Bình Tà Chi Dục Niệm

Chương 46: Huyền thoại giả tạo



“Hải gia, ngài về nói lại với lão Hồ Như Hải kia, nói lão ra đường nhớ cẩn thận một chút, đừng để đụng xe hay có chậu hoa, dao nhỏ, biển quảng cáo rơi xuống vỡ đầu, càng đừng để đá từ trên núi lăn xuống đè chết cái mạng lão.”

———

Sau lời chị Nha nói, nguyên buổi nói chuyện còn lại tôi không cười, cũng không nói, phất tay bảo lão Hải quay lại chỗ ngồi của lão, nhưng lão lấy đâu ra chỗ mà ngồi, tôi chậm chậm cầm ly trà lên uống một ngụm rồi ngẩng đầu nhìn lão Hải.

Nhìn bộ dáng chúng tôi như vậy, lão đứng giữa sảnh, xấu hổ đến nổi trán đổ đầy mồ hôi.

“Tiểu Tam gia, ngài đây……..” Lão Hải nắm tay nói.

“Hải gia, tôi không thích nghe những lời vừa rồi. Thử hỏi nếu ngài gặp cảnh cả chục người đuổi theo muốn giết ngài ngài có thể xem như hiểu lầm được hả? Ngài nghĩ Ngô Tà tôi đây là thằng ngốc hay là thằng đần mà đến nói mấy lời này với tôi.” “Uổng công chúng ta quen biết mười năm. Mấy ngày nay tâm tình tôi đã không được vui, giờ lại nghe ngài nói những lời như vậy chỉ càng khiến tôi thêm đau lòng.”

“Đúng vậy, nếu các người đã không có thành ý thì không cần nói nữa.” Chị Nha nói: “Hải gia, ngài về nói lại với lão Hồ Như Hải kia, nói lão ra đường nhớ cẩn thận một chút, đừng để đụng xe hay có chậu hoa, dao nhỏ, biển quảng cáo rơi xuống vỡ đầu, càng đừng để đá từ trên núi lăn xuống đè chết cái mạng lão. Đến lúc ấy tiểu Tam gia cũng chỉ có thể nói một tiếng hiểu lầm, mọi người nén bi thương đi thôi.”

“Này này này……” Mồ hôi thấm ướt mặt lão Hải, ông ta cười gượng, nhìn chị Nha nói: “Chị Nha thật biết nói giỡn, Hồ gia ở Hongkong, tiểu Tam gia đâu nhất thiết phải dựng lên những hiểu lầm như vậy, này…..quá xa, có phải không tiểu Tam gia…..”

Tôi cười lạnh nhìn cáo già. Rõ ràng lão biết chúng tôi thật sự có thể động thủ với Hồ Như Hải, nhưng nếu chúng tôi làm vậy, thứ mất sẽ nhiều hơn được. Nên lão mới dám tìm đến chúng tôi nói hưu nói vượn, nghĩ tìm đại lời nào đó để nói từ chuyện lớn hóa chuyện nhỏ!

Nhưng mà, Ngô Tà ông đây từng biết sợ là gì à? Cho dù đám bạn làm ăn với chú Ba ai ai cũng là lão cáo già, nhưng cuối cùng chẳng phải đều bị Ngô Tà tôi chế phục hết, ông đây còn sợ con khỉ lớn ở Hongkong kia sao! Sao lũ các người không trực tiếp nói muốn cả hai chết chung luôn đi, bộ trông ông đây giống kẻ chịu để các người tùy tiện đùa giỡn lắm hả!

“Thật ra xa chút tôi cũng không sợ.” Tôi nói: “Là Hồ Như Hải không chịu nói đạo nghĩa trước, giờ đến cả thành ý đến giải thích cũng không có. Nếu tôi bỏ qua dễ dàng như vậy thì tôi còn lăn lộn trong giới đổ đấu này kiểu gì nữa? Hải gia, ông cũng biết người cần mặt, cây cần vỏ mà. Lão làm mất mặt tôi, cho dù lão ở Hongkong, cho dù nơi đó có là địa bàn của lão, ông đây dù mất tất cả cũng phải để lão sống không yên!”

Lão Hải nghe xong buổi nói chuyện này, biết tiểu Tam gia thường ngày hay cười hì hì trước mặt lão giờ đã thật sự tức giận rồi, liền vội vàng thở dài cười nói: “Tiểu Tam gia à tiểu Tam gia, ngài hiểm lầm, hiểm lầm rồi!”

“Bây giờ ông đây không thích nghe thấy hai chữ hiểu lầm!” Tôi trừng mắt hét lớn.

Lão Hải bị tôi doạ đến run rẩy, vội vàng nói: “Không phải không phải, tiểu Tam gia ngài hãy nghe tôi nói, thật ra tôi nói hiểu lầm là đang nói Hải gia, ông ấy thật sự rất có thành ý, rất có thành ý muốn giải thích với ngài! Nếu không sao lại bảo tôi đến tìm tiểu Tam gia, hỏi xem khi nào ngài rảnh, mọi người cùng ăn một bữa cơm, nói chuyện đàng hoàng, mọi người tiếp tục hợp tác phát tài, phát tài! Tiểu Tam gia ngài xem, thiệp Hồ gia gửi mời ngài đến ăn cơm đã đưa đến tay chị Nha. Hồ gia đã vô cùng, vô cùng có thành ý rồi!”

“Nếu Hồ Như Hải có thành ý như vậy, sao lại để Hải gia ngài đến nói thay, tôi cảm thấy lão cáo già kia chẳng những không có thành ý mà còn có ý muốn đánh phủ đầu tôi thì có?” Tôi nâng trà lên uống một ngụm, cười nói: “Hải gia à, thật sự càng nói càng không xong.”. truyện kiếm hiệp hay

Lão Hải nâng tay áo lau mồ hôi, cười gượng nói: “Đó……phải, phải, người già rồi, nên ăn nói vụn về quá.”

“Nói năng không tốt cũng chẳng sao, nhưng đừng vì chút lợi ích mà bán đi mười năm giao tình thì không hay đâu.” Tôi nói thêm: “Đương nhiên Hải gia không phải người như thế. Chúng ta quen biết mười năm, dù thế nào Hải gia cũng sẽ không bán đứng tôi đâu.”

Lão Hải cười gượng liên tục gật đầu, không nói thêm được gì.

Tôi quay đầu nói với Vương Minh: “Vương Minh này cũng thật là, thấy tôi lu bu mà cậu cũng không tự biết đưa ghế cho Hải gia ngồi! Còn để Hải gia đổ nhiều mồ hôi như vậy, cậu cũng không đưa khăn cho ngài ấy, để người ta phải dùng tay lau như vậy.”

Vương Minh nghe xong, vội vàng chạy đi lấy ghế, cợt nhả nói: “Hải gia ngồi, ngồi đi.” Xong lại rối rắm chạy đến chỗ bàn cơm lấy giấy lau miệng đưa cho lão Hải.

Lão Hải ngồi xuống, cầm khăn giấy lau mồ hôi, xong lại quay lại nói với tôi: “Vậy lúc nào tiểu Tam gia có thời gian rảnh? Hải gia đặc biệt chuẩn bị con thuyền siêu lớn siêu xa hoa tên là ‘Victoria’, sẵn sàng đón ngài đến Hongkong chơi hai ngày, cũng sắp xếp các ông chủ ở Hongkong cho tiểu Tam gia làm quen.”

Tôi ngồi nghe lão nói, yên lặng không đáp lời.

Chị Nha ở bên cạnh cười lạnh: “Hải gia, giải thích là phải đến tận nhà mới được xem là có thành ý, thế nào mà Hồ Như Hải lại kêu tiểu Tam gia đến chỗ của lão? Các người có lầm không vậy, rốt cuộc lão là người giải thích hay tiểu Tam gia của chúng tôi mới là người phải đến giải thích với lão? Nếu lão thật sự có thành ý thì kêu lão đến chỗ chúng tôi! Nếu không thì khỏi nói chuyện đi!”

Tôi cười nói: “Nếu ông ta đến chỗ tôi tôi tất nhiên sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon để đãi ông ta, còn dẫn ông ta đi dạo chơi thiên đường Hàng Châu của chúng tôi, cảnh sắc ở đây tuyệt đối không thua gì Hongkong. Nếu ông ta không đến, vậy chuyện lần này không còn gì để nói nữa.”

Lão Hải nghe vậy, lại tiếp tục lau mồ hôi, thủ lễ nói: “Tôi sẽ chuyển lời của tiểu Tam gia đến chỗ Hồ gia. Chờ Hồ gia có hồi âm, tôi sẽ lập tức báo lại với tiểu Tam gia.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tôi chậm rãi nhấp ngụm trà đã dần nguội lạnh.

Lão Hải xoắn xuýt một hồi, trông thấy cả bọn chúng tôi ai ai cũng uống trà, ông ta ngẩn người, không được yên đứng lên nói: “Vậy, tiểu Tam gia, tôi trở về truyền đạt ý của ngài cho Hồ gia biết, hy vọng ngài và Hồ gia sớm ngày hóa giải hiềm khích, trở lại tốt đẹp như xưa. Thế tôi đi trước nhé?”

Tôi đặt ly trà xuống, tỏ thái độ trách cứ Vương Minh: “Thế Hải gia muốn đi à?….Vương Minh cậu càng ngày càng không biết quy tắc, Hải gia đến đây lâu như vậy, ngay cả một ly trà nóng cậu cũng không đưa cho ngài ấy!”

“Không sao không sao.” Lão Hải liên tục nói: “Tạm biệt tiểu Tam gia.”

Tôi mỉm cười nói: “Mấy hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên không tiễn ngài được, nếu ngài có rảnh thì thường xuyên đến đây chơi, chờ tâm trạng tôi đỡ hơn rồi chúng ta đấu địa chủ (*)! Vương Minh thay tôi tiễn Hải gia đi!”

(*): Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc từ rất lâu trước kia. Đến nay đã trở nên phổ biển hơn trên toàn thế giới. Thông thường một ván đấu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá bao gồm 2 con Joker. Một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4 – 5 người, sử dụng 2 bộ bài.

Tôi nhìn Vương Minh đưa lão Hải đi, bóng dáng hai người vừa khuất, tôi lập tức ngồi phịch ra ghế, yếu ớt nói: “Tiểu Ca, mau xoa bóp cho em! Lúc nãy ngồi thẳng lưng như vậy, đau muốn chết rồi nè ~~”

Muộn Du Bình đi tới bóp eo cho tôi.

Tôi thật sự nghi ngờ có phải trước kia anh từng học mát xa rồi hay không, đôi tay vuốt ve cơ thể tôi, tê tê, vô cùng vô cùng thoải mái.

Tôi rên rỉ nhẹ một tiếng

Sau đó, tôi nhảy dựng hét lớn!

Đouma, lão cầm thú Muộn Du Bình này! Mới rồi ông đây chỉ rên có một tiếng mà anh đã bắt đầu động dục rồi! Mỗi lần anh mất không chế thì ra tay không biết nặng nhẹ, anh dùng lực lớn như vậy bóp tôi, eo tôi sắp bị anh bóp gãy rồi đó!!!

“Hừ!” Chị Nha ở bên cạnh nói: “Vừa cậu lắm tiểu Tam gia. Bộ dáng thẳng lưng lúc nãy của ngài trông rất được, như vậy mới có phong thái của tiểu Tam gia chứ. Ai biểu người vừa đi ngài đã bắt đầu kêu than, còn tìm người mát xa cho. Ngày nào mà tôi chả đứng thẳng lưng, có bị gì đâu.”

“Vậy nên chị mới là người phụ nữ máu…..” tôi vỗ vỗ thắt lưng đau nhức, thầm nói.

“Ngài nói gì?” Chị Nha quay đầu hỏi tôi.

“Tôi nào có nói gì!” Tôi chống eo, đúng tình hợp lý nói.

Vừa lúc Vương Minh quay lại, vừa tiến đến đã rạo rực nói: “Tiểu Tam gia, biểu hiện hôm nay của ngài quá là tốt! Tôi vốn đã không vừa mắt lão già kia! Lão nghĩ mình là ai, vì chút tiền mà ra sức bảo vệ Hồ Như Hải, tiểu Tam gia chỉnh lão như vậy đáng lắm! Không cho lão ngồi, không cho lão trà uống, cho lão mất mặt chết luôn!”

Chị Nha vốn đang trợn mắt nhìn tôi, nghe xong cũng quay đầu vuốt cằm nói: “Đúng vậy, không được để những kẻ đó nghĩ có thể dễ dàng lừa được tiểu Tam gia.”

Tôi gật đầu nói: “Hôm nay lão Hải làm vậy với em thật lòng khiến em rất khó chịu, mười năm giao tình, cuối cùng vẫn không hấp dẫn bằng đống đô la Hongkong kia! Có điều, từ thái độ của lão Hải, có thể nhìn ra lão cũng chỉ là con rối được người ta giật giây làm việc, chạy theo tiền tài vốn là bản năng của con người, chúng ta cũng không thể trách ông ta.”

Muộn Du Bình bỗng nói: “Nếu nói vậy thì số tiền Hồ Như Hải cho lão Hải nhất định không ít, nên ông ta mới bằng lòng ra sức, thậm chí mạo hiểm dùng mười năm giao tình có nguy cơ tan vỡ với em để đến nói giúp Hồ Như Hải. Ngô Tà, đối thủ của em lần này, e là không đơn giản.”

“Ừ, Trương Khởi Linh nói đúng.” Chị Nha gật đầu nói: “Hắn có thể lên làm ông lớn ở đất Hongkong, tuyệt đối không phải một kẻ đầu đường xó chợ nào đó, lần này chúng ta nhất định phải chuẩn bị 120% tinh thần mới đối phó được.”

“Ừm.” Tôi cười nói: “Đương nhiên là em phải chuẩn bị trước tinh thần để ứng phó. Có điều, khi nào binh đến thì đánh, nước đến thì chận. Ha ha ha chị Nha cứ yên tâm, thế giới này không lòi ra quá nhiều kẻ khó đối phó đâu. Nói không chừng sau khi lão Hải truyền đạt ý của chúng ta cho Hồ Như Hải biết, không chừng lão ta cũng sẽ nghĩ tiểu Tam gia em là người không dễ đối phó. Như em đã nói, trên đời vốn dĩ sẽ không có quá nhiều người được xem là huyền thoại, nhưng nếu giả bộ thành công, vậy thì huyền thoại cũng chả phải thứ gì ghê gớm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.