Sáng hôm sau.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên khiến Dạ Vũ giật mình tỉnh giấc. Cô vội tắt đồng hồ đi sau đó liếc qua, đã bảy giờ mất rồi.
Nhìn chiếc xe lăn cách xa tấm nệm đến tận nửa mét, Dạ Vũ bất lực thở dài. Tối qua lúc Tiểu Linh đỡ cô lên nệm, quên nói con bé đẩy nó lại gần đây mất rồi.
Dạ Vũ hít một hơi, sau đó nghiêng người, hai tay chống lên tấm nệm để di chuyển. Đến sát mép nệm, cô theo thói quen chống tay xuống đất để nhích đến xe lăn, nhưng nó lại cao hơn so với cái ở căn trọ của cô nên Dạ Vũ bị hụt tay mà ngã bịch xuống đất. Cô xoa xoa đầu, bĩu môi nhìn tấm nệm mới.
“Ui da, đau chết mất.”
Nghe tiếng động phát ra từ trong phòng, quản gia cùng người hầu vội mở cửa. Thấy Dạ Vũ đang nằm dưới đất, tay phủi một ít bụi dính trên áo, bọn họ lập tức chạy vào đặt cô ngồi lên xe lăn.
“Thiếu phu nhân sao người không gọi em? Em đợi người từ năm giờ sáng rồi. Từ từ để em đỡ người.”
Nói là đỡ nhưng thật ra, từ hôm qua đến giờ cô bé lại bế Dạ Vũ theo kiểu công chúa. Bình thường Dạ Vũ toàn là tự thân vận động, không có ai cô cũng dùng sức để bò lê bò lết. Lúc này có người giúp đỡ, cô lại cảm thấy có chút không quen.
Gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng, Dạ Vũ vội nói với Tiểu Linh: “Em… để chị tự làm được rồi.”
Tiểu Linh vội lắc đầu, giọng nói của cô bé đầy kiên quyết: “Không được đâu, quản gia mà biết sẽ đánh em đấy. Đây là nhiệm vụ được giao, em nhất định phải giúp thiếu phu nhân mọi lúc người cần. Người tin em đi, trông em như thế thôi chứ em đã từng học võ đấy.”
Dạ Vũ thấy cô bé có vẻ là một người không dễ thỏa hiệp nên đành từ bỏ suy nghĩ của mình. Cô nói với Tiểu Linh: “Em lấy giúp chị cái đầm dài trong ngăn kéo với, còn có… đồ lót nữa.”
Nói xong, gương mặt của Dạ Vũ đã đỏ lại càng đỏ thêm. Tiểu Linh nhìn vẻ mặt đáng yêu đó của thiếu phu nhân liền cười khẽ. “Thiếu phu nhân dễ thương quá đi mất, người cần gì cứ nói em như vậy nhé.”
Cô bé mở ngăn kéo, lấy những gì mà Dạ Vũ yêu cầu khi nãy, thậm chí cô bé còn lấy thêm một cái khăn tắm nữa. Sau đó, Tiểu Linh bế Dạ Vũ vào trong phòng tắm, đặt cô ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế con màu bạc.
“Chị cảm ơn, mấy việc này chị làm được.”
“Nhưng…”
Dạ Vũ nhoẻn miệng cười, giọng nói càng thêm phần dịu dàng: “Không sao đâu, có gì chị sẽ gọi em.”
Tiểu Linh phân vân một hồi, sau đó cúi đầu lui ra ngoài. Trước khi cửa đóng hoàn toàn, cô bé còn thò đầu vào nói với Dạ Vũ: “Em ở ngoài đợi thiếu phu nhân, người cần gì cứ nói với em.”
“Rầm”, âm thanh đóng cửa vang lên. Tiểu Linh vội rời khỏi phòng Dạ Vũ, sau đó ghé vào tai ông nói vài câu.
Quản gia hiểu ý, liền sai người đem hàng chục bộ quần áo mới cho Dạ Vũ, Có áo sơ mi, có váy, có yếm, hầu như mỗi kiểu như vậy lại có những màu sắc khác nhau. Nhìn vào thì ai cũng nghĩ chúng chỉ ở mức bình dân, nhưng sự thật toàn bộ đều là vải cao cấp, giá tiền cũng lên đến một, hai ngàn đô.
Tiểu Linh cùng một người hầu khác sắp xếp quần áo vào tủ cho Dạ Vũ, sau đó gấp chăn lại ngay ngắn. Một cô bé lấm la lấm lét nhìn xem xung quanh có ai không, hỏi nhỏ Tiểu Linh: “Cậu thấy thiếu phu nhân có khó hầu hạ không?”
Tiểu Linh vội lắc đầu, trên gương mặt mũm mĩm đó còn nở một nụ cười rạng rỡ. “Không có, thiếu phu nhân tốt tính lắm, lại còn hiền lành nữa. Người còn sợ làm phiền tớ nữa cơ.”
“Vậy là được rồi. Dù sao thiếu phu nhân cũng không đi lại được, nếu cô ấy còn làm kênh làm kiệu nữa thì ai mà chịu nổi.”
Tiểu Linh vội che miệng cô bé đó lại, nghe được tiếng xả nước ở trong phòng tắm mới thở phào, sau đó hạ giọng thật thấp xuống hết mức có thể: “Xuỵt, đừng nói như vậy. Thiếu phu nhân mà nghe được là người buồn lắm đó. Cậu ra ngoài giúp quản gia đi, việc của thiếu phu nhân có tớ lo liện rồi.”
Người hầu kia gật đầu rồi vội chạy ra ngoài. Lúc này ở bên trong, dưới dòng nước lạnh chảy ra từ vòi sen, Dạ Vũ đang vô hồn nhìn vào bức tường đối diện. Cuộc trò chuyện khi nãy làm sao mà cô không nghe được, thậm chí còn nghe rất rõ là đằng khác.
Kênh kiệu ư? Cô có quyền đó không khi bản thân chỉ là một đứa con riêng vô tình mang phải đôi chân khuyết tật này.