Du Phức Nghi sai người dọn dẹp Di Tình Thư, treo lên màn che mộc mạc, bài trí đơn giản mấy thứ đồ cổ.
Rồi sai người đi thông tri Phùng sung hoa dọn đến đây.
Phùng sung hoa còn chưa có nói gì, chuyển đến xong còn tới cảm tạ nàng, luôn miệng nói thích.
Nhưng sau khi Tư Mã Duệ nhìn thấy, liền nổi giận đùng đùng chạy đến cung điện tìm Du Phức Nghi tính sổ:
– Nhìn thử xem ngươi bố trí phòng viện cho Phùng sung hoa, giống cái gì? Còn không bằng chổ nàng ở lúc trước, lãnh cung còn tốt hơn đấy ỉ Đừng có nói với trẫm cái gì mà năng lực không đủ, bản lĩnh của ngươi như thể nào trẫm biết rõ, cho dù là điểm tâm, cũng không đến mức sơ xài mộc mạc như thế, là ngươi cố ý đúng không?
Sáng sớm Du Phức Nghi đã ôn luyện từ ngữ thuyết trình, lúc này nàng không hề hoang mang biện giải nói:
– Thần thiếp đúng là cố ý, chỉ là không phải cố ý khinh thị Phùng sung hoa, mà là thẩm mỹ của thần thiếp từ trước đến giờ luôn khác người, nếu dốc hết sức lực dựa theo tâm ý của thần thiếp mà bài trí, chưa chắc Phùng sung hoa sẽ vừa ý, hay là hoàng thượng tự đi hỏi xem, nàng thích cái gì, rồi lấy vật trong tư khố của mình ra thưởng cho nàng, như thế vừa có thể diện, lại cho nàng niềm vui, chẳng phải so với thần thiếp hảo tâm làm chuyện xấu vẫn tốt hơn sao?
Thái hậu phân phó không thể phô trương lãng phí, Du Phức Nghi hoàn toàn dựa theo yêu cầu của nàng.
Sau này Tư Mã Duệ lăn lộn như thế nào, là chuyện của hắn, cũng không phải nàng muốn làm, vì vậy hắn không thể nào trách tội nàng.
Lời này nghe cũng có lý, Tư Mã Duệ không biết nên phản bác như thế nào, chỉ đành gật đàu phụ họa nói:
– Nói cũng đúng, cho ngươi bạch ngọc khí cũng thế, ngươi chỉ coi phỉ thúy như bảo bối, những thứ này nếu đưa cho phi tàn khác, các nàng cũng không muốn nhìn đâu.
Ở hiện đại Du Phức Nghi rất thích phỉ thúy, nhưng giá cả quá cao, màu sắc tốt một chút là giá trên trời.
Phường tiểu dân như nàng không thể mua nổi, chỉ có thể mở to mắt ngắm nhìn hình ảnh trên máy tính cho đỡ ghiền.
Ai ngờ xuyên tới cổ đại lại phát hiện phỉ thúy không đáng giá, bọn họ chỉ thích đá quý trân châu hồng ngọc, vừa đúng lúc tiện nghi nàng.
Huống chi khối thân thể này quá giống tiểu bạch hoa, rất phù hợp với phỉ thúy.
Không giống thân thể nữ hán tử của nàng ở hiện đại.
– Củ cải rau xanh, ai cũng có sở thích riêng, thàn thiếp chỉ thích cái này; người khác không thích càng tốt, miễn phải tranh đoạt.
Du Phức Nghi bĩu môi, đang muốn phân phó Tiểu Mãn dâng trà, nàng cũng định bưng trà tiễn khách.
Ai ngờ lúc này Tư Mã Diễm lại hưng phấn chạy vào, há mồm nói:
– Mẩu phi, không phải đã nói muốn mang nhi tử đi đắp người tuyết sao?
Sao lúc này còn ở trong phòng, hay là sợ lạnh?
Vừa đi vào đông thứ gian, nhìn thấy Tư Mã Duệ, vội hành lễ nói:
– Không biết phụ hoàng ở đây, nhi thần nhất thời lỗ mãng, thỉnh phụ hoàng thứ tội.
Tư Mã Duệ vẫy vẫy tay ý bảo không sao, sau đó quay đầu nhìn Du Phức Nghi, giọng nói còn hưng phấn hơn cả Tư Mã Diễm:
– Các ngươi muốn đi đắp người tuyết? Trẫm cũng đi, từ khi đăng cơ làm đế, trẫm cũng chưa chơi tuyết, thật hoài niệm ngày tháng lúc còn bé ở trong phủ Phúc Ninh trưởng công chúa cùng Trịnh quý phi đắp người tuyết.
Khuôn mặt Tư Mã Diễm trắng như tuyết, hai má ửng đỏ vì chạy quá nhanh.
Đôi mắt to đen sáng lấp lánh, lúc nói đến chuyện đắp người tuyết, bộ dạng hết sức đáng yêu, khiến nàng không có sức chống cự.
Lại nhìn Tư Mã Duệ, đã một bó tuổi còn học theo tiểu hài tử làm ra vẻ đáng yêu.
Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, hận đến nổi Du Phức Nghi muốn đạp cho hắn một cước, đá văng khỏi Trường Xuân Cung.
Nàng hừ một tiếng, tức giận nói:
– Nếu hoàng thượng hoài niệm ngày tháng lúc còn nhỏ cùng Trịnh quý phi đắp người tuyết, thì đi Vĩnh Thọ Cung tìm Trịnh quý phi là được, dù sao noi đó cũng có tuyết
– Nếu trẫm đi đến Vĩnh Thọ Cung đắp người tuyết, đại công chúa thấy sẽ muốn choi cùng, nhưng từ khi nhị công chúa mất, Trịnh quý phi rất cẩn thận lo lắng cho đại công chúa, sợ đại công chúa nhiễm phong hàn, nhất định sẽ không đòng ý, mà đại công chúa cũng không dễ dụ. Không chừng vì muốn được choi tuyết mà làm âm ĩ lên, trẫm làm phụ hoàng sao có thể chỉ lo choi đùa, mà mặc kệ nữ nhi sống chết? Đành phải mất hứng trở về thôi.
Tư Mã Duệ ngồi không nhúc nhích, oán giận Trịnh quý phi một lúc, hứng thú rã rời thở dài:
– Nếu đã như thể, cần gì phải chạy đến đó tìm phiền phức?
Thời gian dùng để đắp người tuyết chỉ có nửa ngày, sáng sớm ngày mai cung nữ thái giám phụ trách vẩy nước quét nhà sẽ đem tuyết đọng xử lý sạch sẽ.
Thấy đuổi không được Tư Mã Duệ, Du Phức Nghi cũng không muốn trì hoãn nữa.
Để Thính Phong hầu hạ mặc vào áo choàng lông chim, đội lên mũ trắng, trên tay đeo bao tay giữ ấm, toàn thân vũ trang đi vào trong viện.
Tư Mã Duệ thấy nàng trang điểm thành như vậy, liền trêu ghẹo:
– Ngươi tự xuyên thành như vậy có khác gì người tuyết đâu, cần gì đắp người tuyết nữa?
– Đắp người tuyết là trước khi hoàng thượng tới đây đã nghĩ ra để chơi cho đỡ buồn, lúc này hoàng thượng đã tới còn muốn chơi, thì thần thiếp lại có chủý khác.
Du Phức Nghi nở nụ cười âm hiểm, phân phó Tiểu Mãn:
– Đi tiểu trù phòng( phòng bếp), lấy tấm gỗ treo đến đây.
Trong lòng Tiểu Mãn có chút nghi hoặc, nhưng có Tư Mã Duệ ở đây cũng không dám lắm miệng, vội vàng đi lấy đồ vật đem lại đây.
Ở Đại Chu tấm gỗ treo đều có hình dạng vuông vức, rồi có gắn xà ngang, làm vật treo đồ hay dùng, giảm bớt không gian.
Du Phức Nghi nhìn trúng cái xà ngang này, nếu không thì phải cưa bốn chân ghế mà chơi.
Du Phức Nghi lại phân phó Tiểu Mãn lấy dây thừng cùng đệm tới đây, nàng đem dây thừng thắt chặt trên xà ngang, đệm đặt lên tấm gỗ.
Bảo Tư Mã Diễm ngồi lên trên, sau đó đem đàu dây thừng nhét vào tay TU Mã Duệ, nói:
– Hoàng thượng kéo Diễm nhi chạy thử một vòng đi, cũng để cho hắn được nếm thử mùi vị trượt tuyết.
Tư Mã Duệ chấn kinh, vẻ mặt không thể tin nói:
– Tuy Trẫm không chính mắt nhìn thấy xe trượt tuyết, nhưng ở trong ((phổ đồ Đại Chu đồng áng tư liệu)) cũng từng nhìn thấy bản vẽ xe trượt tuyết, một tấm ván sao có thể so sánh?
– Nếu lúc này kêu người đi làm xe trượt tuyết cũng không kịp, hoàng thượng dùng đỡ đồ chắp vá này đi.
Du Phức Nghi thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó đổi giọng, chơi chiêu khích tướng:
– Hoàng thượng chậm chạp không chịu kéo, chẳng lẽ cảm thấy mình không thể kéo nổi Diễm nhi? Không kéo nổi tiểu hài đồng năm tuổi? Nếu như thế, thì thôi vậy, thần thiếp kêu Lý Nguyên Bảo tới kéo là được.
– Mắc cười, sao trầm lại kéo không nổi?
Mỗi ngày Tư Mã Duệ đều kiên trì rèn luyện, tự nhận sức lực lớn vô cùng, sao chịu được Du Phức Nghi khích tướng.
Lập tức nắm đầu sợi dây thừng đặt lên vai, lôi kéo Tư Mã Diễm chạy vòng vòng vèo vèo trên tuyết.
Đợi hắn chạy vòng quanh sân viện được ba vòng, thì mới ảo não đấm đầu mình vài cái.
Sao tự nhiên hắn lại kéo? Vì cái gì mà hắn phải kéo xe?
Tào mỹ nhân ngồi trên kháng sàng sát cửa sổ ở phía đông Tuy Thọ Điện, nghe tiếng cười vui sướng của tam hoàng tử truyền vào.
Tào mỹ nhân oán hận vỗ mạnh một cái lên kháng sàng.
Liễu Diệp thấy thế, tự ra chủ ý nói:
– Sao tiểu chủ không đi ra ngoài?
– Đi ra ngoài đó làm cái gì?
Tào mỹ nhân cao giọng, sau đó uể oải nói:
– Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, ta cần gì phải đi ra ngoài đó để bọn họ chướng mắt
– Xem tiểu chủ nói kìa, Du đức phi sinh ra không được xuất chúng, so với tiểu chủ còn kém xa, ngoại gia có nam nhân bất tài cũng không thể dựa vào, đâu giống phụ huynh của tiểu chủ toàn thân giữ chức vị quan trọng, nàng chỉ có cái bụng tranh đua mà thôi, sinh hạ tam hoàng tử, là mẫu bàng tử quý, cho nên mới bò lên phân vị phi, nếu nương nương cũng sinh hạ hoàng tử, sao có thể kém hơn nàng?
Liễu Diệp vì muốn chủ tử cao hứng, lại hạ thấp Du Phức Nghi suýt nữa lẫn vào bùn đất.
Thấy chủ tử suy tư đắn đo, vội vàng thừa cơ khuyên nhủ:
– Nhưng nếu muốn sinh hạ hoàng tử, chỉ một mình tiểu chủ sẽ không thành, phải câu dẫn hoàng thượng lật thẻ bài của tiểu chủ mới được, lúc này chính là cơ hội tốt, nếu tiểu chủ không bắt lấy, lần sau còn không biết đợi đến khi nào đấu.
Tào mỹ nhân tràm tư một lát, rồi hạ quyết tâm, quyết định bằng bất cứ giá nào cũng phải giành được ân sủng.
Bước xuống giường vừa xỏ chân vào một bên hài vừa phân phó Liễu Diệp:
– Lấy kiểm tới đây
Ở bên này tuy Tư Mã Duệ hối hận không nên trúng chiêu khích tướng của Du Phức Nghi.
Nhưng mũi tên đã bắn khỏi dây cung không thể quay đầu, chỉ có thể căng da đầu lôi kéo Tư Mã Diễm đi vòng quanh.
Tư Mã Diễm ngồi ở phía sau, từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ được vui vẻ như vậy.
Hắn vừa sùng bái vừa tôn kính phụ hoàng tự thân xuất mã làm chó kéo xe, hắn cao hứng đến nổi vừa cười vừa la.
Giọng nói non nớt truyền khắp Trường Xuân Cung.
Tư Mã Diễm còn nhẹ, tuyết lại đọng rất nhiều, đi một bước tuyết lún đến bắp chân.
Đi được vài vòng đã cố hết sức, do lúc nãy kéo vài lần, mặt tuyết đỡ đọng lộ ra đường kéo.
Cho nên Tư Mã Duệ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đem dây thừng từ trên vai dỡ xuống, cầm trong tay kéo đi, không chút để ý.
Đột nhiên Tư Mã Diễm mở miệng nói:
– Phụ hoàng, Tào mẫu phi đang múa kiếm ở đằng kia.
Tư Mã Duệ nghe vậy ngẩng đầu nhìn về hướng Tuy Thọ Điện, sau đó “Xì” một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ ói mửa nói:
– Còn học người ta múa kiếm, kiếm cầm còn không nên thân, khó trách lần trước tự chém chân mình, không tự chém rơi đầu, coi như mạng nàng cũng lớn.
Lại đánh giá một lát, đột nhiên cười ha ha lên:
– Nhìn kìa, cánh tay nâng cũng không nổi, eo cũng cong xuống được, trái uốn phải éo, giống như con sâu mập uốn éo, chết cười mất, ha ha ha, nàng là khỉ làm xiếc sao?
Tư Mã Diễm khó mở miệng nói Tào mỹ nhân này nọ, dù gì nàng ở trên danh nghĩa cũng là thứ mẫu của hắn, nên chỉ tò mò hỏi:
– Khỉ làm xiếc? Khỉ cũng có thể choi? Chẳng may bị cào thì biết làm thế nào?
– Đáng thương, đã lớn như vậy mà xiếc khỉ cũng chưa từng xem, hèn gì hỏi những câu không có kiến thức như vậy.
Nhi tử của hắn cũng quá thành thật, cả ngày chỉ biết đọc sách viết chữ.
Lúc hắn còn mặc quần thủng đáy ngồi chơi bùn, đã biết chuồn êm ra khỏi cung rồi.
Tuy chỉ chuồn ra ngoài bằng thời gian uống một chén trà nhỏ thì bị bắt về, nhưng cũng mở mang tàm mắt, có kiến thức với phong cảnh bên ngoài.
Tư Mã Duệ vung tay lên, rất dũng cảm nói:
– Đợi trẫm rảnh rỗi, sẽ mang theo ngươi xuất cung, dẫn ngươi du ngoạn một chuyển, để ngươi có thể nhìn thấy xiếc khỉ là như thể nào, con khỉ kia chẳng những không cào người, mà còn diễn xiếc rất nhiều màn, diễn xiếc xong còn biết xin bạc, rất lanh lợi.
Tư Mã Diễm trợn tròn mắt:
– Thật sao? Thật tốt quá, phụ hoàng nói phải giữ lời, nếu dám lừa nhi thần, nhi thần sẽ cáo trạng với mẫu phi.
– Không được nói cho mẫu phi ngươi biết.
Du Phức Nghi là cái loại cứng nhắc hay giảng quy củ này nọ, nếu để nàng biết được, nhất định sẽ ngang ngược ngăn cản.
Mà hắn nói không lại nàng, đến lúc đó chẳng những không được xuất cung, mà hắn còn thất tín với tên tiểu tử này.
Sợ cái thằng nhãi này lỡ miệng nói ra, vội vàng dặn dò:
– Ngàn vạn lần đừng để cho mẫu phi ngươi biết, nếu không chẳng những chúng ta không được đi, mà còn bị nàng mắng té tát.
– Nhi thần sẽ không nói cho mẫu phi biết.
Tư Mã Diễm gật đầu, sau đó lại bĩu môi ra điều kiện:
– Không được dẫn nhị hoàng huynh theo, nếu không nhi thần nhất định sẽ nói cho mẫu phi biết.
Tư Mã Duệ nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:
– Thằng nhãi ranh, được một tấc đòi tiến thêm một thước.