Tới ăn thọ tửu đương nhiên sẽ không có chuyện đi tay không, lúc đến dự yến đám phi tần đều mang theo thọ lễ, thái hậu cũng sai Thôi ma ma mang ngọc như ý tới.
Du Phức Nghi đến Từ Ninh Cung tạ ơn, cũng mời thái hậu tới dự yến, thái hậu đâu chịu cho nàng phần mặt mũi này.
Đương nhiên lấy cớ lễ Phật từ chối, lại kêu nàng dẫn Tần Nhị tiểu thư đi cùng để thêm náo nhiệt.
Tần nhị tiểu thư sai nha hoàn đưa hồng bao cho Tiểu Mãn, vẻ mặt thẹn thùng nói:
– Không biết hôm nay là phương thần của nương nương, nên không có chuẩn bị gì, thái hậu nói giúp ta đưa thọ lễ, nhưng làm vậy có vẻ như ta không có lòng thành, cho nên suốt đêm tú hai màu kim chỉ, tay nghề không so được với Thường mỹ nhân, mong nương nương đừng ghét bỏ.
– Xem nhị tiểu thư nói kìa, ngươi chịu tới yến thọ uống rượu, chính là cho ta mặt mũi rồi, cái gì mà lễ với không lễ, nói thẳng ra, chẳng lẽ ta còn thiếu những thứ này sao?
Du Phức Nghi liếc nhìn Tần nhị tiểu thư, tiếp nhận hồng bao trong tay Tiểu Mãn, mở ra nhìn, là một khối khăn thêu hỉ thước đăng chi.
Một con hỉ thước xanh lét bỏ thêm hương bạch hà, khăn tử phổ thông tầm thường, nhưng được cái mùi hương sáng tạo khác người, nàng khoa trương “A” một tiếng, tán thưởng nói:
– Hương bao thật độc đáo, bên trong lại bỏ thêm hoa khô, không giống mùi trà hương nồng đậm, ngửi thoải mái hơn nhiều.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
– vẫn là nương nương hiểu biết nhiều, chỉ liếc mất một cái, liền biết được hương bao dùng vật liệu khác, có thể phân biệt bên trong bỏ vào hoa khô, này nọ chắc nương nương cũng là người trong nghề? Chỉ tiếc thế gian này chỉ
có mình nương nương hiểu biết nhiều như vậy, nếu có nhiều người giống như nương nương, cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông, thì cái đám người tầm thường vụng vè như chúng ta sẽ không muốn sống nữa.
– Ta có thể pha được một bình trà ngon sao?Có thể có tú nghệ tốt sao? Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao ta cũng tự biết mình.
Du Phức Nghi lại liếc mắt nhìn Tần nhị tiểu thư, rồi lôi kéo tay nàng cùng lên kiệu.
Trường Xuân Cung.
Yến tửu đã bày biện lên, chỉ chờ Du Phức Nghi chủ thọ yến này trở về, nàng vừa bước vào cửa viện, đã bị Trịnh quý phi trừng mắt trách móc:
– Giỏi a, dám bỏ mặc chúng ta ngồi ở nơi này đợi ngươi nửa buổi, phải nhìn rượu thơm đồ ăn ngon mà nuốt nước miếng, còn ngươi chạy đi đâu mất dạng không thấy thân ảnh, có người nào làm thọ yến như ngươi sao? Mau lại đây tự phạt ba ly lớn, nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
– Ba ly lớn? Tỷ tỷ cũng quá hư hỏng ròi, chẳng lẽ muốn chuốc say muội muội, để ta mượn rượu làm càn cho đẹp mặt?
Du Phức Nghi liếc Trịnh quý phi một cái, giảo hoạt cười nói:
– Cũng may là ta đi Từ Ninh Cung tạ ơn còn mang theo người đến giúp đỡ…
Nói xong kéo Tần nhị tiểu thư từ phía sau lôi ra ngoài, nắm tay nàng lắc lắc làm nũng nói:
– Nhị tiểu thư, ngươi phải giúp ta.
Đối với vị khách không mời mà đến thế này, thật khiến sắc mặt mọi người có chút vi diệu, Vương hoàng hậu nghiêm trang nói:
– Nếu ngươi tìm người khác thế ngươi phạt rượu cũng không sao, dù sao tất cả mọi người đều là tỷ muội, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm, nhưng Tần nhị tiểu thư là khách nhân, làm khách nhân mà phải thế ngươi phạt rượu, cũng có chút không ra thể thống gì, dù Tần nhị tiểu thư không thèm để ý, nhưng ta cũng không thể để ngươi làm như vậy.
Tần nhị tiểu thư đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vẫn ngây thơ đáng yêu tươi cười, giống như nghe không hiểu lời Vương hoàng hậu nói nàng là khách nhân lại dùng người một nhà mà bài xích nàng.
Vương hoàng hậu mím môi, trên mặt hiện lên ý cười, hét với Trịnh quý phi:
– Mau, bắt lấy nàng!
Trịnh quý phi ngồi gàn lối đi nhỏ, bên cạnh là bàn của Tống tài tử, đối diện với bàn của Tống tài tử là bàn của các phi tần phân vị quá thấp.
Thường ngày không có cơ hội đến thỉnh an Vương hoàng hậu.
Hôm nay mượn cơ hội phương thần của Du Phức Nghi mới có thể xuất hiện trước mặt người khác.
Hàn thường tại nhướng mày, Tống tài tử cùng Hàn thường tại vội vàng đứng lên, vọt tới trước mặt Du Phức Nghi, một trái một phải giữ chặt nàng.
Trịnh quý phi tự mình bưng một bát rượu lớn, cười dữ tợn đổ vào trong miệng Du Phức Nghi.
– Khụ, khụ
Du Phức Nghi bị sặc, ho khan vài tiếng, nước mắt mông lung cười mắng:
– Các ngươi hay lắm, hợp lại khi dễ ta, ta chính là tiểu nhân có thù tất báo, đợi đến phương thần của các ngươi, xem ta trả thù như thế nào.
-Ai da, ta sợ quá đi.
Trịnh Quý Phi cười ha ha, rồi tiếp nhận bát rượu khác do cung nữ bưng tới, đưa vào miệng Du Phức Nghi rồi nói:
– Ngươi uống đi!
Phạt rượu mà dùng bát lớn so với chuyện uống rượu dùng ly nhỏ, dù có uống ba mươi ly nhỏ cũng không bằng ba bát rượu này.
Uống xong ba bát lớn, Du Phức Nghi có chút đầu váng mắt hoa, Tần nhị tiểu thư vội đi lên đỡ nàng, quan tâm nói:
– Nương nương không sao chứ.
Du Phức Nghi xua xua tay, ý nói nàng không có việc gì, đẩy cánh tay Tần nhị tiểu thư ra, rồi nói:
– Nhị cô nương không cần để ý đến ta, mau ngồi vào vị trí đi.
An Thục Phi xen mồm nói:
– Muội muội còn chưa sai người an bài chỗ ngồi cho nàng đâu, để nàng ngồi ở nơi nào mới tốt a?
– Ai nha, ta say thật rồi, ngay cả chuyện này cũng quên mất, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.
Du Phức Nghi ngẩng đầu, nhìn xung quanh đánh giá, chỉ có chổ bên cạnh Thường mỹ nhân là trống không, nên nói với Tần nhị tiểu thư:
– Tào mỹ nhân bị thương ở chân vẫn chưa lành, sợ là không thể tới, nhị tiểu thư qua bên kia ngồi đi.
Chủ bàn khẳng định là không được, ở đó vị phân thấp nhất cũng từ nhị phẩm Phúc Tần.
Tuy Tàn nhị tiểu thư xuất thân từ gia mẫu của thái hậu, nhưng bản thân nàng lại là thứ nữ, phụ thân nàng cũng chỉ có cái chức suông.
Đó là Tư Mã Duệ chiếu cố mặt mũi của thái hậu mà ban cho, cho nên không có khả năng sẽ phong nàng từ phân vị nhị phẩm trở lên.
Huống chi hắn còn ghét bỏ dung mạo nàng tầm thường không xuất chúng, phân vị mỹ nhân khẳng định sẽ không cho nàng.
Cùng lắm cũng là ngũ phẩm tài tử, an bài nàng ngồi vào vị trí của Tào mỹ nhân, cũng không tính là mai một nàng.
– Đa tạ nương nương, vừa đúng lúc ta muốn thỉnh giáo Thường mỹ nhân chuyện tú nghệ, như thế này tiện nghỉ ta rồi.
Tần Nhị cô nương phúc thân, giống như hân hoan nhảy nhót, chạy qua chổ Thường mỹ nhân.
Giải quyết chuyện của Tàn nhị tiểu thư xong, chân tay Du Phức Nghi có chút bủn rủn, chuẩn bị tìm chổ ngồi xuống.
Đi vài bước mới phát hiện An thục phi ngồi rất gàn Lâm chiêu nghi, không lưu chổ cho nàng.
Nàng nghi hoặc khó hiểu nhíu mày, vừa muốn mở miệng hỏi, liền thấy Vương hoàng hậu vẫy tay với nàng:
– Đến ngồi bên cạnh ta.
Du Phức Nghi vội lắc đầu nói:
– Này… sao có thể làm vậy?