Bình Minh Màu Đỏ

Chương 21: Con đường không lối thoát trong sương mù



Mọi chuyện dường như cũng xuất hiện một vài bước ngoặt bắt đầu từ ngày hôm đó, mặc dù từ trước đến nay hai người đều chưa từng nói đến nó.

Lê Tiện Nam làm cho Diệp Phi có cảm giác hơi khó nắm bắt, làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn cũng không phải là ngày một ngày hai là có thể sửa đổi được, anh sẽ có những suy nghĩ đột phát, lúc rạng sáng đưa Diệp Phi đi ngắm mặt trời mọc, Diệp Phi cũng đi theo anh.

Diệp Phi không hỏi đi đâu, cũng không hỏi làm sao vậy, anh nói ra ngoài, thì cô cũng đi theo.

Diệp Phi buồn ngủ không chịu nổi, nằm ở ghế sau quấn chăn ngủ gà ngủ gật, Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ lúc buồn ngủ của Diệp Phi, trong lòng lại mềm nhũn ra, nắm tay cô ở trong tay, thấp giọng hỏi cô, “Buồn ngủ như thế còn đi theo anh ra ngoài, không ở nhà ngủ hửm?”

“Không có anh cũng không ngủ ngon được, ở Tây Giao lại lớn như vậy……” Diệp Phi nhắm hai mắt ngáp một cái, dựa vào trên vai anh.

Lê Tiện Nam cười cười, lúc đi là hơn bốn giờ, đến gần năm giờ, ngay trước khi mặt trời mọc.

Lê Tiện Nam và cô mười ngón tay đan vào nhau, gọi cô, “Phi Phi?”

“Không ngủ.” Cô nhắm mắt đáp một tiếng.

“Em nhìn đi.”

Lê Tiện Nam nói.

Diệp Phi chậm rãi mở mắt ra, hai người sóng vai ngồi ở ghế sau, xuyên qua cửa sổ xe ở phía trước, bầu trời bên ngoài là một tông màu lãng mạn mờ ám, màu tím thật sâu đan xen với màu xanh sương mù, trên bầu trời còn có một vầng trăng tròn và rất nhiều ngôi sao vụn.

Bình minh màu đỏ.

Một từ xuất hiện trong đầu cô.

Sau đó Diệp Phi giật mình, cọ vào bờ vai của anh, góc nghiêng khuôn mặt của Lê Tiện Nam có một lớp ánh sáng mông lung không rõ, có loại cảm giác đắm chìm khiến người ta không thể rời mắt.

“Lê Tiện Nam?” Diệp Phi gọi anh một tiếng.

“Hửm?” Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, duỗi tay ra kéo cái chăm trên người cô lên.

Diệp Phi giữ chặt tay anh, tay cô bị anh nắm chặt, ấm áp khô ráo, anh cuộn ngón tay lại, siết chặt cùng với cô.

“Kiểu người như thế nào, mới có thể có sau này với anh.” Diệp Phi lặng im vài giây, rất nhẹ nhàng giống như là thở dài, lại như là một câu than thở căn bản không cần đáp án.

Cô gối đầu lên trên vai anh nhắm mắt lại, trong chiếc xe chật hẹp, sự lãng mạn vô tận của mặt trời mọc phía trước, bọn họ giống như càng thân mật hơn.

Lê Tiện Nam nghe thấy được.

Anh gảy ngón tay cô, cụp mắt nhìn Diệp Phi sắp ngủ.

Yên tĩnh, ngoan ngoãn, không có lý do gì cũng có thể làm cho trái tim anh mềm nhũn ra.

Một chút rung động chìm vào ánh trăng, bình minh màu đỏ dần dần dày đặc hơn, ánh sáng mỏng manh đẩy mây mù ra.

Ánh mắt Lê Tiện Nam lưu luyến dừng ở trên mười ngón tay đan vào nhau của bọn họ.

“Vậy anh cũng rất muốn là của em.”

Rất nhiều giây sau, anh cũng trả lời một câu.

Diệp Phi không ngủ, lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt, bầu trời ửng đỏ kia, trước khi mặt trời mọc.

Hai người bọn họ giống như đều rất không quá lý trí, một người bốn giờ lái xe ra ngoài, một người ngoan ngoãn đi theo.

Kiểu người tài giỏi như thế nào mới có thể có sau này với anh đây.

Vậy anh cũng rất muốn là của em.

Diệp Phi cử động, cằm đặt ở trên vai anh, mở to đôi mắt nhìn anh.

Lê Tiện Nam có hơi buồn ngủ, nhưng lại phát hiện, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, giống như một chút ánh sáng ở trong đêm đen.

“Lê Tiện Nam, anh có biết thứ quý giá nhất của em là gì không?”

“Cái gì?”

“Sự thật lòng của em là quý giá nhất.”

“Đúng vậy, cho nên phải cho đúng người.”

Lê Tiện Nam cụp mắt xuống, nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng nói.

“Vậy cho anh có được không?” Đôi mắt Diệp Phi cong cong, cười rộ lên, giống như một con mèo chưa tỉnh ngủ, cô cọ cọ cằm lên trên vai anh, “Được không?”

“Phi Phi, có hối hận không?” Lê Tiện Nam vuốt ve ngón tay trắng nõn của cô, chỉ hỏi một câu vu vơ như vậy.

“Tiếc nuối cái gì đây? Anh đã đối xử với em rất tốt, Lê Tiện Nam, em cảm thấy không có gì phải hối hận cả, em hai mươi hai tuổi, em đã rất dũng cảm, có hối hận cũng không nên là em tiếc nuối,” Diệp Phi mở to hai mắt, dùng giọng điệu mềm như bông khoa trương nói với anh, “Đó cũng nên là anh cảm thấy hối hận đâu, cũng hơn ba mươi rồi, còn là lần đầu dỗ dành người khác có phải hay không……”

Lê Tiện Nam cười.

“Cũng không phải là em nói, cuộc đời có nhiều chuyện không xác định được như vậy, sẽ không hối hận, nếu là em nguyện ý, thì sẽ ở lại bên cạnh anh, còn nếu như em không muốn……”

Diệp Phi nhắm mắt lại suy nghĩ nửa câu nhưng không nói gì, kết quả còn chưa kịp nói ra, Lê Tiện Nam đột nhiên ôm lấy eo cô hôn lên, trong không gian xe chật hẹp có mùi đàn hương thoang thoảng, lạnh lùng và thiêng liêng, giống như một con đường không có lối thoát trong sương mù.

Lê Tiện Nam cướp đi tất cả oxy của cô, Diệp Phi duỗi tay đẩy đẩy anh, Lê Tiện Nam càng không buông ra, nói triền miên cũng được, nói ngang ngược cũng được, Diệp Phi nhắm hai mắt, tay áo bị cọ lên, cổ tay trần trụi cọ vào hộp thuốc lá trong túi anh, Diệp Phi theo bản năng nhét tay vào túi áo khoác của anh sưởi ấm.

Lê Tiện Nam hôn cô, tay sờ soạng bắt được cổ tay của cô.

Diệp Phi bất mãn, thật sự không biết rõ lắm cái này là có ý tứ như thế nào, cũng hôn anh.

Một nụ hôn thật dài, Lê Tiện Nam buông cô ra, nhưng vẫn cách cô rất gần.

Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, bởi vì mệt mỏi, hai mí mắt càng sâu hơn, ánh mắt anh cũng càng sâu càng lưu luyến.

Diệp Phi giữ chặt tay anh, có chút không vui cắn vào hổ khẩu của anh một cái, không dùng lực, để lại dấu răng hình trăng lưỡi liềm.

Lê Tiện Nam bị hành động này của cô chọc cười.

Lúc hôn cô, thành kính, chuyên chú, nhưng rõ ràng cô lại đang dẫn anh làm chút chuyện càng quá đáng.

Giống như chỉ cần va chạm là sẽ đốt cháy ngọn lửa ham muốn, lại giống như hôn môi sẽ tan chảy ra ngay lập tức.

Trong ánh mắt của Lê Tiện Nam nhất định là có một chút mê muội ở trong đó.

“Vậy nếu như anh không muốn em không muốn thì sao?” Giọng nói của anh có hơi khàn khàn, bàn tay vuốt ve má cô hơi siết lại, lướt qua gò má cô, trời sinh đã lạnh lẽo và sự kìm nén đã lâu sau đó đã giao hòa thành một loại khát vọng khác mà anh không thể phát hiện.

Diệp Phi cứ nhìn anh như vậy.

Bình minh màu đỏ chưa tiêu tan, đường nét của anh càng rõ nét hơn.

Trước kia Diệp Phi cảm thấy mình chưa từng nhìn rõ được anh, bên ngoài luôn là cô quạnh lạnh nhạt, đối xử với cô thì nhẹ nhàng gần như cưng chiều, mà lại ở như vậy một lát, mà trong chốc lát như vậy, ánh mắt anh hoàn toàn rơi vào trên người cô, giống như dỡ bỏ toàn bộ những vỏ bọc ngoài kia, có loại chân thành khiến cô mềm lòng.

Anh nói cái gì, làm cái gì, hình như cô cũng không hề có sức chống cự lại.

Có phải là tình yêu trở lúc trước bình minh hay không?

Một mặt trời mọc màu đỏ rực, kéo sự lãng mạn và dịu dàng đến vô bờ.

“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi đưa một bàn tay từ trong tấm chăn mỏng ra, “Em chưa từng hối hận vì đã gặp anh một chút nào.”

Diệp Phi dựa vào trên vai Lê Tiện Nam ngủ, sau đó cũng không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi như thế nào, trước kia cô thật sự rất khó khăn để có thể đi vào giấc ngủ, tính toán tỉ mỉ, phụ thuộc vào nút bịt tai thật ra cũng đã rất nhiều năm, từ năm mười lăm mười sáu tuổi cho đến bây giờ, cũng đã sáu bảy năm rồi.

Cô mơ màng nghĩ, mới ở bên cạnh Lê Tiện Nam bao lâu đâu, thế mà cô đã có thể rời khỏi nút bịt tai.

Phụ thuộc vào nút tai vì cảm giác an toàn.

Mà ở bên cạnh anh, lại có một loại cảm giác càng an toàn hơn những thứ đó.

Đã nói không rõ chi tiết này là gì, tựa như vào đêm khuya lúc cô tỉnh lại, Lê Tiện Nam cũng luôn mở mắt ra vào ngay một giây sau, theo bản năng nói, trong ngăn kéo có chuẩn bị nút bịt tai cho cô.

Lúc đó sẽ Diệp Phi hỏi anh lấy ở đâu ra, Lê Tiện Nam nói vừa mới đi mua lúc rạng sáng, anh nhân lúc cô ngủ đi ra ngoài mua.

Diệp Phi vẫn rất khó nghĩ ra được, vào rạng sáng, ở trong đêm đông lạnh thấu xương như vậy, anh lại đi ra ngoài mua ba bộ nút bịt tai, chỉ vì sợ ban đêm lúc cô không ngủ ngon sẽ tỉnh lại.

Nếu như nhất định phải ở trong những chi tiết này mới có thể tìm được chân tình, vậy thì chân tình anh cho đi thật sự là không thể đếm hết được.

Lúc Diệp Phi tỉnh lại, đã trở về Tây Giao, Lê Tiện Nam hiếm khi còn đang ngủ ở bên cạnh cô, trên khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi.

Cô chống khuỷu tay nhìn anh, Lê Tiện Nam đột nhiên xoay người nhào sang đây, vững chắc ôm cô vào trong lòng.

Diệp Phi bị hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Lê Tiện Nam mở mắt cười, “Chỉ chờ em tỉnh thôi, còn trộm nhìn anh?”

“…… Lê Tiện Nam, anh tỉnh rồi còn giả vờ ngủ?!” Diệp Phi duỗi tay đẩy anh, đẩy không ra, có hơi giận dữ trừng anh.

Lê Tiện Nam có chút không đứng đắn, duỗi tay móc lấy một cái cúc áo của cô, Diệp Phi sửng sốt trong một giây, mới phản ứng lại kéo chăn lên.

Khóe môi Lê Tiện Nam cong lên bật cười, hai tay ôm lấy mặt cô, rèm cửa sổ được kéo lại, Diệp Phi căn bản cũng không biết là đã mấy giờ.

Mới tỉnh lại, đáy mắt anh lại giống như có một chút ánh sáng càng khắc sâu hơn trước kia.

Có số cảm xúc một khi phát sinh, dục vọng cũng bắt đầu thức tỉnh.

Chúng nó lơ đãng thắp sáng một góc lửa từ trong đáy lòng, rồi phát triển một cách điên cuồng ở nào đó trong ánh mắt.

“Lê Tiện Nam……” Diệp Phi cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, mái tóc dài xõa tung ra ở sau đầu, khuôn mặt vừa mới tỉnh lại sạch sẽ, kinh ngạc, căng thẳng, xấu hổ, mặt nóng lên.

Lý trí của Lê Tiện Nam khôi phục được vài phần —— người ta luôn nói là người bên nên làm những gì, lạc đường biết quay lại.

Nhưng cứ như vậy một con đường không nhìn thấy không điểm cuối, đi vòng vèo quay trở về lại không có ý nghĩa.

Lê Tiện Nam bỗng nhiên cũng rất muốn đi về phía trước một chút.

—— Dù sao anh cũng tin tưởng, mình sẽ không thoát khỏi sự khống chế.

Diệp Phi dùng gối che mình lại, có lẽ là đã đến buổi chiều rồi, trong phòng yên tĩnh, có chút vui thích và cảm thấy thẹn rồi lại giống như danh chính ngôn thuận như vậy.

Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo bờ vai của anh, lại hướng về phía trước, ngón tay luồn vào từng sợi tóc của anh.

Mới tỉnh lại hôn môi, dệt lên một hồi ấm áp đan xen.

Diệp Phi mơ hồ nhìn những ngọn đèn pha lê dày đặc trên trần nhà, nến thơm trong một góc phòng đang cháy, một trận gió thổi tới, ngọn lửa lập tức rung chuyển.

Khi Diệp Phi gần như nhìn thấy một chút ánh sáng, Lê Tiện Nam hình như là cố ý, trên tủ đầu giường đặt một ly nước đá, nhiệt độ lạnh như băng bỗng nhiên khiến cô như rơi vào băng, viên đá dán lên, hòa tan thành từng vết nước nhỏ giọt.

“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi đá anh một cái.

Lê Tiện Nam giữ chặt cổ chân cô, cúi người dựa vào, viên đá đảo qua lại ở giữa môi anh một chút, đáy mắt anh mang theo ý cười, nhiệt độ đã giảm đi một chút nào đó.

“Phi Phi, đã tỉnh chưa?” Anh cắn viên đá, ánh mắt thâm sâu.

Lùi một bước là để sống, bước tiếp một bước nữa là vực thẳm.

Trước kia anh nói, giống cô phụ thuộc vào nút bịt tai, thì anh phụ thuộc vào đá để làm cho anh tỉnh táo.

Cũng giống như cô mấy ngày trước cứ một hai phải trở về ngõ nhỏ Hòe Tam vậy.

Lần đó người gần như mất khống chế chính là cô, lúc này người gần như mất khống chế lại biến thành Lê Tiện Nam.

Làm thế nào nó có thể được dễ dàng như vậy?

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phi ửng đỏ, tức giận nhìn anh, tư thế này có chút quá ái muội, bỗng nhiên cô người về phía trước hôn lên môi anh, cả viên đá kia đều bị cô lấy đi.

Viên đá đang tan chảy một cách nhanh chóng, Diệp Phi tiến đến gần anh, có thể cảm giác được tốc độ tan chảy của viên đá kia ở đầu lưỡi, cô nuốt một chút, một động tác nhỏ giống như làm cho Lê Tiện Nam tỉnh lại, bỗng nhiên anh nghiêng người về phía trước, hai tay ôm lấy khuôn mặt đảo khách thành chủ.

Vực thẳm thì vực thẳm, không bằng cùng nhau sa vào đó.

“Diệp Phi, em cũng đừng thấy tôi cẩn thận và ít ham muốn, anh không hề hờ hững với thế giới này một chút nào, anh có dục vọng chiếm hữu, lòng dạ của anh cũng hẹp hòi, anh còn ghi thù,” Ánh mắt của Lê Tiện Nam ấm áp, đốt ngón tay cuộn lại cọ vào má cô, hành động này làm cho cô có hơi bất an, nhưng cũng cam tâm tình nguyện, “Đi theo anh, về sau sẽ không cơ hội thích người khác —— Phi Phi, anh cũng sẽ không cho em cơ hội để cho em cảm thấy người khác tốt hơn anh.”

Lời này cô tin tưởng, thế giới rộng lớn như vậy, sẽ không còn Lê Thượng Nam thứ hai.

Một mình cô trải qua hai mươi hai năm đó, ngay một phần mười ngàn người giống anh cũng chưa từng gặp được.

Con đường chướng ngại và khó khăn, cô dựa vào địa thế hiểm trở bước đi một mình, cũng may trên thế gian này, luôn có sao trời vạn trượng, có bình minh triền miên, có sự dịu dàng như thế này, khi gặp ngọn đèn màu xanh cùng với sương mù trong đêm này, khó khăn lắm mới chiếu sáng được cuộc sống hỗn độn của cô.

Nụ hôn mà Diệp Phi nhớ lại nhất cũng chính là hôm nay.

Ở trong ngọn lửa nóng bỏng đó, khi viên đá lạnh thấu xương kia dán lên, dây thần kinh mẫn cảm tiếp nhận ngay trong nháy mắt đó, tuyết trắng không nói nên lời, khuấy động, tình yêu và dục vọng giống như tro tàn bất tử, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể lại bùng cháy một lần nữa.

Cô chắc chắn đó là Lê Tiện Nam duy nhất trong cuộc đời cô.

Trong hai mươi hai năm, một chút điên rồ và không lý trí duy nhất, một chút dũng cảm duy nhất, tất cả đều được sử dụng ở đây với anh.

Kawabata Yasunari (*) có nói, bốn giờ sáng, tôi thấy hoa hải đường vẫn chưa đi ngủ, luôn cảm thấy lúc này người đang ở bên cạnh tôi.

(*) Kawabata Yasunari: là một nhà văn , nhà phê bình văn học theo chủ nghĩa Tân cảm thụ nổi tiếng thế giới người Nhật Bản. Câu nói trên nằm trong từ tác phẩm “Hoa chưa ngủ”. (Wikipedia)

Cũng là bốn giờ sáng hôm đó, Diệp Phi và Lê Tự Nam cùng nhau nhìn thấy bình minh màu đỏ cả tràn ngập cả bầu trời, khi đó nhất định là có lãng mạn và chân tình ở đó.

“Phi Phi, cứ từ từ trải nghiệm, dục vọng chiếm hữu và sự lãng mạn của anh.”

—— Diệp Phi là nhìn bản thân mình rơi vào trong đó từng chút từng chút một.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.