Bình Yên Bên Anh

Chương 25: Mưa tanh gió máu



Khiêm bồng Nhi vào viện tầm hơn 9 giờ, bệnh viện vắng tanh, bàn trực y tá cũng không thấy người. Anh đặt Nhi lên giường trong phòng cấp cứu, dáo dác chạy tìm bác sĩ. Tới khu phòng trực, thấy quạt trần trong phòng chạy vù vù, sau cái tủ sắt đựng hồ sơ hình như là giường ngủ cho bác sĩ trực. Khiêm nắm tay đấm vào khung kính trên cánh cửa nhôm. “Xoảng”, khung kính vỡ vụn rơi xuống đất tạo thành tiếng chói tai. Ông bác sĩ trực giật mình, lồm cồm bò dậy, với lấy áo blouse khoác vào người, ngó ra. Khiêm thò tay mở chốt khóa đi vào, mặt đằng đằng sát khí. Bác sĩ nhìn đống kiếng vỡ, bàn tay Khiêm máu vẫn đang nhiễu giọt, gương mặt đanh lại lạnh lùng, lão ta sợ toát mồ hôi, vội đi ra, giữ bình tĩnh hất hàm hỏi

– Anh kiếm ai? Sao dám vô đây? Đi ra không tôi gọi bảo vệ bây giờ.

Lão vừa nói, vừa gài nút áo blouse. Khiêm lườm lão, đi thẳng vô trong, trên giường là bà y tá đang kéo mền che thân. Miệng Khiêm nhếch lên độ cong khinh bỉ, đi trở ra, xách cổ lão bác sĩ tới phòng cấp cứu, không quên nói với lại.

– Muốn đi hay lết tự chọn.

Khiêm quăng lão ta vô phòng, đẩy tới giường Nhi đang nằm. Từ cổ tay của cô, máu vẫn chảy ra thấm đỏ cả khăn, mặt nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Lão bác sĩ chưa kịp mặc quần, bị ép cũng đành đi lại chỗ Nhi, vạch mắt cô xem đồng tử, lấy ống nghe nghe nhịp thở, rồi lại bắt mạch. Lúc này, y tá cũng ra tới nơi. Ông ta liền nói

– Chuẩn bị cấp cứu. Bệnh nhân bị mất máu nhiều, gây sốc.

Y tá gật đầu, kéo màn đẩy Khiêm ra ngoài. Cả hai nhanh chóng cấp cứu cho Nhi. Qua khoảng 15 phút, y tá quay ra, nói với Khiêm.

– Bệnh nhân mất máu nhiều quá, bệnh viện không đủ, cần huy động thêm máu tươi.

– Tôi mang máu AB- được không?

– Máu của anh thuộc nhóm quí hiếm, nhưng không thể tiếp cho bệnh nhân, bệnh nhân mang máu B+.

– Vậy đi tìm đi, lật cả bệnh viện này lên cũng phải kiếm cho ra người mang máu B+.

Khiêm đã mất bình tĩnh, anh hét lên làm y tá sợ xanh mặt, lắp bắp gật đầu, te te rời đi. Tới khúc rẽ, chợt có người nắm cánh tay y ta giật lại, bà ta xoay lại nhìn người ấy, tưởng ma tính la lên. Nguyệt vội bụm miệng bà ta “suỵt”.

– Làm gì la vậy má, tôi tới hiến máu, chị im thì tôi thả chị ra, im không?

Y tá gật đầu, Nguyệt quan sát, thấy Khiêm đứng yên trước cửa phòng cấp cứu, mới nhẹ nhõm thả người.

– Giờ chị lấy máu của em đi. Em mang máu B+ đây.

Bà y tá nhìn Nguyệt ngờ ngợ, rất giống cô bé trong phòng. Nguyệt thấy bà ta nhìn mình chăm chăm, cô bực bội, trừng mắt:

– Chị có lấy máu không? Hay muốn tên điên kia lật tung bệnh viện lên?

Lúc này chị ta hoàn hồn, nắm tay Nguyệt dắt vô phòng thử máu. 5 phút sau ra kết quả trùng khớp, máu sạch, không nhiễm khuẩn. Bà ta tính dẫn Nguyệt tới phòng cấp cứu truyền trực tiếp, nhưng Nguyệt đã dằn tay lại.

– Tôi không muốn gặp biến thái kia, lấy máu ở đây, không thì thôi.

Bà ta lườm Nguyệt bực bội, nhưng vẫn làm theo. Hai bịch máu được rút ra, mang lại truyền cho Nhi. Trong mơ, Nhi thấy mình có ba, hình ảnh chớp lóe về người đàn ông trung niên đã bồng ẵm cô thưở bé. Cái ngày mẹ cô dọn đồ, dắt cô trốn “ba”. Mẹ nói “người đó không phải ba của con, nên đừng mè nheo nữa”. Nhi chu miệng chúm chím giận dỗi hỏi mẹ” thế ba con là ai? Con muốn có ba”. Mẹ nhìn cô thở dài, xoa xoa đầu con rồi lại nhìn ra cửa với đôi mắt buồn xa xăm. Chợt từ phía ngoài, có bóng người đàn ông đang bước về phía mẹ. Nhìn kĩ ông ta rất khác, không giống như người “ba” ở bên Nhi suốt năm năm.

– Nhi! Đây là ba con! Con muốn gặp nên ba tới rồi đấy. Gọi ba đi con

Nhi nhìn ông ấy, dáng người to cao, bệ vệ, đang nhìn cô, chờ đợi gì đó. Nhi cảm thấy rất thân thuộc, nên quyết định gọi “ba! Ba!

Nhi tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, trên tay vẫn đang cắm ống truyền nước biển.

– Em tỉnh rồi à! Còn thấy đau không?

Nghe giọng nói quen thuộc, Nhi nhìn về phía cuối giường, có bàn tiếp khách nhỏ, bóng dáng Khiêm đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, một tay gác lên thành ghế, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, đang nhìn cô rất dịu dàng. Nhi nở nụ cười yếu ớt, gật đầu, đưa cánh tay lên muốn ngoắc anh, nhưng vô lực, lại rơi xuống giường. Khiêm đứng lên, đi tới đầu giường, từ trên cao nhìn Nhi, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán.

– Lần này anh tha, lần sau còn để mình bị thương nữa sẽ bị phạt.

– Hứ!

Nhi liếc yêu anh, cô xoay mặt đi làm bộ giận, nhưng tim cảm thấy ấm áp vô cùng. Khiêm cũng không nói nữa, khom người xoay mặt Nhi lại, hôn lên trán Nhi, nhẹ nhàng hít gò má non mịn, và dịu dàng trên cánh môi khô khốc. Nước cam từ miệng anh truyền sang cho cô, chua chua ngọt ngọt, môi của Nhi tươi tắn,hồng hào trở lại. Nhi đang ngớ người, nhưng vẫn nuốt hết nước. Khiêm hài lòng, đứng thẳng người nhìn cô, miệng nhếch lên độ cong nhẹ:

– Em tự uống được mà. Ai lại cho uống kiểu đó, kì chết!

– Kì không chết! Khát mới chết. Với lại…..anh cho….vì anh thích….

Gương mặt anh bình thản, tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng, Nhi thẹn chín người, lần nào cũng bị anh bẻ từng chữ. Rồi cô nhớ về hiện tại, tính hỏi anh thì anh lại “suỵt”

– Nghỉ ngơi cho tốt, mọi việc khác để anh lo. Ở đây chờ anh! Nhớ! Không được làm việc dại dột như hôm qua, nghe không?

Anh cúi nhìn Nhi, đôi mắt thâm sâu, nét mặt cương nghị, Nhi gật đầu răm rắp. Anh hài lòng, xoa xoa đầu cô, đi ra ngoài. Ngoài cửa, hai người cận vệ đứng canh sẵn, thấy anh ra, cúi người chào anh.

– Canh chừng cô ấy cho tốt!.

– Dạ! Thưa anh!

Tại khách sạn nơi đoàn phim lưu trú, Thụy Như tung tăng xách giỏ đi ra. Ả vừa ra, chiếc Mecides trờ tới, ả cứ ngỡ grapcar nên nhanh chóng leo lên. Tài xế thấy đối tượng tự chui vào rọ, đỡ tốn công, nhếch mép cười rồi lái xe thẳng về thành phố. Như nhìn đường xá, thấy có gì sai sai, vội khều kêu tài xế dừng xe. Anh ta thắng “két”, ả chúi nhủi về phía trước. Ả bực bội, la oai oái. Anh tài xế xuống xe, mở cửa sau, chui người vào, dứt khoát dùng tay chặt vào gáy của Như, ả đang chỉnh trang lại y phục, chưa kịp xuống xe đã ngất nằm trên xe. Anh tài xế nhìn ả ngán ngẫm, lắc đầu, lấy túi xách của ả mang lên ghế lái, tiếp tục lái xe về thành phố. Anh lục lấy điện thoại của Như, tìm số của thư ký phim trường, nhắn tin “nhà em có việc, em về thành phố gấp, chị xin phép đạo diễn giúp em”, xong khóa luôn điện thoại, quăng xuống ghế lái phụ.

Tại thành phố, bà An nhìn thấy scandal của Nhi, thêm tin cô tự tử, bà ta mỉm cười hài lòng, cất điện thoại, quyết định đi shopping. Chiếc BMW chở bà tới trung tâm thương mại lớn ở quận nhất, bà tự đi vô, còn tài xế đi gửi xe. Vừa vô tới cửa, có đứa bé trai rất đáng yêu lại nắm tay áo bà lay lay:

– Bà ơi, cháu bị lạc mẹ rồi, bà có thể dắt cháu đi tìm mẹ được hơm?

Bà nhìn thằng bé, dong dõng cao, hơi gầy chừng 3,4 tuổi và rất đẹp trai, như Thanh Phong hồi bé vậy, bà nở nụ cười nhân hậu, gật đầu hỏi:

– Thế mẹ cháu tên gì? Cháu có nhớ số điện thoại của mẹ không?

– Mẹ cháu có cho cháu đeo đồng hồ có thể gọi mẹ được, mà hình như cháu làm rớt trên xe taxi rồi.

– Vậy cháu nhớ là đi taxi nào không? Và chú tài xế tên gì? Bà gọi chú tài xế quay lại đưa đồng hồ cho cháu gọi mẹ nhé?

– Dạ! Cháu không nhớ, nhưng cháu nhớ số điện thoại của chú tài xế, vì mẹ đọc số cho cháu gọi bằng đồng hồ.

– Vậy cháu đọc đi, bà gọi chú ấy trả cháu đồng hồ cho.

– Dạ, số là 09xxxxxxxx

Bà An gọi vô số điện thoại thằng bé vừa đọc, bên kia là giọng một thanh niên bắt máy.

– Alo! Chú vừa chở khách là hai mẹ con tới trung tâm thương mại, đúng không?

– Dạ đúng ạ, có gì không cô?

– À, thằng bé rớt đồng hồ trên xe, chú vui lòng quay lại trung tâm cho bé tìm đồng hồ, cước phí tôi sẽ trả.

– Dạ! Cháu biết rồi, cháu quay lại ngay, cô chờ cháu 5 phút.

– Ừ

Bà An ừ, rồi đứng chờ cùng đứa bé. Chưa đầy 2 phút, chiếc Mecides đã tới nơi. Thằng bé reo lên “xe tới, xe đó đó bà ơi”. Bà An mỉm cười, dắt tay bé tới chiếc xe. Tài xế hạ kính xuống nói:

– Cô lên xe tìm giúp cháu ạ. Ở đây không cho đậu xe, cháu xuống xe không được ạ.

– Ừ! Vậy để tôi tìm.

Bà An đưa bé lên xe. Thằng bé loay hoay, cuối cùng thấy đồng hồ kẹt bên hông ghế, nó cố giật lên không được. Bên ngoài, bảo vệ thấy chiếc Mecides đậu hơi lâu, nên đi tới đuổi đi. Bà An thấy vậy, cười giả lả “chờ chút, đi ngay thôi”, rồi cũng chui vào xe, lấy đồng hồ giúp cháu bé. Đứa bé thấy bà An chui vào xe, liền đóng cửa lại, anh tài xế nhanh chóng lái xe rời đi. Bà An nghĩ anh tài xế né bảo vệ, nên kêu xe quay lại cho bà xuống. Anh nhìn kính chiếu hậu, ra hiệu với đứa bé, bé gật đầu, lấy khẩu trang ra đeo. Xe tắp xe vô lề, tài xế vội nhào người ra sau, xịt chất cay nồng vô mặt bà An, làm bà ngất, tiếp tục lái xe đi.

Khi bà An tỉnh lại, đã thấy mình ở trong căn phòng tối, bên cạnh là Thụy Như đang ngủ. Bà lay lay vai ả, ả mở mắt lờ đờ, như đang say ke, thấy bà An liền hỏi:

– Đây là đâu vậy bác.

– Bác không biết. Mà sao cháu cũng ở đây?

– Cháu….cháu nhớ trên đường đi ăn cơm, tài xế đi nhầm đường….rồi…. cháu cũng không nhớ nữa. Đầu cháu đau quá.

Như đập đập tay vào phần ót đau nhức, rên rỉ. Cánh cửa bật mở, ánh sáng bên ngoài ùa vào chói mắt. Từng tiếng giày da nện trên nền đá “cộp….cộp” lạnh người. Khiêm bước vô phòng, đèn bật sáng. Một tên mặc đồ đen đẩy ghế xoay tới cho anh ngồi đối diện hai người kia. Khiêm ngồi xuống, bắt chéo chân, hai bàn tay đan nhẹ vào nhau, nhìn bà An và Như.

Khiêm: Cô! Làm người không muốn, lại đi làm chó dại.

Như: Anh là ai? Nói năng cho cẩn thận. Có biết ba tôi là ai không hả? Còn bác đây nữa. Anh đụng tới chúng tôi thì khó mà sống.

Khiêm: Đánh chó thì cần biết chó mẹ làm gì, cũng là đàn chó cái hùa nhau thôi.

An: Cậu là ai? Sao bắt chúng tôi. Cậu thả chúng tôi ra, tôi hứa không truy cứu.

Khiếm: không biết tôi là ai, mà năm lần bảy lượt đụng tới người phụ nữ của tôi. Bác gần già thôi mà sao lẩm cẩm rồi.

An: Nhưng cậu là ai mới được, cậu muốn bao nhiêu mới thả tôi và con bé, ra giá đi.

Khiêm không nói, lừ mắt nhìn tên mặc áo đen, hắn gật đầu, thêm một tên nữa tới xốc nách Như lôi ra góc phòng. Bên ngoài, hai tên giang hồ bặm trợn đi vô, Như vừa nhìn là nhận ra ngay những tên cô thuê chở Nhi về Tịnh Biên, trán ả lấm tấm mồ hôi.

Khiêm: hai đứa mày “ăn” con kia, ăn sao cho nó “sướng” thì tao tha mạng. Hai tên giang hồ bị hành hạ chết đi sống lại, làm gì còn sức, mặt chúng méo xẹo, quỳ sụp xuống chân Khiêm năn nỉ

– Đại ca! Tụi tôi bị dần cả trăm trận mấy ngày qua, thêm vào ăn có một cử mỗi ngày, không còn sức đâu. Anh cho người khác đi.

– Không ăn thì chết.

Gương mặt Khiêm bình thản đến lạnh lùng, anh đưa tay xòe ngang, một người cận vệ khom người đặt vào tay anh con dao, loại dùng phẫu thuật siêu bén. Anh cầm dao hạ thấp xuống gần ngay đũng quần tên đó, hắn vội chụp ngay của quí, lắp bắp nói:

– Ăn! Em ăn đây.

Nói rồi, hắn xoay lại nhìn Thụy Như đang bị kẹp bởi hai vệ sĩ. Thấy Khiêm nhìn, họ gật đầu buông Như ra, đi qua vịn bà An. Hai tên giang hồ bắt đầu lao vào cấu xé quần áo của Như, nhanh chóng đè ả ra, đâm mạnh vào hạ thể ả. Vài cú nhấp mà ả ra nước ướt nhẹp, lúc đầu Như còn kháng cự, la hét, sau sướng quá mà hưởng ứng rên “uhm….ah….uhm” đầy dâm đãng. Bà An nhìn một màn đang xảy ra chỉ biết lắc đầu.

– Yếu quá! Kích thích hơn đi.

Tên cận vệ đi lên, chích vào hai tên giang hồ mũi thuốc gì đó. Mấy giây sau, chúng như hóa điên, mắt hằn lên tia đỏ, gầm gừ. Một tên vừa thọt, vừa tát mặt ả bôm bốp đến trào máu. Tên kia thì xoa nắn, rồi khom người xuống cắn nhũ hoa của ả, di tới di lui, đến khi núm nhỏ nằm gọn trong miệng, hắn phun “phèo” ra ngoài, ngửa cổ cười man rợ. Như thất kinh đau đớn, ả không rên nữa, lắc đầu liên tục:

– Không! Tôi không muốn, tha cho tôi đi. Làm ơn! Tôi đắc tội gì với anh chứ.

Tên kia sau khi cắn cả hai núm, liền đem cậu bé chọt vào họng ả, ả không nói được chỉ ư ử. Đau quá, ả cắn mạnh vào khúc thịt kia, hắn đau đớn, vội rút ra, nhìn cậu nhỏ bắn máu tứ tung, hắn điên tiết, đấm liên tiếp vào mặt Thụy Như, đấm tới khi mặt ả bị biến dạng, be bét máu, hắn mới bị lôi ra ngoài. Tên còn lại vẫn chọt điên cuồng, tay thì vặn vẹo nhũ hoa, hai bầu ngực tươm máu ướt đẫm. Bà An nhìn thấy nôn ọe, rồi ngất xỉu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.