Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 42-1: Ngươi dám nguyền rủa trẫm (1)



Sau khi rửa mặt thay phục dùng điểm tâm sáng, liền đi đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Vương hoàng hậu.

Cả buổi sáng Du Phức Nghi vẫn luôn đắn đo suy nghĩ, đáng tiếc vẫn không nghĩ ra được biện pháp.

Sau khi Tư Mã Duệ hạ triều, ngay cả triều phục cũng chưa thay, đã vội tới Trường Xuân Cung, vừa thấy Du Phức Nghi, liền trêu chọc nói:

– Ngủ một giấc đến đóng cả cửa cung cũng chưa dậy, ngươi càng ngày càng giống heo, đợi đến tết mang đến Ngự Thiện Phòng giết thịt, trên dưới hậu cung sẽ có một bữa no say.

Nói cũng đúng, nếu không nghĩ ra biện pháp, chỉ sợ không đợi đến lúc tết đến, thì nàng đã bị tên hắc y nhân kia giết chết.

Du Phức Nghi trừng mắt nhìn hắn, đang định cãi lại, thì Cốc Vũ tiến vào bẩm báo:

– Nương nương, Thôi ma ma cầu kiến.

– Thôi ma ma?

Du Phức Nghi nhíu mày, gật đầu nói:

– Thỉnh ma ma vào đi.

Thôi ma ma vừa mới bước vào đông thứ gian, còn chưa kịp hành lễ, Tư Mã Duệ hừ lạnh nói:

– Hôm qua mẫu hậu giáp mặt quở trách Đức phi còn chưa đã, lúc này lại phái ngươi tới răn dạy nàng?

– Lão nô thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an Đức phi nương nương.

Thôi ma ma phúc thân hành lễ với Tư Mã Duệ cùng Du Phức Nghi, rồi mới nói:

– Từ trước đến nay thái hậu vẫn luôn yêu thương Đức phi nương nương, cũng chưa từng có một câu nặng lời, làm sao có thể răn dạy nương nương? Hôm qua chỉ là hiểu lầm, là do thái hậu lo lắng hoàng thượng túng dục quá độ sẽ thương tổn đến long thể, lại không tiện giáp mặt nói với hoàng thượng, cho nên mới thỉnh Đức phi nương nương đến, định nhờ Đức phi nương nương giúp đỡ khuyên bảo, dù gì Đức phi nương nương cũng là nữ nhi của tiên thái phó, lời nàng nói có lẽ hoàng thượng có thể nghe lọt lỗ tai, không ngờ Đức phi nương nương lại hiểu lầm thái hậu, nghĩ là thái hậu không vui khi hoàng thượng lật thẻ bài của Đức phi…Sau khi hoàng thượng dẫn Đức phi nương nương rời đi, thái hậu vẫn luôn thở dài, nói là nếu mình nói rõ ràng minh bạch, thì đã không đến mức này, trong lòng buồn bực ngay cả ngọ thiện cũng không dùng.

Dù gì thái hậu cũng là người chiến thắng trong một thế hệ cung đấu, cầm được thì cũng buông được, bản lĩnh này thực sự khiến người khâm phục.

Hôm qua mới xé rách mặt, hôm nay đã phái người đắc lực nhất mang theo lễ vật đến đây hoà giải.

Bất quá ở trong hậu cung, có thể bớt được một địch nhân thì càng tốt, huống chi địch nhân này lại là mẫu hậu của đương kim hoàng đế.

Đương nhiên Du Phức Nghi sẽ không giận dỗi vẽ chuyện, cho nên cười nói:

– Cũng không thể trách thái hậu nói không rõ ràng, chỉ tại đêm hôm trước thần thiếp nghĩ ngơi không đủ, lúc bị thái hậu triệu kiến thì đau đầu tâm tình bực bội, nói chuyện khó tránh xúc động, cũng may thái hậu là người rộng lượng, cũng chưa từng so đo với thần thiếp, lát nữa thần thiếp sẽ quỳ trước cửa Từ Ninh Cung để thỉnh tội.

Thôi ma ma cười nói:

– Mất ngủ lão nô cũng từng trãi qua, thực sự không dễ chịu.

– Còn không phải tại…

Ánh mắt Du Phức Nghi phức tạp liếc nhìn Tư Mã Duệ, nói:

– Về sau sẽ chú ý một chút, không dám để mất ngủ nữa.

– Vừa đúng lúc, thái hậu hạ lệnh mang tặng chút đồ bổ an thần, nếu sau này nương nương lại mất ngủ, hãy sai người nấu một ít mà dùng, so với phương thuốc do thái y kê khai thì tốt hơn một chút.

Thôi ma ma nói xong, liền tiếp nhận mấy cái hộp gỗ trên tay tiểu cung nữ, đặt lên bàn trà.

Du Phức Nghi liếc mắt một cái, vẻ mặt cảm kích nói:

– Vẫn là thái hậu suy nghĩ chu đáo, thật là đa tạ lão nhân gia.

Du Phức Nghi sai Cốc Vũ cầm một hà bao lớn đưa cho Thôi ma ma, còn các tiểu cung nữ đi theo Thôi ma ma thì mỗi người một chuỗi tiền đồng, sau đó Thôi ma ma cáo lui.

Du Phức Nghi cùng Tư Mã Duệ dùng ngọ thiện, thấy hắn mặc một thân triều phục định đi về phía kháng sàng, liền nói:

– Hoàng Thượng tốt xấu gì cũng nên trở về Càn Thanh thay đổi triều phục, như vậy mới là uy nghiêm lãnh túc, uy vũ đế vương khiến cho thần thiếp có lời muốn nói cũng không dám nói.

– Ngươi có lúc nào có lời muốn nói mà không dám nói? Trẫm không tin.

Đạp tuyết chạy tới, Tư Mã Duệ đâu chịu đi, thân mình dựa vào điếm đệm,  miệng hầm hừ nói:

– Trẫm mới đến, ngươi liền đuổi trẫm đi, chẳng lẽ ngươi không thích trẫm? Không muốn thấy trẫm?

Du Phức Nghi ngồi xuống cẩm đệm bên cạnh, bưng trà nhấp một ngụm, lúc này mới thong thả ung dung nói:

– Qua năm, hoàng thượng đã hai mươi bảy, đến nay dưới gối chỉ có ba vị hoàng tử một vị công chúa, tính luôn hài nhi trong bụng hoàng hậu nương nương cùng Tần quý nhân, tổng cộng cũng chỉ có sáu nhi nữ nối dõi, có chút thưa thớt, vì hoàng gia khai chi tán diệp mà suy nghĩ, hoàng thượng vẫn nên đi đến cung của các vị tỷ muội khác cho thỏa đáng, chớ có suốt ngày ở trong cung của thần thiếp.

Tư Mã Duệ nghe vậy trừng lớn hai mắt, tấm tắc nói:

– Ngươi không phải tình nguyện bị phạt cũng không chịu đồng ý yêu cầu của thái hậu sao? Sao lúc này lại khuyên trẫm? Còn nói trẫm dắt không đi đánh không lùi(cứng đầu cứng cổ), trẫm thấy ngươi mới là dắt không đi đánh không lùi.

– Nếu đồng ý yêu cầu của thái hậu, chẳng khác nào thừa nhận thần thiếp có thể khuyên bảo được hoàng thượng, hay nói cách khác là hoàng thượng chịu thần thiếp bài bố, hiện giờ chỉ là hậu cung ân sủng là vấn đề nhỏ cũng không sao, nhưng nếu dính dáng đến chuyện triều chính, cái này chính là mẫu gà tư thần(nữ tôn), tội danh nghiêm trọng như vậy, đừng nói là thần thiếp không sống được, ngay cả gia tộc Du gia của thần thiếp chỉ sợ sẽ bị xét nhà diệt tộc, đương nhiên thần thiếp thà chết cũng không thể đáp ứng.

Du Phức Nghi ăn nói rất nghiêm trọng, biểu tình lại bình tĩnh thong dong, nhấp một ngụm trà, nhếch môi cười:

– Lúc nãy thần thiếp khuyên hoàng thượng mưa móc ân sủng rãi đều, cũng là vì huyết mạch hoàng gia mà suy nghĩ, chứ không vì ai cũng không liên quan đến bất cứ người nào.

Không đợi Tư Mã Duệ nói chuyện, nàng nâng mắt nhìn về hướng Vĩnh Thọ Cung, nói:

– Người khác không cần nói đến, nhưng Trịnh quý phi chính là biểu muội thanh mai trúc mã cùng hoàng thượng lớn lên, hiện giờ dưới gối nàng chỉ có một mình đại công chúa, hoàng thượng nên đi đến cung nàng nhiều một chút, cũng mau làm cho nàng sinh hạ hoàng tử, sau này đợi hoàng thượng trăm năm(chết), nàng cũng có thể đi theo nhi tử xuất cung vinh dưỡng, không cần lưu tại trong cung ngày ngày phải nhìn sắc mặt hoàng hậu cùng hoàng thái hậu mà sống.

Lúc Tư Mã Duệ nghe nửa câu đầu cũng không để bụng, mỗi tháng hắn lật thẻ bài của Trịnh quý phi bốn năm lần, là cái bụng của nàng lại không biết cố gắng, có phải tại hắn đâu?

Sau khi nghe tiếp câu sau, hắn tức muốn ói máu, bật người ngồi dậy, trừng mắt nhìn Du Phức Nghi, nghiến răng nghiến lợi mắng:

– Trẫm còn chưa có chết đâu, ngươi lại dám có chủ ý muốn mang theo Diễm nhi xuất cung vinh dưỡng, có thể thấy được ngươi không hề thích trẫm!

Mắng xong chân lại đá đạp lung tung, múa máy tay, mặt đắc ý hừ hừ nói:

– Muốn xuất cung vinh dưỡng? Không có cửa đâu, mỗi ngày trẫm đều đến phòng luyện công luyện công phu, lại có một đám thái y y thuật cao siêu ngày nào cũng tới bắt mạch cho trẫm, so với ngươi suốt ngày chỉ ở Trường Xuân Cung trừ chuyện đi thỉnh an hoàng hậu thì không chịu di chuyển, thì trẫm còn sống lâu hơn, ngươi hãy chết tâm đi, ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm.

Du Phức Nghi đả kích hắn nói:

– Tuy thân thể thần thiếp không cường kiện(khỏe mạnh) bằng hoàng thượng, nhưng mỗi ngày thần thiếp chỉ ăn rồi ngủ, không có chuyện gì phiền lòng, còn hoàng thượng thì khác, ban ngày phải nhọc lòng cố sức xử lý chính vụ, ban đêm còn phải nhọc lòng cố sức sủng hạnh phi tần, vì vậy cho dù bảo dưỡng như thế nào, chỉ sợ cũng…

Tư Mã Duệ ném mạnh tách trà xuống đất, cả giận nói:

– Ngươi thật to gan, dám nguyền rủa trẫm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.