rằng Vạn Tùng thế mà lại dễ dàng buông tha cho gã, sửa lời nói:
“Hoàng thượng thánh minh, là thần sơ sót. Yến vương điện hạ phải trợ giúp thần xử lý công việc ở bộ Binh và bộ Công, đương nhiên là cũng không thích hợp làm việc này. Vậy thì…” Ông trầm ngâm trong giây lát, thuận miệng nói: “Lão thần cả gan, có thể thỉnh Ngũ điện hạ ra mặt được không? Trong kinh thành Ngũ điện hạ quan hệ rộng, nhiều bạn bè, thật ra cũng là một người thích hợp để lựa chọn.”
Hoàng thượng im lặng một lát, mở miệng gọi:
“Tạ Doãn.”
Tạ Doãn nhanh nhẹn bước ra khỏi hàng, hành lễ nói:
“Có nhi thần.”
“Ngươi có bằng lòng nhận việc này hay không?” Giọng điệu của Hoàng thượng vô cùng ôn hòa: “Nếu như ngươi không muốn, cũng không cần miễn cưỡng.”
Tạ Doãn mặt không đổi sắc, nói:
“Nhi thần tình nguyện chia sẻ ưu lo cùng phụ hoàng, chẳng qua là nhi thần lo liệu việc lần này, còn cần một người giúp đỡ.”
“Ồ?” Hoàng thượng nói: “Ngươi muốn ai?”
“Nhi thần cầu xin phụ hoàng tạm thời cho phép nhi thần được quyền chỉ huy Cẩm Y Vệ, mời Hoắc Chỉ huy sứ cùng nhi thần đi ban sai*.”
(*Ban sai: Việc bắt người và trưng thu tài sản cho triều đình ngày xưa.)
Tạ Doãn đợi trong chốc lát, không nghe thấy tiếng đáp lại, đành phải cười cười bổ sung:
“Xin Phụ hoàng cứ yên tâm, trong lòng nhi thần tự biết giới hạn, tuyệt đối sẽ không hô đánh hô giết hoặc là đụng đến mạng người.”
“Thôi được rồi.” Hoàng thượng nói: “Chuẩn tấu. Mạc Ngôn thay trẫm truyền chỉ, Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ Hoắc Bắc Lương trợ giúp Ngũ hoàng tử đi thu hồi bạc thiếu, nghe lệnh làm việc, không cần phải bẩm báo trước với trẫm.”
Sau khi hạ triều, Tạ Doãn bèn đến bộ Hộ lấy danh sách quan viên nợ bạc. Ngôn Băng Vân không thể theo hắn lên triều, bởi vậy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy quan viên lớn nhỏ của bộ Hộ đều dùng ánh mắt vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa để nhìn Tạ Doãn, lập tức tự biết chắc chắn không phải là tin tốt gì. Đợi đến khi hai ngươi bước ra khỏi cửa cung, y mới hỏi hắn:
“Điện hạ đã nhận làm một chuyện khó giải quyết sao?”
Tạ Doãn mặc một thân triều phụ tối màu, càng làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc, hắn đưa bình nước nóng ủ tay cho Ngôn Băng Vân, chỉ nói:
“Ngươi đứng ngoài điện chờ ta, có lạnh lắm không?”
Ngôn Băng Vân giật mình, lập tức đáp:
“Vất vả điện hạ nhớ mong, ty chức ở Bắc Cương đã sớm quen, không sợ lạnh.”
Tạ Doãn vẫn nghiêm túc nhìn y, nói:
“Mũi ngươi đỏ hết cả lên rồi kìa.”
Ngôn Băng Vân bị y nhìn chằm chằm như vậy thì rất không thoải mái, cúi đầu xuống nói:
“Ty chức không ngại.”
“Mùa đông năm nay lạnh thật đấy.” Tạ Doãn thở dài, quay đầu tiếp tục bước đi, “Vừa rồi ngươi hỏi gì ta nhỉ?”
“Có phải là điện hạ… phải đi xử lý việc gì đó rất khó giải quyết không? Vừa rồi lúc ở bộ Hộ, mấy quan viên kia…”
“Giống như đang chờ mong nhìn thấy ta biến thành trò hề?” Tạ Doãn không quá để ý, cười nhạt nói: “Việc này nếu như rơi xuống đầu kẻ khác, thì đó thật sự là một củ khoai lang nóng bỏng tay, tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó trăn trở trằn trọc, suốt đêm khó ngủ.”
“Là việc gì vậy?”
“Đi thu hồi bạc nợ quốc khố. Nói thẳng ra ấy, chính là cầm giấy vay nợ đến nhà mấy vị quan to hiển quý để đòi nợ. Triều đình không còn tiền để cứu trợ thiên tai, đành phải tìm đường khác để đi.”
Ngôn Băng Vân không hiểu rõ lắm, hỏi lại:
“Việc này… khó ở chỗ nào? Thiếu nợ thì phải trả là chuyện đương nhiên trên đời, hơn nữa điện hạ thân là hoàng tử tôn quý, bọn họ dám kháng mệnh sao?”
Tạ Doãn nhìn hắn rồi cười cười:
“Tiểu Ngôn, ngươi ấy à, đúng là ngây thơ hồn nhiên đến mức đáng yêu luôn ấy! Ngươi chỉ giỏi quản những việc trong quân rồi đánh giặc, mấy việc quanh quanh co co trong quan trường lại chẳng biết gì hết! Mấy người nợ tiền này đều là ai cơ chứ? Đến ngay cả Phụ hoàng ta cũng phải nể mặt mấy vị con cháu thế gia công huân quý tộc này ba phần. Bọn họ đương nhiên sẽ không dám không nể mặt ta, nhưng có cái gọi là bằng mặt không bằng lòng, còn có cái gọi là ngoài mặt thì nghe trong lòng oán thầm, ngươi cũng nghe nói rồi phải không?”
Tuy rằng trong mắt Tạ Doãn lấp lánh ý cười, nhưng Ngôn Băng Vân không cảm thấy từ “đáng yêu” kia là đang có ý khen y.
“Ý điện hạ là, cho dù hoàng tử tới cửa đòi nợ, những người này cũng sẽ không dễ dàng trả tiền?”
Tạ Doãn nói:
“Bọn họ nghĩ rằng ta sẽ không cách nào làm khó dễ bọn họ, cho nên sẽ chỉ giả ngu giả ngơ bán thảm. Muốn móc tiền từ trong túi bọn họ ấy hả, nếu không nể mặt làm tới thì bó tay chịu chết. Thế nhưng một khi không nể mặt làm tới, tính ra thì cũng phải có đến hơn phân nửa quan viên trong thành Kiến An sẽ kết thù với ta.”
“Nếu như vậy, sao điện hạ phải nhận việc lần này?” Ngôn Băng Vân ngẫm nghĩ, thuận miệng nói: “Chi bằng về phủ giả bệnh, mượn cớ từ chối.”
Tạ Doãn bỗng nhiên cười rộ lên, vẻ mặt buông lỏng, chỉ vào y rồi nói:
“Vừa rồi còn khen ngươi ngây thơ, hóa ra là khen sai rồi. Ngươi cũng xảo quyệt lắm chứ, là một con hồ ly nhỏ.”
Ngôn Băng Vân không biết phải tiếp lời kiểu gì, cũng may Tạ Doãn nhanh chóng giải thích:
“Bởi vì việc này chỉ có ta là có thể làm. Tất cả Hoàng tử đều sợ đắc tội quan viên trong kinh thành, phụ hoàng lại càng không có khả năng để Thái tử trước khi kịp kế vị đã mất hết lòng người. Chỉ có vị Ngũ hoàng tử không bè không phái, không có dã tâm cũng không có khát vọng như ta đây, mới không sợ đắc tội những người đó.”
Nếu đã không có dã tâm, không ôm hoài bão chính trị, đẩy những việc như thế này cho kẻ khác cũng không đáng lo ngại, vì sao còn phải đã biết khó vẫn đâm đầu vào chứ?
Ngôn Băng Vân dần dần hiểu rõ, thấp giọng nói:
“Điện hạ là không muốn Hoàng thượng phải lo nghĩ, cũng không nhẫn tâm nhìn dân chúng vô tội chịu nạn, cho nên mới nhận cái việc phí công phí sức lại không được lợi lộc gì này.”
“Ngươi cũng đừng nói quá tốt về ta như vậy, tương lai có ngày nào đó ta để lộ nguyên hình là một tên ăn chơi trác táng, sợ là sẽ làm ngươi thất vọng lắm đó.” Tạ Doãn nháy mắt với y, nói: “Đi thôi tiểu hồ ly, về phủ thay quần áo đã, sau đó bản hoàng tử dẫn ngươi đi đòi nợ!”
Ừ, em iu khỏe gòi, để pé dẫn em iu đi đòi nợ cho pố:))))
rủ hẳn cờ rớt đi đòi nợ thế này thì pé là nhất, nhất pé gồi, khum ai chơi lại pé:))))