Bình Yên Ấy Là Anh

Chương 49



Sân bay chiều mùa thu đón tôi bằng những cơn mưa, ông già kéo vali, còn tôi đi lững thững. ở ngoài sảnh, 1 đón tôi là Nhân. Tôi đứng im nhìn anh ấy, Nhân giờ cũng vẫn vậy, chỉ có điều nét ngông nghênh tuổi trẻ đã bớt đi thay vào đó là nét trải đời. nếu nhìn qua cũng thấy Nhân đẹp hơn ông già của tôi, cao hơn, nhưng ko to hơn được. ông già của tôi có vợ chăm sắp thành heo quay rồi.

Nhân bước lại mặt tươi cười.

– em chào anh, chào… Bình… hì hì

Ông ấy cười lịch sự bắt tay Nhân.

– chào chú… khỏe không?

– em khỏe ạ. Anh để em xách vali cho

– thôi, tôi làm được, hai người cứ nói chuyện đi.

Nhân cười ngại quay sang nhìn tôi.

– bé được mấy tháng rồi em.

– cháu được 7 tháng rồi ạ

Tôi cũng ngại.

– giờ mình về nhé, Ba đang ngóng gặp em lắm này.

– vâng

Chúng tôi đi được một quãng thì Nhân đứng lại, có một cô gái bước lại phía chúng tôi… một cô gái cũng mang bầu.

– sao thế em?

Nhân hỏi.

– đông quá mà mua chai nước suối cũng xếp hàng ý.

Cô gái nhìn Nhân cười tươi, Nhân quay lại chỉ sang tôi

– đây là chị Bình nè.

Cô gái nhìn tôi cười ngại

– em chào anh chị.

Tôi nhìn Nhân rồi nhìn cô gái, có chút bất ngờ nhưng vui thì nhiều hơn.

– em là….

– em là bạn gái anh Nhân.

– vậy hả?

– vâng

– vậy mà Nhân không khoe chị gì hết ý

Tôi hồn nhiên

– em thì, người ta có bạn gái lại đi khoe với em để cô ấy ghen chết à?

Uh nhỉ… tôi… ko nghĩ ra

Tôi cười tươi…

– ôi… chị thấy vui quá, ít ra Nhân cũng có em chăm sóc rồi, không biết anh ấy có đối tốt với em không?

Hai người phụ nữ chúng tôi dường như không để người ta thấy chúng tôi đã có chung một người đàn ông.. tuy rằng không trùng thời điểm. chúng tôi dắt tay nhau nói chuyện như đã quen nhau từ lâu lắm rồi.

– cơ mà em được mấy tháng rồi.

– 5 tháng chị ạ

– nó có hay nghịch không?

– có chị ạ

– giống ai?

Tôi thì thầm vào tai cô ấy.

– giống em.

Tôi ghé tai đùa…

– làm nhiều nên mới ra con gái đó

Cô ấy cười thẹn…

– thì cứ ưng rồi cho nên… có lúc nào không biết chị ạ

Há há há…

Tôi cười to.

– đúng là cô ấy chưa bao giờ cười vô tư như vậy hồi quen em.

Nhân nói sau lưng chúng tôi.

– đúng là chỉ ở bên anh cô ấy mới là cô ấy… hai người sinh ra.. đúng là để dành cho nhau.

Tôi nắm tay vợ Nhân, tung tăng như hai đứa trẻ bụng to.

– không phải sinh ra dành cho nhau, mà là chúng ta hiểu đối phương, nhận được sự thông cảm của đối phương, chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của họ, lắng nghe họ, chúng ta mới thấy chỉ có thể ở bên cạnh họ, chung ta mới là chính mình. em nhỉ?

– anh Nhân hay chọc quê em lắm.

– có hay ghen không?

– không… giờ ảnh có chuyện gì là anh hỏi… vì ảnh bảo ngày xưa ảnh có lỗi với chị, cho nên giờ ảnh không mắc sai lầm đó nữa. ảnh thương em lắm.

– Nhân tốt mà… ngày xưa thì bốc đồng lắm nhưng giờ chắc đỡ rồi nhỉ?

– vâng… giờ người lớn lắm rồi.

Tôi cười. nắm tay cô ấy đi.

– chị cũng không trách Nhân đâu, cái gì qua cho qua, nếu chúng ta cứ thù hận, giận hờn nhau cũng chỉ làm lòng thêm nặng, cho đến phút cuối cũng nên nói với nhau những câu nhẹ nhàng vì biết đâu trên đường đời xuôi ngược mình lại gặp họ ở đâu đó.

– là phụ nữ càng nên vị tha… trước đây chị yêu ông kia, cũng vì giận mà im lặng bỏ đi, đến khi Nhân cũng vậy… giờ này chị mới hiểu được 1 điều là để hạnh phúc có 2 người thì chúng ta nên chia sẻ thẳng thắn với nhau, cùng nhau giải quyết vẫn đề 1 cách bình tĩnh nhất chứ đừng đổ lỗi cho nhau hay im lặng.

– vâng.

– Nhân là ông chồng tốt, tình cảm lắm, lại cưng vợ nữa.

Hai đứa tôi cứ véo von về chuyện con cái, còn hai người đàn ông chỉ biết im lặng đi bên nhau để nhường lời cho chúng tôi… đúng là khi phụ nữ gặp nhau thì chuyện gia đình nhất là con cái luôn là chủ đề nóng sốt.

– này có khi thằng cún nhà mình lớn lên cho vào chơi chung với con Nhà Nhân được ý nhỉ?

– được không chị.

– cao to đẹp zai như bố, xinh gái mà ngoan như mẹ là được quá ý chứ.

Haaaa

– thế nào… chú có cho chúng tôi thông gia không?

Nhân cười ngại

– chỉ sợ anh lại chê con nhà em.

– có gì mà chê.

– thì tại cả hai người đều giỏi giang.

– tôi thì tôi ko dám nói con tôi giỏi giang. Nhưng mà con gái thì không cần giỏi đâu. cứ ở nhà làm 3-4 tập rồi trông con được rồi, bon chen xã hội chỉ làm cho anh em mình mệt thêm, muốn đi cũng không được.

– đúng anh ạ. Chỉ có ở nhà không mà đi một bươc là hỏi một bước. nếu mà làm cùng nhau chắc em chả đi được đâu luôn

– thế… cho nên chú cứ như anh, rảnh tập 1 là phải ra ngay tập 2. lúc ấy còn có thời gian đây đó, chứ đến lúc mà chúng nó lớn, ko bận con cái nữa thì… ôi… hôm bữa anh chứng kiến bà ấy lên cơn mà anh suýt bị bà ấy ngộ sát. Chú cũng thế… nên cẩn thận, càng gần đến ngày nhảy ổ là mụ ta càng dữ tợn… khủng khiếp lắm.

– ôi anh ạ… mè nheo lắm… em nịnh suốt ngày mà cũng không xong.

– này.. hai ông nói cái gì đó.

– lão già.

– chồng…

– à… bọn anh nói vui thôi mà…

– nói vui thôi mà

– đừng có mà nói xấu không chết với chúng tôi

– ôi… bọn anh nào dám

– yêu còn không hết đây vợ này.

Chúng tôi nhìn nhau cười rồi nhìn hai lão.

Xe đi vào đến cổng, tôi bước xuống, người đón tôi chính là Ba.

Ông ấy bước lại bắt tay ông già nhà tôi vui vẻ chào hỏi nhau. Rôi nắm tay tôi xúc động

– con có chỗ gửi gắm tốt như này… ba mừng lắm

Tôi cười hạnh phúc…

Bạn biết đấy… có những thứ gọi là may mắn thật ra lại do chính bạn tao ra. Bạn cho đi yêu thương bạn nhận về yêu thương, bạn cho đi sự trân trọng bạn nhận về sự trân trọng, tôi cho đi lòng biết ơn nên sẽ nhận về nhiều thứ mà tôi có lẽ chưa từng ngờ tới.

Sau khi dùng cơm xong, ba đưa cho tôi một tờ giấy, bên trong có ghi rằng sẽ chia cho tôi 1/3 những gì mà ông ấy có. Tôi ái ngại nhìn mẹ Nhân và Nhân. Bà ấy có vẻ cũng đồng ý điều này. Nhân thì khỏi bàn

Tôi cầm tờ giấy lên đọc kĩ rồi đặt xuống bàn

– xon thưa ba, con thưa mẹ. tuy con và Nhân sống với nhau có 1 năm nhưng cũng được ba mẹ thương yêu nhiều. chúng con không có duyên vợ chồng thì cũng có duyên làm bạn, con cũng có duyên làm con của ba mẹ, cho dù có thế nào con cũng coi ba mẹ là ba mẹ của con.

– nhưng mà số tiền này bây giờ con xin phép không nhận. bởi vì ba mẹ ngoài kia, ba mẹ trong này cũng từng dạy con rằng chúng con phải tự làm ăn, mới biết quý giá trị của cuộc sống, giá trị của đồng tiền, cực khổ mới thương yêu nhau được… cho nên con xin phép ba mẹ cho chúng con tự lập. coi như số tiền này chúng con gửi lại ba mẹ … sau này có khó khăn sẽ đến xin lại ạ.

– là ba chia cho cả các em mà…

– con nghĩ Nhân cũng như con thôi ạ.

– vâng, con cũng nghĩ như cô ấy.

Nhân đồng tình.

Ông chú già ngồi im không ý kiến vì giờ mở miệng thì vợ gọi ông anh là ba… giờ gọi anh cũng giở mà gọi ba cũng giờ nữa cơ… thôi… ngồi im cho lành.

Chúng tôi ở lại đó mấy ngày thì quay ra với con… trên chuyến bay về hà Nội, ông ấy thơm lên trán tôi thì thầm.

– vợ anh là tuyệt vời nhất.

Về nhà, ông ấy vội vàng đi luôn, tôi nghĩ ông ấy bận lắm, cho nên cũng không làm phiền.. đến tôi, châu Anh đi vào phòng với tôi

– mẹ… mẹ đi cùng con đi mua mấy bộ đồ được không?

– con định đi đâu?

– con đi đám cưới.

– cái váy hôm trước mẹ mới mua đẹp mà.

– nhưng mà lần này con đi đám cưới bạn trai cũ.

Tôi nhìn nó.

– bạn trai cũ á

– vâng

– Châu Anh nhà ta có bạn trai hồi nào mà cũ giờ…

Nó cười

Nó cười

– cái này làm sao nói với mẹ được, nhỡ mẹ mách bố thì sao.

– mẹ á… mẹ đáng tin lắm.

– thôi, đi đi mẹ, phải làm cho con thật đẹp cho nó lác mắt ra.

– uh… đúng… phải đẹp vào, để cho nó bỏ con kia đi … đáng đời cái thằng mù màu không nhìn ra con mẹ.

Chúng tôi dắt nhau đi cùng cả Bảo Anh. Ba mẹ con tôi đi, nhưng chúng nó không đưa tôi vào cửa hàng mà đưa tôi vào quán… đã thế còn là quán karaoke, quán bar đấy.

– này… hai đứa đưa mẹ vào đây làm gì?

– con tìm bạn.

– mẹ già rồi, vào đây làm gì đâu.

– đi cùng con chút đi

Nó dắt tôi vào. Bên trong tối om. Rõ là tối rồi mà quán không mở cửa hay sao ý…tôi lạ gì quán này, cái thời thanh niên lần nào đi công tác về cũng vào đây cùng hội con Oanh hay hội con Nga.

Tôi nhìn quanh

– sao tối nhỉ, quán đóng cửa rồi con

Vừa nói thế tự nhiên mấy ngọn đèn vụt sáng, hình ảnh tôi cười tươi từ mấy năm về trước, đang quậy phá trên sân khấu quán này… ối giời ơi… ở đâu ra… ai chụp. lại còn mặc váy ngắn thế kia. Nhảy nhót như con hâm, tóc tai bù xù… chán thế… tôi ngại

Tiếng nhạc nổi lên người đàn ông đứng đó, với cái áo phông trắng… đúng như cái hồi chúng tôi gặp nhau ông ấy tiến lại phía tôi, miệng tủm tỉm nắm tay tôi bước vào giữa. tôi đi theo. Ông ấy nắm tay tôi, hít sâu.

– em có nhớ nơi này không?

Tôi gật

– đáng ra tôi phải cho bố em thấy những hình ảnh này.

Tôi Cười ngại.

– em phải cảm ơn tôi, em nợ tôi vì tôi đã giấu cho em mấy năm trời rồi còn gì?

– cảm ơn ông… chú già.

Tôi tự nhiên nhớ lại. lúc trước tôi ghét ông ấy lắm mà lúc được ông ấy giải cứu trong quán này tôi đã hứa sẽ bỏ qua cho ông ấy hết còn gì.

Tôi cười mà nước mắt chảy ra.

– em… là lúc đó tôi ngồi bên dưới thấy em và Phương, tôi rất muốn bước lại kéo em đi về nhưng mà… tôi sợ tôi đã từng dở dang không xứng với em. Cho nên… tôi … tôi chỉ dám ghi lại khoảnh khắc này để lúc nào nhớ em mang ra xem lại.

– là tôi cố tình đến đó vì đã nghe lén em nói chuyện với Nga, là tôi mỗi ngày đều nhìn trộm em qua khung cửa sổ. là tôi chót phải lòng em ngay từ giây phút đầu tiên em gọi bố em là bố già… là tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy em à.

Tôi khóc… ông ấy nắm tay tôi, quỳ xuống đưa cái nhẫn ra trước mặt tôi.

– tôi muốn tất cả mọi người biết em đã có nơi gửi gắm rồi, chúng mình làm đám cưới em nhé. Tôi sẽ mang theo em suốt cả cuộc đời

Tôi khóc nữc nở gật đầu, ông ấy luồn tay vào cái nhẫn rồi hôn lên nó. đứng lên ôm lấy tôi vào lòng, tôi khóc nức nở vì xúc động.

– là cái nhẫn của em, mà em đã trả tôi, giờ trách nhiệm của em là đeo nó suốt cả đời.

Rõ là tôi đã ném trả ông ấy… cơ mà

Tôi mè nheo

– rõ là nói tôi hết giá trị rồi cơ mà

Tôi đánh lưng ông ấy

– rõ là nói không yêu tôi bao giờ cơ mà

Tôi lại đánh, ông ấy đứng im chịu đòn.

– rõ là nói nó không còn giá trị gì cơ mà… sao giờ lại đeo cho tôi

Tôi nức nở đánh ông ấy mắng nhiếc, ông ấy siết mạnh tôi vào ngực, cười cười

– xin lỗi em, xin lỗi.

– ko nhận xin lỗi.

– thế giờ em muốn thế nào… đánh tôi đi này… chửi tôi đi này.

– ko thèm…

Tôi vùng vằng, mọi người xung quanh vỗ tay, ông ấy ôm lấy tôi rồi hôn tôi.

– Này có châu Anh, Bảo Anh đấy.

– con lớn rồi. sắp làm bà rồi còn sợ.

Tôi cười rồi lại khóc… tôi hạnh phúc qúa.

Chúng tôi chính thức tổ chức đám cưới. hai phù dâu của tôi là hai cô con gái xinh xắn, phù rể của ông ấy là cái thằng chạy lon ton không chịu đứng im một chỗ. trong lễ đường trang trọng. cô dâu bụng to trong bộ váy lộng lẫy được dắt vào bởi hai người cha. Ông chú già đứng trên kia, thấy tôi xuất hiện trong bộ váy trắng thì đứng im, nhìn tôi chằm chằm, hai mắt đỏ lên, thì thoảng lại lấy tay gạt nước mắt.

Ông ấy tiến lại đỡ tôi, ôm lấy tôi khóc nức nở… có lẽ ông ấy đã đợi quá lâu để đến ngày này, tôi cũng xúc động nắm tay ông ấy. cho đến khi MC và hai bên gia đình tuyên bố chúng tôi là vợ chồng… chúng tôi mới ôm lấy nhau và hôn nhau trong hạnh phúc… giờ… tôi là vợ ông ấy thật rồi… tôi xúc động nhiều quá.

Tôi nắm tay ông ấy đứng trước mộ của Minh và Bình An.

Gió vẫn bay trên những ngọn đồi xa. Tôi có thể cảm nhận được Minh đã đón đứa con bé bỏng của tôi đi, và thay tôi chăm sóc cho nó.

Những ngọn đồi đầy nắng và gió, nơi có những ngôi nhà nhỏ mà Minh của tôi đã lớn lên, nuôi cho cậu ấy bao nhiêu ước mơ, và cho tôi bài học về cách trân trọng giá trị của cuộc sống. ở đó những con người sống với nhau bằng sự chân thành, bằng tình yêu thương, bằng những ước mơ vô cùng giản dị. ở đó tôi học được rằng dù tôi có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể mua được cho mình một người sẵn sàng vì tôi mà làm tất cả.

Tôi ko còn là một bà cô béo Ú để viết lên cuốn nhật kí giảm cân nữa. tôi nhận ra rằng chưa chắc người đàn ông nói yêu tôi nhiều lại là người đàn ông hết lòng với tôi. rằng dù cho tôi xấu hay đẹp, gầy hay béo, cao hay thấp điều đó đâu có quan trọng bằng việc tôi sống là chính mình… tôi luôn hạnh phúc vì tôi chính là tôi.

Cho đến giờ phút này… tôi mới nhận ra cả quãng thời gian rất dài qua tôi đã học được rất nhiều điều.

Bạn có nhớ tôi từng nó với bạn: hối hận nhất trong tình cảm không phải là chia tay mà là đánh mất người mình yêu vì những sai lầm của mình

rằng mãi về sau này tôi mới nhận tôi mới ngộ ra,không chỉ người đàn ông đó sai mà người sai chính là tôi nữa… đôi khi chúng ta cứ đổ lỗi cho người khác mà không nhận ra chính bản thân mình cũng là nhân tố cho sự tan vỡ, chính bản thân quá ích kỉ giữ cái tôi cho riêng mình. chính bản thân luôn giữ im lặng mà không hề chia sẻ, không hề nói ra những điều vướng bận trong suy nghĩ để rồi càng ngày mọi thứ càng trở nên rắc rối… và cuối cùng của vấn đề chính là chia tay.

do vậy nếu bạn gặp vấn đề với người ấy, hãy cùng nhau chia sẻ để tìm cách giải quyết, yêu thương chính là cách bạn cho đi, trao giá trị của mình cho người khác, yêu thương chính là cách bạn chia sẻ những điều cho dù là rất nhỏ, yêu thương chính là cách chúng ta cùng nhau nắm tay để vượt qua mọi khó khăn trắc trở cho cuộc sống. nếu bạn vẫn giữ im lặng, vẫn giữ cái tôi cao lớn trong suy nghĩ của mình thì sẽ có ngày bạn cũng như tôi… có một ngày bạn chợt nhận ra dường như đã yêu một người nào đó… rất chân thành… và đánh mất họ vì rất vô tâm.

Cuộc sống của tôi chính là vô vàn những mảnh ghép được tôi tự tay ghép chúng với nhau. Mỗi một con người, mỗi niềm vui mỗi nỗi đau tạo nên cho tâm tranh cuộc đời tôi trở nên sinh động. do vậy mà dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.. tôi cũng tin vào một điều rằng một ngày nào đó tôi sẽ tìm thấy mảnh ghép bình yên cho cuộc đời mình… ghép nó lại thành một bức hình hoàn chỉnh để nói với tôi rằng tôi ko có gì phải hối tiếc về những gì đã xảy ra, và tôi hạnh phúc vì tôi vẫn là chính tôi mà không đánh mất mình sang mảnh ghép của ai đó.

chỉ cần bạn trân trọng cuộc sống bạn đang có bởi vì bạn đang hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi. hãy mở lòng, hãy chia sẻ, hãy yêu thương. Bình yên của chúng ta chẳng ở đâu xa xôi hết. Về nhà đi… bình yên ấy là anh.

BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH 22/02/2019

Series truyện:BÌNH PHƯƠNG

Fb: HÀ QUỲNH VÂN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.