Điền Mật Nhi cũng thừa biết bản chất của cô em chồng nhà mình, có tức thì có mà tức cả ngày, không cần thiết phải vì cô ta mà khiến cho bản thân phải mệt mỏi làm gì. Nhưng cô cũng không muốn ở chung dưới một mái hiên, vốn muốn cùng Triệu Phương Nghị rút quân về quân khu, nhưng vài ngày sau Triệu Phương Nghị cũng rất bận rộn, lại phải lên kế hoạch lớn để luyện binh vì vậy cô liền đi thẳng về nhà bà ngoại.
Anh trai và chị dâu đã đi du lịch hưởng tuần trăng mật rồi, hơn nữa lại còn là hành trình vòng quanh thế giới nữa khiến cho cô hâm mộ không thôi. Chuyện này trước khi Triệu Phương Nghị giải ngũ thì cô không cần phải nghĩ đến rồi, chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn người khác đi vi vu thôi. Tuy nói vậy thôi nhưng cô lại không hề muốn đi một mình, đời này cô đặc biệt lưu luyến tình cảm gia đình, đặc biệt thiếu hụt cảm giác an toàn, chỉ có ở gần bên Triệu Phương Nghị mới tìm thấy những cảm giác này.
Vương Tứ Nhi ước gì con gái ở lại lâu lâu một chút, cho dù nhà thông gia có quan tâm chu đáo thế nào cũng không thể thoải mái như ở nhà mình được, nói như thế nào thì gia đình mình cũng tự tay xây dựng nên cơ ngơi như ngày hôm nay nên cũng không cần thương lượng với họ làm gì.
Bà vẫn còn mang tư tưởng của thế hệ trước, lại ở nông thôn hơn nửa đời người, nên có rất nhiều quan niệm đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức rất khó thay đổi. Bà Phương Di luôn để ý trung hòa giữa mặn và chay phối hợp, ăn nhiều rau quả tươi cùng với chuyên cần vận động, Nhưng Vương Tứ Nhi lại cảm thấy mới lá rau rách kia ăn vào bụng thì làm gì có dinh dưỡng, vẫn nên ăn canh gà hầm cách thủy hoặc là sườn ninh thì bổ thân thể hơn.
Tay nghề của bà thì không cần phải nói, thỉnh thoảng Điền Mật Nhi vẫn nhớ đến những món ăn này của bà mà thèm. Nhưng không chịu nổi cả ngày bị bắt ăn những thứ đồ như vậy, ba ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những món đó, cô cảm giác được cái bụng của mình to thêm một vòng rồi. Phương Di đến thăm cô bị dọa cho giật mình, thừa dịp nhà thông gia không để ý liền nói thầm với Điền Mật Nhi: “Không thể để cho mẹ con mò mẫm tẩm bổ như vậy được, đến lúc đó đứa bé quá lớn sinh sẽ không thuận đâu. Hơn nữa bụng quá lớn về sau sẽ không thể nào khôi phục lại được như cũ, da cũng bị rạn ra, lúc để xong liền nhăn nheo cả lại, khó coi chết đi được.”
Người phụ nào mà lại không thích mình xinh đẹp cơ chứ, tuy cục cưng trong bụng hiện tại vẫn là nhất, nhưng nếu không có ảnh hưởng đến chúng mà vẫn giữ được thân hình khỏe đẹp thì còn tốt hơn nữa. Từ đó có thể nhìn ra được bà Phương Di thật sự quan tâm đến Điền Mật Nhi, nếu không thì có người mẹ chồng nào nào mà không muốn cháu nội của mình càng to càng tốt chứ. Nhưng để được đối xử như thế này cũng là do Điền Mật Nhi bình thường vẫn sống thật lòng đổi với bọn họ, gieo nhân nào thì gặt quả ấy thôi. Nếu mẹ chồng và nàng dâu lại cứ hung hăng như gà chọi thì hôm nay bà đến nói lời này sẽ khiến người ta không thể nghĩ là nhà bà sợ tốn tiền, sợ con dâu ăn nhiều lại tốn kém, còn không thì lại nói bà muốn hại đứa nhỏ trong bụng nữa cơ đấy.
Về nhà mẹ lại nhận được đãi ngộ vô cùng tốt! Vương Tứ Nhi chỉ muốn cho con mình những thứ tốt nhất nhưng cưng chiều như thế lại chính là đang làm hại con mà không biết, lời này nói ra thì thật không được phải đạo cho lắm.
“Lúc về mẹ phải đuổi em con về nhà của nó mới được, cứ nhà mẹ đẻ như vậy muốn làm cái gì không biết, người không biết lại còn cho mẹ là người không hiểu chuyện, suốt ngày cứ nhảy lên, không cho muốn cho con gái về nhà chơi.”
Cháu ngoại về chơi tất nhiên là phải vui mừng rồi, nhưng nó lại không chạ người, khóc suốt ngày, buổi tối cũng phải quậy đến nửa đêm. Mấy ngày nay bà Phương Di bị giày vò đến nỗi ban ngày cũng không có tinh thần, cả người cứ lao đao. Người Lưu gia cũng rất nhớ cháu nội, bà thông gia ngày ngày đều gọi điện thoại đến, nội dung chính vẫn là muốn bà khuyên nhủ giúp. Lại nói hai vợ chồng tách nhau ra cũng không phải là chuyện hay ho gì, chỉ miễn cưỡng nói chuyện qua điện thoại qua thời gian dài thì làm gì còn tình cảm nữa chứ.
Lời này của bà Điền Mật Nhi cũng chỉ biết ngồi nghe chứ không hề tham gia vào. Cho dù có không tốt đi chăng nữa cũng là con gái của người ta, mẹ chồng nàng dâu lúc thân thiết nói chuyện thì không sao, đợi đến khi có hiềm khích thì cái gì không tốt cũng đều bị bới ra mà nói, không giống như mẹ con ruột với nhau cho dù có xấu cũng luôn bao dung cho con mình.
“Mẹ cứ để cô út ở lại chơi thêm mấy ngày đi, khó có cơ hội trở về một chuyến. Ngày mai con cũng trở về quân khu rồi, hôm qua Triệu Phương Nghị gọi về, nói này mấy bộ tập huấn đều mặc đi mặc lại, không có thời gian để giặt nữa. Con trở về cho thu xếp một chút, làm chút đồ ăn ngon cho anh ấy. Ngày ngày đều huấn luyện, cả người sẽ rất mệt mỏi đoán chừng cũng không thiết làm gì đâu.”
Cô đi về đó, hai mẹ con nhà người ta có như thế nào cũng không có liên quan gì đến cô, cô cũng không muốn bị kẹp ở giữa làm đề tài đàm tiếu.
Bà Phương Di cũng biết thừa tính của con gái mình, Điền Mật chịu ngường nhịn nên mới được như thế, đổi lại nếu cả hai người đều không ai chịu nhường ai thì đúng là rối tinh măng miến lên rồi. Vốn định thừa dịp Triệu Phương Mỹ chuẩn bị về thì làm một bữa cơm tụ tập gia đình lại nhưng đoán chừng hai bên đều không ai muốn cả nếu bà cứ bắt ép thì lại gượng gạo không được tự nhiên.
Nhưng cô ba nhà họ Triệu chúng ta cho tới bây giờ đều không phải là người nghe theo ý kiến của người khác, dù là chuyện gì cũng hoàn toàn dựa theo ý muốn của bản thân. Cô ta không muốn đi, ai đuổi cũng đều vô dụng.
“Người ta còn chưa có sinh cháu nội cho mẹ, mà mẹ đã bắt đầu nói gì nghe nấy rồi, cẩn thận về sau chị ta được voi đòi tiên, trèo lên đầu lên cổ của mẹ đấy, đến lúc đó cũng đừng ở trước mặt con mà khóc lóc kể lể.”
“Chị dâu con cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua lời này, con cứ ở đó mà suy diễn, huống chi Điền Mật lại không phải là người như vậy, mẹ tốt với nó một thì nó tốt với mẹ mười. Mấy đứa chúng mày còn chưa được như nó đâu, nếu được như vậy thì mẹ đây cũng chẳng phải nhọc tâm rồi. Lại còn muốn nói xấu người ta, con mình cũng không cho ai sờ vào, cho nên mới nói đứa nhỏ có tính tình như vậy đều do mẹ của nó tạo ra mà thành, cái tính khí đó thì ai mà ưa nổi.” Thằng cháu ngoại này đích thị là do mẹ nó làm hư mất rồi.
“Đó là chị ta cần phải vậy.”
Ôi trời, có người nào lại không biết xấu hổ giống như vậy không???
Ngay cả bà Phương Di cũng bị cô con gái chọc cho tức điên: “Người ta làm sao mà phải làm như thế chứ! Tiểu Mỹ à, con cũng không bằng được sợi lông của nó, lại nói nếu đổi lại là con thì con có làm được như người ta hay không. Ba con cùng mẹ bây giờ vẫn còn sống, có thể giúp đỡ con phần nào. Nếu như ngày nào đó hai chúng ta không còn nữa, mà con vẫn giữ thái độ như vậy thì về sau nếu ở nhà chồng bị uất ức, thì lấy ai làm chỗ dựa đây. Chúng ta còn sống thì Điền Mật còn nhìn đến mặt mũi của chúng ta nhưng chúng ta chết đi rồi thì chỉ cần con vừa gặp chuyện không may thì không đoạn tuyệt quan hệ với con cũng đã là không tệ rồi. Tính của anh bình sinh đã lạnh nhạt, lại không thân thiết với em gái, không giống với chị dâu của con. Nó ôn hòa, hiếu đạo lý, nếu con và nó thân thiện với nhau thì chỉ có chỗ tốt chứ không có xấu.”
Nào có cha mẹ lại không suy nghĩ vì con cái của mình chứ. Bà bây giờ không cần phải nhọc tâm lo toan điều gì, sự nghiệp và gia đình cả hai đều như ý, duy nhất chỉ có đứa con gái này từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng được chiều thành hư mới tạo nên tính tình như ngày hôm nay. Luôn cho mình là trung tâm của địa cầu, tất cả mọi người đều phải xoay chung quanh mình. Cha mẹ đối với con của mình có thể bao dung vô điều kiện nhưng người khác thì làm sao họ phải chịu như thế.
Aiz, những lời bà nói ra đều có lợi cho con gái mình cả, nhưng có người lại nghe không lọt, khẳng định là mẹ của mình đã bị người kia giật dây rồi, nếu không làm gì có con gái nào về nhà mẹ đẻ lại bị đuổi đi như vậy. Biết Điền Mật Nhi mỗi sáng sớm đều đi tản bộ quanh công viên nên cô ta cố ý dậy sớm một hôm mang theo người giúp việc và đứa bé chặn cô lại nói chuyện một chút.
Một ngày mới bắt đầu với tâm tình tốt đẹp liền bị cô ta làm cho tắt ngấm rồi, Điền Mật Nhi một lần nữa tự nói với mình đừng có phạm sai lầm như người ta, nếu thế thì chẳng khác gì mình bằng họ rồi. Nhưng cũng vẫn rất buồn bực không hiểu tại sao Triệu Phương Mỹ ở trước mặt cô luôn tự cho mình là hơn hẳn người khác như thế, sau này đọc một quyển sách mới biết, thì ra là bản thân luôn tự ti trước mặt của người khác cũng sẽ đưa tới cho họ cực đoan.
Nhưng mà cô ta làm như vậy cũng quá khi dễ người rồi, muốn né cũng không né được, chỉ còn kém nước theo vào tận cửa mắng nữa thôi. Gần chung cư cũng có nhiều người đến hoa viên này tập thể dục, phần lớn mọi người đều có chút quan hệ, cho dù không biết cũng vẫn thấy quen mắt, mặc dù không lại gần xem náo nhiệt, nhưng cũng đủ làm cho người ta lúng túng rồi. Dì Hồng làm ở Triệu gia cũng được nửa đời người rồi, quan hệ với Điền Mật Nhi cũng rất tốt, muốn khuyên Triệu Phương Mỹ cũng không thể khuyên được, không có biện pháp gì liền chạy nhanh về tìm bà Phương Di. Bà Phương Di còn chưa tới, thì Vương Tứ Nhi đi từ chợ ra đến đón con gái cùng nhau về nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy con gái nhà thông gia chỉ vào mặt con gái mà mắng nhiếc không ngừng.
Hiện tại bà cũng không phải là người mà ban đầu mới nhìn thấy người thành phố liền tự ti, sợ người ta nói mình là người nhà quê nói chuyện thô kệch, con trai thì thành đạt, con gái cũng có tiền đồ, sớm đã thẳng lưng với đời, đứng ngang hàng với thông gia từ lâu rồi. Chỉ là trong lòng luôn thấy biết ơn, lúc nhà mình không có điều kiện thì Triệu gia người ta cũng chưa bao giờ tỏ ý xem thường cho nên đối với hai vợ chồng Triệu gia vẫn luôn thấy kính nể.
Con nhà mình ở Triệu gia, bà cũng thấy yên lòng, có lúc còn nói với bà Phương Di rằng nếu Điền Mật không nên không phải thì bà cứ dạy dỗ nó như con cái trong nhà. Nhưng có thể dạy dỗ con bà thì phải là bạc trưởng bối không đến phiên tiểu bối như cô ta, có con cái nhà ai lại có thể chỉ vào mặt chị dâu mà mắng như thế không.
Bà liền đi lên tát cho cô ta một cái lệch cả mặt sang một bên, mặc dù không còn trồng trọt như trước nhưng sức lực của Vương Tứ Nhi cũng không hề giảm đi tí nào.”Bốp” một tiếng, vừa mạnh lại vừa vang, thấy thế Điền Mật Nhi liền rụt cổ lại, liếc mắt nhìn mặt của Triệu Phương Mỹ đã đỏ rực một mảng lớn.
Triệu Phương Mỹ từ nhỏ bá đạo đã quen, trừ sợ ba mình và anh trai ra thì cũng chưa có ai dám đối xử với cô ta như vậy. Rốt cuộc vẫn mang tính khí trẻ con được nuông chiều, đổ thừa cậy mạnh, bắt đầu diễn vai của một người đàn bà chanh chua la lối khóc lóc om sòm.
Chỉ là coi như cô ta có làm như vậy, những người phụ nữ xuất thân từ nông thôn như Vương Tứ Nhi đã từng gặp những người đàn bà chanh chua, la lối om sòm còn hơn cô nhiều cho nên bà căn bản sẽ không sợ. Nhớ ngày đó có người nào thôn, dám ăn trộm ngô của nhà bọn họ liền bị hai vợ chồng bà đuổi đánh khắp thôn, từ đó về thấy bà từ xa liền rẽ sang đi đường khác, huống chi là một đứa con nít ranh như thế này, việc gì bà phải sợ chứ.
Bà Phương Di từ đằng xa đã nhìn thấy hai người họ giương cung bạt kiếm, trong lòng liền mắng đứa nhỏ này đúng là không để cho bà tĩnh tâm giây phút nào, Lưu Tử Hiên cũng cùng đi theo với bà, vừa đúng đi họp về thuận đường muốn tới xem vợ con một chút, nếu đã chơi chán rồi thì thuận tiện chở hai mẹ con về nhà. Mới vừa cùng cha mẹ vợ nói đôi câu thì liền thấy dì giúp việc bế đứa bé gấp gáp đi vào, làm anh bị dọa sợ trong lòng ‘ lộp bộp ’ rơi xuống, cứ cho là Triệu Phương Mỹ đã xảy ra chuyện gì rồi. Vừa nghe thì liền hiểu được, thì ra là vợ mình tới cửa tìm chị dâu để gây chuyện.
Triệu Phương Mỹ xuất thân từ con nhà có gia thế lại khá giả, có chút tính khí của đại tiểu thư, anh cũng biết từ trong đại viện ra ngoài có đứa bé nào mà dễ đối phó chứ. Hai năm qua cha mẹ anh cũng không còn oán trách anh như trước nữa, anh cũng cảm thấy đối với người trong nhà cô luôn đùa nghịch phản kháng thì cũng chỉ cho là nũng nịu làm mình làm mấy một chút mà thôi, ai biết cô lại chạy ra ngoài đường làm chuyện mất mặt như vậy, đúng là càng ngày càng quá mức rồi. Thế nhưng đối với những người xung quanh đang đứng xem chuyện cười kia, cô đứng ở trên đường la lối om sòm, có chỗ nào còn giống với một danh môn khuê các chứ. Thấy vợ mình như vậy mặt của Lưu Tử Hiên liền đen như đít nồi, cũng may Triệu Phương Mỹ vẫn còn có chút lý trí, vẫn muốn ở trước mặt người chồng của mình duy trì hình tượng cho bản thân.
“Sao anh lại tới đây.” Cô bị Vương Tứ Nhi đánh tức giận đến phát run, mặc dù tận lực hạ thấp giọng nhưng vẫn còn hơi run rẩy.
“Tôi tới đón thằng bé trở về.” Giọng của Lưu Tử Hiên lại hết sức bình thản, chỉ đơn giản trần thuật lại.
“Em vừa tới được mấy ngày a, vẫn còn muốn ở thêm hai ngày nữa.” Vừa thấy không được như ý, Triệu Phương Mỹ liền nhíu mày, giọng nói cũng nhọn hơn, còn mang theo cả lửa giận vừa rồi không được phát tiết ra ngoài.
“Cô cứ thoải mái đi, tôi chỉ mang thằng bé đi thôi.”
Hiện tại Lưu Tử Hiên cảm thấy chịu đựng cô thật quá đủ rồi, bọn họ kết hôn phần lớn là nghe theo ý kiến của cha mẹ, chủ yếu là muốn môn đăng hộ đối mà thôi. Triệu Phương Mỹ vừa xinh đẹp, mà gia thế lại không tồi, khi chưa kết hôn vẫn có chút cao ngạo, càng làm cho con trai chạy theo như vịt. Đến khi kết hôn mới phát hiện cô có thật nhiều khuyết điểm, hết ăn lại nằm, còn suốt ngày soi mói người khác, tân hôn trăng mật, cũng chỉ cho là trách nhiệm ngọt ngào. Kết hôn mấy năm vẫn không có con, Triệu Phương Mỹ và mẹ của anh không ngừng nổ ra chiến tranh lớn, chiến tranh nhỏ, hai người phụ nữ ai cũng lôi kéo anh rồi khóc lóc kể lể. Khi đó tình cảm của hai vợ chồng cũng không tệ lắm, anh cũng rất thương yêu cô, chỉ là không biết từ lúc nào này tình cảm đã thay đổi, mà cô thì càng ngày lại càng quá đáng.
Triệu Phương Mỹ nghẹn lời, sững sờ đứng ở đó, cũng cảm thấy chồng của mình đã thay đổi rồi, anh chưa bao giờ lạnh nhạt với cô như vậy, có chút ngơ ngẩn cả người. Phương Di thấy con rể tức giận, sợ hai vợ chồng lại gây gổ liền vội vàng nói: “Sớm đã bảo về rồi, trong nhà vừa có phụ nữ mang thai, vừa có trẻ con cũng hết sức bận rộn, Tử Hiên tới thật đúng lúc, nếu không mẹ cũng muốn gọi điện thoại cho con để đến đón hai mẹ con nó về đấy.”
Lưu Tử Hiên cũng không nói gì, sau khi bế con mình từ trong tay của dì giúp việc mới nói với bà Phương Di: “Mẹ à, con về trước đây, đơn vị còn rất nhiều việc cần phải xử lý, về sau có thời gian sẽ trở lại thăm cha mẹ.”
Nói xong cũng không thèm để ý đến Triệu Phương Mỹ, ôm đứa bé đi thẳng, Triệu Phương Mỹ liền nhìn Phương Di, lại đón nhận không ít ánh mắt châm biếm của mọi người đang đứng xem kịch vui vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
“Mẹ à, con cũng về đây!”. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Điền Mật Nhi và Vương Tứ Nhi một cái, mang ý là sẽ tính sổ sau, rồi chạy đuổi theo chồng mình.
Rốt cuộc cũng là em chồng, đều là người một nhà, lại nhìn sang bà Phương Di, Điền Mật Nhi liền nói Vương Tứ Nhi về nhà trước, còn mình thì về nhà chồng xem một chút, tránh cho vợ chồng son bọn họ vì chuyện nhỏ mà hiểu lầm nhau.
Bà Phương Di bất đắc dĩ, thở dài nói: “Aiz, tiểu Mỹ mà được một nửa như của con thì mẹ cũng đến nỗi lo lắng như thế này. Hôm nay chi dù nó có nói gì thì con cũng đừng để trong lòng nhé, đứa nhỏ này được mẹ chiều hư rồi, không biết quản cái miệng của mình, nhưng thật ra thì nó cũng không có tư tưởng gì xấu đâu.”
Điền Mật Nhi thật sự cũng không để ý lắm, nhưng tâm thì đã lạnh rồi, về sau nên ít tiếp xúc thôi, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng không khí hài hòa của gia đình. Dù gì cô sống với mẹ chồng là chính, dù muốn dù không cũng nên khuyên bà đôi câu, để cho bà yên lòng.
“Mẹ, mẹ đừng áy náy, con là chị lớn, cũng không chấp với cô ấy làm gì. Chúng ta nhanh đi về xem một chút đi, con thấy sắc mặt của em rể không tốt lắm, đừng bởi vì mấy câu vui đùa của hai người bọn họ mà khó chịu.”
Lớn, nhỏ, đều không phải là lý do. Triệu Phương Mỹ so với Điền Mật Nhi còn lớn hơn mấy tuổi chứ ít gì, ăn muối cũng còn nhiều hơn, nhưng bản tính của con người là như thế, đúng như người ta vẫn nói:”Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.